Sáng sớm hôm sau, ở đường phố bên cạnh, là cửa tiệm nhỏ của người Ả Rập mở, truyền ra tiếng kinh hô của phụ nữ, “Ôi Thánh Allah, quần áo của tôi, quần áo phơi ở hậu viện của chúng ta đã mất rồi.”
Cuối đường trong góc tối của một con hẻm nhỏ, tuồn ra ba gã bọc áo dài. Ba người vai kề vai, cúi đầu che mặt, bước chân thoáng mất tự nhiên, dung nhập phố xá rộn ràng nhốn nháo, nhanh chóng xen lẫn vào những người mặc áo choàng dài trên đường.
Hoắc Truyền Võ mặc áo choàng trắng lớn của đàn ông Ả Rập, quấn đầu, khăn trùm đầu rối tung ở sau vai. Lông mày anh đen nhánh, lông mi dày, màu da bị ánh mặt trời chiếu rọi thành màu vàng rám nắng, hơn nữa hai ngày không cạo râu, xen lẫn trong trong đám người trên đường, mới vừa gặp, cơ hồ không thể nhận ra.
Sở Tuần dùng dao chỉnh sửa cho Nhị Võ một bộ râu xinh đẹp, một vòng chỉnh tề dọc theo cánh môi, kéo thẳng đến phần tóc mai.
Nhị Võ cạo râu, lập tức đổi thành một người khác, càng phát ra hương vị đàn ông thành thục. Sở Tuần vuốt cằm anh, tả hữu đánh giá, tay nghề dịch dung của Nhị gia thực không phải dạng vừa đâu.
Phía sau đàn ông Ả Rập Hoắc Nhị gia là hai “cô vợ” của anh, một kéo hai.
Vương Hân Hân mặc áo dài màu nâu, Sở Tuần mặc áo dài màu hồng nhạt. Hai người đều cải trang theo phong cách kỳ lạ của phụ nữ Ả Rập, khăn trùm bao kín đầu, che khuất cả mũi miệng râu, chỉ lộ ra đôi mắt.
Tiểu tử Vương Hân Hân này, diện mạo thật sự cách mỹ nữ Ả Rập quá xa, cải trang cũng không biết cải thế nào, cũng may hắn thấp, vóc người nhỏ, bọc trong áo choàng, nhìn từ phía sau, ở bên cạnh Hoắc gia cao lớn thật đúng là cô vợ.
Sở Tuần ngược lại giả không giống. Sở Tuần bộ dạng tuấn tú, đôi mắt dài nhỏ xinh đẹp ở trong đám người tỏa sáng, con ngươi đen bóng, nhưng vóc dáng cậu rất cao, hơn nữa khí chất nhiếp người, ẩn ẩn tràn ngập tính công kích……
Hoắc Truyền Võ hiên ngang bước đi phía trước, liếc mắt nhìn vợ ở phía sau: “Tiểu Tuần, lại cao, thấp xuống.”
Sở Tuần cách khăn che mặt nói: “Tôi thấp xuống thế nào? Tôi ngồi xổm đi à?”
Hoắc Truyền Võ: “Cậu cao xấp xỉ tôi……”
Sở Tuần: “Lão tử cao vậy đấy, là cậu rất lùn.”
Hai người nguyên bản thân cao không kém mấy, Hoắc Nhị gia vai rộng, thân thể cường tráng, Sở Nhị gia mảnh mai chân dài, lộ vẻ đơn bạc.
Sở Tuần lộn xộn bước đuổi theo “chồng” cậu, khom lưng, hai chân trong áo dài khuynh xuống, tận lực làm mình thấp đi một khoảng.
Vương Hân Hân cười nhạo nói: “Cậu đi như vịt ấy.”
Sở Tuần trả lời: “Tên nhóc lùn tịt nhà cậu, bộ dạng cậu mới là vịt.”
Một đường không khí khẩn trương, thần hồn nát thần tính, hai người kia miệng còn không nhàn rỗi, đấu võ mồm, cứ như hồi bé. Sở Tuần bán ngồi xổm đi, ngoài miệng lảm nhảm, thình lình dẫm trúng áo mình, bổ nhào về phía trước: “Ai……”
Truyền Võ túm lấy cậu, nắm cổ tay, thấp giọng nói: “Đừng náo loạn, nhìn đường.”
