Sở Du dùng đũa gõ bát, tùy tiện: “Ai~ con thắc mắc không sao hiểu được, cái dì Phương lúc trước kia sao lại ngốc như vậy? Dì ấy sao có thể coi trọng lão nhà quê họ Hoắc kia chứ, không nhìn tới cha mình? Cha con đẹp trai biết bao nhiêu a, lại rất phong lưu phóng khoáng!”
Sắc mặt Sở Hoài Trí thật không dễ nhìn, ẩn nhẫn không phát.
Sở Du nói: “Ai u, con cũng mới biết được, thì ra cái tên này của con còn mẹ nó là có chủ ý, cha con còn nhớ thương tình nhân cũ mối tình đầu của mình đây mà.”
Nói một hồi, làm ba người khác trên bàn tức giận đến không nói nên lời, thật không có cách với tên tiểu tử thần kinh thô này, chịu bó tay.
Sở Du này cha không muốn nhìn mẹ không thương, chính là một tên không đầu óc, hắn làm trò trước mặt người một nhà, nói những lời này, có thể khiến người thích sao? Có thể khiến lòng người thoải mái sao?
Cao Tú Lan là người buồn bực nhất, lại không thể phát hỏa trước mặt chồng. Đứa con chính mình sinh ra, lúc trước đặt tên gì không đặt, cố tình đặt tên cô gái mối tình đầu của chồng mình, rõ là dư tình chưa dứt, người sống quả nhiên vĩnh viễn tranh không lại người chết. Việc này chị sau này mới biết, tên cũng sửa không được, đứa nhỏ Sở Du này lại còn nói như thế, khác nào lấy đao đâm vào ngực mẹ mình, còn hàm hồ nói những chuyện người khác không muốn nhắc đến.
Sở Tuần lạnh mắt nhìn khuôn mặt hồn nhiên vui sướng của anh mình, giọng điệu lỗ mãng hỗn xược, rốt cuộc nhịn không được: “Anh, anh trai Nhị Võ, rốt cuộc tại sao bị bắt?”
Sở Du cắn bánh thịt lầm bầm: “Ờ thì không có mắt, ai bảo hắn tới quảng trường gây sự.”
Sở Tuần nhìn chằm chằm: “Rất nhiều người trong đại viện ta cũng tới quảng trường, vì sao cố tình bắt anh cậu ấy?”
Sở Du nhún vai: “Hắn bị người ta chụp ảnh, có chứng cớ.”
Sở Tuần gằn từng tiếng ép hỏi: “Anh, ảnh chụp là ai chụp?”
Sở Du: “……”
Sở Du cúi đầu không nói, cũng không muốn đề cập đến chuyện phá hư này.
Thanh âm Sở Tuần đột nhiên bén nhọn, chỉ vào mặt mình: “Mẹ cậu ấy lấy gậy ném em, mẹ cậu ấy nói nhà chúng ta hại cả nhà bọn họ! Ông nội và cha dạy anh đâm dao sau lưng người khác, bỏ đá xuống giếng sao? Anh là một tên tiểu nhân!”
Sở Du tức giận phản bác: “Đúng vậy, ảnh là anh mày tìm người chụp…… Nhưng cũng không phải tao bảo Hoắc Truyền Quân đi gây chuyện, chính hắn tìm đường chết, ai cản được?”
“Ba” một tiếng.
Đôi đũa trong tay Sở quân trưởng đập lên bàn, hai mắt đỏ bừng, kinh hoàng.
Cả phòng lặng ngắt như tờ, áp lực trầm mặc.
Sở Hoài Trí kỳ thật đã sớm nghe được tin đồn chung quanh, trước mặt người khác không nâng nổi đầu, thăng hàm nhưng bị mất thể diện. Hắn vẫn nghẹn không khảo vấn con trai lớn, hôm nay chính tai nghe được Sở Du nói ra chân tướng.
Sở Hoài Trí phẫn nộ hỏi: “Là mày chụp ảnh? Mày tố giác lão đại Hoắc gia?”
“Lão tử có dạy mày giở những thủ đoạn đê hèn đó sao?!”
Sở Du cũng biết chuyện này nói ra không bằng không nói, làm người ta xem thường, vội không ngừng biện giải: “Con nào biết Hoắc Truyền Quân tới quảng trường vi phạm lệnh cấm, thực gặp chuyện không may, con nguyên bản cũng không muốn làm gì hắn……”
Sở Hoài Trí nghẹn giọng hỏi: “Mày đem ảnh chụp nộp lên trên? Mày tìm người phía trên phải không?”
Sở Du vừa nghe, sắc mặt đỏ bừng, thề thốt phủ nhận: “Không có, chuyện này con thực không làm!”
“Ảnh chụp không phải con nộp lên.”
“Con chỉ chụp mấy tấm ảnh, muốn người ta ghét hắn. Con nào biết……”
Sở Du dưới ánh mắt phẫn nộ kinh hoàng của cả nhà, rốt cục nói ra chân tướng: “Căn bản không phải con, là tiểu tử họ Hầu kia đó.”
“Con cũng đã ngăn cản hắn, bảo hắn đừng làm lớn chuyện, nhưng là…… Con, con, con thiếu tiền Hầu Nhất Quần, hàng của con còn kẹt trong tay hắn.”
“Là hắn thấy xấp ảnh con chụp kia, là hắn cùng Hoắc gia lão đại có cừu oán, Hoắc Truyền Quân từng tìm người đánh hắn, hắn muốn hãm hại Hoắc gia một phen!”
……
Sở Du xấu hổ không nâng mắt, chính mình cũng thực không mặt mũi, biết việc này bại lộ. Hắn gạt người nhà cùng Hầu Nhất Quần hỗn thành một đường, hắn cũng biết cha hắn không tha cho hắn, hắn cũng biết thực có lỗi với em trai. Em trai hắn bị họ Hầu bắt nạt, người làm anh như hắn thực là một tên phế vật khốn kiếp!
Nhưng là, người như Sở Du, tính tình vô sỉ nóng máu lên đi đánh nhau với người ta là chuyện thường xuyên, nhưng hắn không tồi tệ như vậy. Hoặc là nói, hắn căn bản không có đầu óc khôn khéo nham hiểm. Hắn đối phó không lại Hoắc Truyền Quân, muốn chỉnh người này, cũng không muốn đem thù hận cá nhân của đôi bên nâng lên đến hận quốc thù nhà. Sự tình bị làm lớn, Hoắc sư trưởng Hoắc Truyền Quân đều bị bắt, hắn cũng hối hận nghĩ mà sợ, sợ mình cũng bị liên lụy vào.
Thêm nữa, lấy tính tình ngay thẳng mặt sắt trước sau như một của Hoắc sư trưởng, bất hòa với mấy ông già trong phe bảo thủ, đắc tội mặt trên, bị chỉnh gặp chuyện không may là chuyện sớm hay muộn. Này tuyệt đối không phải đại cục một hai người có thể thao túng, cái gọi là chứng cớ ảnh chụp đơn giản là nhược điểm rơi vào tay người có ý gây khó dễ, nghẹn muốn chỉnh đổ Hoắc gia.
Sở Hoài Trí sắc mặt xanh mét, nói không nên lời, dưỡng ra loại lụn bại hại người như vậy, còn đâu mặt mũi hắn, làm hắn bất nghĩa, làm hắn xấu hổ vô cùng, không còn mặt mũi gặp người Hoắc gia.
Bàn tay hắn đặt trên bàn nắm thành quyền, vang lên răng rắc, xương các đốt ngón tay sưng đến dọa người.
Trên bàn “Rầm” một tiếng!
Phản ứng đầu tiên của Cao Tú Lan là chồng chị tức giận động thủ đánh con.
Sở Du sợ tới mức nhắm mắt giơ tay đỡ sợ cha hắn đánh hắn.
Một miếng bánh thịt nóng hầm hập quăng thẳng vào mặt Sở Du, dầu mỡ nóng rát mang theo mùi hành tây nồng đậm.
“Ai u……”
Mặt Sở Du bị bánh thịt dán lên be bét, quát to một tiếng, giật mình trừng em trai.
Không phải Sở quân trưởng ra tay, mà là Sở Tuần. Sở Tuần hất chén đĩa, lấy bánh thịt hung hăng ném vào mặt anh cậu.
Sở Tuần cắn môi, toàn bộ thức ăn trên bàn dường như rung lên, trước mắt một mảnh mơ hồ.
Cậu hiện tại rốt cục hiểu được mẹ Truyền Võ vì sao lấy cây quăng cậu, hiểu được cậu cùng Nhị Võ về sau không thể vãn hồi.
Cú đẩy cuối cùng của Nhị Võ hôm đó, ánh mắt tuyệt vọng lại quyết tuyệt này, chính là một con dao cắt tim cậu, đem cậu chém thành hai nửa, lúc ấy thậm chí còn cứng cỏi, mờ mịt không thấy đau đớn. Sau mấy ngày này, miệng vết thương chậm rãi xé rách trong lòng cậu, nỗi đau ngầm từ xương cốt ở khắp nơi trong cơ thể sinh sôi, lan khắp, đau thấu tim gan, thống khổ tột cùng.
Cậu chưa từng có tâm sinh oán hận giống như hôm nay, chán ghét một bàn “Bữa cơm đoàn viên” tỏa hương lượn lờ cùng không khí ấm áp trước mắt, cỡ nào châm chọc.
“Mày làm cái gì……” Sở Du mặt mày đầy mỡ, chính mình đuối lý, nhỏ giọng lầm bầm một câu.
Sở Du còn chưa dứt lời, cả nhà chưa phản ứng lại, Sở Tuần đột nhiên đứng lên, hai mắt đỏ bừng, động tác cực nhanh, vớ lấy chén cháo gà đầy ắp cậu chưa uống miếng nào trước mặt, không thương tiếc vung tay đổ lên đầu Sở Du!
……
“A!!!!!!!”
Sở Du bị cháo nóng đổ đầy đầu tóc mặt mũi. Cháo này không 100° cũng phải 85°, lúc này rất nóng, nhảy lên lui nhanh về phía sau, gào ầm lên.
“Mày, mày, mày, mày mẹ nó bị bệnh hả?!”
“Sở Tuần mày làm gì thế! Mày điên cái gì!”
Sở Du đỏ mặt tía tai hét lên……
Sở Hoài Trí cùng Cao Tú Lan đều ngây ngẩn cả người, trố mắt giật mình, không dự đoán được con trai út sẽ động thủ ngay trên bàn với lão đại, hơn nữa là phương thức này. Sở Tuần vô luận ở bên ngoài thế nào, trước mặt người nhà luôn luôn giữ quy củ, đặc biệt làm người lớn vui lòng, cho tới bây giờ chưa từng nhéo mặt người nhà thế này.
Tiểu Tuần là một đứa nhỏ mới bao lớn? Một đứa con nhu thuận lanh lợi như vậy, sao lại biến thành thế này?
Trán cùng quai hàm Sở Du đều bị cháo nóng làm bỏng, phồng rộp, chút áy náy chột dạ mới vừa rồi kia đảo mắt tan thành mây khói, tức giận mắng chửi: “Sở Tuần tao cảnh cáo mày, mày đừng mẹ nó tìm cơ hội để động kinh!”
“Tao không với so đo với mày.”
“Mày còn như vậy, đừng xem tao là anh nữa, mày đi mà nhận thằng Tiểu Sơn Đông là anh mày.”
Sở Tuần đứng trong phòng ăn, trừng mắt lạnh lùng nhìn anh cậu, thanh âm khàn khàn rống lên hai câu: “Ai mẹ nó còn xem anh là anh! Tôi chán ghét anh!!!”
“Cút đi, anh cút đi cho tôi!!!!!”
“Anh là một tên khốn kiếp!!!!!!!”
Sở Du: “……”
Sở Du bị rống đến giật mình, hoàn toàn bị khí thế giận dữ điên cuồng của em trai hắn dọa sợ, suýt nhận không ra em mình. Mái tóc mềm mại trên đỉnh đầu Sở Tuần đều dựng đứng lên, con mắt đỏ bừng, ánh mắt khốc liệt, hung hãn, đầu vai dấy lên ngọn lửa khét lẹt, như một con sư tử đực con, tư thế kia chính là muốn cắn người cắt người.
Bữa cơm đoàn viên tối đó, bánh thịt cùng cháo vung vãi đầy sàn nhà, bàn cơm hỗn độn, người một nhà tan rã trong không vui.
Sở Tuần không để ý đến cha mẹ cậu, quay về phòng mình đem cửa phòng khóa trái, chui vào trong chăn, trùm chăn kín đầu……
Sở quân trưởng vào thư phòng xách một cây gậy đặc biệt thô, đi tới, đánh thẳng mặt con lớn hắn một trận.
Sở Hoài Trí trước kia cũng từng đánh lão đại, nhưng chưa từng đánh ác như vậy, lúc này là kìm nén đã lâu, mấy ngày nay tích tụ một bụng hỏa, liều mạng đánh, đánh cho Sở Du gào thét lăn lộn cuối cùng khóc rống chảy nước mắt quỳ xin cha hắn tha thứ, nói “Về sau con không… dám… nữa”. Mấy vết đỏ trên người Sở Du sưng phù lên, mi cốt mặt mũi bị đánh tới chảy máu.
Cao Tú Lan khóc nhào lên đoạt gậy, “Anh đừng đánh nữa, còn đánh nữa sẽ đánh chết con đó ——”.
Cả tay Sở Hoài Trí cũng bị tróc da, chảy máu, tay phải đánh quá hung, gân xanh trên cánh tay hằn lên uốn lượn.
Hắn thấy bản thân có lỗi với Hoắc Vân Sơn, cũng có lỗi với con trai út của mình, khiến đứa con hắn quan tâm nhất đối hắn thất vọng đau khổ. Mắt hắn đỏ bừng rống lên, “Tôi con mẹ nó hiện tại chính là tội nhân! Lão tử bất trung, bất nhân, cũng bất nghĩa!”
……
* *
*
Mùa đông năm đó, Hoắc Truyền Võ cùng mẹ cậu dọn khỏi đại viện này, rời đi Bắc Kinh.
