Trần Trản chỉ cảm thấy cậu còn có thể níu kéo ít fan về.
Hai người ăn ý lảng tránh đề tài này, dứt khoát quên sạch sành sanh, Trần Trản lại suy nghĩ về mấy tin đồn.
Thấy cậu tựa hồ bị cảnh đêm bên ngoài hấp dẫn, Ân Vinh Lan lái xe chậm lại.
Qua một đêm, bên đồn cảnh sát truyền đến vài tin tức, nghe đâu mấy kẻ bị bắt đều có giấu vũ khí lạnh.
Ân Vinh Lan: "Giấu đầu hở đuôi, gậy ông đập lưng ông."
"Theo ý của anh thì..." Trần Trản hiểu đầu đuôi sự việc rồi: "Mấy chuyện vớ vẩn chỉ là chiêu che mắt hòng dụ em đến Lê Thành?"
3
Ân Vinh Lan gật đầu: "Có thể." Ngắn ngủi vài chữ, ánh mắt trở nên sắc bén: "Hai người đó không thể giữ lại."
Lòng dạ độc ác, làm việc trắng trợn không kiêng dè.
Trần Trản thấu triệt: "Đối phó cũng không dễ lắm."
Họa gieo ngàn năm, người bình thường làm điều gì cũng có chuẩn mực văn minh, có pháp luật và đạo đức ràng buộc, kẻ ác lại liều mạng.
Nhớ tới điều này lại bật cười lắc đầu: "Cũng không thể nhìn mèo vẽ hổ, hay là thuê mấy người ra tay?"
Liếc mắt nhìn nhau, mù mịt trong mắt Trần Trản đột nhiên biến mất: "Em sẽ mau nghĩ biện pháp."
Nói xong câu đó liền bắt tay vào làm việc, dự định viết thêm ngoại truyện nữa giữ fan lại.
Ân Vinh Lan yên lặng ngồi một bên, nhìn chăm chú góc nghiêng của cậu... Ở điểm này y rất phục Trần Trản, dù bên ngoài xảy ra cái gì cũng khó ảnh hưởng đến cậu được.
Nhận ra tầm mắt trên người mình, Trần Trản đang gõ chữ đồng thời liếc nhìn góc thời gian trên màn hình: "Anh nên đi làm."
"Sáng nay không có việc quan trọng," Ân Vinh Lan: "Anh có thể ở với em."
Trần Trản: "Em chỉ muốn anh không mất điểm chuyên cần."
"..."
Tận đến khi y sắp ra khỏi cửa, Trần Trản chỉ nhàn nhạt nói câu "Đi đường cẩn thận", không thèm nhìn thêm một cái.
Nhìn sương trắng bên ngoài, Ân Vinh Lan thầm than sao đường dài đến thế. Quyết định không lái xe nữa, hôm nay ngồi xe buýt.
Trong phòng, Trần Trản đang sáng tác được một nửa, bỗng cảm thấy lạnh. Đứng dậy mặc thêm áo khoác mỏng, máy tính đột nhiên "Tích" một tiếng.
Không ngờ là email đến từ An Lãnh.
"Trần Trản tiên sinh tôn kính:
1
Chắc lúc ngài đọc thư này sẽ rất kinh ngạc, vạn phần mạo muội, nhưng bây giờ tôi thật sự muốn nhờ ngài.
Chấp pháp giả hao binh tổn tướng, người dùng thế mạng như tôi khó tránh thành đối tượng giận chó đánh mèo.
Tiên sinh muốn dùng tôi đổi giao tình của chấp pháp giả, bây giờ có thể cứu tôi khỏi biển lửa, chỉ có một mình ngài.
Trân trọng.
Kính chào."
Trần Trản nhìn chằm chằm cái mail mang phong cách nho nhã đến rắm chó không kêu (*), một lời khái quát: Cứu tôi.
(* bế tắc, không mạch lạc)
Trầm mặc hai giây, gọi một cú điện thoại, giọng điệu bất thiện: "Chuyện bé như hạt vừng à, sao không gọi điện nói rõ?"
Đầu kia ấp úng, tựa hồ không tiện nghe máy, liền cúp.
Trần Trản cũng không gọi lại nữa, nếu thật sự khẩn cấp, bên kia sẽ tìm biện pháp chủ động liên hệ.
Khoảng nửa giờ sau, chương mới ra lò, Trần Trản nhận được tin nhắn từ số máy lạ, hẹn gặp cậu ở Lê Thành Plaza.
Chuyện ngày hôm qua chưa giải quyết xong, Lâm Trì Ngang còn bị tạm giam trong đồn cạnh sát vì đánh người, thời gian trung tâm thương mại Lê Thành khai trương kéo dài lại kéo dài. Lấy nơi gặp ở đây, khó tránh khiến người ta nghĩ nhiều.
Sắp đến giờ hẹn, hai tòa nhà cao tầng sừng sững giữa trời, bóng người đứng đó tựa như bức tranh thu nhỏ.
