“Anh Long đã về!”
Các tiểu đệ chào đón.
Lão đại Đại Thăng đường của bọn họ, tóc mái cùng hình xăm dấu dưới mũ, vội vàng từ bên ngoài tiến vào, vành nón mang theo hơi gió biển mát mẻ, trong ngực ôm bữa ăn khuya đóng gói. Một thân ăn mặc đầu đường xó chợ kia, cực kỳ giống nhân viên giao hàng ở các quán đồ ăn Trung Quốc.
A Long đưa mắt chào hỏi với tiểu đệ, cũng không nói gì, lập tức mang cà mèn vào phòng, khụ một tiếng: “Ai, ăn khuya thôi.”
Thang Gia Hạo tựa vào đầu giường đọc sách, mí mắt cũng không nâng: “Điểm tâm tiệm ăn Quảng Đông các người, quá khó ăn, tôi mới không ăn mấy món kia.”
A Long rút điếu thuốc, thô thanh nói: “Mua ở Đỉnh Thái Phong, mấy món cậu thích ăn.”
Khuôn mặt tuấn tú của Thang thiếu gia lộ ra nét cười, vui vẻ đứng dậy, chầm chậm đi tới, nhìn nhìn, mì gà quê, hoành thánh nhân rau thịt, há cảo cua.
Thang thiếu lấy ra một hộp hoành thánh cùng một hộp tiểu thang bao, chống gậy xoay người bước đi.
A Long nhíu mày: “Cậu đi đâu?”
Thang Gia Hạo: “Lên lầu.”
Mặt A Long trầm xuống, cắn điếu thuốc mắng một câu: “Mẹ nó…… Cậu buổi tối ngủ cũng lên lầu ngủ, đừng tìm lão tử ngủ.”
Thang Gia Hạo trả lời: “Tôi thật ra cũng muốn, nhưng anh không phát hiện ổ chăn người ta đã có người khác rồi à, rất chật chội, cũng không có chỗ cho tôi.”
A Long: “……”
Ba người kia đang ở trên lầu vui vẻ ăn khuya, cũng không quản vị nào đó dưới lầu tức giận xoay quanh ở đại sảnh, từ trên giá binh khí rút một thanh đao, xách đi loanh quanh, dùng tiếng Phúc Châu quê nhà chửi đổng.
Sở Tuần nuốt một cái tiểu thang bao, nước canh thơm ngọt tràn đầy miệng, khen không dứt: “Ừm, ăn ngon, tiệm ăn Trung Quốc ở Los Angeles thực chuẩn.”
Khóe miệng Thang Gia Hạo nhếch lên, lộ ra niềm kiêu hãnh: “Đây là tiệm ăn Đài Bắc chúng tôi, làm rất khéo.”
Sở Tuần dùng đũa gắp một cái tiểu thang bao, xoay người, đút vào miệng người bên cạnh. Hoắc Truyền Võ tựa nghiêng vào giường, chân bị thương duỗi thẳng, một khác chân co lên, tay đặt lên chân, ngồi giống đại gia. Anh cũng không nói gì, không cần động ổ, chỉ cần há mồm, một miếng ngậm tiểu thang bao, trầm mặc nhai nuốt.
Thang Gia Hạo khẽ đảo mắt: “Còn phải đút.”
Sở Tuần lại gắp một cái nữa, đưa qua: “Tôi cũng đút cậu nha?”
Thang Gia Hạo khinh thường: “Người ta mới không cần đâu.”
Cậu đút ai?…… Hoắc Truyền Võ trầm mặc không lên tiếng, ánh mắt hẹp dài lãnh đạm, vươn tay bắt lấy cổ tay Sở Tuần, kéo nhẹ, đem đôi đũa gắp đồ ăn chuyển đến trước mặt mình, há miệng, thoải mái ăn luôn tiểu thang bao.
Hoắc Nhị gia cắn tiểu thang bao, vừa nhấc mắt, nhìn chằm chằm ngoài cửa.
Long ca phả ra một vòng khói, lạnh lùng, nửa bên mặt bắn ra một mảnh thanh quang, dựa khung cửa, cũng đang nhìn chằm chằm anh, ánh mắt bất thiện.
Thang Gia Hạo: “Anh làm gì vậy?”
A Long: “Lão tử tìm cậu.”
A Long ôm chầm lấy Tiểu Thang, siết chặt, quấn cậu vào trước ngực mình, đáy mắt mang một tia khiêu khích, nhìn chằm chằm Hoắc Truyền Võ. Hoắc Nhị gia gương mặt thon gầy, cằm góc cạnh, má phải mang một vết sẹo dài, vừa nhìn liền biết không phải người thường, loại khí tràng đặc biệt lạnh lùng kiên cường này, đối với bất kỳ sinh vật đồng tính nào trong phạm vi mười dặm đều có lực uy hiếp.
Long tử đảo tầm mắt, trực tiếp xem nhẹ Sở Nhị gia tướng mạo thanh tú, chân mày mảnh, đầu đội nón len, không bỏ vào mắt.
Hắn lăn lộn đánh đấm trên đường nhiều năm, híp mắt đánh giá thân hình Truyền Võ, hai chân, hình dạng xương tay, các đốt ngón tay, cười lạnh nói: “A, con nhà võ?”
Hoắc Truyền Võ ngạo nghễ đánh giá người này, thuận tay vỗ đùi Sở Tuần, vuốt nhẹ. Trong gian phòng nhỏ không khí đột nhiên khẩn trương, rất giống hai con sư tử đực xù lông giằng co, biểu thị công khai địa bàn của mình, bờm rung lên.
Long tử nhìn chằm chằm Hoắc Truyền Võ, nghiêng đầu: “Có bao nhiêu đại bổn sự, dám xuống lầu luyện với lão tử không?”
Hoắc Truyền Võ không nói một tiếng, chậm rãi từ trên giường động thân, thân hình cao lớn che khuất ánh sáng trên đỉnh đầu.
……
Đêm đó, Hoắc Nhị gia cùng quán chủ võ quán Đại Thăng đường giao thủ, đấu một ván.
Sở Tuần lúc ấy tiến lên một bước, nháy mắt với Truyền Võ, nói với Long tử: “Vết thương hắn chưa lành, anh ngứa tay muốn luyện, tôi phụng bồi.”
“Cậu?” A Long nhìn cũng không buồn nhìn Sở Tuần, khinh thường nói, “Lão tử chỉ luyện với hắn.”
Sở Tuần: “……”
Hoắc Truyền Võ xoay người, ý bảo Sở Tuần lui ra phía sau: không việc gì.
A Long đưa mắt về giá binh khí: “Tay không, hay dùng binh khí, anh chọn?”
Hoắc Truyền Võ thản nhiên: “Tùy anh.”
Long tử từ nhỏ dựa vào một đôi tay ở phố người Hoa đánh ra thanh danh, tính tình ngang tàng, nói năng khí phách, liều mạng, không e sợ giao thủ đánh nhau. Hắn vận khí, phi thân, chân điểm vào ghế, bay về phía giá binh khí. Hắn cầm một thanh đao, sống đao từ trên giá nạy lên một cây thương có dây tua đỏ, xẹt qua không trung, đầu thương phóng về phía Truyền Võ.
Truyền Võ đứng bất động, giơ tay bắt lấy, vững vàng cầm thương.
A Long lộn người vung đao nhào tới……
Một bên xương chậu Truyền Võ có thương, cả chân trái không thể phát lực, đem toàn bộ sức nặng cơ thể đặt trên chân phải, duy trì cân bằng. Long tử ra chiêu hung ác, lưỡi đao ở dưới đèn vẽ ra một vệt sáng trắng, mỗi một đao cơ hồ quét qua cổ cùng da thịt Truyền Võ. Truyền Võ nửa bước không dời, đứng tấn rất ổn, nhanh tay lẹ mắt, khóe mắt mang phong, gặp chiêu phá chiêu. Anh cầm khúc giữa thanh trường thương bằng gỗ, đem binh khí từ dài biến ngắn, mũi thương có dây tua đỏ xoay ra hàn quang, đánh văng từng chiêu tấn công của đối thủ, vũ khí kim loại trong không khí va chạm phát ra tiếng keng keng lạnh lùng.
Tua đỏ đột nhiên nhoáng lên một cái, đâm vào sườn, A Long nhanh chóng lộn ngược ra sau né qua, đáy mắt bắn ra tia hưng phấn: “Thật sự có tài.”
Long tử là điển hình võ thuật nam phái Quảng Đông Phúc Kiến, thân thủ mềm dẻo linh hoạt. Hoắc Truyền Võ là con nhà võ, thuở nhỏ ba tuổi đứng trung bình tấn, năm tuổi học quyền cước, học võ thuật truyền thống, không sợ đối luyện với binh khí, thành thạo đánh võ bằng binh khí.
Hoắc Truyền Võ chống trái tránh phải, phòng thủ vững chắc, từ từ bắt đầu phản kích, cũng không khách khí, Hoắc Nhị gia không quan tâm đang ở phòng của ai. Anh buông tay, cầm phần cuối của cán thương, binh khí ngắn nháy mắt biến trở về dài, cây trường thương lay động trên không trung hệt như một con rồng nộ khí, thuật dụng thương lắt léo xinh đẹp, mang theo tiếng roi sắc bén, long lân ở dưới đèn bắn ra một đạo bạch quang!
Sở Tuần nhìn kỹ, Truyền Võ một bước cũng chưa động, hoàn toàn dựa vào lực mắt cá chân phải miễn cưỡng chống đỡ, chân trái cùng xương hông hoàn toàn không thể phát lực. Mặt và ngực Truyền Võ đổ đầy mồ hôi…
Truyền Võ vung trường thương, đao bay lên trần nhà. A Long giật mình, ngẩng đầu, phi thân nhảy lên bắt đao.
Đầu ngón tay hắn còn chưa chạm vào đao, Sở Tuần một bước vồ lên, động tác nhanh như tia chớp, trên không trung vươn năm ngón tay, binh khí đang triền đấu giằng co văng ra, khiến người ta thấy không rõ động tác……
Sở Tuần rơi xuống đất, phủi phủi tay, thản nhiên nói: “Thôi nào, người nhà tôi cũng mệt mỏi, đến đây được rồi.”
Âm điệu Sở Tuần không cao, nhưng trong mắt có một cỗ khí tràng bức người, bình tĩnh, thong dong, mở miệng sẽ không để người phản bác, từ trường quanh thân biến đổi.
Mọi người tập trung nhìn, thanh đao rơi xuống đất, lưỡi đao quay tròn.
Trường thương Hoắc gia thế nhưng chỉ còn cán gỗ, không có mũi thương! Mũi thương sáng loáng không biết khi nào bị người bẻ gãy, vứt trên mặt đất.
A Long giật mình nói không nên lời: “……”
Thang Gia Hạo khẽ nhếch miệng: “……”
Võ sư cùng tiểu đệ vây xem đều kinh ngạc, ồ lên, “A……”
Đừng nói Long ca mở mắt, ngay cả Thang Gia Hạo cũng là lần đầu chứng kiến, biết Sở Tuần nhiều năm như thế, ai từng gặp qua bộ mặt thực thâm tàng bất lộ của Sở thiếu gia?
Sở Nhị gia đây cũng là đau lòng Nhị Võ, nhịn không được, bộc lộ chút tài năng, lập tức kinh sợ toàn trường, cả phòng lặng ngắt, không ai dám lên tiếng.
A Long nhặt đao, thầm hít một hơi, chậm rãi nâng tay ôm quyền hướng về phía hai người Sở Hoắc: “Lợi hại, mở rộng tầm mắt, bội phục.”
Hoắc Truyền Võ nâng tay kính trở về, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
A Long nhìn sâu vào Hoắc Truyền Võ. Hôm nay quả thật bản lĩnh không bằng người, không lời nào để nói, vậy mà đánh không lại một tên khập khiễng nửa người dưới không thể động. Là đàn ông không thể thua không dậy nổi, không lấp liếm, A Long quay đầu bước đi, hai mắt đỏ bừng dấu dưới tóc mái, trong lòng nghẹn khuất, lão tử nón xanh đều mẹ nó mang về tận cửa, đối tượng còn công khai!
Thang Gia Hạo từ đằng sau một túm cổ tay hắn: “Sao vậy, bị thương rồi?”
A Long vùng ra.
