May thay hai cảnh sát không theo đuổi thần tượng cũng không chú ý tin showbiz, Trần Trản ngày trước làm chuyện xấu cũng chỉ bị cảnh sát khu vực mình bắt được, không thì chuyện này sẽ trở thành một tin tức không nhỏ.
Nhìn Lâm Trì Ngang thật sâu, tay đưa lên vai đối phương như muốn vỗ nhẹ một cái, lại bị vô cùng lạnh lùng tránh đi.
Trần Trản cũng không so đo, mặt mỉm cười nói: "Cố gắng cải tạo."
Quay ngược lại xe lấy vài cành hoa tặng cho cảnh sát: "Các anh vất vả rồi."
Mắt thấy Lâm Trì Ngang bị áp giải đi, Ân Vinh Lan lắc lắc đầu, nghiêng mặt định nói chuyện với Trần Trản, thình lình thấy động tác tắt bút ghi âm của đối phương. Mí mắt không khỏi nhảy lên một cái, tựa như lơ đãng nói: "Ra là cậu đã sử dụng."
Trần Trản nhàn nhạt đáp: "Tôi có lên website chính thức tra thử, giá không thấp, sớm dùng mới sớm phát huy được giá trị của nó."
Bán hoa đến hơn mười một giờ, nhìn đường phố đã giảm hẳn người đi, Trần Trản nhún nhún vai: "E rằng phải nghênh đón tân xuân trên xe rồi."
Ân Vinh Lan chạy đến dưới chân một cầu vượt, lần nữa tìm chỗ đậu xe, chỉ chỉ phía trên: "Lên xem đi."
Trần Trản gật đầu.
Cách không giờ còn khoảng mười phút, có thể mơ hồ nhìn thấy trên vùng trời xa xa đã có pháo hoa nở rộ.
Trần Trản hơi chớp động ánh mắt, chỉ xuống một nơi.
Ân Vinh Lan hiểu ý cậu muốn truyền đạt: "Năm nay trong thành phố có phân khu, đi về hướng đó thêm một chút là khu Tĩnh Thuỷ, có thể đốt pháo hoa."
Trần Trản suy tư: "Xem ra Lâm Trì Ngang đúng là không gặp may."
Khoảng cách để đến một khu, chính là khoảng cách giữa trong đồn và ngoài đồn.
Nguyên nhân Ân Vinh Lan chọn chiếc cầu vượt này rất rõ ràng, bên cạnh đây là phát thanh nổi tiếng. Phía trên đang đếm ngược đến giao thừa, theo từng con số giảm đi, hai mắt Trần Trản dần dần nheo lại, đúng ngay khoảnh khắc không giờ, thấp thoáng có thể nghe thấy tiếng hoan hô.
Người còn sót lại trên đường theo bản năng dừng chân dồn dập ngẩng đầu.
"Chúc mừng năm mới." Âm thanh Ân Vinh Lan vang lên cạnh bên tai.
Trần Trản cười cười: "Chúc mừng năm mới."
Về đến nhà đã là rạng sáng, Trần Trản trước hết lên Weibo rút thưởng, chỉnh lý danh sách trúng thưởng xong xuôi rồi đăng lên. Mới chỉ ngủ được bốn tiếng, bên ngoài vang lên một chuỗi tiếng đì đùng.
Người trên giường như xác chết vùng dậy, Trần Trản đỡ trán, không phải đã cấm đốt pháo rồi sao?
Chung cư cũ không có cách âm, không biết chó nhà ai bị doạ sợ, sủa lên inh ỏi.
Tình huống thế này hoàn toàn không thể ngủ nướng được nữa.
Trần Trản cắn răng rời khỏi ổ chăn, dứt khoát ra ngoài hỏi chủ cửa hàng lấy một chồng đơn chuyển phát nhanh chuẩn bị gửi quà. Tiện đường ra chợ một chuyến, mua không ít kim chỉ sắc màu rực rỡ.
Gần đến cổng chung cư, gặp phải một người hoảng loạng chạy tới, va vào lòng cậu.
Trần Trản cau mày, đỡ hờ đối phương một cái.
Trong nháy mắt vừa rồi, tuy trông không rõ lắm, nhưng người này giống như đột nhiên tăng tốc chạy tới.
"Trần Trản!" Theo âm thanh kinh ngạc, cô gái đứng vững, kêu lên một tiếng.
Trần Trản nhìn cô, có chút quen mặt.
"Không nhớ rõ?" Cô gái như thể rất quen mà kéo lấy cánh tay cậu: "Tôi là Trần Như, chúng ta từng đóng phim chung đó."
Trần Trản nhớ lại thời gian ở đoàn phim, hình như đúng là có một người như thế, trong ký ức cô ta và diễn viên nữ chính rất thân thiết. Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, nên cũng không tiếp xúc quá nhiều.
