Cô biết với tính cách của Mộ Hi Thần, anh có thể cung kính trả lời như vậy, không chỉ bởi vì anh tôn trọng người nhà họ Mạnh, mà quan trọng hơn là anh thật sự muốn họ trở thành ruột thịt của cô.
'Ngay từ giây phút đầu tiên gặp mặt, nhà họ Mạnh đã chấp nhận cô vô điều kiện, điều cô cảm. nhận được không phải là sự khách sáo, miễn cưỡng mà là chân thành chấp nhận và yêu thương.
Nếu Dao Dao có thể yêu Mạnh Ngọc, có thể gả vào một gia tộc như vậy sẽ rất hạnh phúc.
Bữa tối rất sôi nổi, thực ra Tống Vân Khanh. không nhớ mình đã ăn những gì, chỉ nhớ hết chuyện này đến chuyện khác và sự ấm áp hiếm có này.
Buổi tối, ở trên giường và nằm trong lòng Mộ Thần Hi, Tống Vân Khanh vẫn còn cười vì chuyệncười mà Hướng Thần cùng Mạnh Thông kể.
Mộ Hi Thần siết chặt vòng tay, hít sâu mùi thơm trên tóc cô, hy vọng có thể cho cô cảm giác an toàn, một cuộc sống yên bình, khiến cô luôn vui vẻ, không ưu phiền, luôn vui vẻ.
Vào tối thứ bảy, tập đoàn nhà họ Diệp sẽ tổ chức một buổi tiệc chiêu đãi nhỏ tại khách sạn. Quân Hào, những nhân viên nhỏ như Tống Vân Khanh và Tu Quân vốn dĩ không đủ tư cách tham gia, nhưng vì tiệc chiêu đãi được tổ chức với lý do hợp tác v‹ đoàn nhà họ Mạnh nên tất cả nhân. viên của bộ phận thiết kế bắt buộc phải tham gia.
'Trưa ngày thứ bảy, Mộ Hi Thần đưa Tống Vân Khanh đến trung tâm thương mại chọn một bộ váy cho bữa tiệc tối.
Mộ Hi Thần nắm tay cô, đi thẳng đến cửa hàng của thương hiệu Moen nằm ở tầng 15 của trung tâm thương mại.
Tống Vân Khanh dừng ở ngoài cửa, kéo Mộ Hi Thần nói nhỏ: “Mộ Hi Thần, nơi này có đắt không? Em chỉ là một nhân viên nhỏ, em không. muốn mặc những bộ quần áo đắt tiền, chỉ cần chọn một cái gì đó phù hợp với buổi tiệc được rồi.”
Mộ Hi Thần vỗ vỗ tay cô: “Yên tâm, đây là thương hiệu của mẹ nuôi em, anh đã báo với bác gái rồi.”
"Thương hiệu của mẹ nuôi?” Tống Vân Khanh kinh ngạc.
Mộ Hi Thần gật đầu, kéo cô vào trong: “Bác gái là một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng quốc tế, Moen là thương hiệ
Tống Vân Khanh vô cùng ngưỡng mộ: “Mẹ nuôi giỏi thật.”
Nhân viên bán hàng chào hỏi: “Chào quý. khách! Xin vui lòng cho xem thẻ thành viên của hai
Mộ Hi Thần móc ví ra, lấy ra một tấm thẻ trắng tím, đưa cho nhân viên bán hàng, nhỏ giọng, nói với Tống Vân Khanh: “Nơi này có chế độ hội viên, ngay cả khi em có tiền, em cũng không thể mặc quần áo do mẹ nuôi của mình thiết kế đâu.”
Tống Vân Khanh càng ngưỡng mộ anh hơn.
“Anh Mộ, cô Tống, xin hãy đi theo tôi. Tổng giám đốc Chu đã đặn chuẩn bị cho cô ba bộ váy, mời cô xem qua.” Người bán hàng rất cung kính dẫn họ đến một phòng chờ rộng rãi.
Có ba chiếc váy treo trên móc, tất cả đều đơn. giản và gọn gàng với các chỉ tiết khác nhau, một. màu trắng, một màu xanh nhạt và một màu xanh lam nhạt.
'Tống Vân Khanh cảm thấy cái nào cũng đẹp, nhìn trái nhìn phải rất khó chọn, liền cau mày hỏi Mộ Hi Thần: “Mộ Hi Thần, khó chọn quá!”
Mộ Hi Thần ngồi ở trên sô pha màu trắng, nhìn cô xoay người trước bộ lễ phục, cười nói: “Bộ màu xanh nhạt đi, nó sẽ phù hợp với bữa tiệc tối nay.”
Tống Vân Khanh ngay lập tức gật đầu, nói đồng ý.
Cô nhân viên lấy quần áo đưa cho cô: “Cô Tống thử xem có vừa không, chúng tôi sẽ chỉnh sửa size ngay.”
Tống Vân Khanh bước ra khỏi phòng thử đồ với một chút lo lắng.
Mộ Hi Thần hai mắt sáng lên, vốn tưởng rằng tối nay Tống Vân Khanh chỉ là nhân viên công tác tham gia, không cần xuất chúng, chỉ cần ăn mặcphù hợp là được.
Trong ba chiếc váy, chiếc màu xanh lá cây là ít sang trọng nhất, đơn giản đến mức khi mặc bình thường trông sẽ không quá hoa lệ.
Nhưng không nghĩ tới, Vân Khanh vừa mặc vào, lập tức liền khác.
Màu xanh nhạt làm cho làn đa của cô trắng hơn, phong cách đơn giản càng tôn lên khí chất thuần khiết của cô, như thể khoác mùa xuân lên. người.
Vân Khanh chỉ cao 1 mét 65, không cao, trông hơi gầy, nhưng đáng người cực kỳ cân đối, việc cắt may chiếc váy này đường như được may riêng cho. cô.
Cô nhân viên thốt lên: “Cô Tống! Cô đẹp quát Chiếc váy này rất hợp với cô!”
Tống Vân Khanh có chút ngượng ngùng, rụt rè hỏi Mộ Hi Thần: “Có đẹp không?”
Trong lòng cô rất thích chiếc váy này, nhưng cô chưa bao giờ mặc chiếc váy như vậy nên thực sự không biết như thế nào.
Mộ Hi Thần cười cười, đi tới xoa đầu cô: “Rất. đẹp! Cực kỳ đẹp, tối nay mặc nó đi.
Tống Vân Khanh có chút không chắc chắn lắm nhìn anh: “Thực sự có thể phải không?”
Mộ Hi Thần gật đầu.
"Thật sao?” Tống Vân Khanh xác nhận với anh một lần nữa.
Mộ Hi Thần lại gật đầu.
Tống Vân Khanh cười: “Vậy mặc cái này.”
''Ðược.” Mộ Hi Thần đắm đuối nhìn cô đi vào thay quần áo.
Đưa lễ phục cho nhân viên bán hàng: “Cảm ơn!” Cô không đám hỏi giá, cũng không nhìn thấy bảng giá trên lễ phục, nên định quay về hỏi Mộ Hi Thần.
Mộ Hi Thần lấy thẻ ngân hàng ra đưa cho nhân viên bán hàng: “Lấy cả hai cái kia nữa, chúng tôi lấy hết.”
“Không cần, Mộ Hi Thần...” Tống Vân Khanh vội vàng ngăn cản, cô cần nhiều váy như vậy làm. gì, cô cũng không thường xuyên tham dự những, dịp như vậy.
Cô nhân viên cười nói: “Tổng giám đốc Chu nói ba bộ lễ phục này đều là của cô Tống, là quà của tặng cô Tống, sau này chúng tôi sẽ trực tiếp gửi quần áo theo mùa cho cô Tống.
Tống Vân Khanh kinh ngạc: “Cái gì! Sao có thể?"
Khi nghe điểu này, Mộ Hi Thần thu lại thẻ và mỉm cười với Tống Vân Khanh: “Trở về, gọi điện cảm ơn bác gái.”
Tống Vân Khanh có chút xấu hổ nhìn cái túi trong tay Mộ Hi Thần.
Mộ Hi Thần vỗ vai cô: “Đi thôi, chúng ta phải chọn đồ trang sức.” Nói rồi kéo cô ấy ra khỏi Moen.
“Mộ Hi Thần! Cái này không tốt đâu?” Tống Vân Khanh vẫn do dự.
Mộ Hi Thần nắm chặt tay cô: “Em không hiểu sao? Bác gái rất yêu em, nếu em ở bên cạnh bác gái, chắc đã mặc quần áo do bác gái thiết kế từ nhỏ, bây giờ bác gái muốn bù đắp những năm. tháng đã qua, nếu em không nhận thì bác gái phải làm thế nào? Có phải buồn không?”
“Nhưng, nhưng em như thế này, cảm thấy không tốt.” Tống Vân Khanh yếu ớt nói.
“Em nên thử suy nghĩ từ một góc độ khác, nếu mẹ nuôi em là nhà thiết kế, trong tương lai em sẽ không bao giờ phải lo lắng về việc phối đồ.”
Tống Vân Khanh cắn môi, suy nghĩ một chút. mới cảm thấy nhẹ nhõm, cười nói: “Trước đây, quần áo của em không bao giờ quá 200 tệ, thậm. chí vào mùa đông em còn không đủ tiền mua một
chiếc áo khoác lông vũ, nên em phải mua một chiếc áo khoác bông để mặc. Sau đó, giáo sư Diệp. phát hiện, bác ấy nhân lúc mua áo cho Dao Dao thì sẽ mua cho em một cái, ha ha, tự đưng có mẹ nuôi như vậy khó mà thích ứng kịp.”
Mộ Hi Thần bĩu môi, giáo sư Diệp là mẹ của Sở Mạc Dao, có vẻ như trong suốt những năm qua họ đã chăm sóc Vân Khanh rất tốt.
Mộ Hi Thần lấy trong ví ra một tấm thẻ, mở túi của Tống Vân Khanh, tìm ví của cô, bỏ vào: “ Mật khẩu là ngày sinh nhật của em, sau này muốn mua gì cũng được, không cần lo lắng về tiền bạc, chỉ cần là thứ em thích, cứ đi mua về là được.”
Tống Vân Khanh ngây ngốc nhìn anh: “Mộ Hi Thần! Em không cần gì cả!”
Cô chưa bao giờ có yêu cầu về vật chất, cô tiết kiệm tiền để đi du học, mấy tháng nay cô nhận vài công việc trên mạng và hoàn thành rất tốt, phần
thưởng nhận được cũng rất hậu hĩnh, hơn một trăm nghìn tệ, gần như dành dụm được.
Chỉ là Mộ Hi Thần rất khác thường, hiện tại cô không nỡrời xa anh mà ra nước ngoài, dù sao cũng phải đợi đến khi tốt nghiệp đại học, cho nên cô mới đặt cả trái tim và tâm hồn vào tình yêu của mình với Mộ Hi Thần, cô hưởng thụ cuộc sống hiện tại.
Đó không phải là vì tiền, mà là vì tình yêu.
Mộ Hi Thần phót lờ lời nói của cô, kéo cô vào một tiệm trang sức: “Tôi muốn mua một bộ trang. sức để phù hợp với chiếc váy này.”
“Hả? Vẫn muốn mua?” Tống Vân Khanh cảm. thấy hơi đau ví.
Mộ Hi Thần gật đầu, hết cách rồi, anh phải thường xuyên đi mua sắm với cô, trong việc tiêu tiền cô quá nhát gan rồ
Tống Vân Khanh bị kéo đi xem trang sức, cô cảm thấy cái nào cũng đẹp, nhưng Mộ Hi Thần lại cẩn thận lựa chọn, cho đến khi tìm được một bộ ưng ý.
“Anh hai? "Một giọng nói ngập ngừng vang lên từ phía sau.
Tống Vân Khanh quay lại, nhìn thấy một phụ nữ xinh đẹp trung niên và hai cô gái trẻ xinh đẹp. đang đứng phía sau họ.
“Có thật là anh không anh?” Một cô gái trông có chút giống Mộ Hi Thần hưng phấn nói.
Khoảnh khắc Mộ Hi Thần quay lại, anh đã trở lại vẻ lạnh nhạt thường ngày, chỉ nhẹ nhàng: “Ừm. ” một tiếng.
“Anh Hi Thần! Cô ấy! Cô ấy là ai?” Cô gái kia liếc nhìn Tống Vân Khanh, nhẹ giọng hỏi.
'Tống Vân Khanh cảm giác được thanh âm đó có chút run, như sắp rơi xuống, không khỏi ngẩng đầu nhìn Mộ Hi Thần.
''Đây là vợ tôi." Mộ Hi Thần nhàn nhạt nói.
“Con! Con nói gì?” Người phụ nữ xinh đẹp trung niên sửng sốt.
“Thưa quý khách! Trang sức của quý khách, thẻ của quý khách, cảm ơn ngài đã ghé cửa hàng.” Nhân viên bán hàng đến và cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.
Mộ Hi Thần nhận lấy, lịch sự nói: “Cảm. ơn!”
Sau đó, anh kéo Tống Vân Khanh bước ra ngoài.
Tống Vân Khanh cảm thấy rất xấu hổ, bởi vì Mộ Hi Thần không giới thiệu với cô, cô cũng. khôngbiết đối phương là ai, thậm chí xưng hô như thế nào cũng không biết, không cách nào chào hỏi.
Mộ Hi Thần rõ ràng không có ý định giới thiệu họ.
“Hi Thần! Con vừa mới nói cái gì? Cô ta là vợ con?” Người phụ nữ trung niên đuổi theo hỏi.
“Đúng,” Mộ Hi Thần thản nhiên đáp, không. quay đầu
“Ông nội có biết không? Còn cô Diệp thì sao? Dì nghe nói cô ấy sẽ trở về sớm.” Người phụ nữ trung niên lo lắng nói.
Mộ Hi Thần dừng bước, quay đầu cười lạnh Tôi sẽ nói với ông nội, không làm phiền đến bà. Tôi đã kết hôn, người khác có liên quan gì đến tôi.”
Nói xong, anh kéo Tống Vân Khanh bước ra ngoài.
Tống Vân Khanh đi theo Mộ Hi Thần ra ngoài, Mộ Hi Thần khoác lên mình lớp vỏ bọc lạnh lùng.
Cô chưa từng thấy qua bộ đạng này của anh, ở trước mặt cô anh tuyệt đối sẽ không như vậy.
Trong xe, Mộ Hi Thần cuối cùng cũng hoàn hồn, đưa tay thắt đây an toàn cho Tống Vân Khanh, chải tóc cho cô, trở lại vẻ dịu đàng thường ngày.
“Mộ Hi Thần?” Tống Vân Khanh gọi cho anh.
Mộ Hi Thần khởi động xe, thản nhiên nói: « Bà ta là mẹ kế của anh, cùng với con gái và cháu. gái của bà ta.”
Tống Vân Khanh hiểu ra, vươn tay nhẹ nhàng đặt lên tay cầm vô lăng của anh.
Mộ Hi Thần không nói nữa.
Ba người Phạm Quyên Nghiên nhìn theo bóng, lưng của Mộ Hi Thần và sửng sốt.
“Mẹ! Anh hai nói, anh ấy có vợ rồi? Còn người phụ nữ bên cạnh?” Mộ Hi Mạn đã bị sốc.
Phạm Quyên Nghiên cũng bị sốc, những gì Mộ Hi Thần nói rất đứt khoát, chẳng lẽ là sự thật? Không phải tất cả các kế hoạch của bà ta đều đổ sông đổ biển sao? Bà ta cố ý nhắc đến Tiểu Diệp, đang thử phản ứng của Mộ Hi Thần, không ngờ anh lại hoàn toàn thờ ơ.
Nhưng Phạm Hiểu Tình chỉ cảm thấy trái tim mình như tan nát.
Anh nói anh đã kết hôn, còn nói người phụ nữ đứng bên cạnh anh là vợ anh!
Không! Làm thế nào có thể được? Làm sao. chuyện này có thể?
Cô ta yêu anh nhiều năm như vậy, còn chưa. kịp thổ lộ tình cảm thì anh đã kết hôn!
Phạm Hiểu Tình nắm chặt chiếc túi trong tay, các khớp ngón tay trắng bệch, sắc mặt càng tái nhợt.
Phạm Quyên Nghiên liếc nhìn cô ta, bà ta hoàn toàn hiểu suy nghĩ của cháu gái mình, giống như bà ta khi đó, bà ta nhớ đến cảm giác không được yêu thương và lạnh nhạt.
Bà ta không nói gì, kéo hai người ra khỏi tiệm trang sức, ngồi trong quán cà phê giếng trời, gọi ba cốc đồ uống nóng, đưa cho Phạm Hiểu Tình: “Ở nhà họ Mộ, việc trung thân đại sự không thể tự quyết định.”
Bà ta khuấy cà phê và khẽ liếc nhìn Phạm Hiểu Tình.
Phạm Hiểu Tình giật mình: “Cô! Ý của cô là?"