An Lãnh nhìn người đi tới, bất an trong mắt thối lui: "Còn tưởng anh sẽ không đến."
Trần Trản: "Chọn địa điểm rất thú vị."
An Lãnh: "Mới xảy ra chuyện, không nhiều người chú ý nơi này."
Chọn nơi yên tĩnh nói chuyện, Trần Trản liếc nhìn thời gian: "Có một phút để nói, tôi còn phải về nhà ăn tối."
An Lãnh đã sớm biết cách cậu đối nhân xử thế, dứt khoát sắp xếp ngôn từ: "Chuyện hôm qua là một cái bẫy, nếu không mượn sức mạnh của chấp pháp giả được, tiên sinh muốn thử xem người thường có giết được anh không, ai ngờ..."
Sự xuất hiện của Lâm Trì Ngang là ngoài ý muốn.
Trần Trản biết gã đang nghĩ gì, trên thực tế theo thiết lập nhân vật trong thế giới này, cậu và Lâm Trì Ngang có sự liên kết tự nhiên, đương nhiên điều này cậu sẽ không chủ động giải thích.
"Tôi chỉ còn mấy chục giá trị tẩy trắng," An Lãnh đi vào phía trong mấy bước: "Tiên sinh nghĩ ra một kế độc, đổi thế mạng sang người tôi, tôi vừa chết, chấp pháp giả sẽ xuyên qua kẽ hở truy sát anh."
Trần Trản ngờ vực: "Tốt xấu gì cũng là chân chạy mà."
Xã hội pháp trị, tìm đồng bọn làm ác không dễ chút nào.
An Lãnh: "Hắn ghét tôi."
Trần Trản cả gan đoán: "Vì yêu sinh hận?"
An Lãnh lắc đầu: "Vì tôi mắng hắn ngu."
"..."
"Đương nhiên đây không phải cố tình." Ngay sau đó An Lãnh giải thích một câu, cũng nói đêm đó xem trộm "ác chiến" trên núi.
Nói xong quan sát vẻ mặt Trần Trản, đáng tiếc không thu hoạch được gì.
"Muốn tôi giúp anh thế nào?"
An Lãnh: "Chấp pháp giả giết tôi không cần mất nhiều sức, nhiều lắm một hai tên. Anh nấp trong tối, chờ nó hành động thì ra tay trước."
Trần Trản suy tư, nghe vào thấy có lý, có thể giải quyết một phiền phức đeo bám, còn khiến An Lãnh "bỏ tối theo sáng".
"Được." Đáp ứng thẳng thắn dứt khoát.
Sau một chốc lại nói: "Làm sao biết lúc nào chấp pháp giả ra tay?"
"Bình thường lúc bảy giờ tối."
Trần Trản cười như không cười: "Biết rõ nhỉ."
An Lãnh có chút xấu hổ mở miệng: "Anh không phải đối tượng đầu tiên tôi dùng thế mạng."
Trước đó đã có người đen đủi thành ma trong tay gã.
Trần Trản không nói nữa, đồng ý sắp xếp này.
An Lãnh dễ dàng mở khóa cửa đi vào trung tâm thương mại, Trần Trản cảm thấy chắc phải nhắc nhở Lâm Trì Ngang sau này đầu tư ở đâu nhớ xem phong thủy, hay chọn một khu đất phồn hoa hơn tí.
Hai người một trước một sau đi vào, Trần Trản tìm một góc khuất nấp. An Lãnh đi loanh quanh trong đại sảnh, thả câu chờ chấp pháp giả.
Chấp pháp giả chậm chạp chưa xuất hiện, Trần Trản lại quá yên lặng, thậm chí An Lãnh cho rằng cậu chạy mất, không nhịn được bắt đầu nói chuyện: "Đừng cách xa quá."
Hệ thống của gã không giống của cậu, chỉ cái nào đánh cái đó, ngược lại, ung dung nhìn gã chết lại đổi theo người mới.
1
Không thấy tiếng đáp lại, mãi đến khi nghe hai tiếng gõ từ đâu đó mới an tâm.
Mỗi một giây trôi qua khiến người chờ đợi thêm sốt ruột, cảm giác bóp nghẹt bức bối, cuối cùng tiếng động khác lạ vang lên.
Trần Trản nấp dưới chân cầu thang, thoáng dò đầu ra nhìn lên, tận mắt thấy một khối cầu bay qua cửa sổ thủy tinh trên tầng hai.
An Lãnh hít sâu một hơi, không nói gì liền chạy lên lầu trên.
Hai cẳng không thể so với bay được, khi nghe thấy tiếng bước chân ngổn ngang đã qua một tầng, Trần Trản thầm tính khoảng cách hai bên.
Tầng hai, An Lãnh chạy không nhanh không chậm.
Thẳng thắn mà nói, Trần Trản này quá cả tin chủ động vác xác tới, thật sự ngoài dự liệu, theo kế hoạch, đối phương nên thăm dò nhiều hơn mới phải, thậm chí gã đã sớm chuẩn bị rất nhiều phương án ứng đối rồi cơ.
An Lãnh đang định ra hiệu với chấp pháp giả, để nó khiến mình có vài vết thương nhẹ đã.
Ngay lúc này, đột nhiên tiếng gió vút qua bên tai, vừa quay đầu lại, thấy Trần Trản không biết lấy đâu ra một cái ống tuýp sắt, đập chấp pháp giả một phát.
【 Hệ thống: Để em! 】
Trần Trản lạnh giọng yêu cầu: "Bé ngoan nào."
3
An Lãnh đứng đó, gã vẫn muốn thử xem dựa vào sức người có thể đánh nhau với loại sinh vật như chấp pháp giả đến mức nào.
Trần Trản xuất hiện trong nháy mắt đó, bất kể là An Lãnh hay chấp pháp giả, đều kinh ngạc vô cùng. Tính gã có thù tất báo, thích ngư ông đắc lợi, tối hôm qua gã chọn ngồi xem hai bên chém giết, định đến cuối mới xuất hiện.
An Lãnh chuẩn bị giả thương nặng sắp chết, chờ khi Trần Trản đánh được chấp pháp giả rồi thả lỏng mất cảnh giác, một đòn trí mạng.
Cách đánh bình thường không thắng nổi, chỉ có thể dựa vào mấy thủ đoạn bỉ ổi.
Nhưng mà khi Trần Trản vừa xuất hiện, không chỉ ra mặt, còn ra dáng chỉ huy: "Theo kế hoạch ban đầu, bọc đánh!"
An Lãnh sửng sốt... Kế hoạch ban đầu nào?
Trần Trản nghĩ rất đơn giản, khiến chấp pháp giả cho rằng bọn họ đã triển khai kế hoạch còn tự loạn đội hình.
Chấp pháp giả lại nghĩ phức tạp, chẳng lẽ là bẫy trong bẫy, mục đích là giết ngược lại mình?
Ngay khi cậu mở miệng, An Lãnh liền biết hỏng việc rồi, chấp pháp giả thấy gã khựng lại càng cho rằng mình bị đùa bỡn.
An Lãnh gấp như kiến trong chảo nóng, muốn mở mồm giải thích lại vướng Trần Trản ở đây.
Chấp pháp giả vốn xem mấy kí chủ như sinh vật cấp thấp, tính khí cáu kỉnh bay thẳng vồ tới An Lãnh.
"Tránh ra!" Trần Trản vừa thầm gọi hệ thống, vừa nhắc nhở.
An Lãnh không được bình tĩnh như cậu, theo bản năng tránh đòn thì đã muộn, lúc đầu chỉ thấy đau chói một chút, cúi xuống mới phát hiện máu tươi đầm đìa.
Chấp pháp giả đánh một đòn liền nhanh chóng chạy biến.
【 Hệ thống: Đuổi theo không? 】
Trần Trản híp mắt một cái, bước nhanh tới bịt vết thương: "Cho nó chạy."
Nếu bây giờ hệ thống đuổi theo, mấy chấp pháp giả có trở lại chưa chắc cậu đã đỡ được.
"Vì... vì sao, không để chúng tôi đánh nhau... anh lại đi ra?"
Trần Trản gọi cấp cứu xong mới trả lời: "Chỉ có an toàn của anh được đảm bảo, mới có thể làm nhân chứng tố cáo họ Ngô kia thuê người đốt nhà."
Nhất định phải dựa vào luật pháp để bảo vệ quyền lợi của mình.
An Lãnh có cảm giác mình không cầm cự được bao lâu nữa, cúi đầu nhìn túi quần.
Trần Trản hiểu ý lấy điện thoại di động ra.
An Lãnh mất công tốn sức duỗi một ngón tay, Trần Trản kiểm tra nhật ký điện thoại, bấm vào dãy số trên cùng.
Sau vài giây mới có người nghe máy, tiếng nói lạnh lùng truyền đến: "Thế nào rồi?"
Khi Trần Trản nghe được câu này, dự cảm chuyện không đơn giản.
Bên kia không nghe thấy trả lời, giọng điệu hơi thay đổi: "Xảy ra chuyện?"
An Lãnh nuốt máu trào lên miệng: "Chúng ta... bị lừa... hắn lừa tất cả mọi người, Trần Trản thật sự là... đúng..."
"Là cái gì?" Đại khái đoán được tình trạng nguy cấp của gã, giọng điệu lạnh lùng rốt cuộc trở nên khẩn trương.
Súc sinh này hóa ra là người tốt!
Đáng tiếc lời còn chưa dứt, ngoẹo đầu, chết không nhắm mắt.
- --
Lời tác giả:
An Lãnh: Tại sao anh là người tốt?
Trần Trản: Bất ngờ đúng không, vui không?
Ngô tiên sinh: Mịa nó mày nói hết lời hẵng chết!
Kelly: tính ra An Lãnh tạch oan à =.=