Thang Gia Hạo chống quải trượng, đuổi theo: “Đánh không lại thì đánh không lại thôi, gấu chó (1)……”
(1) Ý chỉ người vô tích sự
A Long rầu rĩ: “Lão tử gấu chó, cậu đi tìm ai lợi hại hơn đi.”
Thang Gia Hạo nhất thời nghiêm mặt: “Được đó, tôi đây tìm người lợi hại. Anh đừng cho rằng tôi hiện tại chân cà nhắc, tôi……”
A Long quay phắt lại……
Hắn nhào lên xách Tiểu Thang, cầm tay, túm thắt lưng, trực tiếp kẹp người dưới nách, tha đi. Quải trượng rơi xuống đất, Thang thiếu thò đầu ra khỏi nách tên kia, thở phì phò, vặn vẹo giãy dụa.
“Anh làm gì hả!”
“Anh là tên gấu chó, ở trước mặt bạn tôi khiến tôi mất mặt.”
“Anh còn như vậy, tôi bắt anh cút đi đó.”
“Ưm……”
“……”
Sở Tuần đỡ Truyền Võ lên lầu vào phòng. Cách một cánh cửa, rốt cuộc không có người ngoài vây xem, Hoắc Nhị gia quật cường, sống lưng thẳng tắp lập tức sụp xuống, cả nửa người dưới không thể động đậy, một bước cũng bước không nổi, để Sở Tuần vừa chống vừa kéo về giường.
Sở Tuần nhíu mày: “Rất đau sao?”
Truyền Võ đau ra một thân mồ hôi lạnh, quần áo ướt đẫm, mày run lên, ồ ồ mắng một câu: “Mẹ nó, như bị kim đâm……”
Truyền Võ rất ít khi nói những điều như vậy, Sở Tuần vừa nghe liền đau lòng: “Cậu thể hiện đi, cậu đấu với Long tử làm cái gì? Hắn là tên điên, cậu so với hắn còn điên hơn!”
Một đêm này, hai cặp lầu trên lầu dưới không yên tĩnh được bao lâu. Sở Tuần thay thuốc cho Nhị Võ, rửa sạch hạ thân, dùng nước ấm lau sạch sẽ, chui vào chăn ngủ. Xương hông Truyền Võ đau âm ỷ, ngủ không được, trán cọ cọ vào ngực Sở Tuần, như làm nũng, lại như cực độ mê luyến nhiệt độ trên ngực Sở Tuần. Hoắc Nhị gia không phải điên, cũng không phải làm bằng sắt không biết đau, nhưng trước mặt người ngoài, sao có thể đánh mất tôn nghiêm cùng mặt mũi đàn ông, như kim đâm cũng phải cậy mạnh cường chống.
Phòng dưới lầu một trận lanh canh lách cách, gà bay chó sủa, thanh âm lặp đi lặp lại xuyên qua trần gỗ trực tiếp truyền lên lầu trên, nghe rõ mồn một.
Thang thiếu: “Làm gì vậy?”
A Long: “Cậu nói lão tử làm gì?!”
Thang thiếu: “Anh, anh, anh dám, đáng ghét, không nghĩ đến cái kia, không có hứng thú, cút đi.”
A Long: “Tôi cút đi? Cả con phố này đều là địa bàn của lão tử, cậu bảo tôi cút đi đâu?!”
…… Sở Tuần Truyền Võ hai người nằm song song trong chăn, đồng loạt nhíu mày, Sở Tuần thấp giọng mắng: “Đệt……”
Sở Tuần lầm bầm: “Cái phòng nát gì vậy, nên đổi tường.”
Phòng ở Mỹ đều dựng bằng ván gỗ, luôn không cách âm.
Tiếng ồ ồ thở dốc của đàn ông không dứt bên tai, tiếng lột quần áo, tiếng tứ chi quấn quít, tiếng thân thể đè ép ma sát vào nhau.
Lại nói Long tử người này, người ngoài chỉ bằng tướng mạo, thân phận, khí chất của hắn, đều có thể nhìn ra xuất thân là cái dạng gì. Cha mẹ hắn năm đó là dân Phúc Kiến nhập cư trái phép đến California kiếm ăn, giãy dụa vùng vẫy tận tầng chót phố người Hoa giành giật sự sống. Cha mẹ lại mất sớm, từ nhỏ không có một gia đình đầy đủ, được dì nuôi lớn, không học hành gì, đánh đấm trên đường lăn lộn bang phái, học Cổ Hoặc Tử (2), bắt chước Lý Tiểu Long, trong giới người Hoa ở Nam California long tranh hổ đấu xông ra thiên hạ…… Người như vậy lòng tự trọng rất mạnh, tính tình cứng cỏi, có nghĩa khí, chịu được khổ, rồi lại sợ nhất bị người khinh thị.
Đừng nhìn đều là đám vũ phu đánh nhau, xuất thân của Hoắc gia lão Nhị, so với Long tử là khác biệt một trời một vực. Hoắc Truyền Võ tướng mạo này, khí chất này, mặc dù mang theo chút khí vị tục tằng của hán tử Sơn Đông, nhưng giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí tràng trầm tĩnh nội liễm, cử chỉ có giáo dưỡng, lại phối với khuôn mặt tuấn tú, vừa thấy chính là thiếu gia dưỡng ra từ đại gia tộc ở nông thôn, tuyệt đối không phải nhà nghèo cửa nhỏ. Long tử vừa thấy, tự tôn bị nhục, trong lòng có thể không khó chịu sao?
Oán khí A Long tích tụ chợt bùng nổ, ở trên giường dùng sức, gầm nhẹ nói: “Lão tử muốn, lão tử con mẹ nó muốn ăn cậu, cả bánh bao lẫn nước canh đều mẹ nó ăn sạch sẽ.”
Thang thiếu: “Cút đi… Người ta không cần…”
…… Sở Tuần cùng Truyền Võ mắt to trừng mắt nhỏ, đồng loạt nhìn trần nhà tối như mực. Dưới lầu động tĩnh thật sự quá lớn, cả sàn gác lay động, nằm trên giường quả thực như ngồi thuyền nhỏ.
Thang thiếu bị lật lại va chạm, ban đầu còn không ngừng giãy dụa phản kháng, rít lên chửi má nó, các loại xưng hô động vật mắng hết từ này đến từ khác, hai người thân mật tựa như tích tụ thù hằn.
Sau một lúc lâu, âm thanh va chạm càng ngày càng nghiêm trọng, thân thể cùng tiếng nước từng trận vang lên, tiếng mắng của Thang thiếu trở nên yếu bớt, dần hóa thành tiếng thở dốc, rên rỉ, thanh âm đè nén trong gối đầu, ngẫu nhiên truyền ra vài tiếng khẽ gọi thoải mái…… Sở Tuần chầm chậm xoay mặt qua, chăm chú nhìn Truyền Võ.
Truyền Võ cũng xoay mặt nhìn cậu, không hé răng, lồng ngực phập phồng, hơi thở nặng nề.
Sở Tuần lại mắng: “Rất hỗn đản……”
Hai người đều nghe hiểu câu này có ý gì. Là đàn ông bình thường, loại tình huống này đều chịu không được, huống chi người yêu ngay tại bên gối.
Một ổ chăn, một tấm chăn. Chiếc chăn hơi mỏng đã bị đỉnh ra hai ngọn núi nhỏ, thập phần đột ngột.
Hai người đồng loạt cúi đầu, ngắm hai đường dốc nhỏ dưới thân kia, dùng ánh mắt ước lượng thử độ cao khi cương của nhau, xấp xỉ. Ngực hai người đồng loạt run lên, cười khúc khích thành tiếng, nụ cười lập tức thu liễm ở khóe miệng, im lặng tương đối, không lên tiếng.
Sở Tuần thì thầm: “Làm không?”
Truyền Võ nghĩ khoảng cách lầu trên lầu dưới này hoàn toàn không có khả năng cách âm, tính dục đàn ông tràn đầy nhanh chóng áp đảo lý trí dối trá cùng rụt rè, ánh mắt đen thăm thẳm: “Ừ.”
Sở Tuần thật ra hoàn toàn không lo lắng vấn đề cách âm, nhíu mũi, dùng thần ngữ nói: Cậu như vậy có thể làm?
Truyền Võ cũng dùng thần ngữ: Sao không thể?
Sở Tuần dùng thần ngữ nói: Bằng không tôi làm cậu?
Truyền Võ nghiêm mặt, đặc biệt đứng đắn: yêm không vấn đề, tuyệt đối có thể làm cậu.
Sở Tuần trở mình vài lần trong chăn, xem xét tư thế cùng vị trí, vết thương của Truyền Võ nằm ở chỗ rất nguy hiểm, cậu vô luận cưỡi ở mặt trên, hay nằm sấp phía dưới, ai cưỡi ai, tóm lại đều sẽ đụng vào vết thương của đối phương.
Hai người ôm nhau vuốt ve trước ngực cùng mông nhau, trước sau nghẹn mười ngày, cả người nóng bừng. Hạ thể Truyền Võ dựng thẳng băng, đỉnh vào bụng cậu. Miệng vết thương có đau, thế nhưng cũng không ảnh hưởng Hoắc tiểu nhị gia triển lộ hùng phong, cứng rắn như thiết, còn chưa đỉnh hai cái, đầu nấm khó dằn nổi phun ra sương sớm, sưng đỏ muốn nổ tung.
Môi Sở Tuần dán vào mí mắt Truyền Võ, hôn một cái: Bằng không, cậu lấy tay.
Truyền Võ theo bản năng cầm lấy vật cương cứng của Sở Tuần, vuốt ve di chuyển.
Sở Tuần nôn nóng thở dốc, ánh mắt đột nhiên mềm mại, thậm chí mang một tia khẩn cầu, nhỏ giọng nói: “Tôi là nói, cậu lấy tay…… Mặt sau…… Tay cũng có thể làm.”
Hốc mắt Truyền Võ nóng lên, ôm mông Sở Tuần, giọng khàn khàn: “Yêm cho tới bây giờ đều không lấy tay làm cái kia.”
…… Thang thiếu dưới lầu “Ưm” một tiếng, lập tức tiếng rên rỉ nhỏ vụn liên tiếp tuôn ra, theo ván giường lay động, đứt quãng, cố hoàn chỉnh câu, “A, anh…… Hỗn, hỗn…… đản…… Người ta…… Không, không cần…… cái kia……!”
Quần A Long tụt đến mắt cá chân, người đứng bên giường, động tình lại lỗ mãng làm, ván giường lay động: “Cậu không cần cái gì?”
Khóe mắt Tiểu Thang hàm lệ, một thân kiêu ngạo tự mãn, không cam lòng, rồi lại nhịn không được khoái cảm bài sơn đảo hải trào ra trong cơ thể, thấp giọng chửi bậy: “Anh gấu… gấu chó…… A…… A……”
A Long hung hãn gầm nhẹ: “Muốn hay không?!”
Thân mình chiều chuộng của Thang thiếu gia kia, bị hắn thô bạo mở rộng tứ chi, hai tay bị áo sơmi cuốn lấy, vô lực đánh vào lồng ngực mướt mồ hôi của A Long, trên người trải rộng vệt đỏ bị gặm cắn. Nửa người dưới của cậu treo bên giường, hai chân bị đối phương giơ lên cao, mỗi một lần va chạm làm bắp chân cậu co rút run rẩy. Hậu đình mềm nhuyễn kịch liệt co rút lại, bị thống đến rối tinh rối mù, cánh mông sưng đỏ, sắp chịu không nổi trận cường bạo dã man thô bỉ như vậy.
…… Sở Tuần nửa nghiêng thân mình, ngửa trên vai Truyền Võ, sức nặng khoác lên bên không bị thương của Truyền Võ.
Ngón tay Truyền Võ đỉnh vào địa phương sâu nhất mẫn cảm nhất của cậu, tựa như có điện, làm cậu run bắn lên. Sở Tuần cắn môi không để lộ một chút thanh âm, lại bởi vì một đôi khác dưới lầu xôn xao mà sinh ra lỗi giác hỗn loạn, song phương dường như gần trong gang tấc, chỉ cách một bức tường, làm cậu có loại cảm giác thẹn thùng khó nói thành lời. Loại cảm giác thẹn này đối với người như Sở Tuần quả thực không chịu nổi một kích, cậu không quan tâm, như vậy ngược lại càng thêm kích thích điểm hưng phấn của đàn ông, cả người cực kỳ nhạy cảm. Hai đầu ngực chưa đụng chạm đều đã cứng thành đậu tằm rang.