Theo phép lịch sự mà nói một câu: "Thật trùng hợp."
Tay áo của Trần Như không biết vì sao ướt sũng hơn một nửa, trong gió rét kết tụ một tầng sương. Cô ta đang níu Trần Trản, Trần Trản dĩ nhiên có thể phát giác.
Tự nhiên không dấu vết rút tay ra: "Trời lạnh rồi, về sớm đi."
Người bình thường đều sẽ mời lên nhà ngồi chốc lát, Trần Như không ngờ cậu sẽ có phản ứng như thế, kiên cường cố gắng giữ vững nụ cười: "Có thể phiền anh đưa tôi về nhà không."
Trần Trản nhíu mày.
Trần Như cúi đầu, vành mắt hơi hơi đỏ lên: "Gặp phải một fan rất điên cuồng, khi tôi chạy trốn còn bị té một cái, bây giờ tôi rất sợ."
"Xác định là fan sao?" Trần Trản nghi ngờ nói: "Fan của sao nhỏ thường rất ôn hoà."
"..."
Cậu nói chính là lời thật, sắc mặt cô gái lại khó tránh khỏi có chút khó coi, cắn răng nói: "Có lẽ là do tư tưởng có vấn đề."
Mặc dù có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng Trần Trản vẫn đồng ý. Nếu con gái mà thật sự gặp phải bọn biến thái bám đuôi, đây không phải chuyện đùa.
Trần Như rất hay nói, dọc đường cứ liến thoắng không ngừng, không biết có phải do chênh lệch chiều cao, mỗi khi nói chuyện đều cố gắng dựa sát vào một chút, ngước đầu nhìn Trần Trản.
"Có cùng một họ, nói không chừng ngày xưa chúng ta cũng có dây mơ rễ má."
Trần Trản cười không nói.
Trần Như miệng nói chỗ ở cách nhà cậu không xa, nhưng lúc đi lại tốn đến gần bốn mươi phút.
Đưa cô ta lên lầu, Trần Trản lịch sự từ chối vào nhà uống nước, quay người đi khỏi.
Nơi này không có phương tiện giao thông công cộng trực tiếp về khu dân cư, mà cũng không muốn thuê xe, Trần Trản không thể khác hơn đành theo đường cũ trở về. Cậu mặc quần áo rất dày, nhưng lúc về đến nhà vẫn không khỏi rùng mình mấy cái, uống nước ấm rồi cũng không bớt được.
Đợi đến khi tay dần dần hết đông cứng, lúc này mới sắp xếp ngăn nắp kim chỉ đã mua.
Lẩm bẩm mẹ hiền sợi chỉ cầm tay, cúi đầu tỉ mỉ thêu từng đường kim mũi chỉ. Thành phẩm ra đời sau ba tiếng, Trần Trản run run giãn cơ, hết sức hài lòng.
Gõ cửa ông lão đối diện, nhếch mày trưng ra tranh thêu trên tay: "Thế nào?"
Ông lão biến đổi sắc mặt mấy lần, một hồi mới nở lại nụ cười: "Rất độc đáo. Tranh này thêu... Vào cửa vương hầu sâu tựa bể?" [*]
Trần Trản bình tĩnh sửa chữa: "Hân hoan hội ngộ."
Nói rồi lấy xuống tranh chồn cáo chúc Tết gà thêu năm ngoái ở trên cửa, thay mới. Ông lão nhìn mà run rẩy khoé miệng, thế này còn không bằng mua chữ phúc dán lên.
Sau khi hoàn thành, Trần Trản vỗ vỗ tay, ra dáng đại công cáo thành.
Còn chưa kịp thưởng thức, thân thể hơi chút lảo đảo, ông lão thấy thế cau mày: "Không thoải mái sao?"
Trần Trản xoa xoa ấn đường: "Có lẽ vì tối qua ngủ không ngon."
Vừa dứt lời, đầu càng thêm đau. Xua tay trở lại nhà mình, lúc ngã xuống giường sờ sờ trán, hơi nóng.
"Hệ thống, giúp tôi vắt một cái khăn ướt."
Nhận được đáp án là không có chức năng này, đấu tranh tư tưởng một lúc, cuối cùng uống hai viên thuốc hạ sốt, quyết định nếu ngủ một giấc còn không giảm thì mới ra bệnh viện.
Cái Tết này không hề có ý buông tha Trần Trản. Đúng như cậu đã đoán được từ trước, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Trần Như gặp được Trần Trản không là ngẫu nhiên, chuyện fan theo đuôi cũng là bịa đặt. Sau khi web drama chiếu hết, độ nổi vốn không cao của cô cũng xuống dốc không phanh. Thời điểm ở đoàn phim, cô tốn công tốn sức lấy lòng diễn viên nữ chính, vốn định dựa hơi chị em thân thiết. Nào ngờ Tiêu Đồng gặp sóng gió từ chuyện đại sứ thương hiệu mà bị đóng băng hoạt động, hết thảy công sức đổ sông đổ biển.
Trong toàn bộ đoàn phim, bây giờ người nổi nhất là Trần Trản, nếu như có thể bám vào người này tạo scandal một lần, không lo không nổi được.
"Anh Trương, ảnh chụp được không?" Dặm lại lớp trang điểm, khoé miệng cong cong gọi điện thoại.
"Được lắm. Lấy vài tấm chỉnh sửa thêm chút đỉnh, em tìm người viết bài trước đi."
Trần Như vui vẻ thong thả cúp điện thoại, bắt đầu liên hệ tìm người. Khi mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, dùng tiền mua một hot search.
Giật tít rất đặc sắc: "Trần Trản và cô gái bí ẩn cùng xây dựng ngôi nhà hạnh phúc". Không đưa lên thông tin trọn vẹn, mà chỉ để lại manh mối trong ảnh, bảo đảm dân mạng có thể đào ra cô.
Vì ngày hôm nay, cô và ekip đã lên kế hoạch từ rất lâu, mua hot search còn đặc biệt chọn giờ đưa lên, tin chắc trải qua một đêm hun đúc, lượt xem hôm sau sẽ vọt lên đáng kể.
Nghỉ Tết ít drama, dân mạng nhanh chóng bị thu hút, bắt đầu thảo luận sôi nổi.
"Ai đỉnh quá vậy, chẳng lẽ còn có sức hút hơn Khương Dĩnh?"
"Đến Trần Trản mà cũng đã có người yêu, sao tôi vẫn cứ đơn côi?"
"Siêu siêu siêu tò mò tên này vớ được bạn gái thế nào!"
Trần Như ngồi canh giữ bên máy tính, hài lòng nhìn tin này càng lúc càng sôi sùng sục. Dự là sau nửa tiếng nữa, thân phận của cô sẽ có thể được lộ ra.
Nghĩ về những lời mời sắp tìm đến cửa, chút áy náy chột dạ cuối cùng trong lòng cũng dần dần tiêu tan. Trần Như vui sướng khui một chai champagne, đứng bên cửa sổ thưởng thức màn đêm, tuy nói rằng cô gài bẫy Trần Trản, nhưng nếu là người biết điều, giả làm người yêu rồi nhận tham gia chương trình yêu đương, việc này sẽ thành hai bên cùng có lợi.
.
Không phải ai cũng có thể đoàn tụ gia đình trong Tết Nguyên Đán.
Giờ khắc này Ân Vinh Lan đang ở công ty phát lì xì cho nhân viên trực ban. Ca Tết cũng có không ít người tranh giành, lương cao là một trong những lý do, chủ yếu là không muốn gặp họ hàng thân thích.
Gần như không cần phải vội vã làm việc, tâm trạng mọi người rất thư thái, thỉnh thoảng tán gẫu chuyện gia đình và tin tức báo đài, theo đà chủ đề mà đề cập đến Trần Trản.
"Bởi vậy mới nói đàn ông ai cũng như ai, lúc trước yêu Khương Dĩnh chết đi sống lại, mới chớp mắt một cái đã thay lòng đổi dạ."
Đồng nghiệp nỗ lực nháy mắt với cô, nhân viên vừa lên tiếng nhận ra lời mình có đạn lạc, vội vã đổi giọng: "Mà đương nhiên, tổng giám đốc tuyệt đối không phải người như thế."
Ân Vinh Lan không để ý, chỉ lo nghĩ đến phương diện khác. Y biết rõ Trần Trản tạm thời không có người yêu, hiển nhiên là bị gài bẫy.
Tâm tư hơi rục rịch, có lẽ có thể thử dùng thân phận bạn bè danh chính ngôn thuận giúp xử lý chuyện này.
Khác với những lần trước, y chủ động gọi cho Trần Trản.
Đầu dây bên kia chậm chạp không người bắt máy. Lại gọi thêm mấy lần, rốt cuộc truyền đến một tiếng "alo" uể oải.
Ân Vinh Lan nhẹ nhàng nhíu mày lại: "Cậu ở đâu?" Dừng lại một chút rồi hỏi tiếp: "Đang làm gì vậy?"
Trần Trản: "Nhà. Tự vào nồi hầm mình."
"..."
Trần Trản: "Được rồi. Đang hơi sốt."
Ân Vinh Lan thở dài: "Bây giờ tôi qua ngay."
Dứt lời trực tiếp cúp điện thoại.
Trên đường thông thoáng, sau khi tăng tốc, thời gian nhanh hơn lúc trước gấp đôi.
Bệnh nhân làm người sốt cả ruột này không suy yếu như tưởng tượng, ngoại trừ sắc mặt có hơi ửng đỏ, trông chẳng thấy đuối sức.
Trần Trản mở cửa xong lại trở về nằm giường, chỉ chỉ bàn: "Anh tự rót nước đi."
Ân Vinh Lan đo nhiệt độ cho cậu trước, không cao lắm.
Trần Trản cũng cảm thấy sức lực cơ thể đang dần dần hồi phục, biết là đã tránh khỏi vận mệnh vào bệnh viện truyền nước biển.
"Sao bỗng nhiên lại có hứng gọi cho tôi?"
Ân Vinh Lan nhìn cậu chăm chú, hồi lâu sau cười cười nói: "Khách quen trên tin tức."
Trần Trản ngơ ngác, lục lọi tìm điện thoại từ trong chăn.
Chờ cho cậu lướt Weibo một lúc, Ân Vinh Lan hỏi: "Cần tôi giải quyết giúp không?"
Trần Trản lắc đầu: "Cô ta đang mua dây buộc mình."
Vừa nói vừa đưa điện thoại tới, Ân Vinh Lan nhìn vào, toàn bộ những bình luận ngửi drama hoà nhã đã biến mất, thay vào đó là tiếng mắng rợp trời.
[ Troy: Mười hai giờ rồi! Còn chưa ra chương mới! Tốt nhất đừng bao giờ cho tôi biết đứa nào dụ dỗ Trần Trản, làm ông ấy dừng ra truyện thế này! ]
[ Vua Chó Cỏ: Hồng nhan họa thủy, giao thừa còn không ngừng cập nhật, vậy mà hôm nay đứt gánh cho được! ]
[ Trương Ngạo Thiên: Nhỏ này rõ ràng là thấy Trần Trản phát đạt, mới nhào vào, lúc trước ông ấy bị nghìn người chỉ trích có thấy mặt bạn gái nào đâu! ]
[ ljh: Chị không cho phép chú mày yêu đương! Yêu đương có giúp chú mày viết ra chương mới nào không... Không hề! ]
Sau khi xem bình luận một chút, ánh mắt Ân Vinh Lan đột nhiên tối sầm lại... Quan hệ của y và Trần Trản vừa mới dịu xuống, nếu bây giờ đối phương có người yêu, hai người không chừng sẽ càng ngày càng xa cách.
Vừa đúng lúc này, cấp dưới gọi điện thoại đến hỏi có cần tìm người ép chuyện xuống hay không.
Ân Vinh Lan đứng lên, đi tới cửa thấp giọng nói: "Châm dầu vào lửa."
Cấp dưới hơi chần chờ: "Ý ngài là... Nhập hội cư dân mạng ngăn cản Trần Trản yêu đương?"
"Việc quan trọng bây giờ của cậu ấy là phát triển sự nghiệp." Ân Vinh Lan nhàn nhạt nói.
Cúp điện thoại vào nhà, Trần Trản đang dựa vào đầu giường, đầu nghiêng nghiêng, chẳng biết ngủ từ khi nào.
Ân Vinh Lan dời ghế lại ngồi cạnh cậu, cảm giác đối phương khi yên tĩnh và lúc bình thường là hai người khác nhau, từng nhịp hô hấp thậm chí mang chút ngây ngô đặc biệt của thời niên thiếu.
Lắc đầu cười, rồi lại bình luận một câu chú trọng sự nghiệp dưới tin tức.
Đến khi y vắt một cái khăn lông đi tới, bình luận đã có mấy nghìn like. Ngoài ra còn nhận được một tin nhắn: Nhóm Vì Sự Nghiệp Trần Trản, id nhóm 152XXXXXX.
Ân Vinh Lan chỉ hơi trầm ngâm, rồi vẫn bấm tham gia.
Nhóm năm trăm anh em mau chóng đã đầy.
Chủ nhóm đặt ra khẩu hiệu: Chặt đứt tơ tình Trần Trản! Hết thảy vì chương mới!!!
Bên dưới có một rừng thành viên tung hoa nhất trí.
Ân Vinh Lan nghĩ nghĩ một chút, cũng đăng một sticker tán thành.
---
Lời tác giả:
Sau đó, khi lộ tin yêu đương của Trần Trản và Ân Vinh Lan:
Chủ nhóm: Không thể ngờ trong chúng ta trà trộn một tên gian tế!
Lời Không Cánh:
Phát triển sự nghiệp đồ :)
---
Chú thích:
[ * ] Vào cửa vương hầu sâu tựa bể: Câu thơ trong bài Tặng tỳ (tặng người tỳ nữ), chỉ cảnh cô gái phải chia xa người thương bước chân vào phủ vương hầu.
Danh Sách Chương: