Bọn họ hiện tại ở chỗ sáng, tình thế bị động, hoàn toàn không biết bộ mặt thật của đối thủ, đến tột cùng là đường nào? Mục tiêu của đối phương nếu là tình báo, nói cách khác, thân phận bọn họ căn bản đã bại lộ, có người trăm phương nghìn kế ý đồ cản trở tình báo truyền lại, muốn trước lúc bọn họ về nhà bóp chết chân tướng.
Trong đầu Sở Tuần chợt lóe lên chút manh mối mà khiếp sợ, đầu ngón tay từ từ phát run, phẫn nộ……
Đây không còn là nhân viên tình báo trước dò xét nhau nữa, đây là trực tiếp trắng trợn trên đường chặn giết, hơn nữa ở ngay Hồng Kông, địa bàn người một nhà.
Người chặn giết cậu thực có thể chính là “Người trong nhà”.
Nói cách khác, cậu không bại lộ trước địch nhân, mà là nhà có nội gian.
Đối phương không lựa chọn ở Mĩ xuống tay, một có thể là lộ trình dài lực khống chế không đủ, hai là có lẽ không rõ ràng lắm thực thân cùng hành tung của Dứa tiên sinh bên kia bờ Thái Bình Dương, không thể nào xuống tay chặn ngay từ đầu, vì thế mai phục tại bên này, đâm sau lưng đả thương người.
Đường sân bay nối thẳng trung tâm thành phố, lúc này đang vào giờ tan tầm cao điểm, có thể có một phần ba người dân Hồng Kông đang vội vã đi xe điện ngầm, hành khách trên mặt đất xuống đường hầm như thủy triều ào ra.
Bên trong một toilet ngầm, Sở Tuần cực lực trấn định, đáy mắt giăng kín tơ máu, một tay bởi vì cấp bách mà phát run, dùng dãy số bí mật liên lạc với thủ trưởng của cậu.
Trong lúc nguy cấp cũng không tất nói khách sáo, Sở Tuần lấp tức chất vấn: “Sếp, tôi còn có thể tin sếp không?!”
Hạ Thành chờ tin Sở Tuần đã một ngày, giọng điệu nghiêm túc: “Cậu hiện tại ở đâu?”
Sở Tuần: “Chúng tôi bị người chặn giết, có tay súng bắn tỉa.”
Hạ Thành: “Khi cần thiết cho người bên cạnh cậu sử dụng hết thảy thủ đoạn, cần phải bảo đảm bản thân cậu an toàn.”
Sở Tuần gầm nhẹ: “Mục tiêu của bọn họ là tình báo, thứ tôi đang mang trên người!”
Đáy mắt Sở Tuần phát ra ngọn lửa quật cường, lạnh lùng nói: “Có người muốn một tay che trời, tôi sẽ không để hắn thực hiện được.”
Sở Tuần cũng không hướng Hạ bộ trưởng yêu cầu tình báo viên cảng đảo trợ giúp, loại tình thế này cậu không thể tin bất cứ ai xuất hiện trước mặt mình. Trừ phi Hạ tổng tự mình đến đón tiếp, những người khác ai cũng không thể tin cậy. Bên người cậu chỉ có hai người có thể làm cậu tín nhiệm giao phó tánh mạng, chính là hai vệ sĩ của cậu.
Giữa mí mắt hẹp dài của Sở Tuần xẹt qua hai vệt sáng, hào quang kiên nghị trầm tĩnh: “Tôi nhất định đem đồ về nhà. Người còn, tình báo còn.”
Hạ Thành trầm trọng gật đầu, phân phó nói: “Cậu cùng Tiểu Lâm dùng phương án 3.”
Sở Tuần: “Sếp?”
Hạ Thành: “Chỉ có thể như vậy, phục tùng mệnh lệnh.”
Sở Tuần cúp máy, lấy thẻ điện thoại ra, một ngón tay bóp nát.
Hoắc Truyền Võ lại một lần hiện thân ở cửa sổ thông gió trên đỉnh đầu, vĩnh viễn có thể từ các góc nhìn như hẹp hơn rất nhiều so với hai vai cùng thắt lưng chui xuống dưới, thần không biết quỷ không hay, thân thủ nhanh nhẹn lưu loát.
Sở Tuần còn chưa mở miệng, Hoắc Truyền Võ nhìn cậu, ánh mắt thâm thúy, con ngươi đen láy cùng bóng dáng Sở Tuần dung ở một chỗ. Trong mắt Truyền Võ là nghiêm nghị bình tĩnh sau khi đã suy xét hết thảy: “Tôi dẫn dắt đối thủ rời đi, hai người lặng lẽ phá vây, mau chóng đi Thâm Quyến nhập quan.”
Sở Tuần không hề nghĩ ngợi, cùng Lâm Tuấn đồng thời trả lời: “Không thể như vậy.”
Sở Tuần quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Tuấn……
Lâm Tuấn phân tích có trật tự: “Tiểu Hoắc cậu hiện tại không thể bại lộ, huống hồ đối phương nhất định cho là đồ vật tối trọng yếu ở trên người Sở Tuần, bọn họ liều mạng muốn bắt chính là Tiểu Tuần, sẽ không ngược lại đuổi theo cậu.”
Sở Tuần nhanh chóng tiếp lời: “Tôi giao hàng cho cậu, hai người mang về, tôi dẫn bọn họ rời đi.”
Lúc này là Hoắc Truyền Võ cùng Lâm Tuấn đồng thời thốt ra: “Tuyệt đối không thể!!!”
Lâm Tuấn nhìn sâu vào mắt Sở Tuần, gằn từng tiếng: “Tiểu Tuần, cậu người phải còn, hàng cũng phải còn.”
Hoắc Truyền Võ chăm chú nhìn Sở Tuần, không nói gì, trong ánh mắt lại nói tất cả: Tiểu Tuần cậu so với cái gì đều quan trọng hơn, văn kiện tình báo có quan trọng hơn nữa bất quá cũng là giao dịch chính trị giữa các thành viên cấp cao quốc gia. Hàng lần này không tới, còn có lần tiếp theo, người không còn cái gì cũng không có! Hoắc gia chỉ biết cậu, hết thảy vì cậu.
Lâm Tuấn nói: “Tiểu Tuần, tôi dẫn bọn họ rời đi, Tiểu Hoắc mang cậu đi.”
Hoắc Truyền Võ nhíu mi, hỏi lại: “Anh với tôi có gì khác nhau?”
Có lẽ đây là tư tâm cùng dục vọng mãnh liệt của đàn ông. Tiểu Tuần là của anh, người nhà mình tự mình bảo vệ, Truyền Võ không vui khi có người đoạt phần việc này của mình, mặc dù người này là vệ sĩ chính quy của Sở Tuần, Lâm Tuấn, bản thân anh chỉ có thể tính là “nhân viên lâm thời”, trong hồ sơ còn chưa chuyển chính thức đâu…
Lâm Tuấn không chấp nhất như Hoắc Truyền Võ, phân tích rạch ròi: “Hiện tại phải bảo vệ tình báo, càng phải bảo vệ Sở tổng an toàn, cuộn phim vẫn là Sở Tuần mang theo ổn thỏa nhất, chúng ta chỉ cần để cậu ấy biến thành không phải cậu ấy!”
Hoắc Truyền Võ hiểu, không chút do dự nói: “Tôi đến thế cậu ấy.”
Khẩu khí Lâm Tuấn chân thật đáng tin: “Tôi thế cậu ấy.”
Lâm Tuấn nhìn thẳng vào mắt Truyền Võ, lời nói ý tứ sâu xa, thậm chí mang một tia kiêu ngạo: “Tôi hiểu rõ Tiểu Tuần, tôi biết cậu ấy xuất môn làm việc trông thế nào, quần áo cậu ấy mặc, tất cả đặc điểm của cậu ấy, thậm chí thói quen hay các biểu cảm nhỏ, tôi có thể dễ dàng biến tôi thành cậu ấy. Hai người chúng ta thế cậu ấy dẫn truy binh rời đi, binh phân ba đường, để Tiểu Tuần tự mình mang tình báo đi.”
Sở Tuần còn muốn phản bác, bị Lâm Tuấn cắt lời: “Tiểu Tuần, đây cũng là phương án 3 sếp an bài, chấp hành mệnh lệnh.”
Sở Tuần thoáng khiếp sợ mà chăm chú nhìn người trước mắt. Cậu biết nhiệm vụ gian khổ, thời cơ gấp gáp, đối phương có lẽ mai phục tay súng bắn tỉa thứ hai, thứ ba. Loại tình thế này “Che dấu” đồng bạn lui lại là ý nghĩa gì, tất nhiên phải có người hy sinh, khiêng cú lôi này.
Đàn ông trong lúc này, có một số việc cân nhắc kỳ thật cùng tình cảm sâu cạn không quan hệ, không trộn lẫn tư dục tục niệm gì. Chấp hành nhiệm vụ, hai người trước mắt đều có địa vị ngang hàng trong suy tính của Sở Tuần, cậu tuyệt không nặng bên này nhẹ bên kia, ai cũng là tâm phúc tài năng của cậu, đồng bọn chiến đấu của cậu, nhiều năm tình thâm ý trọng.
Sở Tuần cắn răng nói: “Tôi không thể…… Không thể tuân theo loại mệnh lệnh này… Ba chúng ta cùng nhau đi, một người cũng không thể thiếu.”
Lâm Tuấn biết Sở Tuần do dự cái gì, cậu nhóc này vào thời khắc mấu chốt vẫn là mềm lòng, bận tâm tình nghĩa. Sở Tuần này, bề ngoài có thể làm bộ như ai cũng không để ý, ai cũng không gây khó dễ được cậu, kỳ thật tâm tư thiên ti vạn lũ, bọc tất cả mọi người chặt chẽ, mẫn cảm tinh tế.
Lâm Tuấn nói: “Hai tay cậu, một viên kẹo, hai chúng tôi ai đoán trúng, người đó đi.”
Sở Tuần yên lặng đem hai tay vói vào túi áo, dùng tốc độ người bên ngoài không thể phát hiện lật bàn tay, đảo lại, sau đó nắm chặt nắm tay, duỗi ra trước mặt hai người. Cậu nhắm mắt lại, tâm tình rối rắm.
Hoắc Truyền Võ lạnh lùng bước lên trước một bước: “Tôi trước.”
Truyền Võ không chút do dự, cầm một nắm tay Sở Tuần: “Bên này.”
Khóe miệng Lâm Tuấn nhếch lên, lộ ra một chút đắc ý nho nhỏ, hoặc là nói là thỏa mãn: “Cậu đoán sai rồi.”
Khi hắn nói chuyện cầm lấy một nắm tay khác của Sở Tuần, nắm chặt lấy, làm Sở Tuần không có cơ hội gian dối đổi tay.
“Hai tay cậu đều không có kẹo.”
Lâm Tuấn nói xong, dùng sức mở từng ngón tay Sở Tuần, lòng bàn tay quả nhiên là trống không, mà tay bên kia Truyền Võ mở ra cũng trống không.
“Kẹo còn trong túi áo cậu, tôi đoán trúng, cho nên viên kẹo này về tôi.”
Lâm Tuấn dùng hai ngón tay từ trong túi áo Sở Tuần kẹp ra viên kẹo kia, biểu tình cũng có vài phần kiêu ngạo đàn ông, mỉm cười với Truyền Võ: “Chút xiếc nhỏ ấy của Tiểu Tuần, cũng chỉ lừa được cậu. Tay cậu ấy giấu kẹo, ngón cái nhất định đè lên đốt ngón áp út mà không phải ngón giữa. Thói quen nhỏ này của cậu ấy, vĩnh viễn đều là như vậy.”
Hoắc Truyền Võ ngẩn ra một khắc, mím chặt khóe miệng, hổ thẹn, phiền muộn.
Bọn họ tranh chấp thảo luận trước sau bất quá ba phút. Hoàn thành quyết sách, quá trình bước vào hành động lúc sau dị thường đơn giản, mang hiệu suất của nghề đặc công.
Ba người đồng loạt động thủ, nhanh chóng cởi quần áo trên người, trao đổi giả dạng, để ý nhìn kỹ đối phương. Một khắc kia ai cũng không do dự, không nhiều một câu thừa. Đều là những người có năng lực, người nào thân thủ cũng không phải giỡn chơi, trong nhóm nhỏ tuyệt không làm người rề rà cản trở!
Sau đó “Sở công tử” cùng “Thư ký Lâm” một lần nữa hiện thân, không chen vào dòng người trong đường hầm. Hai người đeo kính râm che mặt, cảnh giác chung quanh, trong chớp mắt đoàn tàu trên mặt đất sắp đóng cửa, một bước chen lên……
Mà Sở công tử chân chính đeo chiếc kính râm lớn của Hoắc Truyền Võ, che khuất toàn bộ đặc thù khuôn mặt, mặc áo gió màu xám đậm, quần rằn ri, giày quân đội. Hai tay cậu dồn sức, thắt lưng mềm dẻo rướn về phía trước, một con mèo rừng tao nhã nhanh chóng theo lối thông gió biến mất……
Sở Tuần tùy thân mang theo hộp hoá trang mini, dùng keo xịt tóc cùng thuốc nhuộm nhanh chóng biến đổi thành kiểu đầu của Truyền Võ, trên mặt bôi một lớp kem lót đen, vừa nhìn qua ai cũng không nhận ra người nọ là Sở Tổng.
Lâm Tuấn mặc nguyên bộ trang phục của Sở Tuần. Nhiều năm làm nhiệm vụ dưỡng thành thói quen, hắn thường xuyên cùng Sở Tuần mặc áo sơmi quần âu cùng kiểu cùng màu, lại khoác lên áo gió vàng nhạt của Sở Tuần, mang mắt kính màu trà. Hai người kiểu tóc dáng người đều không sai biệt lắm, tư thế đi đường cùng các loại cử chỉ bắt chước thành thạo, khóe miệng Lâm Tuấn khẽ nhếch, ngậm một cây kẹo que, không ai nhận ra.
Hoắc Truyền Võ mặc áo khoác màu cà phê của Lâm Tuấn, không được hoàn mỹ là quần áo nhỏ hơn vóc người anh một số, kéo căng làm cả người anh phát chật. Tóc anh dùng keo xịt tóc sửa thành kiểu tóc của Lâm Tuấn.
Từ Hồng Kông tới Đại lục đơn giản có mấy cách thông quan, sân bay, đường bộ, đường thủy. Sứ mệnh hai người bọn họ chính là trăm phương nghìn kế làm kẻ địch nghe nhìn lẫn lộn, yểm hộ Sở Tuần nhập quan.
Lâm Tuấn và Hoắc Truyền Võ nhìn quanh khắp nơi, ở trong đám người chen đến chen đi, sau đó đột nhiên đều tự quay đầu, mỗi người đi một ngả. Hai người bọn họ trong đường hầm tàu điện ngầm lựa chọn phương hướng hoàn toàn tương phản, một người đi hường Tây một người đi hướng đông, lên tàu ngược nhau, lập tức phân tán lực chú ý của đối thủ.
Lâm Tuấn lên tàu điện ngầm đi về phía sân bay, lại đi vòng vèo quay về sân bay.
Hoắc Truyền Võ hướng ngược lại, chạy về phía trung tâm thành phố.
……
Ánh mắt Hoắc Truyền Võ bên dưới kính râm sắc bén, nếu cẩn thận xem, có thể nhìn rõ bên cạnh gọng kính má phải lộ ra một vết sẹo nhạt màu, vết sẹo dần dần đỏ lên.
Thân hình cao lớn màu cà phê xuyên qua đám người. Anh khéo léo theo dòng người tiến lên phía trước, lợi dụng hành khách chung quanh che dấu bản thân, tùy thời di chuyển, đột nhiên gia tốc cắt đuôi đối thủ! Một con báo săn mạnh mẽ trong rừng cốt thép, dưới ánh đèn sáng quắc, vằn sáng đậm màu loang loáng trên toa xe, cường đại, tuấn mỹ, chói mắt, ánh mắt âm trầm sắc bén, đầu vai phát ra khí tràng kinh sợ……
Anh không ngừng lên xe, rồi lại xuống xe, không ngừng đổi trạm, thay đổi lộ tuyến, làm đối thủ theo dõi không thể nào phán đoán.
Vượng Giác, đường Cửu Long, La Hồ……
Trong toa xe chen chúc, một cặp mắt xảo quyệt từ phía sau tới gần, bất ngờ dùng vũ khí sắc bén đâm vào sườn anh!
Hoắc Truyền Võ nghiêng người tránh đi, ngón tay thô lệ bắt lấy cổ tay ác đồ, phát lực, dùng lực ngón tay vặn gãy xương bàn tay cùng mấy ngón tay đối thủ.
Ác chiến châm lên ngọn lửa ngầm trong máu anh, những năm tháng khói lửa ác chiến bị chôn vùi một lần nữa vọt lên trong mắt, vết sẹo trên má phải Truyền Võ trở nên đỏ tươi, từ trong giày rút ra dao găm……
Một trận dây dưa trong góc đường hầm, một bên cổ cùng trên đùi Truyền Võ hiện ra vết máu, máu từ cơ đùi phọt ra, bắn lên quần. Tay anh đâm sâu vào giữa hai xương đòn của đối thủ, tiếp theo trực tiếp thoát khỏi hai cánh tay của một tên lính đánh thuê khác, quăng vào phòng tạp hóa, đóng cửa lại.
Lại một đoàn tàu rầm rập tiến trạm, áo sơ mi bên trong áo khoác của Hoắc Truyền Võ thẫm máu, khuôn mặt kiên nghị lãnh ngạnh, nhanh chóng lên xe, tùy xe mà đi.
Nhiệm vụ của anh còn chưa hoàn thành. Anh nhớ Sở Tuần, muốn cuối cùng hội họp với Sở Tuần, một đường nhập quan.
Nguồn:
Sở Tuần lúc này lặng lẽ lên một chuyến tàu khác, ở một trạm dòng người tương đối thưa thớt liền xuống xe.
Tình báo quan trọng giấu trên người Sở Tuần, khảm trong thân thể cậu.
Sở Tuần khi đó cắt áo sơmi, bả vai để trần, trán gối lên hõm vai Truyền Võ, cắn răng, ngón tay từ từ nóng lên, phát lực.
Cậu ấn hai cuộn phim mini vào cánh tay bên vai trái của mình, hai cuộn phim khác khảm vào phía dưới xương quai xanh bên phải. Ngón tay cậu giống như có thể hòa tan một bộ phận nhỏ của cơ thể, đem đồ vật quan trọng nhấn chìm vào bộ phận đó. Đương nhiên đây chỉ là kế tạm thời, ứng đối thời khắc đặc thù.
Hoắc Truyền Võ khi đó một cánh tay siết chặt cậu, bàn tay vỗ nhè nhẹ, giúp cậu lau đi mồ hôi trên trán, theo bản năng xoa xoa tóc cậu.
Truyền Võ nghiêng đầu, môi nhẹ nhàng xẹt qua cái trán ướt sũng của Sở Tuần. Trong nghịch cảnh mãnh liệt sinh ra không nỡ, làm hai người lâm thời hết sức hung hăng ôm lấy đối phương, thấp giọng thở gấp, lồng ngực chạm lồng ngực. Một ý niệm lướt qua giây lát, trên chiến trường không có thời gian.
……
Sở Tuần lặng lẽ đi vào bãi đỗ xe ngầm của một tòa nhà văn phòng, ở trong góc tìm được chiếc xe không mới không cũ, màu sắc kiểu dáng không hề thu hút. Thân xe bọc một lớp bụi mỏng, vừa nhìn liền biết có đến một tháng chưa động tới.
Sở Tuần dùng dao cắt móng tay vạn năng của cậu mở cửa xe, nhìn quanh bốn phía, bình tĩnh lái xe rời đi.
Cậu thường đến Hồng Kông, quen thuộc địa hình hướng đi, cũng là bởi vì thường xuyên ở đây tiến hành bí mật giao dịch tình báo, cậu ở một vài nơi tự mình ẩn dấu mấy thứ cần thiết để dùng khi trốn chạy.
Sở Tuần một đường lái xe dọc theo đường tàu điện ngầm hướng đến phía Bắc, khóe mắt xẹt qua thành thị đông đúc này, trong mắt là mị ảnh dao động, xa hoa truỵ lạc.
Cậu đã thành công vùng thoát khỏi theo dõi, cậu hiện tại vô cùng an toàn, một đường lái qua trạm kiểm soát, nhưng cậu lo lắng hai đồng sự của cậu.
Sở Tuần dùng vân tay nhẹ nhàng ma xát microphone, không ra tiếng, chỉ dùng âm thanh ngón tay sàn sạt gọi đối phương.
Đối diện truyền đến một tiếng khụ đồng dạng rất nhỏ.
Người nào đó hút thuốc nhiều, giọng nói thô khờ mang theo chút khàn khàn, rất nam tính. Tiếng ho khan kia tựa như một ngọn lửa nhỏ dấy bùng lên trong đêm tối, tựa như một ngôi sao sáng trên bầu trời yên tĩnh, làm tâm Sở Tuần lập tức ấm áp, trái tim ngầm run lên.
Sở Tuần khàn giọng hỏi: “Còn?”
Hoắc Truyền Võ: “Còn.”
Sở Tuần: “Có đuôi không?”
Hoắc Truyền Võ hô hấp dồn dập, mang theo một chuỗi thở mạnh, nghe ra được vừa mới trải qua một trận truy đuổi ác chiến: “Dọn sạch.”
Sở Tuần: “Ở tuyến nào?”
Hoắc Truyền Võ: “Trên xe đến La Hồ.”
Sở Tuần: “Tôi đi đón cậu, cùng nhau đi.”
Hoắc Truyền Võ cự tuyệt: “Cậu nếu an toàn liền chính mình đi, mau chóng nhập quan, không cần phải xen vào tôi.”
Sở Tuần không để cho đối phương phản bác, quật cường nói: “Không đi, tôi chờ cậu.”