Sở Tuần: “Đừng nắm tay tôi, vợ chồng bọn họ đi đường không thể lôi kéo, cậu như vậy liền bại lộ.”
Truyền Võ: “……”
Sở Tuần từ dưới khăn che mặt lộ ra đôi mắt tinh nghịch, mị thành hình trăng lưỡi liềm, nắm áo choàng Truyền Võ, lắc lắc……
Ba người thoát khỏi nội thành Marseilles, Tiểu Hoắc dùng giấy tờ giả của anh để kiếm một chiếc xe có rèm che. Ba người Ả Rập giả bọc áo dài lên xe, lái xe dọc theo đường quốc lộ ven biển, đi về phía biên giới Pháp Ý.
Chuyến trốn chạy này khá vui vẻ, Hoắc Truyền Võ và Vương Hân Hân thay phiên lái xe. Vương Hân Hân một đường cười nhạo đặc công Pháp đều mẹ nó một đám ngu ngốc, nhìn không ra lão tử phía dưới lớp áo dài khăn che mặt là một thằng đàn ông hàng thật giá thật.
Sở Tuần một mình chiếm cứ ghế sau, nằm thư thái. Cậu khó chịu ngủ ở ghế sau, uống thuốc, dùng áo dài bọc thành con nhộng, cuộn mình lại.
Vương Hân Hân quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhịn không được thấp giọng bắt chuyện với Hoắc Truyền Võ: “Sở Tuần cậu ấy…… Khi nào thì biến thành như vậy?”
Hoắc Truyền Võ luôn ít nói: “Gần đây mệt, thân thể không tốt lắm.”
Vương Hân Hân quơ quơ tay, rất khó hình dung cảm giác hai ngày nay trải qua là thật: “Tôi là nói…… Tay cậu ấy, cậu ấy không giống người thường.”
Hoắc Truyền Võ: “Cậu ấy ở đại viện với chúng ta, lúc ấy đã vậy rồi.”
Vương Hân Hân tự giễu nói: “Tôi hồi đó quả thực mẹ nó ngốc, cả ngày lăn lộn với nhau, cái rắm cũng không biết, nhìn không ra.”
Vương Hân Hân trầm mặc một lúc lâu, còn nói: “Cậu vẫn chiếu cố cậu ấy.”
Hoắc Truyền Võ đơn giản ngắn gọn một chữ: “Ừ.”
Vương Hân Hân gật đầu. Đàn ông với nhau, tới đây là được, có chút chuyện không cần phải nói ra cũng hiểu rõ. Vương Hân Hân thuận tay vỗ một chưởng lên đùi Hoắc Nhị gia, một cái vỗ đem tất cả cảm xúc nói ra hết, ai cũng có một câu chuyện, mấy năm nay đều qua không dễ dàng, ai cũng có cuộc sống riêng của mình.
* * *
Sở Tuần ngủ đủ, lấy lại thể lực, con sâu bự tỉnh dậy, từ trong áo choàng chui ra, cảm xúc bắt đầu hăng hái, tự mình tìm việc vui.
Tính tình cậu luôn như vậy. Nhị gia thân thể có suy yếu thế nào, tinh thần cũng không suy, tinh lực tràn đầy, tuyệt không giống Lâm Đại Ngọc nũng nịu thương thân trách phận.
Trên đường nhỏ vắng vẻ ở nông thôn, bọn họ mở mui xe, hít thở không khí trong lành.
Sở Tuần kéo khăn che mặt, cởi bỏ áo dài ướt sũng, lộ áo bên trong, vén áo lên đến ngực, đẹp trai hóng gió.
Vương Hân Hân chế nhạo nói: “Cậu lộ một thân thịt thơm, tới Ả Rập ấy hả, loại phụ nữ như cậu sẽ bị ném đá chết.”
Sở Tuần cười mắng: “Cút đi, cậu mới là phụ nữ, lão tử cứ thích lộ.”
Hoắc Truyền Võ từ kính chiếu hậu ngắm thắt lưng Sở Tuần, cơ bụng sáng rõ, khóe miệng khẽ nhếch, nheo mắt dọa dẫm: mặc quần áo vào, đừng tùy tiện phơi bụng nhỏ của cậu.
Ánh mắt hai người dây dưa qua kính chiếu hậu.
Sở Tuần dứt khoát đặt chân lên ghế trước, một chân duỗi tới vai Truyền Võ, chân còn lại duỗi đến vai Vương Hân Hân, thích thú đùa giỡn hai người, đầu ngón chân chọc chọc tai bọn họ.
Vương Hân Hân vốn cũng là người yêu nháo, hai người ngứa tay, gặp mặt liền đùa giỡn.
Vương Hân Hân bắt lấy cổ chân Sở Tuần, gãi gan bàn chân cậu.
Sở Tuần duỗi chân đạp hắn, trong xe gà bay chó sủa.
Vị đại gia lái xe kia rốt cuộc không thể nhịn được nữa, giọng điệu bình tĩnh: “Tiểu Tuần!”
Hoắc Truyền Võ khoác áo choàng dài trắng, rất có phong phạm Đại lão gia đứng đầu một nhà, gầm nhẹ một câu: “Không được náo loạn, chân đừng chạm Tiểu Đinh Đương.”
Sở Tuần: “Vậy tôi chạm cậu?”
Hoắc Truyền Võ không nói, ngầm đồng ý, mặc ngón chân Sở Tuần ở phía sau lặng lẽ vuốt ve cột sống anh. Cậu chạm Hoắc gia đương nhiên có thể, cậu có thể tùy tiện động thủ động cước với người khác sao? Dùng chân cậu sờ loạn người khác à?
……
Kế hoạch nguyên bản của Sở Tuần là một đường thoát khỏi đuổi bắt của đặc công Pháp, xuyên qua biên cảnh, tiến vào nội cảnh Ý, an ổn đăng ký.
Bọn họ trên đường đi ngang qua Cannes, một thành phố nhỏ ven biển tràn ngập phong tình ven bờ Địa Trung Hải.
Cannes tiếp giáp biển rộng, bờ cát trắng xóa, gió biển và ánh mặt trời tốt đẹp làm cho cả thành thị tràn ngập lãng mạn nóng bỏng, hoa diên vỹ nở khắp các đường phố, giống một đàn bướm xanh dập dềnh.
Xe tiến vào nội thành, Sở Tuần cảnh giác khoác lại áo dài, đeo khăn che mặt. Cậu đảo qua tấm áp-phích lớn trên đường liếc mắt là có thể thấy, là áp-phích tuyên truyền phim điện ảnh: “U, không chừng có thể gặp phải người quen.”
Hoắc Truyền Võ lái xe, cũng nhìn thấy, hừ một tiếng.
Vương Hân Hân không rõ chân tướng, thuận miệng nói: “Tháng năm, vừa lúc liên hoan phim a, chắc cũng vào mấy ngày này, trong thành thực náo nhiệt.”
Vương Hân Hân cách khăn che mặt, híp mắt ngắm áp-phích: “Kia không phải Hoắc Hoan Hoan sao, đại mỹ nữ, cô ấy cũng đến đây à?”
Hân gia tôi rất muốn gặp mỹ nữ nổi như cồn này đây.
Sở Tuần và Hoắc Truyền Võ không nói chuyện, qua kính chiếu hậu liếc mắt nhìn nhau, đều hoài tâm sự.
Sở Tuần cân nhắc, vạn nhất thực gặp phải Hoắc mỹ nhân, cô tới tôi đi thực thú vị, Nhị gia chờ gặp cô đây.
Hoắc Truyền Võ lại nghĩ ngược lại, ngàn vạn lần đừng lại gặp phải người phụ nữ kia, Hoắc gia nhìn không vừa mắt, cách ứng……
Hoắc Nhị gia càng không nghĩ gặp người nào, bọn họ liền cố tình gặp được người đó.
Nguyên do là vì bọn họ vào thành phố Cannes, đã bị cảnh sát trị an Pháp chú ý.
Ba người bọn họ mặc áo dài kiểu Ả Rập, một nam hai nữ, lái xe thuê mui trần, quả thật gây chú ý. Tối mấu chốt là, bộ trang phục Ả Rập này, ở cảng Marseilles là quần áo thông thường của cư dân ở đó, nhưng tới Cannes, liền có vẻ đột ngột dị thường. Cảnh sát nhắm đến bọn họ là nhân viên an ninh chuyên nghiệp phục vụ riêng cho liên hoan phim. Sự kiện điện ảnh quốc tế, khách quý yêu điện ảnh khắp nơi tập hợp, cảnh sát địa phương canh phòng nghiêm ngặt chủ nghĩa khủng bố, phàm là có dính dáng đến Hồi giáo, đều là phần tử khả nghi.
Sở Tuần phát giác có cảnh sát theo dõi. Cậu thu liễm tâm tư vui đùa, lập tức lại như thay đổi một khuôn mặt, cảnh giác bọc kỹ áo dài, kéo khăn che mặt, dặn hai đội hữu cảnh giới toàn diện, tùy thời trốn chạy.
Bọn họ bỏ xe ở một con phố, xuống đi bộ, băng qua các con hẻm nhỏ.
Cảnh sát Pháp cũng bỏ xe đuổi theo.
Bọn Sở Tuần lúc này không kịp thay đổi trang phục, chỉ có thể trăm phương nghìn kế cắt đuôi. Thành phố biển dưới ánh mặt trời Địa Trung Hải giống như một viên trân châu sáng lạn xinh đẹp động lòng người trên bờ biển, trước cửa Nhà hát Ánh Sáng (1) tổ chức liên hoan phim, tân khách nối liền không dứt, người hâm mộ chen chúc phía sau rào chắn, trong tay nắm chặt tờ giấy kí tên, hô to tên thần tượng, háo hức mong chờ.
(1) Nhà hát Ánh Sáng: Grand Théâtre Lumière
Một chiếc xe limousine sang trọng dừng trước cửa, tuấn nam mỹ trang phục lộng lẫy, chân thành mà đến, bước trên thảm đỏ.
Minh tinh điện ảnh Trung Quốc Hoắc Hoan Hoan mặc váy dạ hội xẻ ngực màu hồng đào, giày cao gót tinh xảo, bước xuống xe limousine, trợ lý nhấc váy cho cô, trang dung tuyệt sắc, lúm đồng tiền hoàn mỹ động lòng người, thật đẹp.
Phía sau Hoắc Hoan Hoan là nhóm của cô, bạn nam, trợ lý, nhân viên trang điểm, rất khí thế.
Không chỗ trốn, không còn kịp nữa, Sở Tuần bất chấp, nháy mắt: lên.
Hoắc Truyền Võ và Vương Hân Hân dùng khăn vuông quấn đầu, khoác áo choàng dài kỳ lạ, chưa từng gặp trường hợp này, trong lúc nhất thời tiến thoái lưỡng nan: Lên đâu? Lên chỗ nào chứ?!
Sở công tử trường hợp gì mà chưa thấy qua, không chút kinh hoảng, hếch mắt: Thảm đỏ đó!
Hoắc Truyền Võ:?!
Loại trường hợp này, nói đến cũng không có gì kỳ lạ. Cấp bậc Liên hoan phim Cannes này, cánh cửa không cao như vậy, người Châu Âu lại tương đối thoải mái, tổ chức quản lý rời rạc, thảm đỏ năm mươi mét trải từ cửa nhà hát, tràn ngập các ngôi sao lớn nhỏ, người mẫu, truyền thông, chỉ cần có thiệp mời, ai cũng có thể đi trên thảm đỏ cho đã ghiền. Hàng năm thường có chuyện quản lý yếu kém để fan cuồng trà trộn vào nhà hát khách sạn.
Sở Tuần vào thời khắc quan trọng rất bình tĩnh, tâm lý cường đại, không chút nào luống cuống.
Hai tay cậu nhấc vạt áo choàng, xem như nhấc váy, mang theo hai tùy tùng đi lên.
Sở Tuần mặt không đổi sắc, khí chất cùng tư thái đi đường đều cực kỳ hoàn mỹ, phù hợp thân phận. Khí tràng quanh thân nháy mắt biến hóa, cảm giác kia rõ ràng chính là phu nhân Ả Rập, phía sau đi theo hai “người hầu nam”, năm mươi mét thảm đỏ trước mặt đều thành chăn đệm rực rỡ dưới chân.
Áo dài hồng nhạt bao lấy dáng người thon dài, mặt phủ khăn che mặt, đôi mắt dài nhỏ phát sáng anh tuấn mê người, hơn nữa trời sinh tóc xoăn lông mi cong, mới vừa nhìn thật khó phân biệt nam nữ. Sở Tuần vừa đi vừa vẫy tay với với các fan, mỉm cười thong dong tao nhã.
Bảo an vừa quay phắt lại, sửng sốt, nhưng chỉ một chút hoảng thần, bọn Sở Tuần đã nghênh ngang bước qua. Bảo an bị dọa, nghĩ đó là vương thất Saudi được mời tới.
Các fan hâm mộ Trung Quốc hô to, “Hoan Hoan! Hoan Hoan! Hoan Hoan!!!”
Hoắc Hoan Hoan ở trước máy ảnh lộ ra nụ cười thương hiệu của mình, đôi môi đỏ mọng tươi đẹp. Cô được bạn nam hộ tống, đi một bước lại quay đầu, trên thảm đỏ ước chừng lưu luyến hai mươi phút, dưới ánh đèn loang loáng lộ ra cả người ung dung xa hoa hoàn mỹ.
Hoắc Hoan Hoan giống như một rạng mây đỏ loá mắt, hấp dẫn ánh mắt toàn trường, ở trình độ nào đó giúp Sở Tuần một đại ân. Sở Tuần rất nhanh xẹt tới phía sau chị Hoan.
Hoắc Hoan Hoan tư thái tuyệt đẹp vừa quay đầu lại, vừa lúc gặp phải phu nhân Ả Rập đi tới, cũng ngoái đầu thoáng nhìn.
Chỉ trong chớp mắt, Hoắc Hoan Hoan đột nhiên sửng sốt: “……”
Bạn đang �
Sở Tuần: “……”
Sở Tuần đeo khăn che mặt, đôi mắt đen láy bình tĩnh vô ba, trấn định đến đáng sợ. Song phương gần trong gang tấc, cậu liếc mắt nhìn sâu vào Hoắc Hoan Hoan.
Hoắc Hoan Hoan hoàn toàn không dự đoán được, giật mình đến độ quên mất cameras vây quanh tứ phía, dưới chân bước hụt một bước, được bạn nam đỡ lấy. Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ nhếch, khó tin nhìn chăm chú bóng dáng áo choàng Ả Rập. Cặp mắt dài nhỏ tuấn mỹ hữu thần mới vừa kia, rõ ràng là Sở công tử!
Hoắc Hoan Hoan chỉ nhận ra người mặc áo choàng hồng nhạt đầu tàu là Sở Tuần. Cô không nhận ra hai người đi phía sau kia.
Cũng là vì hai người Hoắc Truyền Võ và Vương Hân Hân đều cực kỳ khẩn trương, chưa từng trải qua tình cảnh khôi hài bị fan hâm mộ vây quanh này. Hai người không dám ngẩng đầu loạn xem, chột dạ, che mặt cúi đầu thở cũng không dám thở mạnh, đi theo Sở Tuần tiến vào nhà hát. Đại sảnh rộng rãi, đỉnh cao, các bức tường hình vòm tràn ngập bích họa tinh mỹ, ánh đèn ấm áp che khuất bóng người, khiến mấy người nhanh chóng ổn định tình hình.
Vương Hân Hân nghẹn dưới khăn che mặt, cười mắng: “Đệt, thực kích thích, lão tử chưa từng chơi mạo hiểm như vậy.”
Hoắc Truyền Võ sắp bị một chuỗi ánh đèn loang loáng lóa mù mắt, theo bản năng nhíu mắt xoa xoa, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh Sở Tuần mặc áo choàng dài bắt chước quý cô đi đường, không ngừng đong đưa thắt lưng cùng xương hông…… Sở Tuần phương diện này rất có thiên phú, mặt có thể biến, thanh âm có thể biến, giới tính có thể biến, khí chất thần thái đều có thể tùy tiện nhào nặn, học gì giống đó, vừa nam vừa nữ. Truyền Võ phát giác mình vẫn không biết hết về Sở Tuần, ở chung nhiều một ngày, luôn có thể từ trên người Sở Tuần bóc ra một điều tuyệt diệu trước đó không phát hiện……
Sở Tuần rất nhanh phân phó đồng đội: “Nhà hát nhiều người, tiện xuống tay, hai cậu tìm quần áo thích hợp, đổi trang phục.”
Hoắc Truyền Võ một tay túm lấy áo choàng, nhấc lên, hận không thể quấn trên lưng.
Ba người bọn họ trốn ở hành lang thông tới phía sau khán phòng, ánh sáng hôn ám sau màn, bao lại bóng dáng thon dài.
Sở Tuần đảo mắt, Hoắc Hoan Hoan hướng bên này……
Hoắc Hoan Hoan thần sắc bí mật, rõ ràng chính là đang tìm người.
Cảnh viên truy tung Pháp cũng tiến vào nhà hát, hỏi tân khách khắp nơi, “Có nhìn thấy người khả nghi mặc trang phục Ả Rập hay không?”
Hoắc Hoan Hoan hai tay nhấc làn váy, vòng qua hành lang, khóe mắt đảo quanh. Phía sau bức màn lộ ra khuôn mặt Sở Tuần, trắng ngần tinh tế, trong hành lang mờ tối đột ngột nhìn thấy, hệt như một chiếc mặt nạ tinh xảo.
Hoắc Hoan Hoan bị dọa hết hồn, hạ giọng: “Sở tổng? Anh?”
Sở Tuần: “Hoan Hoan, giúp tôi một việc.”
Hoắc Hoan Hoan: “Anh mặc thành như vậy, đi thảm đỏ?”
Sở Tuần: “Tôi và người Pháp tranh chấp kinh doanh, gây chuyện, cảnh sát truy tôi, giúp tôi dẫn bọn họ rời đi.”
Trong đôi mắt to của Hoắc Hoan Hoan hiện lên tình tự rất nhỏ khó có thể phát hiện, đồng dạng khôn khéo, trấn định, ở trong lòng phỏng đoán, nấn ná. Biểu tình cẩn thận của cô không thể gạt được Sở Tuần.
Sở Tuần lạnh lùng thốt: “Cảnh sát đã đến đây, ngay phía sau cô.”
Chỉ một giây trầm mặc cùng chần chờ, Hoắc Hoan Hoan đột nhiên xoay người.
Một cảnh sát Pháp trẻ tuổi tuấn lãng thong thả bước đến, lễ độ nghiêm túc gật đầu: “Quý cô này, cô đang làm gì vậy?”
Bàn tay giấu trong làn váy của Hoắc Hoan Hoan nhanh chóng từ trong ví nặn ra một hộp phấn, lấy ra giơ lên, cười: “Chào anh, tôi bổ trang, anh không được phép nhìn lén.”
Sở Tuần lách mình tránh ở sau màn. Hai đồng bạn của cậu đã sớm lột áo choàng, để ở góc phòng. Hai người kia hiện tại ở vị trí năm mét phía trên đỉnh đầu, bắt vào khung sắt trên trần nhà hát, như hai con khỉ lớn.
Đối diện hành lang vừa vặn có tấm kính trang trí, từ vị trí của Sở Tuần, đem dáng vẻ của Hoắc mỹ nhân thu hết vào đáy mắt. Trở lại bên kia, biểu tình đắn đo của Hoắc Hoan Hoan vừa đúng, thành thạo, Sở Tuần híp mắt, khôn khéo quan sát từng cử chỉ giơ tay nhấc chân của đối phương. Cậu là chuyên gia trong lĩnh vực này, cậu có thể nhìn ra được.
Cảnh sát trẻ tuổi ở trước mặt mỹ nữ, nói năng lập tức ôn nhu: “Quý cô, cô có nhìn thấy người Ả Rập mặc áo dài nào tiến vào nhà hát hay không? Người này rất nguy hiểm, chúng tôi cần cam Äoan cô an toà n.â
Hoắc Hoan Hoan vô tá»i lắc Äầu, cÆ°á»i Äến ÄÆ¡n thuần: âKhông phát hiá»n.â
Cảnh sát không cam lòng: âCô hãy cẩn tháºn nhá» lại, nghe nói có ngÆ°á»i mặc áo dà i vừa má»i Äi qua thảm Äá», xâm nháºp nhà hát.â
Hoắc Hoan Hoan láºp tức lá» ra áy náy cùng lo lắng: âTôi chá» mải kà tên cho fans, tôi sÆ¡ sót, không chú ý, thá»±c thá»±c xin lá»i a. Các anh cần tôi há» trợ gì sao?â
Cảnh sát rá»ng lượng lắc Äầu: âÃ, không cần, không cần.â
Hoắc Hoan Hoan dùng dáng ngÆ°á»i Äẫy Äà cùng là n váy rá»ng ÄÃnh Äầy hạt châu xa xá» lá»ng lẫy ngÄn trá» bức mà n phÃa sau, cÆ°á»i Äến ngá»t ngà o.
Cảnh sát nhìn nhìn chung quanh, không phát hiá»n dá» thÆ°á»ng, Äang muá»n rá»i Äi.
Hoắc Hoan Hoan: âAi, anh cháºm Äã.â
Cảnh sát: âVâng?â
Hoắc Hoan Hoan còn nghiêm túc nói: âAnh giúp tôi nhìn xem, trang Äiá»m thế nà o, kẻ mắt có phải chảy hay không?â
NgÆ°á»i Äà n ông Pháp lá» ra thần thái thụ sủng nhược kinh, á» trÆ°á»c mặt mỹ nữ khẽ ho má»t tiếng: âKhụâ¦â¦ Bảo bá»i nhi, cô rất Äược, quả thá»±c hoà n mỹ, cô hoà n toà n không cần bá» trang.â
Cảnh sát rá»i Äi, nguy cÆ¡ giải trừ.
Sá» Tuần từ sau bức mà n lá» ra khuôn mặt tÆ°Æ¡i cÆ°á»i ý vá» sâu xa, cao thấp Äánh giá Hoắc mỹ nhân.
Hai ngÆ°á»i Äá»u thá»±c trấn Äá»nh, trong hà nh lang u ám, ẩn ẩn phát ra khà tức khẩn trÆ°Æ¡ng Äánh chiến trá»±c diá»n.
Sá» Tuần thản nhiên cÆ°á»i nói: âHoan Hoan, cám Æ¡n.â
Hoắc Hoan Hoan há»i: âAnh thế nà y là sao?â
Sá» Tuần tránh không Äáp, lá»i nói thâm sâu: âCô vừa rá»i biá»u hiá»n quá tá»t, thá»±c bình tÄ©nh, quả thá»±c là thiên tà i.â
Thần thái tÆ°Æ¡i cÆ°á»i má»i vừa rá»i Äá»i mặt vá»i cảnh sát Pháp của Hoắc Hoan Hoan, từ trên mặt trá» thà nh hÆ° không! Cô giáºn tái mặt, phẫn uất cắn môi.
Cô cÄn bản không sợ cảnh sát.
Cô sợ SỠTuần.
NgÆ°á»i có Äôi khi nháy mắt là m ra quyết Äá»nh, hoà n toà n là theo bản nÄng, lúc nguy cấp không có thá»i gian nghÄ© trÆ°á»c nghÄ© sau.
Cô trá»±c giác Sá» Tuần là cỠý. Sá» công tá» rõ rà ng Äang thá» cô, nghiên cứu cô, cô bá» ngÆ°á»i nà y chặn không chá» trá»n, không có lá»±a chá»n. NgÆ°á»i khi á» thá»i Äiá»m nguy hiá»m, láºp tức bại lá» diá» n xuất, mà loại âdiá» n xuấtâ nà y, hoà n toà n là bá» mặt tá»i chân tháºt.
Hai ngÆ°á»i trong lòng Äá»u có toan tÃnh, mặt ngoà i cá» dấu diếm, không vạch trần nhau, chuyá»n quanh vòng luẩn quẩn nà y.
