Không phải lỗi do cậu.
Giọng Ân Vinh Lan khi truyền đạt tâm ý này vô cùng chân thành.
Có một khoảnh khắc, Trần Trản đã gần như phải tin câu vừa rồi.
Không muốn để tên người khác chiếm quá nhiều thời gian bên nhau, Ân Vinh Lan lấy đồng hồ khỏi hộp giúp cậu đeo lên tay.
Trần Trản cúi đầu, nhìn vài giây rồi nói: "Lúc trước Lâm Trì Ngang bị bắt cóc, cha anh ta nhờ vào GPS được cài cắm từ trong ra ngoài mà lần theo đến hiện trường."
Ân Vinh Lan có xem qua chương đó, ký ức vẫn chưa phai. Vì Lâm Trì Ngang không thích dẫn theo vệ sĩ, nên gần như món đồ nào của người trong nhà tặng cũng cài chip định vị.
Ngón tay thon dài lướt trên bề mặt đồng hồ, Trần Trản bỗng cười nói: "Không biết trong đây có linh kiện dư thừa nào không?"
Vẻ mặt Ân Vinh Lan không hề có chút biến hoá: "Nào có."
Trần Trản tháo đồng hồ, tay đã đặt lên trên mặt vỏ, ánh mắt Ân Vinh Lan hơi chớp động, nâng ly rượu che khuất nét sâu xa trong con ngươi.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, ngón trỏ bỗng nhiên cong lại, đeo trở về trên tay.
Trần Trản híp mắt cười nói: "Làm sao em lại không tin anh cho được?"
Khi nói mắt sáng quắc như đèn pha, dừng một chút rồi tiếp tục mở miệng: "Cũng như anh sẽ không mổ xẻ bùa hộ mệnh em tặng, đúng không?"
Ân Vinh Lan hơi giật mình, lát sau nói: "Tất nhiên rồi."
Đối diện nhau hơn ba giây, nâng ly chạm nhẹ, nụ cười dịu dàng ấm áp.
Bầu không khí vô cùng hài hoà tốt đẹp.
【 Hệ thống: Đừng cười nữa. Dữ liệu già cỗi của tôi bị nụ cười của các người doạ rụng hết mất. 】
Bất kể thế nào, trong bữa tối với hoa và nến này hai bên đều vui vẻ.
Sau khi ăn xong Ân Vinh Lan dẫn cậu đi ngắm cảnh đêm, so với sao trời xa không thể với, kì thật Trần Trản yêu thích ánh đèn nê ông hơn. Tiếng nhạc nhẹ nhàng trong xe làm người thả lỏng, cộng thêm vừa mới ăn no, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến.
Khi mở mắt trở lại là do Ân Vinh Lan đánh thức, Trần Trản không biết tự khi nào đã đến dưới lầu nhà mình.
Hôm sau ai cũng phải đi làm, Trần Trản dứt khoát cởi đai an toàn xuống xe, liếc nhìn bùa hộ mệnh y đeo bên hông, vẫy vẫy tay: "Ngủ ngon."
Ân Vinh Lan cười cười, ánh mắt đảo qua chiếc đồng hồ trên cổ tay đối phương: "Mộng đẹp."
【 Hệ thống: Niềm tin giữa người với người đâu? 】
Trần Trản nhàn nhạt nói: "Trường hợp người có tiền bị bắt cóc không ít, một khi ra chuyện bất trắc, không đến nỗi như ruồi nhặng vo ve không mục đích."
【 Hệ thống: Há, ha ha. 】
Không nghiên cứu hàm nghĩa sau nụ cười này, Trần Tản trở về nhà đối chiếu bảng lịch trình, xác định ngày mai có lịch chụp ảnh bìa tạp chí.
Sau khi ký hợp đồng, công việc cậu nhận được tăng lên không ít, không phải chịu cảnh một người gồng gánh chuyện hợp tác một mình.
Nhưng có ưu thì cũng có khuyết, với yêu cầu phải đảm bảo quyền tự do, mỗi lần hợp tác công ty sẽ thu phí bốn mươi phần trăm.
Kiếm tra số dư thẻ ngân hàng xong, Trần Trản bắt đầu nghĩ xem có thể khai phá thêm con đường kiếm tiền mới nào.
Hôm sau lúc trang điểm trước khi quay chụp, chủ động bàn với Vương Thành về chuyện này.
Vốn đang ngồi bên cạnh buồn chán lật tạp chí, nghe vậy Vương Thành không nhịn được lườm cậu một cái: "Viết truyện làm game ký đại sứ, vậy mà còn lo kiếm tiền không đủ?"
