Đội trưởng đội hành động truyền lệnh: “Đừng xúc động, đừng đi qua! Chúng ta tuyệt không dùng cậu làm trao đổi.”
Hoắc Truyền Võ trả lời: “Tôi không thể nhìn đứa nhỏ kia chết.”
Đội trưởng trấn định ra lệnh: “Tống Phan dù sao cũng là thủ hạ của bọn giặc, có thể cứu chúng ta khẳng định cứu…… Không đáng phải hy sinh.”
Hoắc Truyền Võ không để ý nói: “Tôi cũng không đáng để cậu ấy vì tôi mà chết như vậy.”
Sở Tuần từ sau công sự ra dấu với đội trưởng, dùng khẩu hình miệng nói: Để tôi cùng mụ đàn bà phiền toái kia nói chuyện, đối phó phụ nữ, Nhị gia so với mấy tên đại binh ngốc các anh có kinh nghiệm hơn.
Sở Tuần khẽ đảo đôi mắt nhỏ dài sáng ngời, bĩu môi với Hoắc Truyền Võ: “Là tiểu tình nhân trung thành và tận tâm của cậu chứ gì?”
Hoắc Truyền Võ sắc mặt quẫn bách: “……”
Đội trưởng nhíu mi: “……”
Sở Tuần ở trước mặt người ngoài rất giỏi che dấu tâm tình thật. Cậu cười đến không đứng đắn, lộ ra hàm răng trắng: “Yên tâm, Nhị gia giúp cậu cứu tâm can của cậu.”
Cấp trên trực tiếp của Hoắc Truyền Võ cùng với các đội viên bộ đội đặc chủng cũng không rõ đồng chí Tiểu Hoắc cùng Sở công tử có liên quan gì, không biết vị công tử có vẻ là Hoa thương này từ chỗ nào xông ra, hoàn toàn không đoán được suy nghĩ.
Tisa La biết rõ Hàn Thiên bắn súng đứng đầu, cận chiến lấy một địch tám khó có đối thủ. Cô ta từ sau tường vươn ra một cây cờ, chỉ một mặt tường cao ở phía sân đằng xa, hô: “Lão nương với mày cược tấm Phật đà cửu cung đồ kia!”
Thì ra trong sân biệt thự đá này có một bức tường phù điêu (1), bên trong bức tường và dưới lòng đất ẩn dấu cơ quan, có một hệ thống liên kết với nhau.
Trên bức tường phù điêu được khảm chín bức bích họa theo phong cách Phật giáo, tạo nên các tia sáng mặt trời phát ra theo kiểu tỏa tròn, mỗi một viên đá hình vuông đều có một câu chuyện kinh Phật cổ tinh mỹ. Nữ phỉ thao túng cơ quan trong phòng, trừ bỏ viên đá thứ nhất, tám bức bích họa còn lại toàn bộ ẩn vào trong tường, một mặt tường trống có tám vết lõm.
Tisa La đắc ý nói: “Hàn Thiên, mày có bản lĩnh đem tám viên đá này một lần nữa đẩy về chỗ cũ, đem bản đồ Phật đà sắp sếp hoàn chỉnh, tao sẽ để lại tên tiểu phản đồ kia cùng đám nhỏ này…… Mày nếu thua, tao muốn da đầu của mày.”
Hoắc Truyền Võ ngầm sửng sốt, híp mắt nhìn chằm chằm mặt tường gập ghềnh kia, chưa từng thấy……
Những người khác đều ngây người, chỉ có Sở Tuần lập tức xem hiểu điểm lạ của bức tường phù điêu này. Tisa La quả nhiên là dân cờ bạc mười phần, đổ thuật (2) rất giỏi, sắp chết cũng không quên nghiện cược một phen. Bức tường này trang bị giống máy đánh bạc trong sòng bạc, giật cần trục, trên màn hình sẽ quay ra một chuỗi số bất kỳ, thắng bại do trời. Tisa La cược là thế này, cơ quan trên tường có tám cần trục liên tiếp, nhưng trình tự các bức bích họa bị xáo trộn, động sai cái nào, cửu cung đồ đều xếp không đúng.
Trên thực tế, cho tới bây giờ không ai có thể đoán trúng toàn bộ vị trí các bức bích họa ẩn dấu, đem chín vách tường đá hợp lại thành một mặt tường có bức tranh trọn vẹn, chưa từng có. Độ khó này tương tự như trúng độc đắc, trừ phi có Bồ Tát phù hộ, Chúa ban may mắn, bởi vậy Tisa La mới dám cược ván này.
Nếu Tisa La chỉ để Hàn Thiên giơ súng bắn hạt trân châu chỉ nhỏ bằng một phần tư đồng xu được khảm trên xà nhà, Hàn Thiên nhất định không phát nào trượt, nhưng mà cô ta lại lắt léo, ra một nan đề xảo quyệt, đoán được Hàn Thiên không tinh thông cờ bạc.
Ánh mắt Hoắc Truyền Võ ngưng trọng, Sở Tuần nhìn ra được, cậu trai nằm trong vũng máu kia có ý nghĩa rất quan trọng với Truyền Võ, mặc dù thân ở hai trận doanh địch ta, đứa bé này e rằng vĩnh viễn không thể nào biết được thân phận thật sự của “Anh Thiên nhi” của cậu, ba năm nghĩa khí, trong hang ổ bọn cướp ngầm nhiều lần cứu mạng biến nguy thành an…… Nhị Võ mấy năm nay trải qua kiếp sống nằm vùng thế nào, Sở Tuần không dám nghĩ đến, chỉ tiếc người ở bên cạnh Nhị Võ, cùng anh vào sinh ra tử, không phải là mình.
Sở Tuần đưa tay đè lại mu bàn tay Truyền Võ: Cậu yên tâm, tin tôi.
Truyền Võ ngẩn người một chút, ánh mắt Sở Tuần nhu hòa lại cường đại, vô cùng tự tin, có khả năng ổn định lòng người……
Sở Tuần đang muốn vòng qua Truyền Võ đi ra công sự, Lâm Tuấn phía sau giữ chặt cậu, vẻ mặt nghiêm túc: “Sở tổng, rất nguy hiểm, cậu không thể lỗ mãng.”
Sở Tuần chủ ý kiên định: “Tôi đi cứu mấy đứa nhỏ kia, đây cũng là nhiệm vụ.”
Ánh mắt Lâm Tuấn nôn nóng: “Nhưng đây không phải nhiệm vụ của chúng ta, Tiểu Tuần……”
Ý tứ Lâm Tuấn thực minh xác, Sở công tử cậu không thể vì đáp ứng mà mất nhiều hơn được, cậu đã vượt quá giới hạn, xen vào việc của người khác khiến bản thân bại lộ lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm, đây là trái với kỷ luật! Sở Tuần sửng sốt một chút, không do dự, cởi bỏ túi đựng tình báo cơ mật, đưa cho Lâm Tuấn, “Thứ này anh giữ lấy, nhất định phải đưa đến tay.”
Nhị Võ vì bọn họ lấy tình báo, làm phiền hà cậu trai kia, chỉ dựa vào tình nghĩa huynh đệ, nghĩa khí giang hồ, Sở công tử không thể khoanh tay đứng nhìn.
Đáy mắt Lâm Tuấn thoảng qua một tia tình tự khó nói: “Cậu…… Ai……”
Lâm Tuấn yên lặng theo sát.
Ba người phủ phục ở vị trí có tầm nhìn rõ ràng, trước đó Sở Tuần cố ý ở phía sau cởi quần giải thoát gánh nặng thân thể, quả nhiên Nhị gia mẹ nó uống nước nhiều quá.
Sở Tuần chậm rãi tháo xuống kính mắt vướng bận. Cặp kính viền vàng cậu luôn đeo trên mặt kia, kỳ thật là kính viễn thị. Lấy bảng đo thị lực của người bình thường ra so sánh, hai mắt cậu ở “Trạng thái trung”, thị lực có thể đạt tới 4.5, cậu hoàn toàn không cần kính mắt, thuần túy là vật trang sức để tạo nên hình ảnh Sở nhị thiếu phong lưu tiêu sái hào hoa phong nhã.
Sở Tuần giòn thanh kêu gọi Tisa La ở phía đối diện đầu hàng: “Chị La, chị đây là khi dễ tên đại binh ngốc Hàn Thiên này, đầu óc đơn giản tứ chi phát triển, hắn ngay cả bài xì phé cũng mẹ nó không đánh, trên chiếu bạc chỉ là một tên mù! Ván cược này tôi cùng chị chơi.”
Hoắc Truyền Võ mím môi liếc mắt nhìn cái miệng đang huyên thuyên này……
Tisa La cười lạnh: “Sao? Mày bao che Hàn Thiên, vẫn bao che đến cuối à?”
Sở Tuần đáp: “Chị La chị ở trên chiếu bạc, cho tới bây giờ chưa từng thắng tôi, à, chị sợ tôi ư? Không dám cược với tôi?”
Tisa La cả giận nói: “Ai sợ mày?!”
Sở Tuần nói: “Chiếu bạc xem trọng vật đánh cược, đụng chạm chính là vận khí, nếu tôi thắng chị đừng đổi ý, lập tức phóng thích Tống Phan cùng tất cả con tin.”
Tisa La nổi giận nói: “Được…… Nếu mày thua, tự tay mày lột da đầu Hàn Thiên!”
Một ván cược sinh tử, Sở Tuần duỗi thẳng hai tay, hai mắt chậm rãi híp lại đến mức hẹp nhất, trong khe hở dưới làn mi cong lóe ra ánh sáng lưu động thần bí, khóe mắt loáng lên…… Bích họa ẩn trong bức tường phù điêu được đổ một lớp nham thạch thật dày, tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau, trên trán Sở Tuần dần toát ra một tầng mồ hôi, mười ngón tay theo trạng thái phập phồng của cậu mà run run, trên mặt đất vẽ ra những đường nét bất quy tắc.
Hai người đàn ông bên cạnh cậu, là hai người duy nhất ở đây biết được chi tiết chuyện của cậu.
Lâm Tuấn cắn chặt môi dưới, lo lắng nhìn. Truyền Võ nâng súng trường, tư thế ngắm bắn sẵn sàng, khóe mắt chú ý đến Sở Tuần……
Sở Tuần nghiền ngẫm tính toán thật lâu, không những phải thấu thị vị trí bích họa ẩn trong tường, còn phải tính toán điều khiển cần trục động liên tục. Trong mắt người khác chỉ là một máy đánh bạc xem vận khí, còn ở đây, phải làm thành vạn vô bất nhất, tất nhiên hao phí tâm cơ.
Sở Tuần chỉ: “Góc dưới bên trái cơ quan thứ hai, hẳn là có thể khởi động bức họa thứ hai ở phía trên bên phải.”
Hoắc Truyền Võ: “Cậu xác định?”
Chỉ một câu “Cậu xác định” này, Sở Tuần không thể không toàn tâm tập trung tinh thần, một lần nữa nhìn thấu các bức vẽ một lần, trên cằm tích mồ hôi, gật đầu: “Xác định.”
Thắng tay đột nhiên chuyển động, bức bích họa thứ hai từ trong tường trồi lên, chính xác kín kẽ, khớp vào vị trí phía trên bên phải của vòng sáng tỏa tròn, tiếp theo “Đức Phật giáng sinh” là bức “Thích Ca (3) xuống tóc”.
Mỗi lần đẩy dời một khối đá, toàn bộ trình tự ẩn trong tường đều bị xáo trộn, phải làm lại từ đầu, từng bước một tìm tòi, cân nhắc.
Nhân trung của Sở Tuần tích đầy mồ hôi, lông mi sũng nước, trước mắt nổi sương mù, nước toàn thân tựa như chảy ra từ da, hơi nước kịch liệt bốc lên, cổ họng khô khốc tựa như hỏa thiêu.
“Ầm”, “Ầm”, hai tiếng trầm đục.
“Bạch vượn hiến quả”.
“Xua đuổi ma nữ”.
Cả người Sở Tuần co rút, mệt mỏi. Lâm Tuấn đau lòng nắm tay Sở Tuần.
Hoắc Truyền Võ lặng lẽ nhìn, đặt tay trên lưng Sở Tuần, nhẹ nhàng xoa xoa……
Cũng may mắn ván cược này là Sở công tử ứng chiến, Hoắc Truyền Võ Lâm Tuấn cùng với nhóm bộ đội đặc chủng thân kinh bách chiến phía sau, đừng nói thấu thị cơ quan, ngay cả Phật đà cửu cung là cái gì cũng không biết. Sở Tuần là mật công chuyên nghiệp, chức nghiệp yêu cầu, thông hiểu nhiều loại ngôn ngữ văn hóa, cũng đọc qua chuyện xưa về Phật, đọc sách nhanh như gió, xem qua là thuộc.
Từ lúc Sở Tuần thành công đoán ra vị trí bức bích họa thứ năm, Tisa La bắt đầu nghi ngờ, căn bản không có khả năng, tên thiếu gia họ Sở này làm thế nào đoán được?
Cơ quan ẩn trong tường, từ bên ngoài nhìn không thấy, Sở công tử chưa bao giờ đến đây, người này chẳng lẽ “gian lận”…… Nhưng hắn dùng thủ đoạn gì để “gian lận”?
Sở Tuần lại ngưng thần tĩnh khí tìm bức bích họa thứ sáu, cơ bắp cả người căng chặt, lâm vào trạng thái đình trệ, thình lình một túi màu từ trên không bắn vào vách tường trước mặt cậu, “Ba” một tiếng nổ tung một mảnh đỏ tươi! Đối phương lại từ đầu tường ném ra một dây pháo, dây pháo nảy lên giống như một con vật sống, nổ vang 250 phát, đùng đoàng trên mặt đất……
Lâm Tuấn thấp giọng mắng một câu: “Mẹ nó!”
Thị lực cùng khí tức Sở Tuần hỗn loạn, hình vẽ trong tường mơ hồ dao động trên màng con người của cậu, phương hướng ngón tay bắt đầu không xác định, tâm tư do dự: “Có lẽ là …… Phía bên phải.”
Điều khiển cần trục, bích họa không nổi lên.
Từ trong tường đột nhiên bắn ra một mũi tên. Tống Phan lúc này bị treo trên bức tường đối diện với bức tường phù điêu, mũi tên kia từ bức thứ sáu tính theo chiều kim đồng hồ bắn thẳng tới, xuyên qua cánh tay phải của cậu bé.
Cậu bé khàn giọng kêu đau, thân thể oặt lại.
Sở Tuần giật mình: “Sao lại…… Như vậy……”
Hoắc Truyền Võ khổ sở kêu một tiếng: “A ——”
Hóa ra cơ quan xảo diệu này là thiết bị hắc bang răn đe xử phạt tử tù. Tia sáng mặt trời xinh đẹp tuyệt luân, mỗi một tia sáng đều có thể bắn ra mũi tên nhọn, hành hình người động tay hãm, người thụ hình đối mặt với ám khí từ những vị trí khác nhau bắn ra, sợ tới mức nứt mật vỡ gan, tè trong quần, có thể là tay, có thể là chân, có thể bắn về phía thắt lưng, cũng có thể một phát trực tiếp xuyên thấu yết hầu, mất mạng! Đây căn bản là một ván “Roulette Nga (4)”, trong sáu rãnh viên đạn của súng lục, anh vĩnh viễn không biết chuyển tới chỗ nào viên đạn sẽ bắn ra.
Sở Tuần tự trách lẩm bẩm nói: “Tôi nghĩ sai rồi sao? Tôi… Thực xin lỗi a……”
Hoắc Truyền Võ theo bản năng, từ phía sau ôm lấy Sở Tuần, bàn tay vỗ vỗ tựa như an ủi. Thân thể người trong lòng mềm nhũn, giống một vũng nước. Sở Tuần khát khô cổ, lại không dám uống nước, lượng nước trong cơ thể quá nhiều sẽ làm suy yếu độ nhạy bén của võng mạc cùng vân tay cậu, mất đi một lượng nước lớn ngược lại làm sáu giác quan của cậu đạt tới trạng thái linh mẫn nhất.
Trên mặt Sở Tuần đầy mồ hôi, gương mặt nghiêm nghị bình tĩnh, để người bên cạnh truyền lời cho Tisa La, “Chị La, nhớ kỹ lời đã hứa, hôm nay thua không dậy nổi, đừng quỵt nợ.”
Cậu trong trạng thái cực độ khẩn trương bạo phát, đầu vai như bốc lên ngọn lửa cực nóng, đôi mắt ôn nhuận nhỏ dài ở trong bóng tối phát ra ánh sáng kỳ dị, giống vòng sáng bao phủ đỉnh đầu Đức Phật, trước mắt một mảnh sương mù, trong sương mù hiện lên hình vẽ. Cậu nâng ngón tay lên……
“Dưới tàng cây ngộ đạo”.
“Lần đầu thuyết pháp”.
Từng bức bích họa từ trong tường trồi lên, một bức tường phù điêu tinh mỹ to lớn hoàn hoàn chỉnh chỉnh hiện ra trước mắt mọi người, khí thế hừng hực, rung động lòng người. Phật đà cửu cung đồ miêu tả cả cuộc đời của Phật tổ Thích Ca, dưới tàng cây tham thiền ngộ đạo, cuối cùng tu thành chính quả, lĩnh hội nhân gian sinh lão bệnh tử, độ hóa thế gian vô số. Phật quang ôn nhuận bao la đuổi đi yêu ma quỷ quái, chiếu khắp phàm trần……
Sở Tuần mỉm cười, đầu ngón tay thon dài khẽ động, khối đá cuối cùng di chuyển.
Nếu tính sai khối đá cuối cùng ở chính giữa này, một mũi tên nhọn sẽ bắn thủng mi tâm cậu bé vô tội.
Rầm ——
Mọi người trong lòng xiết chặt, không dám nhìn.
Trên tường mô tả một cuộc đời dài, như thi như họa, khối đá cuối cùng trồi lên, vừa khít, là Phật tổ Thích Ca “Niết bàn dưới cây sa la”.
Cửu cung hợp lại đầy đủ, cơ quan mở ra, cậu bé từ trên tường rơi xuống đất, vết thương thâm đen.
Tisa La ngửa mặt lên trời thở dài, trời không giúp ta……
Người đàn bà này mặc dù tâm độc thủ ngoan, tâm địa rắn rết, nhưng bình sinh rất nghiện cờ bạc, cược đồ cược mệnh. Người trong quan trường hay hắc đạo đều cực kỳ mê tín, cược mạng tức nhận mạng, số mệnh, hôm nay thế nhưng bị người phá Phật đà cửu cung, trúng phải tao kiếp này, lẽ nào là ý Phật tổ……
Các tay súng bắn tỉa mai phục toàn bộ đợi mệnh, chỉ mành treo chuông, đội ngũ bọn đạo tặc tan rã, chỉ đợi thúc thủ chịu trói. Bên cạnh nữ phỉ, ẩn đằng sau vách tường còn có một thân ảnh trầm mặc lãnh ngạo như Tu la. Chỉ có người này không tin Phật tổ, không sợ quỷ thần, bất kính thiên địa, không tin vận mệnh.
Sở Tuần cực độ mệt mỏi cơ hồ hư thoát, xụi lơ, Hoắc Truyền Võ và Lâm Tuấn đồng thời phát hiện sau tường có phản quang của kính ngắm bắn, họng súng thế nhưng nhắm vào Sở Tuần!
Lâm Tuấn quát: “Cẩn thận!!!”
Hai người đồng thời phi thân nghênh tiếp, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Lâm Tuấn từ phía sau kéo ngã Sở Tuần, đặt người dưới thân, bảo vệ phần đầu và ngực, Hoắc Truyền Võ nghiêng người đẩy Sở Tuần qua đồng thời nhắm vào sát thủ trong chỗ tối nổ súng!
Phốc.
Máu phun ra.
Sở Tuần bị áp trên mặt đất, trước mắt một mảnh huyết sắc, kinh sợ kêu một tiếng: “Nhị Võ?”
Không có câu trả lời.
“Nhị Võ……”
“A!!!!!!!!!”
Hai cao thủ đối súng, là muốn lấy mạng đổi mạng, ai cũng không cam tâm buông tha đối phương, song song bắn trúng, huyết nhục bay tứ tung.
Hoắc Truyền Võ chắn đạn bị lực bắn cường đại đánh vào, chà xát trên mặt đất hai mét, máu từ một bên vai trào ra, vành mắt đỏ tươi, tay kia vẫn còn ngoan cường rút ra súng dự bị, bắn liên tục, khoét bức tường đá ở đằng xa thành một mảnh tro bụi.
Cả người Huy Tử đầy máu, thu súng lách mình lui lại, quay qua…… ném cho Hoắc Truyền Võ một ánh mắt rét lạnh đầy cừu hận.
Đội viên từ bốn phía bọc đánh vây kín, tay súng bắn tỉa trong vòng ba giây bắn chết mấy người đối phương, tấn công bất ngờ giải cứu con tin. Có người kéo cậu bé Tống Phan từ trong khói đặc trở về. Lửa cháy ngút trời, bích họa Phật đà ở trong khói lửa ngạo nghễ đứng thẳng……
Vài đội viên bị thương trong trận chiến được đưa lên máy bay trực thăng, trực tiếp vượt qua biên cảnh đưa tới bệnh viện quân đội.
Lâm Tuấn cõng Sở Tuần cả người mồ hôi lạnh đầm đìa, đặt cậu vào ghế xe sau, dưới sự hộ tống của vài đội viên rời khỏi hiểm cảnh.
Sở Tuần nằm ngửa trên ghế sau, hô hấp lộn xộn, ngực ửng hồng, đáy mắt ướt át, ở điện thoại nói: “Chú Hạ, chú dấu con.”
Hạ Thành đáp: “Tiểu Tuần?”
Sở Tuần run rẩy nói: “Chú dấu con mười bốn năm, không nói cho con biết. Chú thực khiến con thất vọng.”
Hạ Thành lập tức hiểu ra: “Con đã thấy ai……”
Sở Tuần không chút khách khí hỏi: “Là đại đội đặc chủng quân khu Tây Nam, hay là bộ đội? Chú Hạ, con yêu cầu lấy danh nghĩa Tổng tham hạ mệnh lệnh, để bọn họ đem người bệnh trong trận này trực tiếp chuyển tới Bắc Kinh trị liệu, con muốn thấy hắn, không thể để hắn chạy, ngay bây giờ.”
Lâm Tuấn nhìn vào gương chiếu hậu, trầm mặc không lên tiếng.
Lúc ấy trong tất cả nhân viên phía Trung Quốc ở đây, quan chỉ huy cao nhất của hành động lần này là một gã trung giáo, Sở Tuần là người có chức vị quân hàm cao nhất trong những người này, nhưng cậu không thể để lộ thân phận với quân đội bạn, chỉ có thể đi đường vòng khiêu chiến sự khoan dung của Hạ bộ trưởng, yêu cầu Hạ Thành thay cậu hạ mệnh lệnh.
Hạ Thành chậm rãi giải thích: “Tiểu Tuần, chuyện này không hợp quy củ, bộ đội địa phương bọn họ……”
Sở Tuần khẩu khí cố chấp, không chút nào thỏa hiệp: “Con đưa ra yêu cầu! Chú tìm người truyền lệnh lại đây.”
Hạ Thành: “….. Ai, con đứa nhỏ bướng bỉnh này!”
Sở Tuần cúp điện thoại, nhìn cánh rừng rậm ngoài của sổ, tựa như có thể cắn nuốt thời gian năm tháng. Hơn mười năm, đã từng buông tay một lần. Lần này, tuyệt sẽ không buông tay nữa.
_________________________________
(1) Phù điêu là loại điêu khắc được thể hiện trên mặt phẳng, có sự gắn kết khăng khít với mặt phẳng. Kiểu như khắc lên tường.
(2) Đổ thuật: Thuật cá cược.
(3) Thích Ca là vị tổ sáng lập ra Phật giáo. (Theo QT)
(4) Roulette Nga hay Roulete cò quay Nga (Russian Roulette) là một loại trò chơi Dubo tàn nhẫn. Cùng với sử dụng các loại bài Poker khác, xúc xắc và các quân bài khác nhau, các quân bài của Roulette Nga là súng lục và tính mạng của con người.
Quy tắc của Roulette rất đơn giản: ở 6 rãnh viên đạn của súng lục bỏ vào một hoặc nhiều viên đạn, sau khi tùy ý xoay tròn bàn xoay Roulette, đóng bàn xoay lại. Người tham gia trò chơi luân lưu đặt súng lục diện phía đầu mình, bấm cò; trúng đạn đương nhiên là tự động rút lui, mất bình tĩnh sẽ khiến bạn thua, kiên trì đến cuối cùng chính là người chiến thắng.
Người quan sát Dubo, đối với tính mạng của người tham gia thế chấp tiền cược.
Loại Dubo này bắt đầu lần đầu tiên trên trận chiến lớn trên thế giới, binh lính của Sa Hoàng Nga thua trận trong doanh trại mượn rượu giải sầu, dùng trợ giúp của trò chơi này. Vì vậy phương thức Dubo của trò chơi này, gọi là “Roulette cò quay Nga”. (st)