Ngón tay Truyền Võ mang theo vết chai thô ráp, chậm rãi đỉnh mở lối vào yếu ớt, vết chai sần sùi tách ra một con đường vừa vặn ma xát đến vị trí mẫn cảm. Cả người Sở Tuần run rẩy, hai tay bắt lấy ra giường, phía sau đầu cọ xát vào mặt Truyền Võ, cắn chặt môi không gọi ra tiếng, thân thể bị xé mở xỏ xuyên trong nháy mắt thế nhưng có khoái cảm tra tấn! Hạ thể cậu một lần nữa gồ lên, dương v*t thẳng tắp cao ngất đỉnh chăn thành lều trại, Truyền Võ chỉ dùng ba ngón tay cắm vào cậu, khiến cậu không thể kháng cự mà cương cứng.
Sở Tuần hồi tưởng trước kia ở cùng Lâm Tuấn, ở cùng Tiểu Thang, cho tới bây giờ đều không có chút phản ứng.
Không thể nào có cảm giác này, căn bản là không thể cứng.
Chỉ có Truyền Võ có thể làm cậu cứng như vậy, lấy ngón tay thống cậu đến cao trào, ngón tay cắm rút làm cậu suýt bắn. Sở Tuần hít thở dồn dập, cả người chìm đắm trong lốc xoáy, bắt lấy cái tay kia của Truyền Võ, mười ngón đan chặt.
Hoắc gia tới bây giờ chưa từng dùng tay làm chuyện đó, ngón tay chỉ giúp vội một chút, tiền diễn mở đường, ngay sau đó mới lên súng thật đạn thật.
Vết chai lập tức đổi thành một cây súng trường, nòng súng hình trụ cực cứng rắn, nóng bỏng, bọc một tầng nước thép đỏ rực, thống sâu vào cơ thể Sở Tuần.
Cơ thể Sở Tuần cong mạnh về phía sau, hai chân rộng mở, chiều theo tư thế của đối phương, để Truyền Võ từng tấc từng tấc đỉnh vào. Một chân cậu khoác lên đùi Truyền Võ, mũi chân ôm lấy đối phương, lông chân cọ xát vào nhau, tê dại ngưa ngứa, lại thực thoải mái.
Hai người mặt hướng trần nhà, trừ bỏ hai cái đầu, toàn bộ từ cổ trở xuống giấu ở dưới chăn, che lấp tứ chi dây dưa phóng túng không thể kềm chế; thân trên còn mặc áo may ô, nửa người dưới đã cởi sạch. Thanh súng trường bá đạo của Nhị Võ lấp đầy Sở Tuần, ấm áp kéo dài lập tức làm cậu an ổn, cảm giác như được đối phương ôm chặt vào lòng bảo vệ. Nhiều năm nhọc nhằn, mệt mỏi, nhiều lần trải qua gian nguy, áp lực tinh thần cùng đau đớn trong lòng làm cậu sắp sụp đổ, Sở Tuần mở rộng vòng tay, hít thở đều đều, cảm thụ được Nhị Võ từng chút từng chút xâm nhập, gân mạch hằn lên uốn lượn đỉnh mở bên trong cậu. Sinh mệnh nóng bỏng của Nhị Võ dường như cùng cậu hòa hợp nhất thể, nhồi vào nơi yếu ớt của cậu, lấp đầy…… Hai mắt Sở Tuần thất thần, tầm mắt mơ hồ xuyên thấu nóc nhà, trước mắt một mảnh biển sao mông lung, phát sáng lấp lánh, vật đổi sao dời. Hào quang rơi xuống người hai người, đẹp đến độ khiến cậu hít thở không thông, muốn khóc.
Ván giường phát ra tiếng cót két bí ẩn mê người, rất nhẹ, rất chậm.
Chăn bông khe khẽ phập phồng, vận động nhịp nhàng, người dưới chăn rất có tiết chế động đậy thân mình, cơ hồ nhìn không ra biên độ động tác. Sở Tuần thật cẩn thận ép xuống, hướng về phía háng Truyền Võ, đột nhiên cười một tiếng, cảm nhận vật cứng của Truyền Võ đỉnh tới, lại thống vào bên trong cậu nửa tấc.
Sở Tuần thì thào: “Cậu còn có thể lớn hơn nữa à?”
Truyền Võ chậm rì rì tăng lực, lúc này cũng không đỏ mặt e lệ, nói trắng ra: “Cậu kẹp chặt nữa, yêm có thể lớn hơn nữa.”
Sở Tuần cười mắng: “Hỗn cầu……”
Truyền Võ cố ý dùng chiếc cằm lún phún râu thô ráp cọ xát Sở Tuần, gặm cắn vành tai, cổ cậu, cũng nghẹn một hơi, thô thanh chất vấn: “Lợi hại không.”
“Yêm có thể làm cậu không.”
“Có thể không?!……”
Truyền Võ đỉnh mạnh về phía trước, xương hông bất động, chỉ động điểu. Mông Sở Tuần kịch liệt run rẩy, cắn chăn, cả người như bay lên.
Hai tay Nhị Võ nắm lấy thắt lưng cậu, dùng lực cánh tay cường ngạnh nâng mông cậu, nâng lên một chút, cho mình không gian rút ra. Truyền Võ sau đó dần dần phát lực, đỉnh sâu vào, lại rút ra một nửa, lại đỉnh vào. Hoắc tiểu nhị gia phát dục rất tốt, thô ngốc cường tráng, căng cứng khiến Sở Tuần vừa đau vừa thích. Cậu bị Truyền Võ đỉnh đến sắp bắn, lại bị kích thích bởi yêu đương vụng trộm, khóe mắt không nhịn được rơi lệ.
Ván giường vào lúc hai người chìm trong dư vị bắn tinh phá tan tiết tấu, phát ra âm rung cực không hài hòa.
Lầu trên lầu dưới hết đợt này đến đợt khác, tiếng thủy triều ở bờ biển phía xa mơ hồ truyền tới, ánh trăng say lòng người…… Dưới lầu một trận gió dật mưa rào, đất rung núi chuyển, sau mưa gió trở về an tĩnh, mây mở trăng sáng.
Thang thiếu da mỏng thịt mềm bị sáp đến sắp ngất xỉu, hữu khí vô lực, hai chân không thể khép lại, cái chân mất cảm giác kia buông thõng bên giường, nửa người dưới hằn lên mấy dấu tay làm cho người ta sợ hãi.
A Long chôn mặt trong ngực Tiểu Thang, thô bạo gặm cắn, hôn hít: “Tiểu Hạo……”
Thang Gia Hạo xoay mặt, chui vào dưới gối đầu, không cho đối phương xem mặt: “Hỗn đản… Chó chết…… Mông đau quá……”
A Long đứt quãng thở gấp, hôn hít, như liều mạng muốn bắt người trước mắt nhốt vào trong ngực. Tiểu bạch kiểm họ Thang này, trừ bỏ lớn lên một bộ túi da xinh đẹp, quả thực cái gì cũng tệ, tính tình kiêu ngạo điêu ngoa, miệng không một câu ôn tồn dễ nghe, thích mắng chửi người là động vật. Nhưng hắn một tên hắc đạo du thủ du thực ở phố người Hoa, thế nhưng lại thích phải thiếu gia phá sản tùy hứng điểm nào cũng tệ này.
Vành mắt A Long sưng đỏ, trong mắt có hơi nước: “Tiểu Hạo, chân em không đi được, là tôi làm hại, tôi xin lỗi em……”
“Về sau, về sau em cũng chỉ có thể theo tôi, em tên tiểu thọt chân này đừng nghĩ cùng người khác!…… Em chính là người của tôi, chỉ có thể theo tôi……”
Thang Gia Hạo lâm vào choáng váng khi cao trào qua đi, thân thể run mạnh một chút, ôm lấy đầu người trong ngực. Hai người ướt mồ hôi, dính cùng một chỗ, chậm rãi ngã vào giường.
Thang Gia Hạo mê man nhìn trần nhà, thở dài một hơi.
Là ai nợ ai, ai là kiếp của ai đây.