Mục lục
Đích Nữ Tàn Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tứ tỷ, tỷ không sao là tốt rồi.”

Cơn gió lướt qua, mang theo thanh âm nhẹ nhàng như tiếng chuông gió, tóc đen như mực, dài vô tận, bạch y như tuyết, thanh thoát, rung động lòng người, làn váy trắng dài bồng bềnh lay trong gió, chạm vào nền đất.

Màu trắng tinh khiết lại đơn giản dễ nhìn, kết hợp với viền hoa màu đỏ làm nổi bật lên thân hình nhỏ nhắn của thiếu nữ, thắt lưng buộc một sợi dây kim tuyến mà xanh lá, khiến thiếu nữ càng thêm lung linh.

“Chuyện khi nãy, đa tạ muội.”

Giọng nói của Tiết Phong Lan so với ngày thường dịu đi rất nhiều, không giống thái độ không nóng không lạnh ngày thường, nàng trả lời một cách trầm tĩnh.

Quan hệ giữa đại phòng và tam phòng không tính là thân thiết, giữa nàng và Tiết Liên Kiều cũng không gặp nhau nhiều, trong ấn tượng của nàng Tiết Liên Kiều là một nữ tử băng thanh ngọc khiết, cửa trước không ra, cửa sau không bước, suốt ngày bị giam trong khuê phòng, đối với hậu viện tranh đấu một chút cũng không biết.

Tất nhiên đời này Tiết Phong Lan sẽ không ngây thơ dễ dàng tin tưởng những lời này, dù sao đã sống một đời, mắt nhìn người tất nhiên không tệ, trong kí ức của nàng hình ảnh của Tiết Liên Kiều tuy ít nhưng có một sự kiện nàng vẫn nhớ rõ, năm Tiết Liên Kiều mười sáu tuổi Quận Vương phi đã thay nhi tử, cũng tức là Thế tử Quận Vương phủ cầu thân, Tiết Liên Kiều từ Ngũ tiểu thư nhỏ bé không người biết đến của Thượng thư phủ liền một bước lên mây, trở thành Thế tử phi, địa vị cao quý, không đến mấy năm, địa vị của nàng đã tại Vương phủ trở nên vô cùng vững vàng, khiến cuộc sống của Tam phòng tại Thượng thư phủ cũng tốt hơn không ít.

Có thể thấy được, Tiết Liên Kiều không chỉ là một nữ tử đơn giản, tuy nhiên, hiện tại trước mặt Tiết Phong Lan là một thiếu nữ chưa hiểu sự đời, gương mặt tuy lạnh lùng xa cách nhưng đôi mắt lại lộ vẻ ngây thơ, không lẫn chút tạp chất.

Đối với vị muội muội chưa từng tiếp xúc này, Tiết Phong Lan cũng không mấy bài xích, dù sao nước sông không phạm nước giếng, cái chết của nàng hoàn toàn không liên quan đến Tiết Liên Kiều, nàng cũng không muốn giận chó đánh mèo.

“Chuyện này... một phần cũng là lỗi của muội...” Nếu nàng nói ra sớm hơn thì mọi chuyện cũng không lớn thành như vậy!

“Đó không phải là lỗi của muội, muội cũng không muốn như vậy mà?”

Tiết Liên Kiều nghe vậy liền kinh ngạc, không khỏi ngước mắt nhìn Tiết Phong Lan, tuy nàng gặp Tiết Phong Lan chỉ có một hai lần nhưng trong ấn tượng của nàng, vị tứ tỷ này là một người kiêu ngạo, tính tình ngang bướng, có thể so sánh với Tiết Lan Hương, tuy nhiên vị tứ tỷ này khá là ngây thơ, lại dễ tin người, thường bị Tiết Lan Hương bắt nạt.

Nhưng thời khắc này, hình ảnh tứ tỷ trong kí ức nàng hoàn toàn biến mất, không phải là một thiếu nữ kiêu ngạo hay ngang bướng, gương mặt nàng lúc này tuy non nớt nhưng sâu trong ánh mắt lại là một mảnh trầm tĩnh, như mặt nước hồ thu yên tĩnh không gợn sóng, không hiểu sao trong lòng Tiết Liên Kiều lại nảy sinh một cảm giác... kì lạ?!

“Làm sao vậy?” Thấy Tiết Liền Kiều nhìn bản thân không chớp mắt, Tiết Phong Lan nhịn không được mở miệng.

Tiết Liên Kiều giật mình, vội vàng lắc đầu: “Kh... Không có gì...?”

Tiết Phong Lan thấy thế cũng không nói gì thêm, gật đầu, ra hiệu với Xuân Cầm, Xuân Cầm hiểu ý, lập tức bế nàng về phòng, để lại bóng lưng cho Tiết Liên Kiều.

Tiết Liên Kiều dõi theo bóng lưng, trần mặc, trong lòng cảm thấy kì lạ, vốn dĩ nàng còn không tin lời hạ nhân nói, nhưng xem ra mọi chuyện là thật.

Tứ tiểu thư sau khi bị ngã, tính tình liền đột nhiên thay đổi khiến người khác khó mà nắm bắt!

~~~

Thượng thư phủ, một ngày cũng không thể bình yên!

Sau khi trở về phòng, Xuân Cầm bế Tiết Phong Lan đặt lên ghế, một bên rót cho nàng một chung trà, gió thổi hương trà vào bay theo gió, tỏa ra một loại hương thơm nhàn nhạt, khói trà nghi ngút bay lên, vừa nhìn đã biết trà này mới được pha.

Tiết Phong Lan nhếch môi, xem ra sau vụ lần trước, đám hạ nhân đã an phận hơn không ít, như vậy cũng tốt, đỡ phải khiến nàng bận tâm!

“Tiểu thư... chuyện ngày hôm nay một phần cũng là do lỗi của nô tì... nếu không phải nô tì rời đi, tiểu thư cũng sẽ không...” Chuyện ngày hôm nay ở từ đường nàng cũng đã chứng kiến, tuy tiểu thư không nói nhưng Xuân Cầm biết được, tiểu thư đang rất tức giận, mà lỗi cũng là do nàng mà ra.

Tiết Phong Lan nghe vậy nhướng mày, lời của Xuân Cầm nói không sai, nếu không phải nàng không di chuyển được, Xuân Cầm lại rời đi, thì Tiết Duy cũng không có cơ hội lại gần nàng, không bị thương thì Phương Lam cũng sẽ không vu oan cho nàng, Tiết lão thái thái lại càng không vũ nhục nàng như vậy. Tuy nhiên việc này nàng cũng không thể trách Xuân Cầm, dù sao người tính cũng không bằng trời tính, ánh mắt Tiết Phong Lan rơi vào đôi chân mình, mắt nàng lóe lên tia sáng lạnh, hiện tại nàng chỉ là một phế nhân, cuộc sống của nàng chỉ có thể dựa vào người khác, được người khác hầu hạ và sống lệ thuộc vào người khác là hai chuyện khác nhau, Tiết Phong Lan trời sinh kiêu ngạo, làm sao có thể chấp nhận sống lệ thuộc vào người khác?

Nếu không phải do Tiết Phong Linh...

Nghĩ đến đây tay nàng không khỏi nắm chặt, rồi sẽ một ngày nàng sẽ khiến bọn họ trả giá toàn bộ!!!

Thấy Tiết Phong Lan im lặng không nói, toàn thân lại tỏa ra khí lạnh, Xuân Cầm không đứng một bên không dám thở mạnh, nỗi lo lắng trong lòng lại lớn hơn, nếu tiểu thư lên tiếng chửi mắng nàng, ít nhiều Xuân Cầm còn bớt lo lắng, nhưng tiểu thư lại im lặng không nói, lại không tỏ thái độ gì, điều này khiến Xuân Cầm nảy sinh lo sợ!

Có một số người, bề ngoài ngang ngược nóng nảy, có bao nhiêu cảm xúc đều bộc lộ hết ra ngoài, người như vậy tuy ngu ngốc nhưng không hề đáng sợ, còn tốt hơn một số người bề ngoài trầm tĩnh ôn hòa, gặp chuyện không nói, người như vậy che giấu quá sâu, mà Tiết Phong Lan chính là người thứ hai, tất nhiên Xuân Cầm sẽ sinh ra cảm giác sợ hãi.

Căn phòng rơi vào yên tĩnh, gió từ bên ngoài thổi đến mang theo hơi thở ấm áp của gió xuân, cây non bên ngoài cũng đã đâm chồi nảy lộc, chim thú từ mọi nơi bay tới, bay lượn trên bầu trời, ánh sáng mặt trời hôm nay ấm áp hơn hẳn mọi ngày.

Xem ra... một năm lại sắp trôi qua rồi!

“Ta không muốn chuyện này lập lại một lần nữa!”

Xuân Cầm nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, gánh nặng trong lòng dường như được trút ra, nàng vội vàng mở miệng: “Sau này nô tì tuyệt đối không rời tiểu thư một bước!”

Lời vào tai, Tiết Phong Lan chỉ cười nhạt không nói, tuyệt đối không một bước, nói thì dễ nhưng làm được hay không thì nàng không dám chắc, bất quá hiện tại nàng tin tưởng Xuân Cầm, chỉ là nếu sau này...

“Năm mới sắp đến rồi nhỉ?” Tay Tiết Phong Lan chạm nhẹ vào chung trà, nước trà đã nguội lạnh, nhưng hương thơm vẫn còn đó, điều này khiến nàng cảm thấy thú vị, tựa như vết thương đã lành nhưng sẹo vẫn còn đó, có một số chuyện, không truy cứu nữa không có nghĩa là đã bỏ qua!

“Vâng, chỉ còn năm ngày nữa là hết một năm rồi ạ...” Xuân Cầm nhìn khí trời, ánh mắt đột nhiên mông lung không rõ, không biết đây là mùa xuân thứ bao nhiêu nàng đón cùng Thượng thư phủ, cảm giác đều giống như mọi năm, náo nhiệt, tẻ nhạt, nhưng Xuân Cầm lại có cảm giác dường như mùa xuân năm nay không giống mọi năm.

Cảm giác của Xuân Cầm không sai, mùa xuân năm nay không hề giống các năm trước, đây là một mùa xuân mở đầu cho bước ngoặc của mỗi người trong Thượng thư phủ, là bước đầu của kế hoạch trả thù của Tiết Phong Lan, cùng với thanh âm rộn ràng của mùa xuân đang đi tới là một đợt sóng ngầm mãnh liệt, mãnh liệt đến mức cả Hoàng tộc cũng bị cuốn vào!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK