Ông nội Mạnh tặng cho Mạnh Dương một bộ cần câu làm quà trước mặt Mạnh Văn, anh ta mới nói giúp ông nội sức khoẻ đã tốt, có thể ra viện.
Sở Mạc Dao không yên tâm, lén hỏi Mạnh Dương, Mạnh Dương cười bảo cô yên tâm, sức khoẻ của ông nội đã không vấn để gì, chỉ là tuổi tác đã lớn, thỉnh thoảng đưa ông tới bệnh viện điều dưỡng, về nhà ông cũng tuân thủ quy định ăn uống và làm việc nghỉ ngơi.
Sở Mạc Dao không nói nên lời.
Cái gia đình này! Ông nội tuổi đã cao, tính tình hơi cố chấp, thường ăn quá độ và không nghỉ ngơi đúng giờ, người cháu nắm quyền trong nhà 'bèn đưa ông tới bệnh viện, đứa cháu làm bác sĩ thì hù đoạ một trận, ông mới nghe lời, sức khoẻ cũng tốt lên.
Rõ ràng tốt lên rồi mà đứa cháu làm bác sĩ vẫn. phải nhận quà hối lộ mới yên tâm cho ông ra viện, bởi vì chỉ có như vậy ông nội mới quý trọng cơ hội ra viện, sau khi về nhà mới ăn ngủ đúng giờ.
Một gia đình kì lạ và ấm áp!
Thứ sáu là ngày gia đình nhà họ Mạnh, những ai có thể về đều trở ví
Hiện tại bố mẹ của Mạnh Văn và Mạnh Ngọc không ở trong nước, những người khác đều có mặt. Hôm nay còn có thêm hai người ~ giáo sư Sở Vĩ Chiêu và giáo sư Diệp Tịnh Thù.
Sở Mạc Dao vừa thấy bố mẹ đã sợ hết hồn, vội vàng trốn sau người ông nội Mạnh.
Mạnh Thiệu Nguyên nhìn cặp vợ chồng trí thức, vô cùng yêu mến, thấy Sở Mạc Dao sợ bố mẹ mà phải trốn vậy liền biết giáo dục của nhà họ Mạc vô cùng nghiêm khắc.
Ông cụ cười haha: “Cô bé, cháu sợ cái gì? Không lẽ có ông ở đây mà bố cháu có thể đánh cháu được sao?”
Đó chỉ là phản ứng theo bản năng của Sở Mạc Dao, cứng rắn bước lên trước: “Bố, mẹ, con, con hôm nay mới ra viện, ban đầu định ngày mai về nhà.” Giọng nói lí nhí như muỗi.
Sở Vĩ Chiêu không để ý tới cô, cùng với Diệp 'Tịnh Thù chào hỏi Mạnh Thiệu Nguyên: “Xin chào ông Mạnh.”
Mạnh Thiệu Nguyên gật đầu cười: “Được, được, chào hai người, nào qua đây ngồi.”
Ông mời hai người tới sofa ngồi.
Sở Mạc Dao cúi đầu đi theo mẹ, nhìn thấy Mạnh Thiệu Nguyên vẫn luôn cười, nói với Sở Vĩ Chiêu: “Con bé này ngoan, tôi rất thích nó.”
Sở Vĩ Chiêu nhìn con gái, lắc đầu thở dài: “Chỉ là quá nghịch ngợm, từ nhỏ đã đạy đỗ không ít, không biết sao lớn lên lại thành ra như vậy.”
Sở Mạc Dao càng cúi đầu thấp hơn.
Mạnh Thiệu Nguyên khoát tay: “Ẩy, con bé rất hiểu chuyện, rất hợp tính tôi, vợ chồng hai người rất tốt, có thể dạy được một đứa con ngoan thế này.”
Sở Mạc Dao đứng sau lưng mẹ, không đám lên tiếng.
Mạnh Thái Nhiên thấy vậy chỉ cười, xua tay kéo cô:" Dao Dao, con với tiểu Thông và Hướng. Thần đi chơi đi, A Ngọc lát nữa sẽ về.”
Sở Mạc Dao nhìn bố, không dám động đậy.
Sở Vĩ Chiêu gật đầu: “Đi đi.”
Sở Mạc Dao lại nhìn mẹ, Diệp Tịnh Thù gật đầu, Sở Mạc Dao mới quay người tìm Mạnh Thông. và Hướng Thần.
Mạnh Thông kéo cô tới vườn hoa, ra cửa liền lè lưỡi: “Chị Dao Dao, sao chị lại sợ giáo sư Sở vậy?
Ông ấy và giáo sư Diệp trông rất hiền mà.”
Sở Mạc Dao lè lưỡi: “Đó là đối với các em, với chị thì không thế, hơn nữa lần này chị giấu lâu như vậy, hai người họ chắc chắn không tha cho chị, đợi về nhà chắn sẽ cho chị ăn một trận đòn.”
Hướng Thần ngạc nhiên: “Thật vậy sao?”
Sở Mạc Dao gật đầu: “Mẹ em có đánh em không?”
Hướng Thần lắc đầu: “Nhưng mà làm sai mẹ sẽ mắng, bố thì không thế, từ trước đến nay em xin gì được nấy, kể cả có gây hoạ bố cũng sẽ giúp em dỗ dành mẹ.”
Gương mặt Sở Mạc Dao đau khổ: “Mẹ chị chỉ giúp lí lẽ, không giúp tình thân, thực ra là giúp bố chị chứ đâu có giúp chị, bố chị chính là lí lẽ.”
Mạnh Thông không nhịn được bật cười: “Em thấy nhà em và nhà chị thật sự rất hợp, chị và anh hai cũng rất hợp.”
Sở Mạc Dao trợn mắt.
Ba người trạc tuổi nhau, ở cùng một chỗ rất vui vẻ.
Sở Mạc Dao cởi mở hơn Tống Vân Khanh, cũng thẳng thắn hơn, lạc quan như Hướng Thần và Mạnh Thông rất nhanh đã có cảm giác như đã quen biết từ lâu.
Nghĩ tới Tống Vân Khanh, lại cảm thấy nếu cô ấy cũng ở đây thì tốt biết bao!
Mạnh Thông và Hướng Thần nhắc nhở Sở Mạc Dao đừng nhắc tới Tống Vân Khanh trước mặt ông nội, ông nội sẽ không chịu nổi.
Sở Mạc Dao chán nản gật đầu.
Đợi đến khi Mạnh Ngọc về gọi bọn họ tới ăn cơm, Sở Mạc Dao mới phát hiện bố mẹ mình cùng. với gia đình cô Mạnh, chú ba, chú tư đường như đã trở thành người một nhà.
Bố cô và ông nội Mạnh chơi cờ đến khi trời tối, ông nội thỉnh thoảng còn hô: “đã quá.”
Mẹ cùng thím ngồi trên sofa nói chuyện, không khí hoà thuận.
Sự thấp thỏm trong lòng cô cuối cùng cũng, buông xuống được một chút.
'Vốn cho rằng nhà họ Mạnh là gia đình giàu có, nhà cô nói đễ nghe thì là dòng dõi thư hương, khó nghe thì bẩn hàn, mặc dù cô không tự tỉ, cũng không để ý cái nhìn của người khác nhưng nếu ở bố mẹ cô chịu tủi thân ở nhà họ Mạnh, bị khinh ghét thì cô nhất định sẽ quay người rời đi, kể cả Mạnh Ngọc có tốt đi nữa cô cũng không cần!
Nguyên tắc của cô là vậy, cô có thể chịu ấm ức, nhưng bố mẹ cô tuyệt đối không.
Tuy cô đã gặp Mạnh Văn, thân với Mạnh Dương, ở cùng ông nội Mạnh hai ngày, biết họ đều là người tốt, nhưng với những người khác trong nhà họ Mạnh hoàn toàn chưa chắc chắn.
Có điều tình hình hiện tại có vẻ sự lo lắng của cô là dư thừa.
Cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Mạnh Ngọc nhìn bộ dạng cẩn thận từng chút một của cô chỉ cảm thấy buồn cười.
Trên bàn ăn vẫn duy trì không khí hoà thuận, chỉ có Sở Mạc Dao lo lắng quan sát cả nhà.
Ông nội Mạnh lấy rượu Mao Đài quý báu mời bố cô nếm thử, chú ba cười nói:" Bố lại thiên vị rồi, bọn con muốn uống mà bố đều không cho, vẫn là cho anh Sở thể diện.”
Chú tư tiếp lời: “Anh cả và anh hai đều chưa. có phần nhé.”
Ông nội Mạnh không hài lòng, nhìn chú Đức rót rượu cho bọn họ: “Cờ còn chẳng biết chơi, sao có đủ tư cách uống rượu ngon của tôi?”
Sở Vĩ Chiêu cũng cười: “Hoá ra chơi cờ cũng có thể đổi được rượu ngon sao?”
Giáo sư Sở biến thành anh Sở, Sở Mạc Dao trầm mặc ăn đồ ăn Mạnh Ngọc gắp cho.
“Chị Tịnh Thù, tôi cũng thích xem kịch. Thế. thì tốt In tới chúng ta cùng nhau đi xem.” 'Thím tư phấn khởi nói.
Thím ba cười: “Thế thì chắc tôi cũng có phần nhỉ.”
Diệp Tịnh Thù cười đáp: “Đúng vậy đúng vậy, cô muốn đi xem cùng tôi không?”
Thím ba lắc đầu: “Tôi vẫn nên ở nhà cày nốt bộ phim truyền hình của Dao Dao.”
“Còn Thái Nhiên thì sao?” Diệp Tịnh Thù hỏi bà cô.
Bà cô nhún vai: “Tôi chọn phim điện ảnh."
Diệp Tịnh Thù cười, nói với thím ba: “Xem ra chỉ có chúng ta đi rồi.”
'Ừm, giáo sư Diệp biến thành chị Diệp rồi, Sở "Mạc Dao yên tâm ăn thịt bò Mạnh Ngọc gắp cho.
Một con tôm đặt ở bát cô.
Sở Mạc Dao đỏng tai nghe cả nhà nói chuyện, tay vô thức lột vỏ tôm, lột xong tự động đặt vào bát của Mạnh Ngọc.
“Chị Tịnh Thù, đồ cưới của mấy đứa tôi đã giao cho anh cả chị dâu rồi, ngày kia bảo A Ngọc đưa Dao Dao tới phòng làm việc của chị dâu đo kích thước là được rồi.” Mạnh Thái Nhiên vừa ăn vừa nói.
Diệp Tịnh Thù gật đầu: “Được, vậy tôi không. bận tâm chuyện đó nữa."
“Bố bảo tôi sắp xếp, anh chị cứ yên tâm.” Mạnh Thái Nhiên đã có dự tính trong lòng.
Lý Tuyết Phong cười nói: “Thái Nhiên, đừng, quên tôi và Ánh Thu đấy nhé, cũng phải phân công việc cho chúng tôi làm đấy.”
Mạnh Thái Nhiên cười nói: “Đương nhiên cần chị ba và chị tư giúp đỡ rồi? Chúng ta mỗi người đều chia việc, đồng tâm hiệp lực thế này mới có cảm giác thành tựu chứ, đây là đứa cháu dâu đầu tiên của nhà họ Mạnh chúng ta mà.”
Diệp Tịnh Thù cười đáp lời: “Tôi luôn lo lắng tính cách con bé gả đi sẽ không được lòng nhà chồng, giờ tôi yên tâm rồi.”
Tôn Ánh Thu cười: “Chị Tịnh Thù, chị khiêm. tốn rồi, Dao Dao tốt thế, cả nhà tôi đều vô cùng. thích, sau này Mạnh Thông nhà t ợ đứa con dâu như thế về, tôi chỉ sợ nửa đêm cười. đến tỉnh người luôn.”
Sở Mạc Dao đặt con tôm thứ năm đã lột vỏ vào. bát Mạnh Ngọc, hai tay dính đầy nước sốt, sợ sệt. nhìn cả nhà: “Đợi, đợi đã, mọi người nói cái gì mà váy cưới, lễ cưới, liên quan gì tới bọn con?”
Người lớn đưa mắt nhìn nhau, nụ cười Mạnh Thái Nhiên ôn hoà mỹ lệ: “Có quan hệ cũng không sao, không cần tụi con làm gì cả, tụi con cứ lo việc tụi con trước đi, mấy chuyện nhỏ này giao cho. chúng ta là được.”
Sở Mạc Dao cố gắng nuốt nước miếng: “ Nhưng cô à, con không đồng ý gả cho Mạnh Ngọc."
Mạnh Ngọc lấy tay che môi, ho nhẹ một tiếng.
Sở Mạc Dao nghiêng đầu nhìn anh ấy, tiếp tục giơ hai tay: “Anh ho cũng vô ích, em chưa từng, đồng ý gả cho anh.”
Mạnh Ngọc cầm tờ giấy ướt, kéo hai tay giúp cô lau: “Anh phải cầu hôn trước mặt mọi người sao? Bây giờ à?”
Sở Mạc Dao không hề nghĩ ngợi: “Không cần.
“Vậy em muốn thế nào?” Mạnh Ngọc nhẫn nại lau tay cho cô, nhẫn nại hỏi.
Sở Mạc Dao rút tay về, xua xua: “Không phải, thế này không đúng.”
Cô nhìn cả nhà Mọi người cũng nhìn cô, đột nhiên cô không biết phải nói gì.
Sở Vĩ Chiêu nhìn cô, cất lời: “Mạnh Ngọc đã hỏi cưới với chúng ta rồi, bố và mẹ đã đồng ý, người lớn hai bên cũng đã gặp mặt, chuyện này cũng đã quyết, còn về việc con làm khó Mạnh Ngọc thế nào cũng không liên quan tới bố mẹ.”
Sở Mạc Dao sửng sốt: “Bố, thế này nghe như kiểu hôn nhân sắp đặt vậy.”
Sở Vĩ Chiêu gật đầu: “Bố và mẹ con thấy việt định sẵn hôn nhân này rất hợp với con, người và gia đình chúng ta đều tìm hiểu thay con rồi, không vấn đề gì, xét thấy biểu con tình hình hiện tại, chúng ta quyết định sắp đặt hết luôn, đồng thời huỷ bỏ tư cách phản đối của con.”
Sở Mạc Dao nhìn bố mẹ, muốn nói, lại lựa chọn từ bỏ.
Cô nhìn Diệp Tịnh Thù: “Mẹ.”
Diệp Tịnh Thù gật đầu: “Ù, mẹ biết con muốn nói gì, vậy mẹ hỏi con, con có ghét người nhà họ Mạnh không?”
Sở Mạc Dao lắc đầu, người nhà họ Mạnh từ trên xuống dưới cô chẳng ghét ai cả.
“Vậy con và Mạnh Ngọc có phải đang yêu đương không? Giấu diếm chúng ta yêu đương?” Diệp Tịnh Thù đặc biệt nhấn mạnh chữ “giấu”
Sở Mạc Dao cúi đầu, đây là sai lầm chết người của cô trong chuyện này, là thiếu sót.
“Vì Mạnh Ngọc mà lần này chúng ta sẽ không. truy cứu lỗi của con, con còn có ý kiến gì không?” Diệp Tịnh Thù nhướn dôi lông mày đẹp nhìn con gái.
“Không, không có ý kiến.” Sở Mạc Dao rụt cổ lại.
Mạnh Thái Nhiên cười nói: “Chị Tịnh Thù, vậy chúng ta tiếp tục bàn bạc chỉ tiết nhé?”
Diệp Tịnh Thù gật đầu: “Được.”
Sở Mạc Dao nhìn cô, lại nhìn mẹ, ai nói thì cô nhìn người đấy, rõ ràng bọn họ đang nói về hôn lễ của cô mà nửa câu cô cũng chẳng thể chen lời, chuyện này tựa như không liên quan tới cô vậy.
Ông nội Mạnh và bố, còn có chú ba, chú tư đang nói về khách mời, mẹ, cô, thím bọn họ bàn về những chuyện chỉ tiết trong hôn lễ, khuôn mặt ai cũng phấn khởi.
Mạnh Thông chọc chọc cô: “Chị Dao Dao, em. tưởng rằng chỉ có người lớn trong nhà mới kì lạ, không ngờ bố mẹ chị cũng chẳng kém cạnh, đây quả là 'không phải người một nhà, không vào cùng một cửa' đó.”
Hướng Thần phụ hoạ: “Chị à, chị phải quen dần đi.”
Sở Mạc Dao nhìn Mạnh Ngọc, người bắt đầu chuyện này, đều là hoạ do anh ta gây nên, nghĩ mà không nhịn được mà trừng mắt nhìn.
Mạnh Ngọc thong thả ăn tôm, dùng khăn lau miệng.
"Mạnh Ngọc! Anh nghe những lời họ nói chưa, muốn làm một hôn lễ long trọng chưa từng có đấy!” Sở Mạc Dao không khỏi sốt ruột.
Mạnh Ngọc nhìn cô: “Có gì không tốt sao? Anh là đứa cháu đầu tiên của nhà họ Mạnh kết hôn, làm càng to ông nội càng vui.”