Mục lục
Tổng Tài Kết Hôn Chớp Nhoáng: Cô Vợ Ngọt Ngào Muốn Chạy Trốn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Nghị chậm rãi đi trở về nhà, chuyện cũ trước kia cứ từng hồi dâng lên trong lòng, ông ta hơi có cảm giác khó chịu.

Lúc này, Ngô Mạn Lệ và Thẩm Nhã Văn đang ngồi ở trên ghế sofa uống trà.

“Nhã Văn, con cảm thấy cậu chủ của khu khai thác mỏ Tân Hải thế nào? Mẹ thấy hắn cũng rất ân cần với mẹ.” Ngô Mạn Lệ chợt nhớ tới rồi hỏi.

Chuyện của Nhã Văn đã kéo đài nhiều năm, không thể lúc nào cũng cứ kéo đài như vậy được nữa.

Thẩm Nhã Văn nhíu mày: "Mẹ nói người kia sao? Thôi bỏ đi! Ăn một bữa cơm thôi mà lúc nào cũng treo mẹ ở trên miệng, nào là “Mẹ anh nói con gái phải ăn nhiều cái này, mẹ anh nói con gái không thể ăn cái này”, ha, con còn tưởng rằng. mình đang hẹn hò với mẹ của hắn đấy!"

Vẻ mặt Thẩm Nhã Văn không kiên nhẫn.

Ngô Mạn Lệ bật cười: "Nhã Văn à, con cũng đừng quá bắt bẻ, mamaboy có chỗ tốt của mamaboy, nếu con có thể biến thói quen nghe lời mẹ của hắn thành hắn nghe lời con, cũng không tệ nha! Nhà bọn họ chỉ có một đứa con trai như vậy, nếu như cái gì cũng nghe con, thì toàn bộ cái nhà đó sẽ là của con, lúc đấy con còn sợ gì nữa?

Thẩm Nhã Văn cười lạnh: "Nghe lời của con sao? Vậy con phải đấu thắng người mẹ khôn khéo kia của hắn trước đãi Bà già tai quái đó, quả thực chính là một con cáo chín đuôi đầu thai thành."

Ngô Mạn Lệ cầm dũa móng lên, mài mài móng tay: "Người phụ nữ có thể đi đến một bước này, có người nào mà không phải là cáo biến thành? Không có một chút bản lĩnh thì làm sao ngồi yên ổn trên vị trí này được? Bên ngoài có tiểu tam tiểu tứ, tiểu ngũ tiểu lục, có khi còn phải xếp tới bàn nhỏ, có con trai, địa vị này coi như vững chắc, nhưng mà nhất định phải nắm con trai trong tay mới được. Đàn ông không đáng tin cậy, chỉ có thể dựa vào con trai, con dâu lại là người ngoài, thừa dịp lời nói của người ta còn có trọng, lượng, đương nhiên là muốn tìm một cô con dâu hợp tâm ý của mình, chẳng lẽ cả một đời phòng tiểu tam, cuối cùng lại để chỗ dựa duy nhất của mình cho con dâu cướp đi sao?”

Thẩm Nhã Văn nghe mà không hiểu ra sao: "Ý mẹ là gì vậy?”

Ngô Mạn Lệ nhìn con gái một chút: "Ý của mẹ là, nhà như vậy là kiểu tốt nhất để điều khiển, nếu hắn là mamaboy, vậy thì giải quyết mẹ hắn, đừng chỉ nghĩ đến việc đấu với người ta, con có thể thống nhất mặt trận với bà mẹ chồng này mà, bà mẹ chồng sống lâu hơn hay là con sống lâu hơn? Chờ đến lúc nắm được những thứ quan trọng, người ta có muốn gi trò thì cũng vẫn phải nhịn con, đúng không nào?”

Thẩm Nhã Văn không nói lời nào nữa.

Ở phương điện này, luận đạo hạnh, cô ta và mẹ mình chênh lệch quá xa, cô ta thừa nhận mẹ mình nói cũng không phải là không có lý.

“Mẹ, bố con có nói với mẹ không? Con khốn 'Tống Vân Khanh kia muốn đi nhận di sản đấy mẹ. ” Thẩm Nhã Văn nhớ tới chuyện quan trọng, này.

Ngô Mạn Lệ cười lạnh: "Hừ! Bất động sản và công ty dưới danh nghĩa của con cũng đã đầy đủ cho con một đời không lo rồi. Cô ta nhận đi sản cũng để ném vào truyền thông Tống Thị thôi, bộ dáng của Tống Thị bây giờ cũng chỉ là một cái xác rồng mà thôi, cô ta phát triển nó tốt thì chúng ta. đi theo chia hoa hồng, cô ta phát triển không tốt, vậy thì là do cô ta không có năng lực.”

Thẩm Nhã Văn cảm thấy có đạo lý: "Nhưng mà bây giờ con đang là tổng giám đốc điều hành Truyền thông Tống Thị, không biết cô ta có thể tìm con gây phiền phức hay không nữa.” Thẩm Nhã Văn hơi chột dạ.

Ngô Mạn Lệ trừng mắt cô ta một cái: "Hình. như con đang sợ cô ta à? Làm sao lại không có tiền đồ như thế hả?”

Ánh mắt Thẩm Nhã Văn hơi sợ hãi: "Bây giờ cô ta đang là tổng phụ trách khu vực Châu Á của Duệ Dật.”

Thành tích của Duệ Dật cũng không phải thổi ra.

Ngô Mạn Lệ cười nhạo: "Ai mà biết cô ta đã dùng thủ đoạn gì để trèo lên trên? Ngay cả bằng tốt nghiệp đại học mà cô ta cũng không cầm tới tay, nói tới nói lui, còn không phải dựa vào gương mặt quyến rũ kia sao?”

Thẩm Nhã Văn im lặng, mẹ của cô ta hiểu rõ tâm lý của những quý phụ nhà giàu, nhưng lại không hiểu được công việc của những công ty lớn chân chính kia.

Cô ta biết, quản lý cấp cao của một công ty niêm yết, cho dù là ông chủ của công ty niêm yết, cũng sẽ không để cho nhân tình của mình nhúng tay vào công việc của công ty, đù sao một người phụ nữ chỉ biết phong hoa tuyết nguyệt và một người phụ nữ chân chính có năng lực khác nhau quá lớn. Có thể cho tình nhân một tấm thẻ không hạn ngạch, lại không thể để cho cô lấy công ty để chơi đùa, đây là kiến thức thông thường mà chỉ cần người có đầu óc một chút sẽ có.

Nhìn con gái không nói lời nào, Ngô Mạn Lệ nhíu mày, đáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Con đấy, làm sao mà khi đối mặt với cô ta, con cứ không có tự tin như vậy hả?”

“Sao con lại không tự tin? Còn không phải thủ đoạn của cô ta quá thấp hèn hay sao? Bằng. không, dựa vào cái gì mà trong lòng Mộ Hi Thần chỉ có cô ta?” Nói đến chuyện này, Thẩm Nhã Văn. tức giận.

“Con vẫn còn nhớ thương Mộ Hi Thần sao?”

Ngô Mạn Lệ không khỏi nhíu mày.

“Thẩm Nhã Văn không nói lời nào.

Mộ Hi Thần là người đàn ông duy nhất khiến cô ta rung động.

Có thể ở bên anh, cho dù có phải trả giá như thế nào cô ta đều bằng lòng.

Cô ta yêu anh, không cách nào tự kềm chế được.

"Nhã Văn à, thật ra anh họ của Mộ Hi Thần cũng không tệ, ta nhìn hắn, hình như cũng có ý với con đấy.”

Trong đầu Thẩm Nhã Văn dần hiện ra đáng vẻ người đàn ông cực giống Mộ Hi Thần, hơi thở nóng bỏng và ánh mắt đầy tình ý khi anh tới gần cô ta, khiến mặt cô ta chợt nóng lên.

“Không phải bối cảnh Mộ Thị lại càng thêm hùng hậu sao?” Ngô Mạn Lệ càng nói con mắt càng sáng.

Trái tim Thẩm Nhã Văn xa động

'Ngô Mạn Lệ suy nghĩ một lúc, ánh mắt lại tối đi: "Nhã Văn à, nhắc tới tập đoàn quốc tế RS, Mộ 'Thị, Mạnh Thị, đó cũng là hào môn đứng đầu, mẹ cũng biết lòng dạ của con cao. Mộ Hi Thần, Mộ Hi Trác, Mạnh Văn, Mạnh Ngọc kia cũng là những người đàn ông cực phẩm khảm kim cương, thế nhưng có đôi khi, thay vì phí sức mà mãi không có kết quả, không bằng con hãy chọn thứ có thể nắm chắc một chút, Con nói xem có đúng không?”

Ánh mắt Thẩm Nhã Văn cũng tối sầm lại.

Đã là người thì đều muốn đi lên chỗ cao.

Lúc trước, tập đoàn Tống Thị chỉ có thể coi như là một gia đình giàu có, mấy năm nay, nhờ có bố và cô ta cố gắng, đầu tiên là dính líu quan hệ với bố mẹ của Mộ Hi Thần, sau đó leo lên Mi đần đần bước vào xã hội thượng lưu, kết giao một ít hào môn chân chính.

Sau khi thấy nhiều hiểu rộng, thì tầm mắt cũng không còn giống như trước kia nữa.

Lúc trước, cô ta và Vệ Tử Mỹ cũng coi như là lực lượng ngang nhau, không phân biệt ai cao ai thấp. Thế nhưng khi nhìn vào Mộ Hi Mạn, Phạm Hiểu Tình và Diệp Khinh Ngữ, so sánh với mấy người này, cô ta và Vệ Tử Mỹ đã trở thành mấy người phụ nữ nông thôn.

Cao ngạo như cô ta thì làm sao có thể nhận. thua được, đây cũng là động lực để cô ta cố gắng mấy nằm nay.

Đối với đàn ông, đạo lý cũng tương tự như vậy.

Đã từng gặp đám người Mộ Hi Thần, Mộ Hi 'Trác, Mạnh Văn, Mạnh Ngọc, thì còn có kiểu người đàn ông nào có thể lọt vào mắt được nữa? Bọn họ chính là một loại độc, một khi đã trúng thì cả đời không khỏi được.

Cùng so sánh với bọn họ, ông chủ nhỏ khai thác mỏ Tân Hải tính là gì? Gả cho hắn thì bao nhiêu nỗ lực phấn đấu như vậy của cô ta đều uổng phí. Không phải là muốn quay trở lại bên trong vòng tròn đó sao? Thẩm Nhã Văn và những bà chủ, cô chủ ngực to mà không có não kia không phải là người cùng một đẳng cấp!

Hai người đang chuyện trò, chỉ thấy Thẩm Nghị cúi đầu như có điều suy nghĩ đi tới, cũng không nhìn hai mẹ con đang ngồi ở trên ghế sofa mà đi thẳng lên lầu.

“Bố!"Thẩm Nhã Văn ngạc nhiên hô một tiếng.

Thẩm Nghị đứng trên cầu thang tựa như sửng sốt một chút, quay đầu lại hỏi: "Có việc gì sao?"

'Thẩm Nhã Văn nghe vậy cũng ngây ngẩn cả người, cô ta không có việc gì, mà là bố cô ta có việc, ông ta bị sao vật

“Ông xã, ông sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì hả? Ngô Mạn Lệ cũng phát hiện Thẩm Nghị rất lạ, bèn vội vàng đứng lên hỏi.

Thẩm Nghị lắc đầu: "Không sao, tôi hơi mệt, tôi lên lầu nghỉ ngơi trước đây.”

Hai mẹ con hai mặt nhìn nhau, Thẩm Nghị chưa bao giờ khác thường như vậy.

Bùi Lệ Hoa và Bùi Huy Huy vừa về tới nhà, Bùi Huy Huy đã vội vàng hỏi: "Mẹ ơi? Hôm nay mẹ diễn màn nào vậy?”

Bùi Lệ Hoa nhẹ nhàng ngồi vào trên ghế sofa,

“Làm nền? Làm nền cái gì?" Bùi Huy Huy không hiểu.

Bùi Lệ Hoa cũng không nhiều lời: "Huy Huy, không nên gấp gáp, mọi thứ đều phải có một quá trình. Nhân vật lớn làm việc đều chỉ cần kết quả chứ không quan tâm quá trình, bởi vì bọn họ thua được. Còn nhân vật nhỏ như chúng ta, chỉ có thể làm tỉnh tế quá trình, chỉ có làm tốt quá trình này thì mới có thể có được kết quả tốt. Đối với chúng ta mà nói, cơ hội luôn luôn ít lại càng thêm ít, cho nên nhất định phải làm tốt từng bước một, ngay cả tư cách thua, chúng ta cũng không có.”

Bùi Huy Huy không hiểu cho lắm.

Bùi Lệ Hoa nhìn con trai, ánh mắt sáng ngời: “Huy Huy, con không cần hiểu, chỉ cần nghe theo lời mẹ rồi thực hiện theo là được rồi, nghe mẹ, mẹ nhất định phải cho con có được thứ con đáng có!”

Nói xong, bà ta cầm điện thoại đi động lên gọi điện thoại cho Bùi Tiêu Tiêu.

Thẩm Nghị suy nghĩ hai ngày, cảm thấy lời của Vệ Đồng Phủ rất có đạo lý. Vì lý do an toàn, ông ta cần phải có động tác càng lớn, chuyện này cần bố con nhà họ Vệ ủng hộ, cho nên hai ngày này ông ta vẫn luôn ở bên bất động sản Sáng Nguyên để họp với hai bố con Vệ Thị, đương nhiên 'Vệ Đồng Phủ bằng lòng trở thành ngân hàng bí mật của Thẩm Nghị.

Hôm nay Vệ Đồng Phủ không có ở đây, Vệ Tử Kiệt và Thẩm Nghị thảo luận công việc kết thúc, Vệ Tử Kiệt nói: "Chú Thẩm, hôm nay kết thúc sớm, chúng ta cùng đi ăn cơm trưa đi. "

Thẩm Nghị nhìn đồng hồ đeo tay một cái rồi trả lời: "Được!"

Vệ Tử Kiệt cười đứng dậy: "Công ty đối diện vừa vặn mới mở một tiệm cơm Tây, cháu đã bảo thư ký đặt chỗ rồi, chúng ta đi thử xem.”

Hai người vừa nói vừa cười đi ra ngoài, từ Bất động sản Sáng Nguyên đến đối diện chỉ cần đi qua một cây cầu vượt trong nhà là được.

"Tử Kiệt, thật sự lần này cháu và bố của cháu đã giúp chú rất nhiều, không ngờ mấy năm nay cháu lại trưởng thành nhanh như vậy!" Thẩm Nghị nói lời từ đáy lòng.

Vệ Tử Kiệt cười cười: "Chú cũng là người nhìn cháu lớn lên, cháu mà không cố gắng thì có lỗi với sự đốc lòng bồi dưỡng của ba cháu mất.”

Thẩm Nghị cũng không thôi thổn thức trong. lòng. Nếu như ông ta cũng có một đứa con trai xuất sắc giống như vậy thì tốt biết bao nhiêu, đáng tiếc, con bé Tống Vân Khanh chết tiệt kia, một người đàn ông tốt như vậy mà cũng không cần.

Nếu như Tử Kiệt là con rể của ông ta, và Tống Vân Khanh ngoan ngoãn nghe lời, vậy thì bây giờ nói không chừng ông ta đã hoàn thành toàn bộ quá trình biến Truyền thông Tống Thị thành 'Truyền thông Thẩm Thị rồi, cần gì phải lén lén lút lút giống như bây giờ?

Việc làm ăn của nhà hàng cũng không tệ lắm, trước đó Vệ Tử Kiệt đã bảo thư ký đặt chỗ, báo tên, khi đến nơi, nhân viên phục vụ đã dẫn bọn họ đi lên phía trước luôn.

“Tử Kiệt?” Giọng nói mừng rỡ của Bùi Lệ Hoa vang lên gần đó.

Vệ Tử Kiệt quay đầu: "Mẹ? Tiêu Tiêu? Hai người cũng ở đây à?”

Vệ Tử Kiệt nhìn thấy bà xã và mẹ vợ thì vội vàng chào hỏi.

“À, nghe nói nơi này mới mở nhà ăn, thời gian trước mẹ sinh bệnh, khẩu vị vẫn luôn không tốt, nên hôm nay em dẫn mẹ tới nơi này ăn thử xem sao.” Bùi Tiêu Tiêu nói rất hợp tình hợp lý. Cô ta mua chuộc được thư ký của Vệ Tử Kiệt, đương nhiên có thể tuỳ tiện biết hành trình Vệ Tử Kiệt cũng biết mấy ngày nay Thẩm Nghị vẫn luôn bàn chuyện ở chỗ này.

“Chú Thẩm.” Bùi Tiêu Tiêu lễ phép chào hỏi Thẩm Nghị.

Mặc dù cô ta không biết mẹ mình muốn làm gì, nhưng với sự hiểu biết của cô ta về mẹ mình, cộng thêm tình trạng gần đây của mẹ, cô ta biết mẹ mình đang chuẩn bị làm một việc không hề tầm thường, không có hại cho cô ta, nên cô ta sẽ không tiếc công hỗ trợ.

Vệ Tử Kiệt không nói gì, nhớ tới Thẩm Nghị, dù sao cũng phải giới thiệu thẩm Nghị với mẹ vợ mới đúng.

Ánh mắt chính trực của Thẩm Nghị nhìn chăm chú vào trên mặt Bùi Lệ Hoa, ánh mắt Bùi Lệ Hoa cũng nhìn chằm chằm Thẩm Nghị.

Không khí phảng phất như ngưng lại.

“Mẹ?"

“Chú Thẩm?”

Bùi Tiêu Tiêu và Vệ Tử Kiệt đều rất giật mình, không khỏi mở miệng gọi bọn họ.

Bùi Lệ Hoa dẫn đầu chuyển ánh mắt đi, một giọt nước mắt lơ đãng rơi xuống, bà ta cúi đầu xuống, sau đó cầm túi xách trên ghế, hoảng hốt nói: "Mẹ vào phòng rửa tay một chút.”

Nói xong không nhìn mọi người đã bỏ đi.

Một giọt nước mắt kia đường như đã rơi vào trong lòng Thẩm Nghị, khiến ông ta bỏng đến giật mình, ánh mắt cũng nhìn theo bóng đáng Bùi Lệ Hoa đang rời đi.

Vệ Tử Kiệt không hiểu cho lắm, hỏi Bùi Tiêu Tiêu:" Mẹ sao vậy em?”

Bùi Tiêu Tiêu lắc đầu: "Em cũng không biết, gần đây thân thể của mẹ không được tốt, cảm xúc cũng rất sa sút.”

Vệ Tử Kiệt gật đầu một cái: "Vậy thì anh và chú Thẩm không quấy rầy em và mẹ ăn cơm, bọn anh đã đặt xong chỗ ngồi rồi.”

Bùi Tiêu Tiêu gật đầu: "Được, lát nữa anh trai em cũng sẽ tới, sẽ không quấy rầy anh và chú bàn công việc đâu.”

Vệ Tử Kiệt cực kỳ không thích người anh vợ này, khẽ gật đầu, sau đó cùng Thẩm Nghị có vẻ mặt khác thường đi đến chỗ ngồi.

Chỗ ngồi của Thẩm Nghị vừa vặn có thể nhìn thấy Bùi Lệ Hoa bên này, ánh mắt của Thẩm Nghị thỉnh thoảng liếc về phía chỗ trống bên kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK