Người này... Tiết Phong Lan sửng sốt, sau đó nhanh chóng khôi phục lại sắc mặt tươi cười, trong đầu kí ức như một cơn gió không ngừng lướt qua.
Vương Kim - thiếu gia nhà họ Vương, Vương lão gia giữ chức quan nhỏ trong triều, Vương phu nhân xuất thân từ thương gia, nhà họ Vương kinh doanh tiệm vàng nhưng làm ăn không tốt, trong mắt các quý tộc có tiếng thì Vương gia chỉ là một hạt cát, không đáng để mắt đến, bất quá từ sau khi sinh nhi tử Vương Kim tiệm vàng Vương gia làm ăn phát đạt, kiếm được không ít bạc, mà Vương lão gia cũng được thăng quan tiến chức, cho nên đối với đám người Vương gia mà nói Vương Kim chính là thần tài, Vương lão gia cùng Vương phu nhân sủng ái hắn khiến hắn xem trời bằng vung, được xưng là ác bá của phố Hạ Lan Cửu U.
Trường Bình Hầu là quan lớn trong triều, cho dù Vương gia đang không ngừng đi lên thì trong mắt Liên gia cũng không đáng là gì, cho nên sinh thần của Liên Như Nguyệt, đám ô tạp tất nhiên không được tùy tiện tiến vào, đặc biệt là tên Vương Kim nổi danh ác bá của phố Hạ Lan Cửu U kia càng không được mời vào, chính là Vương Kim thường xuyên dựa vào quan hệ để có được thứ hắn muốn. Hắn có huynh đệ thân thiết là Lâm Cửu Minh, Lâm gia có quan hệ làm ăn với Liên gia cho nên vì nể mặt Lâm gia cũng nhận được thiệp mời từ Trường Bình Hầu phủ, nhờ có Lâm Cửu Minh mà Vương Kim có thể thành công trà trộn vào bữa tiệc, bất quá mục đích của hắn không phải là sơn hào mỹ vị của Liên gia mà là người, người hắn muốn đánh chủ ý không phải chủ nhân của bữa tiệc Liên Như Nguyệt mà là khuê mật của nàng Tiết Phong Linh.
Vốn dĩ Tiết Phong Lan cũng không biết chuyện sâu xa xảy ra trong sinh thần của Liên Như Nguyệt, cho đến khi trước ngày thành thân nàng mới biết được sự thật năm đó, nàng cùng Tiết Phong Linh gả cùng một ngày, sau khi dặn dò nàng vài câu thì Thượng thư phu nhân đã đi qua phòng Tiết Phong Linh, nàng buồn tủi cho nên mới muốn đi tìm tỷ tỷ cùng mẫu thân, không ngờ lại nghe được cuộc đối thoại của hai người. Hóa ra trước kia không bao lâu Tiết Phong Linh có tham gia một cuộc thi tranh tài ở một tửu lâu danh tiếng trong kinh thành, ở đó nàng ta gặp được Vương Kim, đối với dung nhan sắc nước hương trời của Tiết Phong Linh, Vương Kim vừa gặp đã yêu, hắn bỏ ra hơn vạn lượng để ủng hộ Tiết Phong Linh, sau cùng Tiết Phong Linh như nguyện mà chiến thắng, đáp lễ với hắn bằng việc gảy cho hắn nghe một khúc cầm, chính là Vương Kim nào thỏa mãn với những thứ đó? Thứ hắn muốn chính là mỹ nhân, vì vậy hắn bắt đầu lập kế hoạch tiếp cận nàng, nhờ có sự giúp đỡ của Lâm Cửu Minh mà hắn cũng nhanh chóng điều tra được thân phận đối phương, ngày ngày đều cho người mang hoa đem đến Tiết phủ, vài ngày đầu thì Tiết Phong Linh nhận lấy xem như cảm ơn nhưng sau đó Vương Kim cũng không dừng lại, hắn thấy Tiết Phong Linh nhận hoa của hắn bèn nghĩ nàng cũng có ý với hắn nên tìm bà mối đến cầu hôn, lúc này đây Tiết Phong Linh mới thấy sự tình làm lớn bèn đi tìm Thượng thư phu nhân cầu cứu, ngày đó bà mối còn chưa tìm tới cửa đã bị Thượng thư phu nhân cho người giải quyết, sau đó cũng không có bà mối nào nhận mối hôn sự này của Vương gia nữa, mà Thượng thư phu nhân cũng cho người đến Vương gia từ chối thẳng thừng với lý do là Tiết Phong Linh còn nhỏ.
Vương gia phụ mẫu đối với Vương Kim yêu thương như mạng, nhận thấy đối phương chướng mắt nhi tử của bản thân nên Vương mẫu cũng chẳng vừa mắt Tiết Phong Linh, thậm chí còn đi tìm một cô nương khác tốt hơn cho nhi tử để lấy về nhà, bất quá Vương Kim không đồng ý, nháo một trận nên Vương mẫu cũng để mặc hắn, thầm mắng Tiết Phong Linh là hồ ly tinh quyến rũ nhi tử của nàng. Người nhà Vương gia nhìn Tiết Phong Linh không vừa mắt nhưng trong lòng Vương Kim đối phương là ánh trăng sáng, sau khi cho người điều tra biết được Tiết Phong Linh là khuê mật của Liên Như Nguyệt, qua lời bằng hữu Lâm Cửu Minh thì vài ngày nữa là sinh thần của Liên Như Nguyệt, thầm nghĩ nàng chắc chắn sẽ đến vì vậy hắn bèn trà trộn vào bữa tiệc sinh thần đó để gặp gỡ nàng. Chỉ là không ngờ đêm đó Tiết Phong Linh trang điểm quá xuất sắc, nàng xinh đẹp tựa tiên nữ giáng trần khiến hắn mất đi lí trí, chỉ muốn nàng trở thành của hắn, hắn cho người dẫn dụ Tiết Phong Linh đến một căn phòng trống, một nơi vắng vẻ không bóng người, về phần sau đó hắn muốn làm gì thì chỉ có hắn mới biết được, bất quá người đến không phải Tiết Phong Linh - người trong lòng của hắn mà là Diệp Linh Vi.
Diệp Linh Vi là nữ nhi của Diệp Thái y, Diệp Thái y là thái y đứng đầu của Thái Y viện, danh vọng không nhỏ, hắn chỉ có một nữ nhi duy nhất là Diệp Linh Vi, cho nên y học cả đời của hắn đều truyền lại cho nàng, mà Diệp Linh Vi từ nhỏ đã hứng thú với y thuật cho nên học hỏi được không ít kinh nghiệm, hiện tại nàng đã biết bốc thuốc chữa bệnh. Diệp Linh Vi lớn lên tốt xem, nàng không những xinh đẹp mà còn biết y thuật, điển hình là tuyệt sắc thần y trong truyền thuyết, tính tình của nàng cũng không tồi cho nên được mọi người ưa thích. Ngày đó Tiết Phong Linh và Diệp Linh Vi mặc váy cùng màu, kiểu tóc của cả hai người đều xõa xuống cho nên nhìn từ xa có phần tương tự, không ngờ người bị lừa đến không phải Tiết Phong Linh mà là một người khác, chính là trong phòng trời tối, Vương Kim chỉ nghĩ người trước mặt là người mà hắn tâm tâm niêm niệm nên nhịn không được bổ nhào vào đối phương, may mắn là Diệp Linh Vi có học qua một chút độc thuật để phòng thân, cho nên nhân lúc Vương Kim té ngã bèn chạy thoát thân, nhưng cửa phòng bị khóa, sau cùng Diệp Linh Vi bị Vương Kim làm nhục, trong sạch mất hết.
Đến khi bữa tiệc kết thúc Diệp mẫu cũng không nhìn thấy nữ nhi, vội vàng cho người đi tìm, đến nơi mới phát hiện nữ nhi bị Vương Kim làm bẩn bèn ôm nàng khóc lớn, vì không muốn làm ảnh hưởng thanh danh của nữ nhi nên Diệp Thái y chỉ yêu cầu Liên gia giải quyết riêng chuyện này, mặc dù nữ nhi đã mất đi trong sạch nhưng vẫn phải điều tra rõ ràng. Sau đó mới biết được mục đích của Vương Kim không phải là Diệp Linh Vi mà là Tiết Phong Linh, bởi vì hai người mặc y phục giống nhau, bóng lưng lại có chút tương tự nên Vương Kim nhận nhằm người, Diệp Linh Vi thật ra chỉ là nạn nhân thay thế Tiết Phong Linh. Người Tiết gia biết được mục đích của Vương Kim là bảo bối nhà họ liền đánh cho Vương Kim một trận, Vương mẫu còn cùng Thượng thư phu nhân cãi nhau bảo là Tiết Phong Linh quyến rũ nhi tử của bà mới ra cớ sự ngày hôm nay, Thượng thư phu nhân không phục, nữ nhi nàng xinh đẹp cũng có tội sao? Bởi vì chuyện này ảnh hưởng đến danh dự của Diệp Linh Vi cùng Tiết Phong Linh nên bị Liên gia ép xuống, về phần chuyện của Diệp Linh Vi, Vương Kim đã làm không thể chối cãi, chỉ có thể thú Diệp Linh Vi vào cửa, Diệp Linh Vi lúc này bị ồn ào tỉnh dậy, phát hiện bản thân bị vấy bẩn liền muốn tự sát cũng không đồng ý gả cho Vương Kim, Diệp mẫu phải khuyên can dữ lắm nàng mới đồng ý chấp nhận, Vương gia bên kia cũng không có ý kiến, chuyện tốt nhi tử bọn họ làm tất nhiên bọn họ không tiện mở miệng, ngày hôm sau Vương Kim liền mang sính lễ đến cầu hôn Diệp Linh Vi, mặc cho người bên ngoài thì thầm to nhỏ Diệp gia vẫn gả nữ nhi vào cửa Vương gia.
Tuy nói chuyện này Vương Kim có lỗi nhưng Tiết Phong Linh cũng không tránh khỏi liên quan, nếu không phải vì nàng nhận hoa của hắn khiến hắn hiểu lầm thì hắn cũng đâu có làm ra chuyện như vậy, tuy là nói thế nhưng cũng không có ai truy cứu trách nhiệm lên người một tiểu nữ hài là nàng, dù sao nàng cũng là nạn nhân, chỉ là số trời đã định nữ nhi Diệp gia phải thay nàng chịu nàng kiếp. Diệp gia mặc dù không nói nhưng trong lòng thập phần bất mãn, trong sạch của nữ nhi mất sạch, bọn họ chỉ có thể im lặng nhìn nữ nhi rơi vào hố lửa, cho nên Diệp Thái y giận chó đánh mèo, đối với Tiết Phong Lan cũng lạnh nhạt hẳn đi, khi nàng xin hắn dạy cho nàng y thuật để phòng thân hắn đã từ chối, mặc dù biết nàng đã mất đi đôi chân, chỉ muốn học một chút y thuật để có thể tránh nạn trong lúc nguy cấp nhưng thân là phụ thân, nhìn thấy nữ nhi suýt nữa bị người khác cưỡng gian, hơn nữa đầu sỏ lại là tỷ tỷ của nàng, hắn tuy là lương y nhưng vẫn không thể nào đối mặt với nàng được. Diệp Thái y xin Thái hậu không cần cho hắn chăm sóc bệnh tình của Tiết Phong Lan nữa, chính là Thái hậu không đồng ý, dù sao nàng đối với y thuật của Diệp Thái y cũng rất tin tưởng, nàng cho hắn thời hạn hai năm để chữa khỏi đôi chân Tiết Phong Lan, nếu đến lúc đó vẫn chưa chửa khỏi thì hắn liền không cần chăm sóc Tiết Phong Lan nữa, Diệp Thái y đáp ứng, mặc dù vẫn chăm sóc nàng như trước nhưng thương cảm trong lòng đối với nàng đã không còn, khi đó Tiết Phong Lan chỉ nghĩ rằng Diệp Thái y chán ghét bản thân tàn tật lại phiền phức nên cũng chẳng cho đối phương sắc mặt tốt gì, không ngờ hết thảy là là do nợ đào hoa của Tiết Phong Linh gây ra.
Diệp Thái y chăm sóc đôi chân của nàng hơn hai năm, nàng đối với hắn vẫn có chút kính trọng, mặc dù đối phương không thể trị hết đôi chân của nàng nhưng so với một đám đại phu nhìn thấy đôi chân nàng liền lắc đầu thở dài thì Diệp Thái y lại dũng cảm hơn nhiều, tuy nói là có lệnh của Thái hậu nhưng Diệp Thái y vẫn tận tình chăm sóc bệnh tình của nàng, chỉ là thái độ lạnh nhạt, nàng biết rõ không thể trách Diệp Thái y, dù sao hắn cũng có nỗi khổ riêng, nếu đổi lại là nàng có lẽ nàng cũng hành xử y như vậy, dù sao đó cũng là nữ nhi duy nhất, nàng là bị Tiết Phong Linh liên lụy nhưng khi đó mọi chuyện còn chưa bắt đầu, nàng đối với Tiết Phong Linh một chút oán hận cũng không có, chỉ là bây giờ... lòng nàng đã tràn ngập thù hận, dù chỉ là một chuyện nhỏ nhưng nếu nó đã liên quan đến Tiết Phong Linh thì nàng sẽ không bỏ qua dễ dàng, cho nên bữa tiệc sinh thần ngày hôm nay của Liên Như Nguyệt, nhất định sẽ rất náo nhiệt!
“Thật xin lỗi, nếu... nếu không tiện ta có thể tìm chỗ ngồi khác, làm phiền rồi.” Bị nhiều người chăm chú nhìn như vậy, tuy nói Diệp Linh Vi tính tình phóng khoáng nhưng cũng tránh không khỏi có chút e ngại, thầm nghĩ đối phương có lẽ là không muốn để nàng ngồi cùng bàn nên mới im lặng không nói, một phần là không muốn nàng tự tìm mất mặt, một phần là muốn nàng tự biết khó mà lui. Diệp Linh Vi cũng không phải là hạng người thích dây dưa không rõ với người khác, tính tình nàng khá thẳng thắng, yêu ghét rõ ràng, đối phương đã không nhiệt tình với nàng, nàng cũng chẳng muốn mặt nóng dán mông lạnh.
“Diệp tiểu thư...” Tiết Phong Lan lên tiếng: “Ở đây còn có chỗ, Diệp tiểu thư cứ ngồi tự nhiên.” Diệp Linh Vi gả vào Vương gia chưa đến hai năm đã bị tự sát, nghe nói là vì bị Vương gia hành hạ, người bên ngoài lên án Vương Kim nhưng nhiều hơn mà mắng đám người Diệp gai, biết rõ Vương Kim là loại người nào vậy mà vẫn đồng ý gả nữ nhi cho hắn, cuối cùng hồng nhan bạc mệnh, Diệp Thái y chỉ có một nữ nhi duy nhất là Diệp Linh Vi, sau khi nàng mất hắn cũng suy sụp tinh thần, vị trí của hắn ở Thái Y viện nhanh chóng bị Lưu Thái y thay thế, sau cùng bệnh nặng qua đời, Diệp gia một nhà khiến người vô cùng thương cảm.
Mọi người sửng sốt, lúc nãy có không ít người đến nơi này tỏ ý muốn ngồi nhưng đều bị Liên Như Nguyệt hạ lệnh đuổi đi, đám người thấy vậy cũng không ai dám nói gì, dù sao Liên Như Nguyệt mới là nhân vật chính, nàng vui là được rồi, cho nên khi Diệp Linh Vi xuất hiện, mọi người đều im lặng chờ đợi quyết định của đối phương, chính là không ngờ Liên Như Nguyệt lại im lặng không nói gì.
Thật ra Liên Như Nguyệt cũng rất khó xử, nàng nhìn một đám tiểu thư rõ ràng là không thích nàng lại bày ra gương mặt vui vẻ đi đến bên này tiếp cận nàng, còn giả vờ thân thiết muốn ngồi cùng bàn với nàng khiến nàng rất khó chịu, nếu đã không thích thì cũng đâu cần phải lộ vẻ mặt tươi cười giả tạo như vậy, nàng cũng đâu có cưỡng ép đối phương, cho nên Liên Như Nguyệt không nói hai lời liền đem người đuổi đi, chính là Diệp Linh Vi thì không giống vậy. Diệp gia là gia tộc danh y, bất kì người trên kẻ dưới của Đại Ngụy đều chịu ơn Diệp Thái y, nay cả Liên gia của nàng cũng không ngoại lệ, lúc nhỏ Liên Như Nguyệt không cẩn thận bị nhiễm phong hàn, may mắn là có Diệp Thái y trợ giúp mới có thể bình an trưởng thành, lại nói sức khỏe của mẫu thân nàng vốn không tốt, thường xuyên được Diệp Thái y chăm sóc mới tốt lên không ít, suy cho cùng Diệp Thái y cũng là ân nhân cứu mạng của nàng, quan hệ giữa nàng và Diệp Linh Vi cũng không tồi, đối phương thường lo học y nên hai người chẳng mấy có cơ hội gặp nhau, mặc dù không nóng không lạnh nhưng ở chung cũng xem như hài hòa. Nàng vốn muốn bảo Diệp Linh Vi ngồi tự nhiên nhưng ngẫm lại nãy giờ nhiều vị tiểu thư khuê các đến nàng đều đuổi, hiện tại nếu giữ Diệp Linh Vi lại có thể sẽ khiến một đám nữ nhân cảm thấy ghen tỵ, lời ra tiếng vào, bất quá nếu hạ lệnh đuổi người thì nàng làm sao có mặt mũi nhìn Diệp Thái y, mặt mũi nhìn phụ mẫu?
May mắn là lúc này Tiết Phong Lan lại cho nàng một cái bậc thang đi xuống, mặc dù không biết Tiết Phong Lan muốn làm gì nhưng đối phương đã mở miệng, nàng cũng tiếp lời: “Vẫn còn chỗ trống, Diệp tiểu thư cứ ngồi đi.”
“Như vậy... đa tạ mọi người.” Diệp Linh Vi đi đến bên ghế ngồi xuống, vị trí của nàng ở bên cạnh Nguyệt Viên Viên, nàng không phải không thấy những người khác bị Liên Như Nguyệt đuổi đi, chính là lúc nãy nàng cùng mẫu thân đi gặp mặt các vị phu nhân bị giữ lại hàn huyên một hồi thì lúc đi đến địa sảnh bàn nào bàn nấy đều đầy người, có một vài bàn có chỗ trống nhưng lại gặp phải người không thích nên nàng mới đi đến thử đi đến bên bàn của Liên Như Nguyệt, nàng sớm đã ôm tâm lí bị từ chối, không nghĩ đến đối phương lại đồng ý, trong lòng thầm nghĩ sở dĩ Liên Như Nguyệt đồng ý để nàng ngồi là bởi vì Tiết Phong Lan đã lên tiếng, vì nể mặt Tiết Phong Lan cho nên trong lòng đối với đối phương cảm kích vô cùng.
“Vị tiểu thư này... không biết xưng hô thế nào?” Ánh mắt Diệp Linh Vi rơi vào đôi chân của Tiết Phong Lan, sau đó rất nhanh liền dời mắt, sợ đối phương hiểu lầm nàng không có ý tốt, nàng liền người học y, đối với bệnh tình của người khác luôn rất nhạy cảm, vì vậy từ xa nhìn thấy Tiết Phong Lan đang ngồi trên xe lăn liền âm thầm suy đoán bệnh tình người này, xương chân không có bị teo, xem ra là không phải bẩm sinh.
“Ta gọi Tiết Phong Lan, Diệp tiểu thư hạnh ngộ.” Tiết Phong Lan cho đối phương một nụ cười thân thiện.
“A, ngươi chính là người đang được phụ thân của ta chữa trị sao?” Tiết Phong Lan, cái tên này hiện tại đã không còn xa lạ với giới quý tộc của Đại Ngụy nữa, Tiết gia tiểu thư, cháu ngoại của Lý Thừa tướng, người nhận được ân sủng của Thái hậu, đáng tiếc lại tàn phế hai chân.
“Đúng vậy.” Tiết Phong Lan nhếch môi: “Hóa ra Diệp Thái y có nhắc đến ta với tiểu thư sao?”
Diệp Linh Vi ngượng ngùng: “Phụ thân có nói, ngươi là tiếc nuối lớn nhất của người, người học y bao nhiêu năm vậy mà lại không thể...” Nói đến đây Diệp Linh Vi lại mím môi, tựa hồ như nàng ý thức được gì đó, hôm nay là sinh thần của Liên Như Nguyệt, nói điều này trước mặt mọi người không chỉ là đả kích tinh thần của Tiết Phong Lan mà còn khiến nàng bị mọi người chê cười, nhất thời không biết làm sao cho phải.