Hoắc Vân Sơn thân mang tội bị giam giữ ở ngục giam cán bộ cấp cao Tần Thành, quan lớn là tội phạm chính trị đãi ngộ kỳ thật không tồi, nhưng là bỏ lỡ tiền đồ cùng tự do.
Hoắc Truyền Quân bị oan, vì một phen nhiệt huyết xúc động của bản thân mà trả giá đại giới, bị giam giữ giáo dục lao động mười tám tháng, sau trở về nguyên quán với ông bà. Hắn cũng không bị làm khó hay ngược đãi quá mức, chỉ là hồ sơ cá nhân bị ghi lại một vết đen, cả đời không thể xóa nhòa. Hoắc Truyền Quân khi được thả ra mới mười chín tuổi, đã hoàn toàn mang bộ dáng của một chàng trai, dáng người cao lớn thân thể cường tráng, mặt mày thâm trầm lạnh lùng. Nhân sinh trải qua trận biến cố lớn này, chưa tròn hai mươi tuổi trên mặt đã hằn đầy thành thục tang thương. Người này không tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, không có cơ hội học đại học, thừa dịp năm chín mươi hủy bỏ bế quan tỏa cảng, trực tiếp ra khơi. Đương nhiên, những chuyện này đều là nói sau.
Sở Tuần lúc ấy nghe anh em nói, một ngày trước khi Hoắc Truyền Võ rời đi, một mình đi đến bức tường gạch đỏ phía sau trạm thực phẩm.
Đó là nơi bốn đứa tiểu bại hoại bộ Tư lệnh bọn họ cùng nhau đánh bài, tán dóc, song song ngồi ngắm trời chiều.
Bóng dáng thiếu niên ngồi cô độc dưới ánh hoàng hôn, nét mặt nghiêng giống một pho tượng điêu khắc vĩnh viễn bất động, cùng ánh sáng chói lọi của mặt trời đỏ Tây Sơn tan chảy thành một khối.
Truyền Võ chậm rãi cúi đầu, như là nhớ tới cái gì, nhớ tới ai đó, lẳng lặng nhớ lại, sau đó đem mặt vùi vào hai đầu gối, tấm lưng run nhè nhẹ……
Sở Tuần cùng ngày đi học ở Cảnh Sơn, đang ngồi trong lớp, phong cảnh ngoài cửa sổ thoáng cái biến đổi trước mắt cậu, tối tăm không thấy mặt trời.
Cạch…… Bút trong tay Sở Tuần rơi xuống đất.
Sở Tuần giơ tay đứng lên: “Thưa thầy, em, đồ của em bị rớt, mất rồi.”
Cậu không để ý ánh mắt kinh ngạc của thầy giáo cùng mọi người, quay đầu chạy ra phòng học, một mạch chạy khỏi trường, chạy ra đường lớn.
Trong vườn trường trường Cảnh Sơn đi lại đủ loại đủ kiểu người mặc thường phục thân phận bí ẩn, hoặc nói là vệ sĩ, ở lớp học “bồi đọc”, bồi thái tử công chúa đi học.
Lớp Sở Tuần bọn họ cũng có một gã mặc thường phục bồi đọc, thanh niên trẻ tuổi giỏi giang, họ Lâm, tên là Lâm Tuấn. Tiểu tử này mỗi ngày đến lớp ngồi ở góc hàng cuối cùng, mục tiêu nhiệm vụ theo dõi bảo vệ chính là Tuần công tử.
Lâm Tuấn chạy theo Sở Tuần ra ngoài, Sở Tuần xoay mặt lạnh lùng uy hiếp đối phương: “Tiểu Lâm, mang tôi tới nhà ga.”
“Anh không đưa tôi đi, tôi hôm nay làm cho ‘mục tiêu nhiệm vụ’ của anh bị hủy diệt biến mất, cho anh mất chén cơm ngồi tù.”
Tiểu Lâm với cậu lái xe tới nhà ga, Sở Tuần lao xuống xe cũng không quay đầu lại, chạy qua đại sảnh đợi xe đông đúc, tâm chìm xuống đáy cốc, thân thể tựa như bị đám người đông nghịt tha túm trượt xuống vực thẳm lốc xoáy……
Sở Tuần không cần nhìn lịch trình xe đò trên màn hình trong đại sảnh, giống như bị một khối nam châm lôi đi, vượt qua hàng rào, không coi nhân viên soát vé ra gì, nắm chặt lan can tiến vào, xông tới sân ga!
Cậu nhìn thấy Nhị Võ của cậu.
Phía sau Hoắc Truyền Võ kéo theo mấy rương hành lý bằng da cứng siêu lớn, nặng trịch. Đó là toàn bộ hồi ức của cả nhà bọn họ đến Bắc Kinh vài năm nay. Truyền Võ đỡ mẹ cậu bước lên bậc thang lên toa xe, còn mình lại kéo mấy cái rương, dưới sự giúp đỡ của nhân viên tàu xách hết lên.
Hoắc Truyền Võ không nhìn chung quanh, không quay đầu lại tìm người. Giữa ngón trỏ và ngón giữa của cậu kẹp một điếu thuốc, ra sức hút mấy hơi, đem thuốc hút hết, giữa hai cánh môi cuối cùng lưu lại một làn khói cho thành thị này, sau đó để đầu lọc thuốc rơi xuống đất.
“Aaaaaaaa ——”
Tiếng hét xé giọng của Sở Tuần chìm lỉm trong tiếng còi tàu đinh tai nhức óc khi đoàn tàu khởi động, bánh xe nghiền nát tim cậu rầm rập lăn về phía trước.
Cậu điên cuồng chạy theo, hai mắt mơ hồ, yết hầu nghẹn ngào, đuổi theo từng toa từng toa xe lướt qua trước mắt cậu.
Đoàn tàu biến mất nơi cuối tầm mắt, lưu lại hai đường ray màu xám lạnh như băng, giống như nghiền ép vết thương vĩnh viễn không thể phai mờ nơi đáy lòng Sở Tuần.
Cậu chầm chậm quay trở về, quanh quẩn tìm kiếm từng viên từng viên gạch, rốt cục tìm được đầu lọc thuốc Hoắc Truyền Võ trước khi đi vứt xuống đất kia.
Cậu nhặt đầu lọc thuốc lên, đặt ở chóp mũi dùng sức ngửi, nhớ lại hương vị trên cơ thể đối phương.
Cậu biết cậu đã mất đi câu bé cậu thích nhất. Nhị Võ đi rồi, sẽ không quay về thành phố đau thương này nữa, hai người chỉ sợ sẽ không bao giờ gặp mặt.
* * *
Sở Tuần học sơ trung, đại bộ phận thời gian đi học ở trường như bình thường.
Tam giác sắt “Ngọc Tuyền lộ tam thiếu” bọn họ kết đồng bọn, lại cùng học một trường, có thể chiếu ứng lẫn nhau trong trường học, không sợ bị người khi dễ, thường thường còn kết phường khi dễ người khác, mặc dù ở Cảnh Sơn con cháu quý tộc như mây, nhưng cũng mặc sức lăn xả tùy tiện, như cá gặp nước.
Chỗ dị thường của Sở Tuần chính là cậu thường xuyên vô cớ “mất tích”, mỗi học kỳ ít nhất mất tích một lần. Hơn nữa, mỗi lần chủ nhiệm lớp đều thay cậu tìm đủ các loại lý do, Sở trưởng lớp bị bệnh, Sở trưởng lớp đại biểu trường ta tham gia hoạt động bộ giáo dục tổ chức, Sở trưởng lớp làm học sinh trao đổi đi nước ngoài, v…v…. Kỳ thật giáo viên bọn họ cũng không biết đứa nhỏ này rốt cuộc đi đâu, Thiệu Quân Thẩm Bác Văn lại càng không rõ.
Sở Tuần vắng mặt trở về, cứ theo lẽ thường đi thi, vẫn là học sinh đứng trong tốp đầu, chưa bao giờ thi rớt, cũng không thất thường trong phòng thi.
Sách giáo khoa cậu kỳ thật không cần xem, bài tập không cần làm, một khối lượng lớn văn bản đã gặp qua là không quên được, lực lĩnh ngộ, khả năng tư duy logic cùng trí nhớ vượt qua người thường, vì để không bại lộ mục tiêu nên không nhảy lớp, không làm thiên tài thiếu niên mười lăm tuổi học đại học.
Hai năm đầu, Sở Tuần không ngừng viết rất nhiều thư cho Hoắc Truyền Võ.
Mỗi một lần viết thư đều tự nhủ là lần cuối cùng, nhưng sau đó vẫn không nhịn được đề bút, muốn đem tâm sự cùng tủi thân chôn dấu nói hết với đối phương. Bên cạnh cũng không có ai có thể kể ra, chỉ có thể viết cho cậu nhóc trong lòng kia.
“Nhị Võ, cậu đi ba tháng rồi, có nghĩ về tôi không? Tôi hôm nay lại thực nghiệm thành công năng lực mới, tôi dùng ý niệm lực lấy viên thuốc con nhộng từ trong lọ thuốc nhỏ ra, không cần mở lọ không cần bóp nát lọ thuốc, thật đó, không lừa cậu đâu. Nếu cậu trở về, tôi liền biểu diễn chứng minh cho cậu xem.”
“Nhị Võ, hôm nay tôi mua một cái bánh rán trái cây ở cổng trường, nhớ tới bánh rán lớn mẹ cậu nướng, chấm thật nhiều tương, cuốn hành tây… Đầu lọc thuốc cậu vứt ở nhà ga kia, tôi còn cất trong hộp sắt nhỏ, vị thuốc đã sớm tan, hiện tại ngửi thấy…… là mùi vị trên người cậu.”
“Nhị Võ, luyện công vô cùng mệt, mỗi khi mệt liền khó chịu, ra rất nhiều mồ hôi, bị chuột rút, ban đêm bị chuột rút đau tỉnh, chân đau, ngủ không yên, liền nghĩ đến cậu. Cậu còn nhớ tôi không?”
“Nhị Võ, Bắc Kinh lại tuyết rơi, kết băng, tôi đi hồ Long Đàm tìm cậu chơi, nhưng cậu không ở đó…… Sang năm tôi vẫn ở đây chờ cậu.”
“Nhị Võ, tuyết tan rồi, đầu xuân, cây tể thái trên núi quê cậu mọc chưa? Lần trước cậu nói mang tôi đi hái cây tể thái, có còn giữ lời không?”
……
Sở Tuần cũng từng nhịn không được, đem thư gửi đi.
Các quy định trong thí nghiệm quân sự cậu đều biết, cậu không nên viết thư cho người ngoài, hơn nữa không thể đem chi tiết trong đó để lộ ra, không thể bại lộ thân phận, nhưng là cậu không có ai có thể nói, sắp nghẹn điên rồi.
Hạ Thành và Sở Hoài Trí đều phát hiện tính tình đứa nhỏ này càng ngày càng tệ, khác xa khi còn nhỏ ngoan ngoãn nghe lời. Sở Tuần thường xuyên vô duyên vô cớ phát hỏa, cáu kỉnh dễ giận, không chịu luyện công, không muốn trao đổi với mọi người xung quanh, còn hạch sách làm mình làm mẩy với vệ sĩ Tiểu Lâm của cậu, học được mở miệng hung ác mắng chửi người. Tuần công tử hàng năm có một kỳ cố định sinh lý nóng nảy buồn bực, mùa thu đông, bình thường kéo dài hơn một tháng; có người phản ứng liền phát hỏa, không ai để ý đến cậu cậu liền hậm hực.
Sở quân trưởng bình thường bận việc quân, rất ít khi về nhà. Chỉ có mỗi khi Sở quân trưởng về nhà, trưởng bối đều có ở đó, Sở Tuần mới cùng người nhà ngồi một bàn ăn cơm.
Cao Tú Lan cũng thầm nói với chồng: “Anh không biết đâu, những lúc anh và lão gia tử không ở trước mặt, con út chúng ta chưa bao giờ ngồi ở bàn cơm, không nói lời nào với đứa lớn. Rõ ràng là cùng ở dưới một mái hiên, lại đi đường khác, vờ như không nhìn thấy đối phương. Anh nó chủ động nói chuyện với nó, muốn làm hòa với nó, nó cũng không để ý! Tính cách Tiểu Tuần hiện tại biến thành vậy đó.”
Tâm Sở Hoài Trí vẫn còn áy náy không đành lòng với con trai út. Hắn là một người cha, làm con mình vốn đang ở tuổi đơn thuần vui vẻ vô ưu vô lự gặp phải biến cố khiến tinh thần suy sụp, buồn bực không vui, là hắn làm cha thất bại, thất trách.
Có một lần hắn vặn cửa phòng con trai, thăm dò đi vào, nhìn thấy con hắn lặng lẽ ngồi trước bàn học bên cửa sổ, hai mắt đăm đăm, trên trán chảy mấy giọt mồ hôi cực lớn.
Sở Hoài Trí trong lòng cả kinh: “Tiểu Tuần, khó chịu sao con?”
Sở Tuần quay đầu lại, mặt phủ đầy mồ hôi, đáy mắt lộ ra tia hưng phấn kỳ dị, khóe miệng cong lên một nụ cười: “Cha ơi, cha xem nè, con bổ cái bàn rồi.”
Sở Hoài Trí: “……”
Sở Tuần cười nói: “Cha, con hiện tại đặc biệt lợi hại đi?”
Sâu trong nụ cười của Sở Tuần lộ ra hàn ý cùng dục vọng trả thù, cái bàn này là bàn học cậu từ nhỏ dùng rất nhiều năm, mặt bàn gỗ bằng phẳng bền chắc bị cậu dùng ánh mắt sắc bén chẻ ra một khe lớn, nhãn phong lướt qua, từ trên xuống dưới, giống như một đao hai mảnh. Vết nứt rất sâu, nhìn thấy mà giật mình……
Tình trạng cáu kỉnh này của Sở Tuần ước chừng liên tục bốn năm, thẳng đến khi tâm trí tính tình cậu dần trưởng thành, có can đảm nhìn thẳng vào con đường tương lai của bản thân, biết phân tích lựa chọn lý tưởng tín ngưỡng với những gian nan trong hiện thực. Cậu cũng từ từ học được che dấu chôn vùi cảm xúc thất tình, oán hận cùng trả thù của mình, khắc tên kẻ ác vào trong lòng, quân tử báo thù mười năm không muộn, còn nhiều thời gian. Cậu mặt ngoài tính cách một lần nữa trở nên sáng sủa sinh động, thậm chí quan hệ ác liệt với anh trai Sở Du của cậu cũng bù lại không ít.
Quốc gia từ đầu những năm chín mươi bắt đầu phủ nhận toàn bộ công năng đặc dị, đối ngoại tuyên truyền đả kích vây trừ “Ngụy khoa học”. Kỳ nhân công năng đặc dị nổi tiếng thời đó Trương Bảo Thắng (1) đều bị dán mác “đại lừa đảo”, ngón tay nhận chữ, bẻ cong thiết côn, lấy vật trong chai, theo các chuyên gia giám định đều là “gian lận”. Quốc gia cấm toàn bộ các nghiên cứu khoa học liên quan, phía chính phủ đem lĩnh vực nghiên cứu tư tưởng này thành “bất hợp pháp”.
Những tuyên truyền đối ngoại này thật ra là che dấu Tổng tham, hạng mục bộ Công Ủy bí mật triển khai, thực tế chính là ở bảo vệ Sở Tuần như một nhóm quân đội mật công tương lai……
Sở Tuần trước kia đi chơi với Nhị Võ, từng thấy phong thư gửi tới từ quê cậu, bởi vậy có cơ hội nhớ địa chỉ ghi trên mặt.
Cậu y theo địa chỉ quê nhà Truyền Võ ở Lai Châu, gửi tới rất nhiều thư.
Cậu gửi hết lá này đến lá khác, nhưng chưa bao giờ nhận được hồi âm, mỗi một lá thư đều như đá chìm đáy biển.
Sở Tuần tâm tư tinh tế, mỗi lần đều đổi chỗ gửi, sau lại đổi địa chỉ hồi âm, sợ cha mẹ cậu ở giữa làm khó dễ giữ lại thư hồi âm của Nhị Võ.
Nhưng mà Hoắc Truyền Võ biệt vô âm tín, đôi câu vài lời cũng không có, rốt cuộc không trở về.
Sở Tuần có một hồi trải giấy vẽ ra, muốn dùng ngón tay vẽ đường nét khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Tiểu Nhị. Cậu cẩn thận hồi tưởng, thậm chí nhớ không nổi khuôn mặt trưởng thành của Hoắc Truyền Võ đến tột cùng là bộ dạng gì. Cậu lưu luyến là người trước kia, là bóng hình hư ảo tốt đẹp đã khắc sâu vào trí nhớ thời thơ ấu của cậu.
Năm mười lăm tuổi, Sở tuần viết cho Hoắc Truyền Võ một phong thơ cuối cùng, không phải dùng bút, mà là dùng đầu ngón tay đốt, cháy ra một hàng chữ to.
“Nhị Võ, cậu đã quên tôi. Tôi hận cậu. Tạm biệt, vĩnh viễn không gặp.”
Sở Tuần tin Hoắc Truyền Võ quả thật đã quên mất cậu, tựa như đại viện đường Ngọc Tuyền này cũng dần quên Hoắc gia từng ở đây.
Hoắc gia rời kinh tránh họa, rời khỏi nơi mẫn cảm thị phi, cũng là lựa chọn sáng suốt nhất khi gia tộc lâm vào thời vận khó khăn. Sở Tuần từ miệng người khác biết được, nhà Truyền Võ ở quê là danh môn phú hộ bản địa, trong thôn có mấy tòa biệt thự nhỏ ba tầng, cuộc sống một chút cũng không kém; khu Đức chiếm đóng ở Thanh Đảo năm đó còn lưu lại một tòa biệt thự nhỏ, biển gỗ treo trước nhà còn ghi tên của người nổi tiếng từng sống ở đó. Truyền Võ đương nhiên sẽ không nguyện ý quay trở lại nơi thương tâm như Bắc Kinh, sẽ không trở về tìm kiếm người bạn thân thời niên thiếu, Truyền Võ ở nơi khác sống rất khá, không có ưu sầu phiền não……
Thiệu Quân Thẩm Bác Văn sau đó cũng không nhắc tên Nhị Võ nữa. Mỗi lần nói lỡ nhắc tới người này, Sở Tuần lập tức lạnh mặt, cáu giận nóng nảy. Dần dà ai cũng không ở trước mặt cậu nhắc đến cái tên cấm kỵ này nữa.
Có một năm vào dịp Tết nguyên đán, trong đại viện tổ chức liên hoan, bộ đội chiến sĩ cùng người nhà ở hội trường xem biểu diễn.
Ba thiếu gia trưởng thành đẹp trai anh tuấn chói sáng, cùng lên sân khấu biểu diễn tiết mục hợp xướng nhỏ.
Cuối thập kỉ tám mươi đầu thập kỉ chín mươi, nhóm nhạc thần tượng nổi tiếng nhất Đài Loan Trung Quốc chính là Tiểu Hổ Đội (2), ba người Thẩm Bác Văn Thiệu Quân Sở Tuần bắt chước chính là Tiểu Hổ Đội.
Ba soái ca vừa lên sân khấu biểu diễn, lập tức chấn động toàn bộ người xem trong đại viện. Ba người mặc áo ghi-lê cùng quần âu dài, cả bộ sọc ca rô tương xứng, cả ba đều để kiểu tóc “Lâm Chí Dĩnh” mốt nhất cả nước năm đó, tuổi trẻ hoạt bát đầy sức sống, đẹp trai đến mù mắt người.
Bọn họ đầu tiên hát bài “Yêu” nổi tiếng, biểu diễn nguyên bộ thủ ngữ cùng vũ đạo. Ba người trước đó đã tập luyện rất lâu, dùng băng ghi hình thu lại tiết mục trên TV, xem đi xem lại, chiếu theo đó luyện tập ngữ điệu, động tác đều nhịp, quả thực rất đầu tư.
Ca khúc sôi nổi chuyển nhịp, chuyển thành giai điệu chầm chậm du dương, là bài “Bướm ơi bay đi”, bài hát làm bạn với một thế hệ thanh thiếu niên lớn lên trong hạnh phúc tràn ngập những giấc mơ tươi đẹp.
“Gió biển thầm thì bên tai ta rằng vị thuyền trưởng già có một giấc mộng;
Mây trắng phiêu lãng khắp đồi xanh núi biếc tìm hoài tìm hoài tổ ấm của mây;
Cơn mưa nhỏ đánh thức hoa sen đang ngủ mau thức giấc khoe khuôn mặt mỉm cười;
Ta nguyện mang tuổi thanh xuân làm thành cánh diều bay lượn trên bầu trời……”
Sở Tuần mỉm cười đối diện vô số ánh mắt dưới sân khấu, hát phần của mình, nước mắt trong suốt dọc theo hai gò má chảy xuống. Thời niên thiếu của cậu, thanh xuân của cậu giống như cánh diều đứt dây, đem tưởng niệm trôi về vùng biển xa xôi.
“Bướm ơi bay đi, tựa như tuổi thơ ta bay trong gió;
Chiếc cầu vồng tuổi thơ, còn xa hơn biển còn cao hơn trời!
Bướm ơi bay đi, bay đến lâu đài tương lai;
Mở ra cánh cửa mơ ước, để sự trưởng thành nhanh hơn đẹp hơn!”
……
Sở Tuần hát xong, cúi đầu chào cảm ơn, chạy xuống sân khấu.
Cậu bỏ lại Thiệu Quân Bác Văn phía sau, chạy như bay ra đại viện.
Cậu một mình chạy dọc theo đường Phục Hưng, chạy đến nơi năm đó cậu cùng Nhị Võ của cậu vô tư thân mật, lại phát hiện mình tìm không thấy lối vào đống phế tích trạm tàu điện ngầm.
Đống phế tích kia đã bị những tấm nhựa xanh đỏ quây lại, đang thi công, Bắc Kinh bắt đầu tu kiến đường tàu điện ngầm mới.
Sở Tuần bồi hồi ở cửa công trường, chăm chú nhìn bóng mình dưới ánh trời chiều, chậm rãi ngồi xuống đất, thất thanh khóc rống, khóc đến yết hầu khàn khàn.
Thời thiếu niên đơn giản thanh thuần vô ưu vô lự vô cùng tốt đẹp của cậu, vào năm cậu chưa đầy mười hai tuổi liền hạ màn, từ đó không trở về, không bao giờ quay lại bên cậu nữa.
_______________________________
(1) Trương Bảo Thắng: Các bạn có thể search google để tìm hiểu thêm về kỳ nhân này, người này cũng có dị năng giống Sở Tuần, cũng từng phục vụ cho các nhà lãnh đạo cấp cao ở Trung Quốc những năm thập niên 80.
(2) Tiều Hổ Đội (The Little Tigers): gồm ba thành viên Ngô Kỳ Long, Trần Chí Bằng và Tô Hữu Bằng, là ban nhạc nổi tiếng của Đài Loan cuối thập kỉ 80, đầu thập kỉ 90, nổi tiếng với các bài Vườn táo xanh vui vẻ, Yêu, Chuồn chuồn đỏ, Bướm ơi bay đi,… (Nhóm này thì ai cũng biết rồi ha:”))