Nghe tiếng cửa mở, Trần Trản nãy giờ vẫn ngồi trên ghế đợi ngẩng đầu lên: "Thế nào rồi?"
Ân Vinh Lan: "Bác sĩ bảo trạng thái tâm lý rất khỏe mạnh."
Trần Trản nhìn chằm chằm y trong chốc lát, bỗng nói: "Bây giờ là mười rưỡi sáng."
Ân Vinh Lan: "Nên?"
Trần Trản nghiêm túc nói: "Em không hy vọng một ngày của mình bắt đầu từ một lời nói dối."
Ân Vinh Lan sửa lời: "Bảo anh chú ý theo dõi, đi kiểm tra định kỳ."
Đúng lúc có một bác sĩ đi ngang qua, thấy Trần Trản đứng dậy vỗ vai người đàn ông bên cạnh: "Dù bần cùng hay giàu có..."
Người đó tự động tiếp lời: "Dù khỏe mạnh hay ốm đau..."
Cả hai đồng thanh nói: "Chỉ cái chết chia lìa đôi ta."
Bác sĩ: "..."
Tâm thần thật à? Chứ nhìn bề ngoài ma ốm nào thắng được họ.
Nhận ra ánh mắt của người thứ ba, Trần Trản bình tĩnh nhìn sang: "Chào buổi sáng, bác sĩ." Sau đó thong dong giải thích: "Bọn tôi đang tám nhảm thôi."
"Trông tình cảm hai người tốt thật." Bác sĩ vẫn duy trì nụ cười hiền lành, quay người đi về hướng hành lang ngược lại.
Trần Trản nghiêm túc bình luận: "Không hổ là dân y khoa, tố chất tâm lý tốt ghê."
Ân Vinh Lan nhìn hòm thư góp ý đo đỏ nho nhỏ phía góc tường, đoán: "Chắc cô ấy sợ bị khiển trách khi nói thật thôi."
Ra ngoài chỉ là quyết định bất chợt, vào bệnh viện trước sau cũng chậm có nửa giờ, thấy vẫn còn nhiều thời gian, giờ về nhà liền hình như hơi phí.
"Muốn đi nơi khác không?" Lần này Ân Vinh Lan chủ động trưng cầu ý kiến của cậu.
Trần Trản ném hết vấn đề cho hệ thống, coi nó có chuyện đặc biệt gì muốn làm hay không.
Mười giây sau, nói với Ân Vinh Lan: "Quán net."
"..." Trầm mặc ngắn ngủi kết thúc, Ân Vinh Lan cười sâu xa: "Đây không phải trả thù đó chứ?"
Trả thù y đưa cậu đến gặp bác sĩ tâm lý.
Trần Trản lắc đầu: "Muốn đi lắm."
Thời này không giống lúc xưa, cách vài con phố đã có thể tình cờ thấy quán internet nhỏ, bây giờ số lượng đã ít đi nhiều lắm, nhưng được ở chỗ điều kiện bên trong càng lúc càng chất lượng.
Dù Trần Trản đã đeo khẩu trang đội mũ lưỡi trai, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra đường nét khuôn mặt. Ân Vinh Lan tìm tòi xung quanh, tìm một quán nét hẻo lánh thưa thớt.
Vừa vào cửa, quả nhiên không có bao nhiêu người, máy tính nhìn còn ổn, nhưng ghế dựa đã hơi cũ nát rồi.
Đến ngồi trước máy vi tính, nhất thời hai người có chút luống cuống, đột nhiên không biết nên làm gì.
Liếc mắt nhìn nhau, Ân Vinh Lan bắt đầu mở web đọc tin tức, Trần Trản gõ phím viết văn. Trần Trản
Cơ mà hơi để ý một chút sẽ thấy ngay cậu vẫn luôn rơi vào trạng thái mất tập trung, tốc độ đánh máy chậm hơn bình thường rất nhiều. Liếc nhìn Ân Vinh Lan, chắc chắn đối phương đang chuyên tâm xem tạp chí kinh tế tài chính, liền nói chuyện với hệ thống trong đầu: "Đến rồi này, cậu định làm gì?"
【 Hệ thống: Em thích nơi này, chính ở chỗ cũ nát. Sau này lỡ em có chuyện gì ngoài ý muốn, kí chủ có thể tìm được quán net dựng bia.】
Trần Trản ngừng gõ chữ, thì ra trong mắt hệ thống, quán internet chính là nghĩa địa.
【 Hệ thống: Tâm nguyện cuối cùng, kí chủ và nam thần càng bền chặt hơn nữa. 】
Trần Trản sững sờ: "Tại sao?"
【 Hệ thống: Em có thể cảm giác được niềm vui từ trong bất hạnh của y. 】
"..." Trần Trản không nhịn được liếc Ân Vinh Lan, đột nhiên ý thức rằng e là kẻ thực sự nên đi khám tâm lý chính là hệ thống.
Ân Vinh Lan mắt nhìn thẳng, lại phảng phất có thể lưu ý mọi chuyện xung quanh, nhẹ nhàng tằng hắng một tiếng.
Trần Trản thu tầm mắt lại, y nguyện hệ thống---
Đó là một buổi sáng cực kỳ tốt đẹp, bầu trời xanh thẳm quang đãng khiến lòng người thư thái. Tâm tình của tôi cũng tốt hẳn lên, tỉnh dậy bắt đầu kế hoạch công tác hôm nay.
Một luồng hương hoa bay tới, tìm hướng nơi tỏa ra, mới phát hiện đầu giường đặt một đóa hồng kiều diễm còn vương mấy giọt long lanh, không khỏi vươn đến gần ngửi một cái.
"Thích không?" Chẳng biết nam thần xuất hiện từ lúc nào, tạp dề buộc trên người, từ thần thái đến giọng điệu, không chỗ nào thiếu chút ôn nhu.
"Th..."
"Thật ra anh còn một bất ngờ muốn cho em xem nữa."
Nụ cười còn chưa kịp nở rộ đã bị câu nói này phanh gấp.
Trong lúc ăn sáng, lòng tôi mơ hồ bất an, thử hỏi: "Bất ngờ lớn lắm không?"
Nam thần cười cười, vung tay làm một vòng thật lớn.
Yên lặng ăn tiếp miếng bánh bao, nuốt xuống cả tiếng than thở. Tôi ám thị bản thân dù nhận được bất cứ lễ vật kinh người nào, vì tâm ý này, cũng sẽ vui vẻ tiếp nhận.
Sau khi ăn xong anh ấy bịt mắt tôi lại, đưa lên xe đi đến một nơi nào đó.
Thị giác bị che lấp không phải là một trải nghiệm vui vẻ gì, vô thức nắm chặt đai an toàn: "Buôn người là phạm pháp đó."
Nam thần cười thấp một cái, không lên tiếng.
Không đoán ra anh định làm gì, đành đơn giản ngả ghế ngủ một lát. Tốc độ xe chậm dần, anh cầm tay tôi dắt xuống xe, rồi đưa cho một cái gậy.
Thế này thì ít nhất người bên ngoài nhìn chỉ nghĩ là người khuyết tật, chứ không phải bị bắt cóc.
Có vẻ như qua một cái cửa nào đó, từng tầng từng tầng đi lên. Đến khi dừng lại, nam thần mới tháo khăn lụa trên mắt tôi xuống.
"Mở mắt được rồi." Anh nói.
Tôi đưa gậy cho anh: "Trước hết anh giấu cái này đến chỗ em không thể nhìn thấy được đi."
Nam thần không hiểu: "Tại sao?"
"... Sợ là thấy gì không vui, sẽ đánh què giò anh mất."
Nam thần trầm mặc, yên lặng cầm gậy rời đi, lần thứ hai nghe tiếng bước chân đến, tôi mới chậm rãi mở mắt ra... Một cung điện nhỏ xanh vàng rực rỡ lập tức hiện ra trước mắt.
"Căn phòng này đã chất chứa rất nhiều hồi ức của em, tiếc rằng bị đốt mất," anh ôn hòa nói: "Anh thuê người ta sửa một chút, muốn trả lại cho em phần kỉ niệm tốt đẹp này."
Phải gần khoảng một phút, bờ môi tôi không ngừng khép mở, không nói nên lời. Một gian nhà có mấy chục mét vuông, sợ là bây giờ tiền sửa phòng phải lên gấp ba.
"Thích không?"
"Bỏ bao nhiêu tiền?" Giọng điệu dịu dàng đến chính tôi cũng cảm thấy khó mà tin nổi.
Nam thần phun ra một con số.
Tôi nở nụ cười: "Trước đây vì chật vật tiền bạc, chúng ta xuống núi chân còn run mà vẫn lái thuê cho người khác."
Bây giờ lại có thể tiêu một đống tiền như vậy vào việc trang trí phòng.
"..."
"Cho em một lý do không đánh anh."
Nam thần chỉ vào gian phòng ngập tràn ánh mặt trời lấp lánh chói chang: "Thật ra anh muốn kim ốc tàng Kiều*."
(*chuyện Hán Vũ Đế xây cung vàng cho hoàng hậu Trần Kiều để tỏ lòng yêu quý)
Giơ một ngón tay lên, chỉ còn một cơ hội cuối cùng.
Nam thần mím mím môi, ra ngoài lấy cây gậy vừa mới giấu đặt vào tay tôi: "Thương cho roi cho vọt, mà chúng ta là người yêu, em đánh anh, xét đạo đức hay luân lý đều phù hợp."
"..." Chung quy tôi vẫn không ra tay, vì tức cười bởi câu nói này, không động gậy.
Lúc Trần Trản đăng chương này lên, nghe thấy một tiếng than thỏa mãn phát ra từ hệ thống.
Bình luận đặc sắc vô cùng, thú vị hơn cả chính là cậu phát hiện có một người là fan trung thành của Ân Vinh Lan: 【 Triệu Triệu: Hành động như không còn mong muốn cầu sinh nữa, nhưng luôn có thể ngăn cơn sóng dữ ngay thời khắc sống còn. Biết tạo drama hmề tmúa phong phú trong sinh hoạt hằng ngày với bồ, thiệt là sự tồn tại vĩ đại biết giữ gìn cuộc sống hôn nhân.】
Nếu không phải nGười thật đang ngồi ngay bên cạnh, Trần Trản cũng phải hoài nghi lão ta tự mình viết đấy à.
Ân Vinh Lan nghiêng đầu nhìn, vừa khéo thấy cảnh này.
Trần Trản cũng không nhiều lời, chỉ vào bình luận đó, suýt nữa bật cười.
Ân Vinh Lan chỉ liếc qua một cái, bất đắc dĩ lắc đầu: "Chắc là trợ lý của anh."
Trần Trản cảm thấy có thể lắm, người kia đúng là họ Triệu.
Trên tiền đề những nghi ngờ đã được giải quyết, Trần Trản thuận lợi viết thêm một chương. Trước khi đi Ân Vinh Lan nói đùa: "So ra thì anh có vẻ không biết tiến thủ."
Có thể nói rằng bất cứ lúc nào Trần Trản cũng trong trạng thái làm việc. Hằng ngày bên nhau là tìm tư liệu sống, kết giao bạn bè là mở rộng phổ nhân vật trong tác phẩm.
Nhẹ xoa tóc của y một cái, Trần Trản mỉm cười nói: "Không biết tiến thủ, phá sản."
Vui đùa đôi câu, lữ trình quán net đến đây là hết.
Hệ thống không đưa ra yêu cầu gì thêm nữa, hai người tìm nhà hàng dùng bữa xong mới quay về biệt thự. Nắng chiều vẫn còn chói chang như thế, Ân Vinh Lan thấy Trần Trản còn có tâm sự, hỏi nhiều một câu.
"Đang nghĩ tới một người bạn sắp đi xa."
Bảy giờ tối, còn năm tiếng nữa hệ thống sẽ xuất chinh.
Ân Vinh Lan thầm lọc mạng lưới quan hệ của cậu một lượt: "Bạn thân lắm à?"
Trần Trản nghĩ một chút: "Nó có chí hướng lớn lắm."
"Bao lớn?"
Trần Trản: "Anh có thích chủ động tìm chết không?"
"..."
"Sau đó không biết ngại nói nếu giết không chết sẽ khiến tôi càng thêm kiên cường."
"..." Ân Vinh Lan bật cười: "Anh không có cái giác ngộ này."
Thời gian đêm nay như được lên dây cót, trôi qua rất nhanh, Trần Trản dùng lí do phải làm việc chăm chỉ, lúc còn một tiếng nữa đồng hồ sẽ điểm mười hai giờ liền tự giam mình trong phòng sách.
Cậu rót hai ly rượu đỏ, mời hệ thống cộng ẩm.
Khối cầu nhảy ra ngờ vực nhìn cậu, không thể quên lần trước uống rượu xong thì bị kí chủ lén đặt máy nghe trộm trong răng.
Trần Trản biết được suy nghĩ trong lòng nó: "Trước là tình huống đặc biệt. Họ Ngô vào tù rồi, bây giờ không nhất thiết phải thế."
Hệ thống nửa tin nửa ngờ, cuối cùng vẫn cầm ly nhẹ nhàng cụng.
Trần Trản mím môi trên mép ly, thực tế đang nghiên cứu bàn tay ngắn đến vô hình kia cầm lấy ly như thế nào.
Chỉ còn lại mười phút, hai mặt nhìn nhau cũng không biết nói gì, khối cầu xoa xoa tay: "Em đi."
"Đi..."
Tiếng "mạnh giỏi" bị nuốt trở vào, Trần Trản chần chờ chốc lát, đột nhiên nói: "Chuyện xuyên qua huyền diệu khó hiểu như vậy, thế ý nghĩa của việc tôi tới đây rốt cuộc là gì?"
Hệ thống trầm mặc, từ khi hợp tác với nhau đây là lần đầu tiên cậu lên tiếng hỏi, vì thái độ trước nay của Trần Trản mà nó đã quên mất một vài vấn đề.
"Không biết em còn có thể sống sót trở về hay không, nói cho kí chủ nghe cũng không sao." Dù không nhìn ra vẻ mặt của nó, nhưng giọng điệu của hệ thống rõ ràng nghiêm túc hẳn lên: "Cứ mỗi trăm năm sẽ có lượng người "xuyên việt" cố định, ba mươi suất."
Trần Trản cau mày nghe tiếp, nhưng không nghe thấy nói thêm gì nữa.
"Sau đó thì sao?"
Hệ thống: "Nói rồi đấy, ba mươi suất."
Lần đầu Trần Trản chẳng hiểu mô tê gì: "Cho nên?"
Hệ thống: "Thì là góp cho đủ số."
"..."
Trần Trản hít sâu một hơi: "Vậy có tiêu chuẩn tuyển chọn nhân tài gì không?"
"Chỉ cần là con người." Hệ thống nói: "Em và hệ thống đầu tiên phụ trách kí chủ có quen biết, theo nó nói, lúc vừa đến nghe kí chủ hát "Tôi muốn cuộc sống tươi đẹp*" là nó bị thu hút luôn."
(*trích bài hát Cuộc sống tươi đẹp của Uông Phong, mời lên ytb nghe)
Trần Trản xua tay cắt ngang lời còn lại, ra hiệu không cần nói nữa.
Là cậu tự rước nhục.
Kim đồng hồ chỉ vào phút cuối cùng, báo trước một ngày mới đến. Hệ thống đúng giờ xuất phát, trước lúc đi không quên mang đám lương thực dự trữ theo, biến mất tại chỗ.
- --