“Diệp Thái y quá lời rồi, bệnh tình của ta, ta biết rõ, dù sao cũng đa tạ Diệp Thái y đã chăm sóc cho ta.” Lời này của nàng là thật sự.
“Tiết tiểu thư khách khí, đó là việc gia phụ nên làm.”
“Diệp tiểu thư khách sáo rồi, gọi ta Phong Lan là được.”
“Ta gọi Diệp Linh Vi, Linh trong linh lung, Vi trong tinh vi.”
“Tên của ngươi thật có ý nghĩa.”
Hai nữ hài nhanh chóng kết bạn, cười cười nói nói, trò chuyện đến mức không xem ai gì, mọi người trên bàn tỏ vẻ không sao cả, dù sao một nữ hài như Tiết Phong Lan tựa hồ như rất khiến người khác yêu thích, huống hồ thân thể đối phương lại có chút đặc thù, có thể kết giao nhiều bạn đối với nàng đôi khi lại tốt, một đám người trên bàn đối với Tiết Phong Lan cũng chẳng có thù hận gì sâu sắc, ngoại trừ một người.
Ngay từ lần đầu gặp Tiết Phong Lan Liên Như Nguyệt đã có chút đồng cảm với đối phương, mất đi đôi chân không phải là chuyện nhỏ nhưng đối phương vẫn kiên cường đối mặt, mặc dù nàng là nhân vật chính của ngày hôm nay lại bị Tiết Phong Lan cướp đi nổi bật nhưng nàng cũng chẳng buồn bận tâm, bất quá thân là nhân vật chính lại bị người khác bỏ qua tâm trạng thật không mấy dễ chịu, cho nên khi hai người trò chuyện Liên Như Nguyệt cũng tìm cơ hội nói chen cào hai ba câu, Hạ Nguyệt Lam thấy Liên Như Nguyệt tranh thủ sự tồn tại bèn mở miệng trêu chọc đối phương, Nguyệt Viên Viên vốn là người hoạt bát, sau đó cũng nhanh chóng gia nhập cuộc trò chuyện của đám người, Tiết Lan Hương cùng Tiết Liên Kiều thấy vậy cũng không muốn làm kẻ bị xa lánh nên cũng mở miệng nói một hai câu, duy chỉ có Tiết Phong Linh là im lặng không nói, nàng nhìn một đám người quay quanh Tiết Phong Lan như một đám khỉ đang vui đùa bèn cười nhạt, một bàn tám người cũng xem như hòa hợp.
“Thái tử điện hạ đến.” Gã sai vặt canh cửa hô lên, lúc này mọi người đều đã ngồi vào bàn nhập tiệc, bất quá chỉ mới đem trà bánh lên, còn món chính vẫn đang chuẩn bị, nghe thấy thông báo mọi người đồng loạt đổ dồn về cửa chính.
Nam tử một thân hoàng bào, toàn thân tản ra khí chất cao quý, ở Đại Ngụy chỉ có người của hoàng thất mới được mặc y phục màu hoàng kim, mà hoàng thất ngoại trừ Ngụy đế cũng chỉ có Thái tử mới có tư cách mặc, tuy nói Ngụy đế cho phép Thái tử nhưng xuất hiện trong sinh thần của nữ nhi đại thần, Thái tử lại mặc y phục như vậy, chuyện này... cũng quá huênh hoang đi? Một đám đại thần cung kính cúi đầu, trong lòng liên miên suy nghĩ, thiên hạ vốn không ổn định, ngày hôm nay Thái tử nắm quyền, biết đâu ngày sau sẽ có vị hoàng tử khác lên thay, Thái tử mặc y phục thế này ra ngoài, chỉ sợ là còn hơi sớm, bất quá cũng không có ai dám nói ra, bởi vì Thái tử hiện giờ xuân phong đắc ý, Hoàng hậu nắm quyền hậu cung, Từ gia cũng theo đó được nước làm tới, thể hiện một chút khoe khoang cũng là bình thường.
“Tham kiến Thái tử điện hạ, Thái tử phi nương nương.” Bên cạnh Thái tử Lam Thành Vân lúc này cũng xuất hiện một nữ tử thân tranh y, nàng trang điểm rất đẹp, đẹp một cách tinh tế, xen lẫn chút kiêu ngạo vốn có của mình, hiện tại nhìn nàng thật giống như phượng hoàng trên cành cao, người này không ai khác chính là Lý Kiều vừa mới gả cho Thái tử Lam Thành Vân cách đây không lâu, tuấn nam mỹ nữ sánh đôi, bàn tay nữ tử choàng qua cánh tay nam tử, xem ra tình cảm phu thê mới cưới này đúng là không tồi.
“Mọi người không cần đa lễ, đứng lên đi.” Giọng nói Thái tử ổn trọng, Thái tử năm nay cũng đã mười chín, so với một đám nam tử vừa mới tới tuổi trưởng thành thì hắn cũng xem như chững chạc, mang theo sức quyến rũ của người trưởng thành, trên gương mặt hắn tỏ vẻ từ tốn, ôn hòa, kiên nhẫn, khác hẳn với một đám công tử quý tộc ở nơi này.
“Đa tạ Thái tử điện hạ.”
“Ai da Như Nguyệt đúng là có mặt mũi, sinh thần của ngươi không chỉ có Thái tử đến tham dự mà nhị vị hoàng tử cùng nhị vị công chúa đều đến, hôm nay đúng là náo nhiệt.” Đối với những lời châm chọc người khác Hạ Nguyệt Lam luôn là người mở đầu, nàng vừa dứt lời thì mọi người cũng thấy rõ đằng sau đôi nam nữ còn có hai nam hai nữ, nam tử anh tuấn, khí chất ngời ngời, nữ tử mỹ miều, thanh lệ thoát tục.
“Thái tử điện hạ, nhị vị hoàng tử mời vào trong.” Trường Bình Hầu gia dẫn theo Thế tử Liên Hạo Nguyên đích thân ra cửa đón tiếp người.
“Thái tử phi, cô đi trước, nàng đi tìm các vị phu nhân tâm sự đi.” Thái tử nhìn thê tử mới cưới cất giọng dịu dàng khiến người ngoài nhìn vào ghen tỵ một trận.
Đại hôn của Thái tử vừa diễn ra cách đây không lâu, ngày đó Thái tử vừa lấy một thê một thiếp, thế nhưng ngày hôm nay Thái tử lại chỉ dẫn theo Thái tử phi đi dự bữa tiệc của Liên gia, điều này quả thật là khiến không ít người suy nghĩ sâu xa. Tiệc tùng của giới quý tộc thường sẽ dẫn theo chính thất hoặc là thê thiếp được sủng ái nhất phủ, Thái tử không có thông phòng, chỉ có Thái tử phi cùng với Trắc Thái tử phi, bữa tiệc đầu tiên ra mắt Thái tử dẫn theo Thái tử phi cũng là hợp tình hợp lí, chính là trong đám người vẫn có người nhận được tin tức, mấy ngày trước Thái tử qua đêm ở chỗ Trắc phi khiến Thái tử phi tức giận, hai người bọn họ đã cãi nhau một trận, không nghĩ đến hôm nay lại không có việc gì mà dắt tay nhau tham dự bữa tiệc.
“Vâng, Thái tử đi thong thả.” Lý Kiều mỉm cười dịu dàng, hoàn toàn không nhìn ra khuyết điểm gì, nữ tử gả đi đúng là có khác, bắt đầu biết học cách che giấu bản thân rồi.
Thái tử vừa đi, Lý Kiều liền bị một đám phu nhân tiểu thư vây quanh, Lý Kiều hiện tại không chỉ là thiên kim nhà Lý Thừa tướng mà còn là Thái tử phi, nữ chủ nhân của Đông cung, là người mà mọi người đều muốn lấy lòng, tuy nói giang sơn dễ đổi nhưng hiện tại Thái tử là người nắm quyền, mặc kệ ngày sau thế nào, chỉ cần biết hiện tại ai là người làm chủ thì chỉ cần lấy lòng người đó là được, chuyện tương lai xa vời, cũng chẳng ai muốn lo xa.