Người đàn ông nhắm mắt lại, một lát sau thở dài xa xăm: "Cậu nói có phải hắn cố ý không?"
An Lãnh lắc đầu theo bản năng: "Là người ai cũng biết xấu hổ."
Hệ thống trên đèn treo "xí" một tiếng, kí chủ cũng không có phẩm chất đáng quý như thế, cậu từng nói, cái gì nhỉ... Một chốc không nhớ ra được, lập tức từ bỏ.
Nhiệt tình khiến người ta tiêu hồn, mà nhiệt tình như lửa đôi khi làm người ta có chút ăn không tiêu.
1
Ân Vinh Lan nghỉ phép năm ngày, nay hôm cuối, có cảm giác còn mệt hơn.
Lần này sau khi ăn xong, y chủ động đưa sổ nhỏ cho Trần Trản, căn dặn phải xem trọng sự nghiệp.
Trần Trản thản nhiên tiếp thu đề nghị của y, chuẩn bị gõ chữ.
Trong thời gian chờ khởi động máy, Ân Vinh Lan bỗng nhiên nói: "Sao mấy hôm nay phóng túng thế?"
Trần Trản giơ ngón trỏ che môi làm động tác "suỵt", ra vẻ ăn trộm lén lút ghé sát bên tai y, nói nhỏ gần như không thể nghe được: "Kích thích."
Ân Vinh Lan nhướng một bên mày, nhất thời không hiểu được kích thích ở đâu.
"Cách thức giải tỏa không giống nhau." Lúc nói chuyện giọng điệu Trần Trản vẫn nhẹ như trước: "Anh nói nếu có người bị ép nghe trộm, sẽ có cảm giác gì?"
Mặc dù không biết nội tình, nhưng Ân Vinh Lan cơ hồ có thể khẳng định, "nếu" này đã xảy ra.
Vì còn phải làm việc, Trần Trản không làm trò ám muội nữa, thoáng lùi ra sau một chút, mắt đầy thâm ý nói: "Cái này gọi là tình thú."
"..."
Mặt Ân Vinh Lan thoáng ửng hồng, Trần Trản thì trái lại, gió êm sóng lặng Lã Vọng buông cần (*), dường như chẳng có chuyện gì xảy ra.
(tích Lã Vọng câu cá: ý chỉ sự chờ thời cơ dựng nghiệp lớn)
Lúc chạng vạng hệ thống có trở lại một chuyến, Ân Vinh Lan đang nấu bữa tối giản đơn trong bếp.
Trần Trản ngồi xếp bằng dựa vào cửa sổ sát đất viết truyện, khối cầu nhảy lên đầu gối cậu, cười khanh khách, tiếng như đồng bóng: "Máy nghe lén đặt trong đế giày với áo sơ mi."
Trần Trản gật đầu, áo sơ mi đã bị ném vào máy giặt, giày để trong tủ, bây giờ không cần quá bận tâm lúc nói chuyện.
"Hệ thống của An Lãnh không phát hiện cậu?"
Khối cầu gật đầu: "Nó không có sức chiến đấu, trừ khi em cố ý để lộ."
Trần Trản ngừng gõ chữ, ánh mắt khẽ động: "Vị tiên sinh kia đâu?"
Khối cầu: "Y như anh sở liệu, hệ thống của hắn có vẻ như đang trong kỳ ngủ đông."
Trần Trản nghe vậy liền giương mắt nhìn hướng nhà bếp, thấy bóng lưng Ân Vinh Lan đang thái rau, cười cười: "Xem ra đúng là tài liệu đang trong tay hắn."
Không rõ Ân Vinh Lan thay đổi tài liệu tham khảo đến mức nào, bất quá hiển nhiên hố người ta không nhẹ.
Khối cầu: "Nhân lúc hắn yếu, xử hắn!"
Trần Trản lắc đầu, cậu không tự đại đến mức cho rằng đánh bại kẻ địch dễ như ăn bánh.
"Quan sát một chút cái đã."
Thấy An Lãnh giữ kín như bưng về kẻ gọi là tiên sinh đó, phỏng chừng có lá bài tẩy không bình thường.
Tạm thời gác chuyện này sang một bên, dò hỏi: "Nghe lén mấy ngày thế có biết người kia tên gì không?"
Khối cầu: "Họ Ngô."
Trần Trản vui vẻ nói: "Biết ngay không phải họ Triệu Tiền Tôn Lý mà."
Khối cầu không hiểu lắm cậu vui cái gì, tiếp tục báo cáo: "Còn tên gì không rõ lắm."
Trần Trản nhìn bản tốc ký của nó, không tìm được nhiều thông tin hữu dụng.
Khối cầu: "Đại đa số thời gian đều nghe kí chủ kêu."
Trần Trản không lộ ra bất cứ biểu cảm lúng túng nào, nhàn nhạt ừ hử, tiếp tục xem lướt sổ nhỏ, đọc đến một đoạn, hứng thú nói: "Chuẩn bị có chấp pháp giả đến đấu với tôi?"
Khối cầu: "Thăm dò thực lực."
Trần Trản trả sổ nhỏ lại cho nó, không có ý kiến gì.
Khối cầu lại chui vào đầu Trần Trản, tiếp tục thực hiện chức trách của hệ thống.
Vừa lúc Ân Vinh Lan sắp xếp mâm cơm xong xuôi, hai người ăn một bữa ấm áp.
Đêm đến Trần Trản mãi chưa ngủ được, suy nghĩ về cách chấp pháp giả hành động. Một chấp pháp giả đã bị giết, mặc dù không có An Lãnh nhúng tay gây khó dễ, nhưng mâu thuẫn đôi bên không thể bình thường được.
Nghĩ miên man mãi rồi chìm vào mộng đẹp từ lúc nào không hay, sáng sớm hôm sau Ân Vinh Lan thức dậy trước.
Trần Trản mắt sắc nhìn thấy ngoài bệ cửa sổ có một vật nhỏ, thừa dịp Ân Vinh Lan đi rửa mặt, thò tay lấy được một cái hộp, mở ra thấy một tờ huyết thư.
Cúi đầu ngửi một cái, mùi sơn nhẹ, có lẽ là dùng mực đỏ.
Còn chưa đọc nội dung, Trần Trản lắc đầu, có phải các hệ thống đều chứa phần hồn mắc bệnh trung nhị không?
(bệnh trung nhị: tâm lý mấy học sinh cấp 2 - bên Tàu gọi trung nhị, nghĩ mình là rốn vũ trụ, ông đây đúng nhất)
"Sáu giờ sáng, núi Thiên Vân, ân oán."
"Bây giờ trend lên núi đánh nhau?"
【 Hệ thống: Móc não! 】
2
Trần Trản: "Cậu có thể đánh mấy tên?"
【 Hệ thống: Có ý gì? 】
Trần Trản cười lạnh: "Không chừng lên núi đánh không chỉ một chấp pháp giả."
【 Hệ thống: Quần ẩu? 】
Trần Trản khẽ ừ một tiếng.
Hệ thống hiếm khi không lập tức kêu la ồn ào muốn quyết phân thắng bại:
【 Nếu không thì viết thư trả lời bảo lần sau? 】
Trần Trản: "Nhất định phải đến một lần, khi đó nghe sắp xếp của tôi là được."
Hệ thống giống con người, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, nếu có tí tẹo sự sợ hãi nào, lần sau liền trực tiếp tìm tới cửa.
Trước đó —
Tầm mắt quét về phía Ân Vinh Lan mới vừa rửa mặt xong, khẽ nhíu mày... Phải nói sao cho người này để một mình cậu mạo hiểm đi mới là vấn đề.
Một ngày trôi qua khá nhanh, buổi tối Ân Vinh Lan trở lại biệt thự, nằm trên giường đọc sách, đang lật trang đột nhiên bị người rút ra.
Trần Trản cười híp mắt, không biết kiếm đâu ra dải ruy băng, bịt mắt y lại.
Không có ánh sáng, các giác quan khác trở nên nhạy cảm.
Ân Vinh Lan bật cười: "Đừng nghịch, hết nghỉ phép rồi."
Trần Trản: "Ngày mai là thứ bảy."
Nghe cậu nói Ân Vinh Lan mới nhớ ra.
Đồ dâng tận miệng nào có đạo lý chối từ, trong lòng y khoái lắm, thuận thế thả lỏng, trăng sáng treo cao rọi vào phòng, lay động theo bóng người "chếch chi".
Sau một hồi dần yên tĩnh lại, hô hấp cả hai khôi phục đều đều nhẹ nhàng.
2
Vốn nên là một đêm mộng đẹp, Trần Trản mệt mỏi mở mắt, tranh thủ xuống giường ra ngoài.
Buổi tối không dễ gọi xe, bất đắc dĩ đeo khẩu trang, đi một đoạn đường dài mới bắt được một chiếc taxi.
Tài xế taxi thấy đầu tóc cậu bù xù, còn không mặc áo khoác, cười nói: "Lén lút chạy ra ngoài cắm trại chơi?"
Trần Trản: "Coi như thế."
Tài xế: "Không sợ người nhà phát hiện?"
Trong mắt Trần Trản lóe lên ý cười yêu chiều: "Ổng mệt, không dậy sớm đâu."
【 Hệ thống:... Kí chủ tự đánh giá có nhầm chỗ nào không? 】
Trần Trản hạ cửa sổ xe xuống một chút, không tìm ra lỗi nào trong câu này, dù sao toàn bộ quá trình không cần mình vận động, Ân Vinh Lan mệt mỏi là chuyện bình thường.
Trước đây núi Thiên Vân còn có người tuần tra, sau vì núi không cao, người lên núi ngắm bình minh đã ít lại càng ít, lâu dần chỉ còn bảo vệ trực đêm ngồi trong phòng gác nhỏ ở lối trước vào núi.
Tài xế rất có kinh nghiệm, thả cậu phía sau núi, nhận tiền xong lương tâm trỗi dậy nhắc nhở: "Cẩn thận một chút."
Trần Trản ngửa đầu nhìn đỉnh núi, cười cười: "Không sao đâu, một tiếng nữa là trời sáng rồi."
Chưa đi được mấy bước, cậu mới ý thức được tình hình thể lực bây giờ, mới đi được một phần ba đường chân đã nhừ.
"Ba trăm giá trị tẩy trắng, đưa tôi lên."
【 Hệ thống: Nhân tính đâu rồi? 】
Trần Trản: "Ba ngàn."
【 Hệ thống: Thành giao. 】
1
Thuận miệng nói vậy thôi, hệ thống chỉ to bằng hai bàn tay, không ngờ sức nó khỏe vô cùng, nhấc bổng được cả người lên.
Trần Trản lảo đảo, mỗi khi sắp ngã xuống liền được một luồng sức mạnh kéo về, cả người duy trì trạng thái cân bằng quỷ dị.
"Sao làm được?"
Không phù hợp nguyên lý lực cân bằng gì cả.
Hệ thống không nói một lời, thở hổn hà hổn hển khiêng người lên đỉnh núi.
Như dự kiến của Trần Trản, có tổng cộng năm chấp pháp giả chờ ở đó.
Hệ thống: "Làm thế nào?"
"Đánh phủ đầu." Ngữ điệu Trần Trản rất vững vàng: "Bắt đầu đánh một đứa, phải kịch liệt mạnh bạo vào."
Chấp pháp giả thấy người đến, nhe hàm răng sắc bén cạp cạp hai cái khởi động mồm.
Trước khi đánh nhau không thể thiếu phần khai mạc, nó muốn đọc diễn văn chuẩn bị.
"Mày..."
Chữ đầu tiên vừa ra khỏi miệng, Trần Trản híp mắt một cái: "Bây giờ."
Vừa dứt lời, hệ thống như mũi tên phóng vút, cắn lên mặt đối phương một miếng thịt tung tóe máu. Một chọi một, thực lực của nó trên cơ chấp pháp giả, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, cắn chấp pháp giả đang sống sờ sờ thành khối m*u thịt be bét vứt xuống sườn núi.
1
Bốn chấp pháp giả còn lại không hẹn mà cùng tiến lên, cơ mà có chút sợ hãi rụt rè.
Có thể vây công, nhưng đứa nào cũng không muốn là kẻ đầu tiên ra tay.
"Cùng tiến lên?"
Nói tới nói lui, không tên nào chịu lên cả.
Trần Trản thấy thế lộ ánh mắt châm chọc, loại hợp tác lâm thời này không đủ để xây dựng tinh thần hy sinh gì. Tựa hồ mỗi hệ thống đều như vậy, ăn nhờ ở đậu trong người, một khi thực lực và tài nguyên tích lũy đầy đủ, lập tức muốn vươn mình thành vua.
Trong tình thế cứng ngắc này, Trần Trản nhìn ra xung quanh. Tất cả đều là cây rừng xanh um tươi tốt, nhưng trong lòng cậu biết rõ, nhất định An Lãnh đang trốn ở nơi nào đó quan sát cuộc chiến.
"Xong một tên, đứa tiếp." Hệ thống của Trần Trản thái độ hung hăng, hàm răng dính đầy máu.
1
Sương mù trên núi dần tan, trăng lạnh bạc mờ, bình minh xán lạn đón chào ngày mới.
"Chúng ta đều là sản phẩm công nghệ cao", kẻ lên tiếng là chấp pháp giả suýt nữa bẹp dưới chân Ân Vinh Lan trong biệt thự: "Tại sao lại giải quyết vấn đề một cách man rợ vậy?"
"Nếu không thì, oẳn tù tì?" Khối cầu học giọng điệu lạnh nhạt của Trần Trản một trăm phần trăm.
1
Chấp pháp giả chỉ vào mặt trời phía chân trời, đột nhiên nhảy lên cao ba thước, đứng trước mặt khối cầu.
Hệ thống Trần Trản nổi giận: "Chán sống rồi! Dám dẫm lên bóng của tao!"
4
Đánh mắng loạn xị, bất kể là hệ thống hay chấp pháp giả, trong một phút chốc tới chốc lui.
...
"Hắt xì."
Gió lạnh thổi cho run cầm cập, An Lãnh nghe điện thoại.
"Thế nào rồi?"
Tiên sinh tính kế chuẩn vô cùng, Trần Trản và chấp pháp giả ai thắng không quan trọng, chỉ cần một bên suy yếu là có thể ngư ông đắc lợi.
Nhưng mà...
"Nói đi." Đầu kia không nghe đáp lại, lạnh giọng nhắc nhở.
Vì để chứng kiến thời khắc này, thậm chí An Lãnh một đêm không ngủ trốn trong bụi cây. Lúc này gã nhìn hệ thống lẫn chấp pháp giả tranh nhau giẫm lên cái bóng, từ đáy lòng phát ra: "Đồ ngu."
"..."
- -------------------------
Lời tác giả:
Tiên sinh: Mày chửi tao.
An Lãnh: Nghe tôi giải thích...
Tiên sinh: Đi chết đi.
An Lãnh:...
Kelly: Hệ thống cũng ít có máu tró nhỉ.
+