Thợ trang điểm có lẽ cũng nghe không vô, lỡ run tay kéo trúng tóc, Trần Trản nhíu mày lại.
Vội vàng xin lỗi rồi phun keo xịt tóc cho cậu, thợ trang điểm dặn dò: "Trước khi chụp cố gắng đừng động đến nó."
Trần Trản gật đầu.
Thợ trang điểm ra khỏi phòng nghỉ, tiện tay đóng cửa lại.
Không có người thứ ba, Vương Thành không hề kiêng dè mà ca cẩm: "Anh chắc sắp thành tì hưu rồi, có vào mà không có ra."
Trần Trản nhìn gã, ánh mắt vẫn chưa hội tụ, thấy là biết ngay đang nghĩ về chuyện khác.
Vương Thành tận tình khuyên nhủ: "Việc có thể làm anh đều làm hết..."
Giữa lúc đang lải nhải, Trần Trản lấy lại tinh thần nói: "Lúc trước tôi từng dựng kênh sách nói và radio đêm khuya."
Vương Thành hít sâu một hơi: "Nên là?"
Trần Trản: "Phương diện giọng nói vẫn còn khai thác được, có thể thử nhận lồng tiếng."
Lồng tiếng cho phim truyền hình chắc chắn phải là diễn viên chuyên nghiệp, nhưng phim hoạt hình thì có rất nhiều bộ hợp tác với nghệ sĩ.
Vương Thành nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu, niệm tình đây cũng xem như một biện pháp tích luỹ tiếng tăm: "Để tôi thử liên hệ."
"Đúng rồi, còn có một việc."
Vương Thành chấp nhận số phận thở dài: "Dạ thưa ông của con, xin mời ông nói."
Trần Trản: "Sau này giúp tôi quyên góp 10% mỗi khi có thu nhập." Nói rồi nhẹ nhàng nhíu mày lại: "Địa chỉ nhận tiền và mục đích sử dụng càng minh bạch càng tốt."
Ngay khoảnh khắc này Vương Thành bỗng cảm thấy cậu không tham tiền như tưởng tượng.
Cửa phòng nghỉ mở ra, người đến thúc giục: "Sắp bắt đầu chụp rồi."
Trần Trản vuốt thẳng vạt áo, khi sắp rời khỏi chợt nghe giọng Vương Thành truyền tới: "Gần đây Kế Đông Vũ đang tiếp cận một thương hiệu mỹ phẩm, nhất định phải chen ngang?"
Trần Trản cười cười, nghiêng đầu nhìn gã: "Anh nói xem?"
.
Vì bận bịu công việc, số lần gặp mặt trong khoảng thời gian này giảm nhiều.
Một hồi mưa xuân, Ân Vinh Lan bất ngờ cảm mạo.
Nghỉ phép hai ngày, ở nhà tĩnh dưỡng.
Cấp dưới mỗi trưa sẽ đưa tới văn kiện y cần phải ký, trong lúc chờ đợi luôn tò mò đảo mắt một vòng, tìm kiếm bóng dáng Trần Trản.
Ân Vinh Lan nhìn thấy hành vi lén lút của anh, khàn khàn nói: "Không cho em ấy biết."
Màn hình máy tính đang sáng, vấn đề y tìm kiếm trên đó lộ ra trước mắt: Làm thế nào để giữ tình cảm bền lâu?
Câu trả lời được nhiều like nhất bên dưới là có con.
Vừa phiến diện vừa thực tế.
Cấp dưới mím mím đôi môi khô khốc: "Ngài muốn tìm người mang thai hộ?"
Ân Vinh Lan lắc đầu, y chưa bao giờ cho rằng con cái là công cụ để gắn kết tình cảm.
Mùi thuốc đắng chát tản ra trong không khí, Ân Vinh Lan bưng ly uống một hơi cạn sạch, ánh mắt trông về con chó ta đang tắm nắng ngủ trưa ngoài cửa sổ: "Nuôi binh ngàn ngày, dụng binh một giờ."
Sau khi tuyết tan, một lớp áo mỏng kèm một tầng áo khoác là đủ để chống rét.
Trọng lượng quần áo giảm bớt, bị chó lôi đi càng thêm dễ dàng.
Ân Vinh Lan hoài nghi sâu sắc trong cơ thể con chó này có gen husky, cứ thích kéo chủ mình chạy nhảy lung tung.
Phàm lúc rảnh rang, y đều dắt chó đến gặp Trần Trản, cuối tuần còn lấy chó làm lý do để hẹn cậu cùng đi công viên.
Trần Trản cảm thấy rất mới lạ, trước đây con chó cứng đầu này luôn bày vẻ ta đây là nhất, bây giờ khi thấy mình lại nhảy nhót tưng bừng, đặc biệt thân thiết.
Trên thực tế trước mỗi lần gặp gỡ, Ân Vinh Lan sẽ chuẩn bị bữa sáng hết sức đạm bạc. Sau buổi hẹn hò, vừa về đến biệt thự lại lập tức đổi sang khẩu phần vô cùng xa hoa.
Chó có năng lực phán đoán cơ bản, trong tiềm thức dần hình thành cung phản xạ, chỉ cần tới gặp Trần Trản thì sẽ được ăn ngon.
Rất ít người có thể từ chối sự quấn quít của những động vật nhỏ, Trần Trản vốn không quá thích chó, nhưng bị cọ cọ làm nũng mỗi ngày, trái tim cũng không khỏi nhũn ra.
"Lúc cụ ông vừa đem nó về, cũng không thấy nó biết nịnh thế này."
Ân Vinh Lan mặt không đổi sắc nói: "Có thể là trước đây từng bị ngược đãi."
Trần Trản nghe xong, hơi chút đau lòng sờ sờ đầu chó.
Khi Ân Vinh Lan dẫn nó trở về, chú ý thấy nét lưu luyến trong mắt đối phương, hết sức hài lòng.
Còn chưa tới cửa biệt thự, con chó đã oang oang inh ỏi.
Ân Vinh Lan cho nó phần ăn đã chuẩn bị sẵn, thuận tiện chụp một tấm hình, đăng lên Weibo.
Từ trước đến nay tài khoản Weibo của y chỉ để theo dõi hoạt động của Trần Trản, số lần chủ động đăng bài bằng không, gần đây lại rất khác thường mà hay đăng ảnh một chú chó ta.
【 Y Y: Bảng tên toàn là vàng ròng, trông còn nặng hơn gấp mười vòng cổ của mị. 】
【 Đứa Con Của Vũ Trụ: Người không bằng chó! 】
【 Trên Trời Có Đám Mây Xanh: +1. Đến cả đãi ngộ một bữa ba món hai canh, tôi cũng không có cửa! 】
Vừa lướt bình luận vừa vuốt lông chó: "Ngoan ngoãn làm nũng với em ấy, sau này đảm bảo con sẽ được ăn ngon hơn nữa."
Chó nghe không hiểu, ư ử kêu hai tiếng.
Giọng Ân Vinh Lan đột nhiên trầm hẳn xuống: "Nếu không đạt hiệu quả tôi muốn, sau này chỉ còn có xương làm bạn với con."
Cấp dưới đến đưa đồ, thấy ông chủ không e dè đề yêu sách với một con chó, sắc mặt phức tạp.
Đợi đến khi Ân Vinh Lan xoay người vào lấy đồ trong tủ lạnh, cấp dưới mới thở dài xoa xoa chó ta: "Đáng thương thay, không biết rồi đời chó của mày sẽ đi về đâu."
Cư dân mạng hãy còn ao ước nói đầu thai cũng là một kỹ năng, ao ước một con chó ta vậy mà cũng có thể có chủ là Ân Vinh Lan.
Nào biết cuộc sống vàng son đâu tốt như thế, có nhận được thì phải có đánh đổi.
.
Trần Trản dù thông minh hơn nữa, cũng không tài nào nghĩ tới Ân Vinh Lan sẽ lợi dụng một con chó để tranh sủng.
Vừa công khai tình cảm không lâu, thừa lúc độ phủ sóng trên mạng vẫn còn, Vương Thành thuận lợi giúp cậu liên lạc với một nhà sản xuất phim hoạt hình đang chuẩn bị công chiếu phim vào cuối năm.
Thú vị chính là, bộ phim này cũng có Lâm Trì Ngang tham gia đầu tư.
Thị trường phim hoạt hình gần đây đang từng bước mở rộng, chỉ cần xây dựng được một kịch bản tốt, đến lúc đó không chừng sẽ gây sốt một hồi. Vương Thành cũng phải phí kha khá công sức mới móc nối được với đạo diễn.
Khi Trần Trản được dẫn đến công ty thử giọng, Lâm Trì Ngang cũng trùng hợp ở đó bàn chuyện đầu tư, lúc nhìn thấy cậu dù mặt lạnh như băng, nhưng lại không nói mấy câu châm chích như trước.
Trần Trản ngồi bên cạnh chờ đến lúc phòng thu trống, cảm thấy khá khó tin.
Lâm Trì Ngang chỉ đứng ở một bên, không nói không rằng.
Cuối cùng người mở miệng trước là Trần Trản: "Anh... gần đây thế nào?"
Lâm Trì Ngang bỗng nở nụ cười: "Chỉ cần cai đọc truyện, tự nhiên có thể tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến."
Mắt không thấy, lòng an yên, mấy hôm nay trôi chảy đến khó mà tin nổi.
Hai người không nói quá nhiều, Trần Trản nhanh chóng được gọi vào thử giọng.
Cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên này đối với hai bên mà nói, đều không có bất kỳ giá trị gì.
Đàm Thường Minh bị tạm giữ theo thủ tục hành chính mười lăm ngày, tốt xấu cũng là người quen, ngày cuối cùng Trần Trản đặc biệt dành thời gian để đến đón anh.
Cậu nghĩ rất thông suốt, nói cho cùng cũng vì tác phẩm của mình liên luỵ, về tình về lý đều nên mời ăn một bữa tạ lỗi.
Thủ tục trả tự do còn chưa làm xong, Trần Trản ngồi chờ ở băng ghế bên ngoài, khi nghe tiếng giày cao gót thì dời tầm mắt khỏi di động.
Khương Dĩnh đang vội vã đi vào đột ngột dừng chân lại, bốn mắt nhìn nhau, đều thấy được vẻ ngạc nhiên trong mắt đối phương.
"Sao cô/anh lại ở đây?"
Gần như đặt câu hỏi cùng lúc.
Trần Trản trả lời trước: "Đón người."
Khương Dĩnh thở dài một hơi.
Trần Trản thăm dò hỏi: "Chẳng lẽ Lâm Trì Ngang có chuyện rồi?"
Khương Dĩnh lạnh lùng nói: "Còn phải hỏi à?"
Trần Trản hơi chuyển động chân mày, nhớ lại mấy ngày trước, đối phương còn dõng dạc nói "Tôi đây tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến".
Có vết xe đổ, không khỏi suy đoán nói: "Tụ tập đánh bạc?"
Khương Dĩnh lắc đầu, đề cập một chuyện không liên quan: "Anh ấy đã cai đọc truyện."
Trần Trản đứng trên lập trường của Lâm trì Ngang mà đánh giá: "Đây là chuyện tốt."
Khương Dĩnh cười lạnh: "Mà không nhịu được việc mỗi ngày có người đến spoil."
Lâm Trì Ngang có một đối thủ một mất một còn, từ nhỏ luôn bị người nhà dùng làm hình mẫu so sánh.
"Tên khốn kia không biết nghe tin từ đâu, mỗi ngày cố ý đến cửa công ty chặn đường anh ấy, tự thuật cốt truyện." Khương Dĩnh nhàn nhạt nói: "Vị hôn phu của tôi không nhịn nổi, nện cho đối phương một đấm."
Thật ra Lâm Trì Ngang vốn chỉ muốn hù hoạ một chút, khi vung tay cố tình đặt góc rơi lệch về bên cạnh, kết quả người kia tưởng anh ra tay thật, lúc né tránh trùng hợp đón ngay nấm đấm của anh, một cái răng bị đánh đến lung lay.
Không cần biết có đúng lý hay không, trong thời này chỉ cần lên tay thì sẽ phải lên đồn.
"May mà đối phương cũng đánh trả, bây giờ vành mắt anh ấy vẫn còn sưng, không đến nỗi bị kết tội đơn phương đánh người."
Trần Trản là một nhà văn, mà lại thấy như thể chính mình đang nghe giai thoại của người cõi trên.
Lúc này một viên cảnh sát vừa đi lấy nước nóng bước ngang qua, nhìn thấy cậu không khỏi dừng lại nói một câu: "Khi đặt bút xin hãy cân nhắc kỹ càng."
Trần Trản chớp chớp mắt.
Viên cảnh sát phiền muộn nói: "Gần đây đã có không ít công dân hoài nghi chúng tôi lợi dụng anh để bẫy người phạm tội."
"..."
---
Lời tác giả:
Hệ thống: Thật ra trên tổng bộ của chúng tôi cũng mở cá cược.
Trần Trản: Cá cược cái gì?
Hệ thống: Chia làm hai đội đỏ xanh,
xem cuối cùng người bị anh đưa vào đồn nhiều hơn,
hay hệ thống bị anh đá đi nhiều hơn.
Trần Trản: ...
Hệ thống: Trước mắt đội đỏ đang dẫn trước một điểm!
Danh Sách Chương: