Nếu như Mộ Hi Thần vẫn dùng vũ lực như trước kia, cô nhất định sẽ không để cho anh được như ý.
'Thế nhưng lần này anh lại thay đổi.
Cô điều tra được, Mộ Hi Thần đang âm thầm chèo chống Tống thị dưới sự chèn ép điên cuồng của Diệp Khinh Ngữ, để Tống thị có thể vẫn còn lại cái vỏ bọc như ngày hôm nay. Cô biết vì cô nên anh mới làm như vậy.
Mấy năm nay, cô cố gắng hạn chế biết bất cứ tin tức gì của anh, nhưng trong khoảng thời gian này, ba anh em Mạnh Văn không biết vô tình hay cố ý mà vẫn luôn nhắc đến chuyện mấy năm qua.
Cô biết anh mất trí nhớ, biết anh mù rồi lại sáng ra, biết anh nôn ra máu vài lần vì cô.
Anh yêu cô, chưa từng thay đổi.
'Thế nhưng, cô lại thay đổi.
Cô không yêu người khác, chỉ thay đổi lòng, mình mà thôi, nhất là khi cô còn phải gánh trên mình món nợ của Tư Tiểu Lâm.
Nhà họ Mộ quá phức tạp, chỉ sợ có một ngày, ập trường của họ sẽ đối lập nhau. Đến lúc đó, mộ bên là cô, một bên là ông nội mà anh kính yêu thì anh phải chọn thế nào?
'Thân thế của anh đã là một bất hạnh, sao lại nỡ để anh biết được nhiều hơn?
'Tống Vân Khanh hiểu rõ những người khao. khát tình cảm gia đình như họ nhất, cô không muốn phá hủy chút tình cảm còn sót lại ấy trong Tòng anh. Năm đó không đành lòng, bây giờ lại càng không đành lòng hơn.
"Mộ Hi Thần, em đã nói rồi, em sẽ không cho con vào nhà họ Mộ. Em sẽ không để hai đứa lấy họ Mộ, cho đù ông nội anh có đùng chiêu trò gì đi nữa. Con là của em, em có thể làm bất cứ điều gì vì con. Cho nên, anh vẫn nên ký đơn thoả thuận ly hôn này đi. Năm đó, em đã từng hận anh, nhưng tất cả đều đã qua, sau này, chúng ta nên tự sống tốt cuộc đời của mình. Bọn trẻ rất thích anh, nếu như anh có rảnh thì có thể đón bọn trẻ ra ngoài chơi. Nhưng em chỉ có một yêu cầu, đó là không được đưa bọn nó đến trước mặt bất kỳ kẻ nào của. nhà họ Mộ. Tương lai anh cưới ai cũng không liên quan gì đến chúng em, chờ bọn nó lớn hơn chút nữa, em sẽ đưa hai đứa về nước Anh đi học." Tống. 'Vân Khanh nói một hơi, không để ngữ khí của. mình có chút ngập ngừng nào cả.
"Vân Khanh!" Trong giọng nói của Mộ Hỉ Thần tràn ngập đau đớn.
Anh điều chỉnh lại nhịp thở, để bản thân bình tĩnh trở lại. Anh biết, bây giờ không phải lúc anh nên nóng nảy.
"Vân Khanh, anh sẽ không ký đơn ly hôn, trừ khi anh chết, nếu không chúng ta mãi mãi là vợ chồng. Cả đời Mộ Hi Thần này chỉ cưới một lần, mà trong cột vợ chồng của em sẽ chỉ viết goá chứ không có ly hôn!" Anh nhìn chằm chằm Tống Vân Khanh.
"Bọn trẻ sẽ không vào nhà họ Mộ, cũng. không dùng họ Mộ, cả đời này của mấy đứa đều dùng họ Tống, anh không ngại đến nhà họ Tống ở rể!"
Tống Vân Khanh nhìn Mộ Hi Thần với vẻ khiếp sợ.
Mộ Hi Thần hơi nhếch môi: "Vân Khanh, vì em và các con, anh có thế nào cũng được!"
'Tống Vân Khanh hít sâu một hơi: "Mộ Hi Thần, ông nội anh—— "
Nụ cười khổ của Mộ Hi Thần trở nên lạnh lẽo: "Vân Khanh, em nói đúng, anh không thể để cho. Leo biến thành Mộ Hi Thần thứ hai, cũng không thể để cho em trở thành Phương Phi thứ hai. Anh. sẽ điều tra rõ ràng một số chuyện."
"Anh ——" Tống Vân Khanh giật mình nhìn anh, ngày đó dưới tình huống cấp bách nên cô mới có thể thốt ra những lời đó.
"Vân Khanh, trên thế giới này, chắc chắn những chuyện đã xảy ra sẽ để lại dấu vết. Anh. biết, em muốn giữ lại sự dịu đàng cuối cùng dành cho anh. Thế nhưng, cứ lừa gạt như vậy có công. bằng với mẹ anh hay khôn; Hi Thần nhẹ nhàng tựa vào ghế sô pha bên cạnh.
"Tống Vân Khanh im lặng, đúng vậy! Thật ra Mộ Hi Thần có tư cách biết chuyện này nhất. 'Nhưng hiện thực tàn khốc, có nhiều lúc không, biết sẽ hạnh phúc hơn biết rõ mọi chuyện.
''Vân Khanh, có thể nói cho anh rằng em biết từ đâu không?" Giọng nói Mộ Hi Thần hơi run rẩy.
'Tống Vân Khanh yên lặng một hồi lâu: "Mộ Hi Thần, Phương Phi có người chị sinh đôi là Phương Tình. Lúc ở nước Anh, con trai của Phương Tình tên Tô Mạn Nhiên."
Mộ Hi Thần ngồi thẳng người: "Em nói cái gì?"
'Tống Vân Khanh cười khổ, liếc nhìn anh: "Thế giới quá nhỏ đúng không? Anh là anh em họ với Tô Mạn Nhiên. Phương Tình đã phát hiện một tấm bưu kiện nặc đanh trong thùng thư bỏ đi vào. hai năm sau khi em gái qua đời, chỉ có một câu: Bỏ mẹ cứu con, chị ơi cứu em với. Thế là Phương "Tình bắt đầu nghỉ ngờ cái chết của em gái có điều kỳ lạ. Nhà họ Mộ làm ất hoàn hảo, thoạt nhìn không hề để lại chút đấu vết gì, Phương Phi cũng chỉ chết vì một trận tai nạn xe ngoài ý muốn. mà thôi. Từ trên xuống dưới nhà họ Mộ đều rất thương tiếc, tất cả đều hợp tình hợp lý. Nhưng, nhân viên công tác bên cạnh bà ấy năm đó đều lần lượt xảy ra chuyện trong vòng hai ba năm, điều này mới khiến Phương Tình càng thêm khẳng định suy đoán của chính mình. Nhưng Phương Tình chỉ kịp tìm tới một người bảo mẫu từng chăm sóc Phương Phi, trước lúc bà ta chết, bà ta nhìn Phương Tình lại tưởng rằng Phương Phi, nên đã nói với bà ấy: Bà chủ, bà biết quá nhiều, rất có. bản lĩnh, lại sinh con trai, ở nhà họ Mộ sẽ không có đường sống. Sau đó Phương Tình trở về nước. Anh, chồng bà ấy là đại ca của Lam Bang, chết trong một đợt chém giết giữa các bang đảng. Phương Tình và con của bọn họ là Tô Mạn Nhiên bị cuốn vào cuộc tranh giành quyền lực của Lam. Bang. Nhoáng một cái đã trôi qua vài chục năm, cho đến mấy năm nay ổn định lại, Tô Mạn Nhiên mới tiếp tục điều tra. Mà sự xuất hiện của em cũng. chứng minh khả năng bỏ mẹ giữ con ở mức độ nào đó, bởi vì nghe nói ông nội anh có thoả thuận với Diệp Khinh Ngữ về việc tìm một người phụ nữ sinh hạ con của anh, mẹ của đứa bé sẽ là Diệp Khinh Ngữ. Em chính là người mẹ thay thế kia, nhưng mà, em sẽ không để cho nhà họ Mộ đạt được mục đích. Mộ Hi Thần, anh hiểu không?"
Mộ Hi Thần khiếp sợ nhìn Tống Vân Khanh.
"Em nói — —" Anh mở miệng đầy khó khăn.
"Em nói đều là những chuyện em biết. Về phần độ tin cậy, anh có thể tự đi điều tra, em cũng. không tường tận rõ ràng. Mấy năm nay, em cũng chỉ gặp Phương Tình một lần, bà ấy đã không để ý tới mọi chuyện, sống ẩn ở một trang viên vắng. vẻ." Tống Vân Khanh ngắt lời Mộ Hi Thần.
"Giống như Long Môn và tập đoàn Thiên An, Lam Bang và Duệ Dật cũng là sự tồn tại một trước. một sau, một sáng một tối. Em chỉ phụ trách Duệ Dật.Lần này em trở về, ngoài việc nhận sự nhờ cậy của Diệp Tu Văn, giúp anh ta đối phó Diệp Thị, em còn phải lấy lại truyền thông Tống Thị của ông ngoại em. Mộ Hi Thần, cảm ơn anh vẫn luôn quan tâm đến truyền thông Tống Thị, vẫn giữ ước hẹn. ban đầu của chúng ta." Tống Vân Khanh nhẹ nhàng nói. Lúc trước cô từng hứa trước mặt mọi người rằng sau khí kế thừa di sản sẽ chia cho Mộ. Hi Thần một nửa.
Mộ Hi Thần nhẹ nhàng tựa lên ghế sô pha bên cạnh, tiếp thu chuyện mà Tống Vân Khanh kể, nghe thấy lời nói cuối cùng, anh bèn ngước mắt Tên: "Vân Khanh, ước định của chúng ta là sát cánh bên nhau, không kèm theo gì khác. Anh trông coi Tống Thị bởi vì đó là của em, anh muốn chờ em trở về, năm đó anh đã đồng ý với mẹ em.. Nhưng anh phạm lầm khiến em tổn thương, nhưng anh sẽ đền bù thật tốt. Cho dù em không. tha thứ anh, anh cũng sẽ luôn canh giữ bên cạnh em."
'Tống Vân Khanh nhìn anh, cô không thể không cảm động, nhưng vật đổi sao đời, giữa bọn họ có quá nhiều trở ngại.
''Mộ Hi Thần, em sẽ bắt tay với Diệp Tu Văn. đối phó Diệp Thị, anh ta và Tu Quân có mục đích. của bọn họ, mà Diệp Khinh Ngữ cũng nợ em một
chuyện cô ta chèn ép Tống Thị, tập đoàn Diệp Thị và quốc tế RS đã là một thể, đến lúc đó, chúng ta chính là hai phía đối lập, thật sự xin lỗi, em sẽ không khoan nhường." Trong lời nói của Tống Vân Khanh không hể có một chút tình cảm, người. khác nợ cô, cô nhất định phải lấy lại.
Mộ Hi Thần nở nụ cười tươi trên khoé môi: "Được, em cứ thẳng tay làm đi, anh sẽ không cản em, sẽ chỉ giúp em!"
'Tống Vân Khanh kinh ngạc.
Mộ Hi Thần lạnh nhạt nói: "Anh cho người ta điều tra chuyện của mẹ anh, đã có một ít manh mối. Quốc tế RS là do ông nội anh cho anh, trên danh nghĩa là ông yêu thương anh, nhưng vốn của quốc tế RS cũng không phải lấy từ nhà họ Mộ, vốn đầu tư của nhà họ Diệp cũng không phải lấy từ chính nhà bọn họ. Nguồn vốn là một bí mật, đây cũng là nguyên nhân Mộ Trí Tín không thể động, đồng thời cũng là thứ Mộ Trí Tín mơ ước nhất. Ông nội anh và Diệp Thị có một bí mật nào đó. không muốn để người khác biết, cho nên ông ấy nhất định phải để anh cưới Diệp Khinh Ngữ, mà thật ra Diệp Khinh Ngữ cũng có thoả thuận với Mộ. 'Trí Tín. Đối với RS, đối với ông nội và nhà họ Diệp, anh cũng chỉ là một quân cờ mà thôi, cho nên tình cảm ruột thịt trở thành công cụ để bọn họ khống chế anh. Nửa năm qua, anh đã từng bước kết thúc một số mối hợp tác với khách cũ, vừa hay. thay thành khách của Diệp Thị. Đến hết tháng sau, mối hợp tác với Mạnh Thị cũng đã chấm di Chuyện sau này RS ra sao, anh cũng không để ý nữa."
Tống Vân Khanh giật mình.
Mộ Hi Thần cười nhạt: "Vân Khanh, người thân của anh chỉ có em và bọn trẻ thôi, trừ bọn em ra, anh không còn gì cả."
'Vân Khanh đau nhói trong lòng, nhưng vẻ mặt cô vẫn không thay đổi. Cô đứng dậy, muốn đi xem các con của mình.
Mộ Hi Thần ôm lấy cô từ phía sau, anh gác. cằm lên vai cô: "Vân Khanh, em muốn thế nào cũng được, chỉ cần để anh bên cạnh chăm sóc em nhé, đừng rời bỏ anh nữa! Anh xin em đấy!"
Một giọt nước ấm áp rơi xuống cổ Tống Vân Khanh, cũng rơi vào lòng cô.
'Nước mắt Tống Vân Khanh rơi như mưa, cô Xót xa cho anh, cũng đau lòng cho chính mình.
"Mẹ ơi ——" Amoon dụi mắt đẩy cửa phòng sách đi tới.
Cô bé thấy bọn họ ôm ấp nhau bèn vội che mắt, nhưng lại lén nhìn ra ngoài từ khe hở giữa các ngón tay, cô bé cong môi cười rất vui: "Con không thấy gì hết."
'Tống Vân Khanh "phì" cười, quay sang lặng lẽ lau khô nước mắt.
Mộ Hi Thần lấy cổ áo lau mặt cho Tống Vân Khanh, nhưng vẫn không chịu buông tay ra.
Ở trước mặt con gái, Tống Vân Khanh hơi xấu hổ, vùng vẫy một hồi.
Amoon tò mồ đi tới, ngẩng đầu nhìn bọn họ: "Bố mẹ làm hòa rồi ạ? Mẹ tha thứ cho Đại Soái rồi sao? Con có thể gọi bố được chưa ạ?"
Cuối cùng Mộ Hi Thần cũng buông tay ra, đẻ được đứa con gái là chuyện tuyệt vời quá đi mất!
'Tống Vân Khanh ngồi xổm xuống, vì cô ôm không nổi Amoon nên mỗi lần nói chuyện đều. phải ngồi xổm xuống, giữ độ cao ngang tầm với Amoon.
"Amoon, con thích chú ấy không?" Tống Vân Khanh vén gọn lọn tóc rối tung của con gái ra sau tại.
Amoon ngẩng đầu nhìn Mộ Hi Thần một chút, gật đầu lia lịa: "Dạ. Mẹ ơi, người này là bố của chúng con đúng không ạ?"
'Tống Vân Khanh đo dự một chút, cuối cùng, nhẹ gật đầu.
Amoon nhìn chằm chằm Tống Vân Khanh: "Mẹ ơi, người này chọc mẹ giận nên mẹ mới mang bọn con rời đi sao?"
Tống Vân Khanh không nói gì, vấn để này quá phức tạp, cô không biết nên nói rõ thế nào.
Bàn tay nhỏ nhắn của Amoon nắm lấy tay cô: "Mẹ ơi, mẹ tha thứ cho Đại Soái một lần đi! Có được không ạ? Không phải mẹ nói ai cũng sẽ phạm sai lầm, nên phải cho người khác cơ hội sửa. sai đúng chứ? Amoon cũng chọc giận mẹ và Leo, nhưng mọi người đều tha thứ cho con hết mà? Còn yêu con như nhau nữa!"
Cô bé khẽ kéo ống quần của Mộ Hi Thần, ngẩng đầu nói: "Bố ơi, bố nhận lỗi với mẹ di, tỏ vẻ đáng yêu ý, mẹ đễ nói chuyện lắm. Tỏ vẻ đáng yêu là mẹ sẽ không giận nữa đâu." Cô bế nói với Mộ Hỉ Thần với vẻ rất dày đặn kinh nghiệm.
Mộ Hi Thần cũng ngồi xuống, kéo AMoon lại, nhẹ nhàng thơm cô bé. Con gái ngoan thế này. đúng là món quà quý giá mà ông trời ban tặng cho anh mà.
Không biết Leo đứng ở cửa phòng sách từ bao giờ, cậu bé nghiêm khuôn mặt nhỏ nhắn lại nhìn bọn họ.
'Tống Vân Khanh vẫy tay ý bảo cậu bé đi tới, cậu bé đến cạnh mẹ, Tống Vân Khanh kéo cậu bé lại.
"Leo, người này là bố của các con." Tống Vân 'Khanh nhẹ nhàng, chậm rãi nói với Leo.
Mộ Hi Thần ôm con gái, nhìn con trai. Anh biết, không dễ để đạt được sự chấp nhận của con trai.
Leo nghiêm túc nhìn Mộ Hi Thần:"Chú vẫn yêu mẹ hả?"
Mộ Hi Thần nghiêm túc gật đầu: "Yêu, quá khứ, hiện tại và tương lai, bố chỉ yêu mỗi một mình cô ấy. Tất nhiên từ giờ về sau, có thể yêu thương cả mẹ và hai anh em con."
'Tống Vân Khanh đồng ý việc anh đối xử nghiêm túc với Leo, chứ không qua loa có lệ với cậu bé.