Sá» Tuần chân thà nh nói: âHoan Hoan, cám Æ¡n, thiếu cô má»t cái nhân tình. Cô vừa rá»i không vạch trần tôi vá»i cảnh sát kia, vì sao váºy?â
Hoắc Hoan Hoan khinh miá»t hừ má»t tiếng, anh xem lão nÆ°Æ¡ng là ai hả? Tá»t xấu gì cÅ©ng là Äá»ng bà o, dá» quá»c tha hÆ°Æ¡ng kiếm cÆ¡m Än, lão nÆ°Æ¡ng bán Äứng anh cho cảnh sát Pháp? Anh lấy loại chiêu sá» nà y thá» tôi à ?!
Sá» Tuần theo sát không tha: âHoan Hoan, tôi nhá» cô má»t chuyá»n nữa.â
âCông ty tôi gặp vấn Äá» trong kinh doanh, Äá»i thủ cạnh tranh sẽ không từ bỠý Äá», bá»n há» bắt tôi, tôi cần nghÄ© biá»n pháp Äà o thoát theo dõiâ¦â¦ Cô không phải dẫn theo má»t Äám ngÆ°á»i Äại diá»n trợ lý nhân viên trang Äiá»m sao, Hoan Hoan, cô không ngại trong Äoà n Äi Cannes của cô, bá» thêm hai ngÆ°á»i nữa chứ?â
Sá» Tuần ung dung há»i, nhất Äá»nh phải Äá»ng ý, không cho cá»± tuyá»t.
Hoắc Hoan Hoan má» to hai mắt, không nghÄ© tá»i Sá» Tuần ngÆ°á»i nà y lại khó chÆ¡i nhÆ° thếâ¦â¦
Hoắc Hoan Hoan rá»i Äi. Truyá»n Võ trong chá»p mắt từ khung sắt phÃa trên Äá»nh Äầu trèo xuá»ng, nắm lấy cánh tay Sá» Tuần, cÆ¡ há» trên cánh tay Sá» Tuần ấn ra cái há».
Truyá»n Võ thấp giá»ng chất vấn: âCáºu vừa rá»i quả thá»±c rất mạo hiá»m. Cô ta vạn nhất thá»±c sá»± có vấn Äá», giao cáºu cho cảnh sát thì là m sao Äây?!â
Sá» Tuần tá»± tin nói: âMạo hiá»m Äáng giá, Hoan Hoan cÅ©ng quả tháºt có vấn Äá».â
Truyá»n Võ: ââ¦â¦â
Truyá»n Võ có Äôi khi theo không ká»p suy nghÄ© của Sá» Tuần, ngÆ°á»i nà y nghÄ© thế nà o váºy?
à tÆ°á»ng là m viá»c của Sá» Tuần và ngÆ°á»i khác không giá»ng nhau, vÄ©nh viá» n á» thá»i khắc mấu chá»t má»i hà nh Äá»ng, dÅ©ng cảm lấy thân phạm hiá»m, lấy chÃnh mình là m má»i nhá».
Truyá»n Võ theo bản nÄng không muá»n Tiá»u Tuần và ngÆ°á»i phụ nữ kia tiếp xúc quá nhiá»u, ngầm lui tá»i. Nói không rõ Äây là loại tâm tÃnh gì, có lẽ vẫn là kiêng ká» quan há» trÆ°á»c Äây.
Sá» Tuần Äã tÃnh toán xong, hoặc là không là m, Äã là m phải là m Äến cùng, dứt khoát dùng chiêu âÄả thảo kinh xà â, khó Äược á» nÆ°á»c Pháp xa xôi, cách xa Äế Äô hoà ng thà nh, gặp gỡ mục tiêu, nhân cÆ¡ há»i cuá»n lấy Hoắc mỹ nhân dò xét Äến tá»t cùng.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên, Sá» Tuần cÅ©ng không phải thần, cÅ©ng có tình huá»ng không dá»± liá»u Äược.
Cáºu lúc nà y không Äoán ra, cáºu sẽ từ miá»ng Hoắc Hoan Hoan moi ra Äược âtình báoâ hoà n toà n không ngá» Äến.