“Lan Nhi có lòng, có nữ nhi ngoan như con, phụ thân đúng là có phúc!” Thượng thư đại nhân xoa đầu nữ nhi, ánh mắt hàm chứa ý cười, tất nhiên mọi người đều hiểu rõ ý nghĩa của nó. Tứ tiểu thư vừa bị tai nạn khiến đôi chân tàn phế, ngay cả Diệp thái y cũng không thể chữa trị, Thượng thư đại nhân vì sự việc này kích động đến bệnh cũ tái phát, khiến Tiết lão thái thái càng thêm chán ghét nàng, thế nhưng hành động của nàng lại khiến người khác không ngờ đến. Vốn dĩ trước kia địa vị của nàng trong phủ đã không bằng tỷ tỷ mình, bị Tiết lão thái thái chán ghét thì cho dù được Thượng thư phu nhân yêu thương cũng chẳng ít gì, nhưng lần này hết thảy mọi chuyện đều thay đổi, nàng tự tay dâng Thiên sơn Tuyết liên đến cho Thượng thư đại nhân. Hành động ngày hôm nay của nàng cho dù xuất phát từ chuyện gì đi chăng nữa thì cũng chứng tỏ nàng là một nữ nhi có hiếu, huống hồ vì an nguy của phụ thân mà quên bản thân mình bị tàn phế, không biết nàng ngu ngốc hay giả vờ ngu ngốc nhưng sau chuyện này Thượng thư đại nhân chắc hẳn sẽ yêu thương nàng hơn trước kia, cho dù nàng có bị tàn phế hay không cũng không quan trọng. Xem ra, địa vị của Tam tiểu thư trong phủ sắp bị lung lay, mà người khiến nó lung lay không ai khác ngoài muội muội song sinh của bản thân.
Người thông minh đều nhìn ra được, cho dù là tỷ muội thân sinh, nhưng trong gia đình quyền quý, vì lợi ích của bản thân họ vẫn không tránh khỏi hai chữ “đố kỵ”!
Dù mệt mỏi trong người nhưng Thượng thư đại nhân vẫn cảm thấy vui vẻ, thấy nữ nhi hiếu thảo như vậy, dòng nước ấm không khỏi chảy vào tâm. Nhìn xuống đôi chân đang quấn băng trắng của nàng, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy đau... vì hắn... Thượng thư đại nhân thở dài, từ nhỏ nàng đã không hiểu chuyện như tỷ tỷ mình, luôn chọc giận mẫu thân, vì vậy cho dù trong lòng yêu thương tứ nữ nhi nhưng vẫn không khỏi thiên vị tam nữ nhi một chút. Hiện tại, nàng vì bệnh tình của hắn mà mang cả Thiên sơn Tuyết liên quý giá nhất đến, trong lòng Thượng thư đại nhân sớm đã dao động, một chút nào đó trong tâm của hắn, đã dành vị trí đó cho Tiết Phong Lan.
Ân cứu mạng không thể không báo, huống hồ hắn là người học văn, đạo lý này sao hắn lại không hiểu, hơn nữa nàng lại là nữ nhi của hắn, bệnh tình của hắn nhờ nàng mới có hy vọng... vì vậy cho dù áy náy hay đau lòng thì ít nhiều gì hắn cũng đã đặt nàng vào lòng, cho dù yêu thương không bằng tam nữ nhi nhưng tuyệt đối không hề thua kém.
“Phụ thân đừng nói vậy, chuyện này là nữ nhi nên làm, nữ nhi đã dặn dò Xuân Cầm tỷ, sau khi hầm xong Thiên sơn Tuyết liên nàng sẽ tự tay mang đến, tuyệt đối sẽ không để cho ai có cơ hội chạm vào Tuyết liên.” Vừa dứt lời, như có như không liếc về phía Tiết lão thái thái, quả nhiên thấy nàng ta đã đen mặt, trong lòng không khỏi cảm thấy thoải mái.
Thiên sơn Tuyết liên quý hiếm như vậy, lại là ngoại bang tiến cống, ngàn năm mới có một đóa, chỉ sợ dưới Thượng thư phủ này, cho dù là chủ tử hay nha hoàn, bà tử thì cũng nhịn không được mà nổi lên ham muốn. Dù sao tham vọng của con người vốn dĩ là vô tận, không có giới hạn, vì tiền tài, danh vọng, cho dù là người thân họ cũng không tiếc bán rẻ. Đối xử tốt với người khác thì ai đối xử tốt với bản thân nàng đây? Tiết Phong Lan nàng chỉ là học tập từ tỷ tỷ Tiết Phong Linh mà thôi, dù sao bọn họ cũng tham muốn, thì cứ cho bọn họ toại nguyện trước đi... phía trước còn dài mà, con đường báo thù của nàng chỉ vừa mới bắt đầu thôi!
Những lời của Tiết Phong Lan chẳng khác nào cái tát tát thẳng vào mặt nàng, Tiết lão thái thái sớm đã đen mặt, tức giận đến run người. Nha đầu Tiết Phong Lan rõ ràng là đang khiêu khích, nói như nàng ta chẳng khác nào ám chỉ bản thân nàng cũng muốn độc chiếm đóa Tuyết liên này! Tuy trong lòng Tiết lão thái thái cũng có suy nghĩ đó, nhưng bệnh tình của nhi tử nguy cấp, vốn dĩ nàng định sau khi lấy Thiên sơn Tuyết lên từ tay Tiết Phong Lan sẽ đem hai phần cho Quý Nhi bồi bổ, một phần còn lại tất nhiên là giữ lại cho bản thân khi cần dùng. Tuy nhiên mọi chuyện vượt tầm kiểm soát, không ngờ nha đầu lại thâm hiểm như vậy, giao Thiên sơn tuyết liên cho Xuân Cầm canh giữ, không cho ai chạm đến, cho dù là nàng thì cũng khó lòng lấy được Tuyết liên từ tay Xuân Cầm.
Thượng thư đại nhân mừng thầm, hắn tất nhiên không muốn để bất kì ai chạm đến Thiên sơn Tuyết liên, dù sao lòng người khó đoán, người tâm tịnh thế nào cũng chỉ sợ bị những thứ quý giá làm mờ mắt, ai chẳng muốn chiếm lấy Tuyết liên làm của riêng, nghe những lời của nữ nhi, Thượng thư đại nhân thầm khen nữ nhi cẩn thận, tuy rất vừa lòng với hành động của nàng nhưng bên ngoài lại lộ vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Không cần cẩn thận như vậy, đều là người một nhà cả...”
“Cẩn thận là việc nên làm, phụ thân yên tâm đi, Xuân Cầm tỷ sẽ nhanh chóng mang Tuyết liên đến cho phụ thân.”
Thượng thư đại nhân gật đầu, không nói gì thêm, Xuân Cầm làm việc hắn tất nhiên yên tâm, dù sao trên dưới Thượng thư phủ không ai không biết XUân Cầm là người trung thành, muốn giở trò trước mặt nàng thì khó lòng mà làm được.
Thượng thư phu nhân không rõ tâm tình của bản thân, lúc sáng bị Tiết lão thái thái mắng, nàng tất nhiên tức giận, bất quá vẫn lo lắng cho trượng phu nên nàng đã đến từ đường để cầu phúc. Đến trưa tâm tình nàng đã ổn định, Xuân Cầm lúc này mới mở miệng nói muốn qua hầu hạ Lan Nhi, điều này khiến Thượng thư phu nhân không khỏi kinh ngạc, Xuân Cầm là nha hoàn mà lão phu nhân để lại cho nàng, lão phu nhân tuy không phải thân mẫu của Thượng thư đại nhân nhưng vì nàng không có con trai nên rất yêu thương Tiết Quý, đối xử với nàng cũng rất tốt, so với mẹ chồng thì Thượng thư phu nhân tất nhiên thích lão phu nhân hơn. Bất quá hồng nhan bạc phận, thân thể lão phu nhân còn chưa lạnh thì Tiết lão thái thái đã lên nắm quyền, trở thành chủ mẫu của Thượng thư phủ, càng ngày càng chèn ép nàng nhưng phận làm con dâu, Thượng thư phu nhân phải chịu đựng.
Nhờ có Xuân Cầm bên cạnh nên mọi người trong phủ vẫn nể mặt nàng, dù sao Xuân Cầm cũng là nha hoàn của lão phu nhân, cho dù Phương Lam muốn gây trở ngại với nàng vẫn luôn âm thầm, không dám đối đầu trực diện. Hiện tại, Xuân Cầm lại muốn đến hầu hạ Lan Nhi, trong lòng nàng ít nhiều thì vẫn có chút không vui, nhưng những lời nói của Xuân Cầm đã thuyết phục nàng, nữ nhi hiện tại đang tàn tật, lại bị nha hoàn bên cạnh bắt nạt, dù không muốn Thượng thư phu nhân vẫn đem Xuân Cầm đến hầu hạ nữ nhi.
Phương Lam nhìn một màn phụ - nữ tình thâm của hai người, trong lòng tất nhiên không vui nhưng trên mặt lại không biểu hiện gì. Phương Lam tuy không mấy thông minh nhưng ít nhiều vẫn học được cách che giấu, dù sao sống trong phủ đã nhiều năm, tranh đấu hậu viện vốn không thể tránh khỏi, mặc dù Lý Nguyệt Chi là đối thủ nhưng nàng cũng không mấy quan tâm, ngoài trừ có được sự yêu thương của Thượng thư đại nhân ra thì trong phủ nàng ta vốn dĩ khônh có chút địa vị.
Mọi chuyện cứ yên bình cho đến ngày tỷ muội Tiết Phong Lan chào đời, thấy nàng ta sinh nữ nhi, Phương Lam tất nhiên yên tâm về địa vị của đứa con trong bụng, nhưng không ngờ nha đầu Tiết Phong Linh lại được lòng Tiết lão thái thái như vậy, mặc dù Tiết lão thái thái chán ghét Lý Nguyệt Chi nhưng nhờ có Tiết Phong Linh không ít lần nói giúp, Tiết lão thái thái cho dù chán ghét nhưng cũng không nói trước mặt Tiết Phong Linh, nếu biết trước có ngày này thì Phương Lam nàng tuyệt đối không để Lý Nguyệt Chi an toàn sinh nữ nhi!
Nhìn lại Tiết Phong Lan đang làm nữ nhi có hiếu, trong lòng tức lại càng tức, vốn dĩ trước kia nha đầu Tiết Phong Lan không được yêu thương, so với tỷ tỷ mình thì chẳng khác nào “lấy trứng chọi đá”, nhưng qua ngày hôm nay, chỉ sợ hai tỷ muội nàng ta đều có được tình yêu thương của Thượng thư đại nhân, như vậy... Duy Nhi của nàng phải làm sao?!
Tuy nàng sinh là nhi tử, lại được Tiết lão thái thái hết mực yêu thương nhưng trong lòng Phương Lam ít nhiều vẫn cảm thấy khó chịu, dù sao tỷ muội Tiết Phong Lan cũng sắp đến tuổi cập kê, Tiết Phong Lan thì không nói gì nhưng dù sao nàng ta vẫn được Thái hậu sủng ái. Về phần Tiết Phong Linh, với gương mặt như vậy sao có thể gả cho nhà bình thường, cho dù Thượng thư đại nhân cho phép thì Tiết lão thái thái cũng không cho, nàng ta nhất định sẽ gả cho vương công quý tộc, Thế tử phi, vương phi tương lai hay thậm chí là Hoàng hậu tương lai... bất quá giờ nói như vậy vẫn còn quá sớm, dù sao thì cho dù hai tỷ muội nàng ta gả cho ai thì Duy Nhi của nàng vẫn là trưởng tử của Thượng thư phủ!
Trong phòng một mảnh im lặng, mọi người lâm vào suy nghĩ của bản thân, lúc này Tiết Phong Linh từ lúc Tiết Phong Lan bước vào vẫn chưa mở miệng thì lại lên tiếng: “Lan Nhi thật có phúc, tỷ tỷ thật ngưỡng mộ muội!”