Tuyết Mai thấy vậy liền mở miệng giục: “Phu nhân, tiểu thư hiện tại đang rất cần người. Người không biết đâu, tiểu thư vừa tỉnh lại mở miệng là gọi người…”
Lời nàng nói là sự thật, tiểu thư tỉnh lại nhìn hết căn phòng liền mở miệng hỏi phu nhân đâu. Điều này khiến lão phu nhân nổi giận nhưng thấy sức khỏe của tiểu thư còn yếu không tiện tức giận. Lão gia một bên an ủi tiểu thư nhưng tiểu thư một mực đòi phu nhân, thấy vậy lão phu nhân tức giận, sai nàng qua mời phu nhân.
Nàng chỉ là một nha hoàn nhỏ nghe theo mệnh lệnh của chủ tử mà thôi, sao Tứ tiểu thư lại nhìn nàng bằng ánh mắt như thế… Thể như là nàng là kẻ thù của Tứ tiểu thư vậy…
Quả thật Tuyết Mai nói không sai, nàng ta thật sự là kẻ thù của Tiết Phong Lan, bất quá đó là chuyện kiếp trước… Nhưng mà kiếp này Tiết Phong Lan trở về chính là để trả thù, trả thù những người đã hãm hại nàng.
Tiết Phong Lan nghe lời nói của Tuyết Mai liền cười lạnh. Tiết Phong Linh rất cần mẫu thân, vậy nàng chẳng lẽ không cần sao? So với nàng ta bị hoảng sợ mà ngất xỉu thì nàng là bị tàn phế đấy! Nàng ta chỉ ngất xỉu mà không biết bao nhiêu người ở bên cạnh rồi, bây giờ còn muốn mẫu thân nàng qua đó?! Tiết Phong Lan cảm thấy rất tức cười, rốt cuộc trước kia nàng suy nghĩ như thế nào mà lại đồng ý cho mẫu thân qua đó?!
Thật may mắn là Thiên gia đã cho nàng sống lại một lần nữa. lần này nàng tuyệt đối sẽ không mắc sai lầm như lần trước nữa, nàng sẽ khiến cho Tiết Phong Linh trả giá với những gì nàng ta đã làm với nàng!
Thượng thư phu nhân khó xử liếc mắt nhìn nữ nhi của mình, lại nhìn sang nha hoàn bên cạnh. Cả hai đều là nữ nhi của nàng, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, nàng làm sao có thể bỏ bên này sang bên kia. Nhưng nghĩ đến những lời Tuyết Mai nói Thượng thư phu nhân lại do dự, do dự không biết bản thân có nên qua đó hay không?! Nếu nàng qua đó thì Lan Nhi phải làm sao?!
“Phu nhân…” Thấy Thượng thư phu nhân vẫn không trả lời, Tuyết Mai lại mở miệng nhắc nhở.
Còn chưa nói xong đã bị Trần ma ma tức giận lên tiếng:
“Làm càn! Không thấy phu nhân đang suy nghĩ hay sao?!”
Tuyết Mai bị mắng liền im lặng, mặt cúi xuống nhìn mặt đất, bộ dạng ủy khuất.
Tiết Phong Lan thấy vậy liền mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng mang chút ủy khuất khiến Thượng thư phu nhân không khỏi đau lòng: “Mẫu thân hay là người qua đó thăm tỷ tỷ đi…”
“Lan Nhi…” Thượng thư phu nhân thở dài, đau lòng nhìn nữ nhi của mình.
Lan Nhi của nàng thật ngốc! Linh Nhi cần nàng, nàng tất nhiên biết, nhưng ở bên cạnh Linh Nhi đã có trượng phu, cả mẹ chồng cùng các vị di nương… Nếu hiện tại nàng qua đó Lan Nhi của nàng sẽ phải làm sao?! Linh Nhi chỉ bị ngất xỉu, lại có trượng phu bên cạnh, nhưng Lan Nhi của nàng hai chân tàn phế, nàng làm sao có thể bỏ mặc…?!
“Mẫu thân tỷ tỷ cần người…” Tiết Phong Lan yếu ớt mở miệng, ánh mắt lộ vẻ lưu luyến.
Nhìn thấy nữ nhi lộ ánh mắt lưu luyến, Thượng thư phu nhân đau lòng ôm lấy nàng, giọng nói có chút tức giận:
“Nha đầu ngốc! Tỷ tỷ cần mẫu thân chẳng lẽ con không cần mẫu thân sao…?!”
“Không phải… Lan Nhi cũng cần mẫu thân… Chỉ là tỷ tỷ bị dọa sợ, hiện tại rất cần mẫu thân bên cạnh an ủi!” Giọng nói có chút nức nở, Tiết Phong vùi mặt vào lòng Thượng thư phu nhân, khóe môi khẽ cong lên.
Tiết Phong Linh, ta muốn nhìn xem kiếp nàng ngươi liệu có thắng ta như kiếp trước hay không?! Kiếp trước là do ta không tranh không giành với ngươi, để ngươi được nước lấn tới! Nhưng kiếp này thì khác, kiếp này chỉ cần là thứ của ngươi ta đều cướp: bất kể là tình yêu của mẫu thân, phụ thân hay tổ mẫu… Cứ đợi mà xem, mọi chuyện mới chỉ là bắt đầu, kịch hay còn ở phía sau đấy!
“Nha đầu ngốc chỉ biết nghĩ cho tỷ tỷ, sao con lại không biết nghĩ đến bản thân chứ!” Thượng thư phu nhân thở dài, tỷ tỷ con chỉ bị ngất xỉu mà đã có nhiều người bên cạnh, lại cần ta ở bên cạnh sao? Còn con, con bị tàn phế hai chân mà chẳng có một người nào bên cạnh cả!
“Mẫu thân con không có ngốc!” Tiết Phong Lan nũng nịu, bộ dạng của nàng chọc Thượng thư phu nhân cười, Trần ma ma cùng Xuân Cầm bên cạnh cũng cười. Mọi người dường như quên mất Tuyết Mai nơi đó mà đắm chìm trong không khí vui vẻ.
“Đúng vậy, Lan Nhi nhà chúng ta là đứa trẻ thông minh nhất!”
“Tất nhiên.” Tiết Phong Lan hất mặt, bộ dạng vô cùng đáng yêu. Ánh mắt vô tình hay cố ý lướt qua người Tuyết Mai, cho nàng ta một nụ cười thật rạng rỡ. Nụ cười khiến Tuyết Mai cảm thấy lạnh đến run người.
Tiết Phong Lan hài lòng nhìn biểu hiện của Tuyết Mai. Con chó trung thành của Tiết Phong Linh ở kiếp trước nghe theo lệnh nàng ta hãm hại nàng, kiếp này nàng sẽ khiến cho chủ tớ của bọn họ phải hối hận!
Mặc dù sợ hãi nhưng Tuyết Mai không thể không mở miệng, dù sao chuyện mời phu nhân qua đó cũng là do lão phu nhân phân phó, nếu nàng không mời được vậy… Nghĩ thôi mà cũng sợ đến run người.
Ánh mắt rơi vào người Tiết Phong Lan, Tứ tiểu thư cứ dính phu nhân như vậy không phải là cách. Nếu nàng có thể khuyên bảo Tứ tiểu thư qua đó thăm Tam tiểu thư thì hẳn phu nhân cũng sẽ qua…?
Nghĩ vậy Tuyết Mai liền mở miệng: “Tứ tiểu thư hay là người cùng phu nhân qua đó thăm Tam tiểu thư đi… Tam tiểu thư nhất định sẽ rất vui đó!”
Tuyết Mai cười lấy lòng, nào biết rằng lời nói của nàng sẽ có hậu quả như thế nào?! Tuyết Mai nói vậy không sai nhưng sai ở chỗ nàng ta quên mất Tiết Phong Lan bị tàn phế hai chân! Cũng khó trách nàng ta, kiếp trước nàng ta nào cần nói những lời như vậy, bởi vì chính Tiết Phong Lan đã đưa đẩy Thượng thư phu nhân qua đó.
Ánh mắt Tiết Phong Lan lóe lên, gương mặt cuối xuống che giấu nụ cười. Nàng chính là đang đợi câu nói này của Tuyết Mai! Nàng biết Tuyết Mai kiếp trước hay kiếp này đều không để bản thân nàng vào trong mắt nên mới có thể quên mất chuyện nàng bị tàn phế. Nàng cần chính là hiệu quả của câu nói vừa nãy mà nàng ta đã nói. Chỉ cần có câu nói đó thì mọi chuyện sẽ diễn ra theo kế hoạch. Tuyết Mai đúng là không khiến nàng thất vọng.
“Ta cũng rất muốn nhưng…” Giọng nói của Tiết Phong Lan rất nhỏ, nhỏ đến nỗi suýt nữa Thượng thư phu nhân không thể nghe thấy. Bất quá không nghe thì thôi, đã nghe rồi thì không khỏi tức giận.
Ánh mắt Thượng thư phu nhân âm trầm, Trần ma ma và Xuân Cầm liếc mắt nhìn nhau, Xuân Cầm đi về phía Tuyết Mai cho nàng ta một cái tát.
“Chát!”
Tuyết Mai chỉ thấy đầu óc mình như quay cuồng, hiển nhiên Xuân Cầm dùng lực không nhẹ.
“Chát!”
Lại một cái tát vang lên, Tuyết Mai té ngã xuống đất. Xuân Cầm đứng nơi đó khinh thường nhìn nàng ta:
“Đồ ngu xuẩn, ngươi đúng là ăn gan hùm mật gấu mới dám nói với Tứ tiểu thư những lời như thế!”
Ánh mắt Tiết Phong Lan nhìn Xuân Cầm lóe sáng, Xuân Cầm đúng là người mà nàng đang tìm kiếm. Nhớ kiếp trước mẫu thân qua đời, Trần ma ma cáo lão hồi hương hưởng thụ tuổi gia với nhi tử, còn Xuân Cầm một thân một mình nên đã tự vẫn theo mẫu thân nàng.
Một người thông minh lại trung thành với chủ như Xuân Cầm thật sự rất khó tìm, nếu nàng xin mẫu thân ban Xuân Cầm cho nàng… Có thêm một người trợ giúp, còn đường trả thù sẽ đơn giản hơn.
Tiết Phong Lan vùi đầu vào ngực của Thượng thư phu nhân để che giấu ánh mắt của bản thân, Thượng thư phu nhân còn tưởng là nữ nhi bị lời nói của Tuyết Mai làm ảnh hưởng nên mở miệng an ủi:
“Lan Nhi ngoan, đôi chân của con sẽ không sao… Mẫu thân sẽ tìm ra cách chữa khỏi cho con…!”
“Nương…” Tiếng “nương” vang lên như xé rách tâm can của Thượng thư phu nhân, rốt cuộc là nữ nhi phải uất ức thế nào mới chịu mở miệng gọi nàng một tiếng “nương”?!
“Xuân Cầm đánh tiếp cho ta!” Thượng thư phu nhân lạnh lùng phân phó.
“Vâng!” Xuân Cầm mĩm cười trong lòng mong muốn được dạy dỗ Tuyết Mai từ lâu. Tuyết Mai này dựa vào lão phu nhân cùng Tam tiểu thư chống lưng mà dám kiêu ngạo trước mặt nàng, hôm nay nàng phải dạy cho nàng ta một bài học!
“Chát!” Thêm một cái tát rơi xuống má, Tuyết Mai cảm thấy má trái đau rát nhưng lại không dám mở miệng. Nàng ta sai rồi, nàng ta thật sự quên mất hai chân Tứ tiểu thư bị tàn phế. Nếu nàng ta không quên, dù cho nàng ta mười lá gan cũng không dám nói những lời như thế!
“Phu nhân tha mạng, Tứ tiểu thư tha mạng…” Tuyết Mai dập đầu cầu xin, nàng phải tìm cách trở về để báo với lão phu nhân cùng Tam tiểu thư, chỉ có hai người họ mới có thể cứu nàng!
“Mẫu thân… Hay là…” Tiết Phong Lan ngập ngừng nhìn Thượng thư phu nhân.
Thượng thư phu nhân đưa tay vuốt tóc nàng, mái tóc dài mềm mại như tơ không hề bị trói buột bởi bất kì sợi dây nào. Càng nhìn Thượng thư phu nhân càng thấy nữ nhi của mình thật đáng yêu, nhưng là quá lương thiện!
“Nương…” Tiết Phong lan kéo áo Thượng thư phu nhân, làm nũng nói: “Hay là tha cho nàng ta đi… Dù sao con cũng không bị gì…”
Hiện tại nên tha cho nàng ta, nàng không muốn Tuyết Mai chết nhanh như vậy. Chỉ mới bắt đầu mà nàng ta đã chết thì thật là không thú vị!
Trần ma ma cũng cảm thấy không ổn, dù sao Tuyết Mai cũng là nha hoàn lão phu nhân ban cho Tam tiểu thư nếu thật sự đánh chết nàng ta… Quan hệ giữa phu nhân và lão phu nhân hiện tại đang rất xâu nếu thêm chuyện của Tuyết Mai nữa thì thật sự không thể cứu vãn.
“Phu nhân, tiểu thư cũng đã mở miệng… Hay là tha cho nàng ta đi.”
“Phu nhân tha mạng, Tứ tiểu thư tha mạng!”
Thượng thư phu nhân liếc mắt nhìn Tuyết Mai, ánh mắt như suy nghĩ sau đó lại phất tay. Hành động của Thượng thư phu nhân khiến Tuyết Mai như được đại xá, dập đẩu rồi vội chạy về Mẫu Đơn Các.
Thượng thư phu nhân thở dài, xoa đầu nữ nhi: “Sau này không được để nha hoàn bắt nạt nữa…”
Tiết Phong lan biết mẫu thân nói nàng nên gật đầu, ánh mắt dõi theo bóng lưng của Tuyết Mai. Nếu nàng đoán không lầm thì Tuyết Mai hẳn là về báo tin cho Tiết Phong Linh, trong một khắc có lẽ tất cả mọi người sẽ đến đây.
Quả nhiên chưa tới một khắc, tiếng bước chân từ xa truyền lại khiến Tiết Phong Lan không khỏi nhếch môi.