Trần Trản lắc đầu, đặt máy tính sang một bên, ngồi khoanh chân lại, như con cún con chống cằm chăm chú nhìn y.
Để kệ ánh mắt không ngại ngùng gì săm soi mình, đến khi cậu rũ mắt xuống, Ân Vinh Lan mới cười nói: "Đang nghĩ gì vậy?"
"Không." Trần Trản hơi bĩu môi: "Lười á, không muốn dời tầm mắt."
Đồ biển để lâu sẽ bốc mùi khó tan, Ân Vinh Lan đi ra ngoài vứt rác.
Cửa chưa khóa để chừa một cái khe, tiếng bước chân ngày càng xa. Người chắc khoảng một hai phút nữa mới về, Trần Trản cúi đầu nhìn một cái chìm nghỉm trong đống bình luận cuồn cuộn:
【 Liễu Rủ Ven Hồ: Gióng trống khua chiêng giấu tiền riêng, không nói đến người sống chung, thế đến tai đồn cảnh sát không phải thành trò cười à, rồi ai đi điều tra Ân Vinh Lan và cái cô mất tích đó nữa? 】
Trần Trản dừng mắt trên bình luận đó một lúc, nhớ lại chuyện sau đó, đúng là bên cảnh sát không chú ý Ân Vinh Lan nữa, người theo dõi cũng được điều đi.
Ngón tay vô thức trượt màn hình làm mới, chẳng mấy chốc thấy bình luận thứ hai:
【 Liễu Rủ Ven Hồ: Anh ta cung cấp địa điểm giấu tiền, có thật là giấu tiền không? 】
"Hồn vía lên mây thế?" Chẳng biết Ân Vinh Lan về khi nào, đứng dựa vào cửa, cười nhạt nhẽo.
Trần Trản xóa hai bình luận này đi, dậy tắm rửa sạch sẽ, sấy khô tóc rồi nhanh chóng bò lên giường, dáng vẻ buồn ngủ.
Tiếng sóng vỗ rì rào quy luật, Trần Trản lặng yên lắng nghe đếm số lần con sóng vào bờ, bỗng bị người bên gối gián đoạn.
"Không phải vừa nói buồn ngủ à?" Khóe mắt Ân Vinh Lan mang ý cười, trong bóng tối nhìn không rõ lắm.
Trần Trản: "Sao anh biết em chưa ngủ?"
"Thật thà quá."
Ngủ được trong tư thế này chắc phải khen mới đúng.
Trần Trản nhíu mày: "Trước giờ em có giả ngủ hay không, anh nhìn là biết ngay?"
Ân Vinh Lan: "Không hẳn."
Như dỗ trẻ con, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu: "Ngủ đi."
Bất thình lình Trần Trản hỏi vấn đề bình luận kia nhắc đến: "Mấy nơi đó đều chỉ chôn tiền thật à?"
"Đương nhiên." Ân Vinh Lan không chút nghĩ ngợi đáp.
Sau khi hình tượng quý công tử nghèo nàn bị vạch trần, y ít khi nói dối trước mặt Trần Trản, nếu không cũng chỉ nói mơ hồ đại khái cho qua.
Trần Trản thở phào nhẹ nhõm, dựa ra sau một chút, ngáp một cái, mồm lẩm bẩm không ngủ được.
Ân Vinh Lan lại bắt đầu dịu dàng kể chuyện xưa: "Dưới ánh sáng luôn tồn tại cái bóng, đây là một thủ đoạn thường gặp nhưng rất hiệu quả. Ví dụ nửa đêm chuẩn bị lái xe đi, đồ vật khả nghi ở cốp sau thu hút kiểm tra, kết quả chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió."
Trần Trản lại từ từ mở mắt ra, nghe y kể tiếp.
"Thế mà không ai đến đó xem người nọ thực sự chôn cái gì..."
Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, chân lý từ cổ chí kim, kinh điển không giảm.
Im lặng trong giây lát, Trần Trản nhàn nhạt nói: "Nếu em về đào lên không thấy thứ gì, tháng sau anh cứ sang phòng sách mà ngủ."
"..."
Ân Vinh Lan liếm đôi môi khô khốc: "Hay là thôi."
1
"..."
"Chỉ để ngừa nếu độc giả chán phong cách ngốc trắng ngọt, em có thể đổi sang văn phong u ám."
Trần Trản lắc đầu, khép mắt lại, lần này là ngủ thật.
Ân Vinh Lan ngắm dung nhan lúc ngủ của cậu một hồi, tận khi bị tiếng chuông điện thoại làm phiền.
Đi sang phòng khác nghe máy: "Chuyện gì?"
Khác múi giờ mấy tiếng, trong nước vẫn đang là ban ngày.
Lâm Trì Ngang: "Kế hoạch của anh bao giờ thì thực hiện?"
"Xong tuần trăng mật về."
Vô ý khoe ân ái làm người ta đau mắt.
Ân Vinh Lan: "Hối hận khi học hỏi kinh nghiệm của tôi à?"
Lâm Trì Ngang không nói một lời.
Ân Vinh Lan trầm ngâm: "Thấy chương mới hôm nay chưa, vừa cung cấp tư liệu sống cho Trần Trản, vừa tạo cảm giác thần bí, có lợi cho đời sống tình cảm, gắn bó thôi rồi."
Tình yêu bắt đầu từ sự hiếu kỳ, vun đắp từng cái giản đơn mới thành vững chắc.
Kéo rèm cửa nhìn cảnh biển bên ngoài, Ân Vinh Lan mỉm cười nói: "Muốn làm quyển sách trong tay em ấy, khiến em ấy không tài nào đoán được phần cuối."
Vầy mới là lạc thú.
Sắc mặt Lâm Trì Ngang hơi đổi, kết thúc cuộc gọi.
Một lúc sau, lại tiếp tục cau mày... Cứ bị dẫn dắt đổi đề tài, cuối cùng lại quên hỏi thế rốt cuộc chôn cái gì dưới vườn.
Cực kỳ nhẹ nhàng thả bước về phòng, chợt thấy người đang dựa vào đầu giường, không cần nữa.
Trần Trản nghiêng đầu: "Ám độ Trần Thương với ai đó?" (*)
(* ngầm đi qua Trần Thương, từ chuyện Hàn Tín giả cho quân sửa đường núi, Chương Hàm tưởng quân Hán đi đường này nên cho bao vây, thật ra Hàn Tín lại đưa quân vượt Trần Thương bằng lối nhỏ khác, ý nói chọn đường không ai nghĩ đến, bề ngoài là giả, ở đây ý Trần Trản là anh đang lừa cậu để lén lút với ai)
Ân Vinh Lan bất lực, vén chăn chui vào, ôm cậu nói: "Sau khi về nước em đi một chuyến gặp Lâm Trì Ngang nhé."
"Để làm gì?"
"Hắn hay đa nghi, lại thích tìm hiểu mọi thứ." Ân Vinh Lan bình tĩnh nói: "Em có thể giả như còn nghi ngờ, đưa ra giá cao cho hắn đến đào vườn, thỏa mãn tò mò."
Ôm người sát chút nữa, dụi đầu cọ cọ làm tiếng y thêm trầm thấp nghèn nghẹn: "Chờ đất tơi, anh cho người trồng cây ăn quả."
3
Mí mắt Trần Trản giật giật... Lòng anh đen quá rồi đó.
"Mùa hè năm sau, chúng ta có thể ngồi dưới bóng cây hóng gió, ăn trái cây tươi." Ân Vinh Lan nhẹ giọng cười nói: "Người kia dùng tiền tự nguyện làm lao động miễn phí, em có thể viết vào truyện, nếu không nhẫn tâm, bán đứt cho hắn cũng được."
1
"... Mau ngủ đi." Trần Trản nuốt nước miếng, nếu nghe nữa cậu sợ đêm nay khỏi ngủ mất.
Sáng hôm sau trời quang mây tạnh, lúc đi ăn gặp một bàn khách du lịch tới làm quen, hỏi họ có kế hoạch ra biển chơi không.
Ân Vinh Lan nhìn sang Trần Trản, người sau chậm rãi lắc đầu, cậu không thích cảm giác tròng trành chóng mặt đó.
Thanh niên ngồi ở một góc dỏng tai nghe lộ vẻ mặt thất vọng, vốn muốn thừa dịp ngồi thuyền tạo sự cố mà.
Ân Vinh Lan bất động thanh sắc liếc mắt nhìn về phía đó, Trần Trản cũng hơi híp mắt lại... Khách không mời mà đến.
Trần Trản trả lời: "Chỉ còn có hai ngày ở đây thôi."
Ý là không muốn lãng phí thời gian với người không quan trọng.
Cả hai đều đồng thuận với nhau, nhanh chóng ăn xong rồi đi tham quan mấy nơi khác. Trần Trản nhất thời hứng khởi ngồi dù bay trên biển. Đi chơi khiến người ta vui sướng, nếu không có cái đuôi đem bám phía sau lại càng hoàn hảo.
Không theo đoàn nhóm, cơ bản chỉ đi loanh quanh lòng vòng.
"Ăn ít ngao đi."
Trong lúc chờ đợi, một giọng nói rụt rè từ sau lưng truyền đến: "Xin chào."
Thanh niên đi lên phía trước, lộ ra một nụ cười tự cho là nhiệt tình vô hại: "Nhìn ngoại hình tôi đoán chúng ta đều từ một nước, hay là kết bạn đồng hành đi?"
Trần Trản xắn ống tay áo ăn ngao, nhìn hắn với ánh mắt nghiền ngẫm sâu xa... cách tiếp cận có ngàn có vạn, tại sao lại chọn cách không đáng tin nhất thế?
"Tôi từ chối."
Thanh niên đại khái chưa nghĩ tới cách ứng đối, ngu ngơ đứng trời trồng tại chỗ.
"Không biết do ai phái tới," Trần Trản lắc đầu: "Có ích gì không biết?"
Ân Vinh Lan nghiêm mặt nói: "Có lẽ để sỉ nhục trí thông minh của chúng ta."
Trần Trản suy nghĩ một chút, cảm thấy có lý.
Người không thông minh lắm có khi lại dễ thành công hơn, bởi vì họ biết kiên trì. Kẻ theo dõi bám đuôi không xa không gần, quá trưa, Trần Trản cảm thấy hơi mệt, định quay về khách sạn viết truyện.
Ân Vinh Lan cần mua ít đồ lưu niệm cho đồng sự trong công ty, một mình loanh quanh ngoài khách sạn.
Thanh niên do dự một chút, cuối cùng quyết định đi theo Trần Trản.
Hai người cùng vào một thang máy, cửa thang máy vừa mở, Trần Trản bước nhanh ra ngoài, quẹt thẻ, đóng cửa, khóa trái... Động tác làm liền một mạch.
Ngay khi cậu định mở máy tính, một tờ giấy nhỏ nhét vào qua khe cửa: "Tôi không phải người xấu, anh xem, tôi có chứng minh thư."
Chữ viết tay, trên đó còn có một mã QR.
Trần Trản thở đài, bất kể là ai phái tên này tới, coi như mục đích trả thù cậu đã đạt được rồi.
"Tôi vào được không?" Thanh niên cẩn thận từng li từng tí: "Kết bạn nhé?"
Trần Trản giả bộ không nghe thấy, tiếng gõ cửa vẫn không ngừng, bất đắc dĩ lui một bước, mở cửa.
Thanh niên cảm kích cười cười.
Trần Trản vốn cho là hắn muốn ra tay, giấu trong tay áo một con dao gọt hoa quả nhỏ để phòng thân. Không ngờ người này đi thẳng vào trong, đến trước cửa sổ, đột nhiên mở ra, đứng trên bệ cửa, lấy đà chuẩn bị nhảy.
Một loạt động tác như nước chảy mây trôi.
Thanh niên: "Tôi không phải đối thủ của anh, chỉ có thể tìm lối đi riêng."
Nói xong hét to một tiếng cứu mạng, định nhảy xuống.
Muốn vu oan giá họa à!
Thái dương Trần Trản giật một cái, dùng tốc độ bình sinh nhanh nhất lôi người về. Dù lôi đến khoảng cách an toàn cũng không dám buông tay.
Thanh niên nói năng hùng hồn: "Cản được tôi một lần, không cản được tôi cả đời."
Ân Vinh Lan không ở đây, nói chuyện không cần quá kiêng kỵ, Trần Trản hơi ghé sát vào nhìn, đồng tử người này có vẻ hơi giãn.
Chuẩn bị cho ra kết luận, Trần Trản hơi híp mắt lại: "Anh không phải là người?"
Thanh niên khiếp sợ: "Sao anh biết?"
"..."
Có vẻ từ lúc mới gặp, bất cứ khi nào kẻ này cũng chỉ có một biểu tình khiếp sợ.
"Chấp pháp giả?"
"Anh biết rồi!"
Hệ thống bắt đầu làm loạn kêu la móc não.
2
"Con đường thành công không chỉ có một," Trần Trản an ủi hệ thống đang nóng nảy: "Phải lấy đức phục người."
Nói xong điều chỉnh tư thế ngồi, ánh mắt chân thành, ra vẻ hiểu biết thâm thúy... Chuẩn bị tẩy não.
"Tôi là con người, thân thể máu thịt." Trần Trản đứng lên: "Là người thì có sinh lão bệnh tử, tôi sống thêm nhiều nhất được mấy chục năm."
Thanh niên vẻ mặt hoang mang, liên quan gì đến hắn?
Trần Trản dần tiến lại: "Người yêu tôi là đồng tính, chúng tôi không thể có con, trăm năm sau ngàn vạn giá trị tẩy trắng của tôi nên để làm gì?"
Nghe đến giá trị tẩy trắng kếch xù, thanh niên không nhịn nổi nuốt nước miếng.
"Chờ bị thu hồi?" Khàn giọng dò hỏi.
Trần Trản lắc đầu: "Tôi muốn nhận con nuôi, cho nó thừa kế."
Một chiếc bánh lớn vừa tròn vừa thơm, thanh niên hít sâu một hơi.
"Chấp pháp giả bao năm chém giết có thể có bao nhiêu?" Trần Trản ôn hòa nhìn hắn: "Tôi thấy anh không sợ sống chết, quả cảm đương đầu, là người tốt nên chọn..."
Lời còn chưa dứt, thanh niên đã quỳ xuống dập đầu một cái: "Ba nuôi!"
4
Nghe vậy khóe mắt Trần Trản nhăn thành mấy nếp hiền lành, thầm nói với hệ thống: "Thế giới này còn bao nhiêu chấp pháp giả?"
Không chờ hệ thống trả lời, lại hỏi: "Có đến chín cái không?"
Nhận đủ vừa hay có cửu tử đoạt đích nhỉ. (*)
(* việc 9 người con tranh ngôi thời Khang Hy mà quán quân là Ung Chính ấy)
- --
Lời tác giả: Sau đó:
Chấp pháp giả: Ba! Anh cũng là ba tôi!
Ân Vinh Lan:... Hình như tôi mới ra ngoài chưa được nửa tiếng.
Trần Trản bình tĩnh: Không cần nghi ngờ, đây là con của anh.
Kelly:
Ngô tiên sinh: Bất ngờ lắm đúng không?
Cũng là Ngô tiên sinh: Mịa nó ai ngờ!