Lại nhìn xuống đôi chân của nữ nhi được băng bó bằng vải trắng, đôi chân trắng noãn, yếu ớt khiến ánh mắt Thượng thư đại nhân trở nên phức tạp. Đột nhiên hắn cảm thấy rất có lỗi với nàng, dù sao tứ nữ nhi của hắn bị tàn phế hai chân mà hắn lại chỉ quan tâm đến Linh Nhi. Hơn nữa hắn còn nghĩ oan cho nàng, nhìn đôi mắt còn động nước khiến hắn không khỏi thở dài, đưa tay xoa đầu nàng.
“Lan Nhi ngoan lắm, đừng lo lắng gì cả… Mai phụ thân sẽ tiến cung, cầu Hoàng thượng cho Diệp thái y chữa khỏi bệnh cho con…” Diệp thái y là thái y giỏi nhất Thái y viện, chắc chắn có thể giúp được Lan Nhi.
Tiết Phong Lan gật đầu, im lặng không nói. Đối với đôi chân này của nàng, dù là Diệp thái y cũng thể chữa khỏi. Kiếp trước thử hết bao nhiêu cách, dùng bao nhiêu loại thuốc quý hiếm cũng không thể trị khỏi…
Vậy nên Tiết Phong Lan cũng chẳng mong đợi gì ở bọn ho, dù nàng không có đôi chân cũng không sao. Dù sao nàng cũng quen với cuộc sống ngồi xe lăn, nhưng nếu có cơ hội nàng vẫn muốn thử xem, đôi chân này của nàng liệu có thể như trước kia hay không…
“Lan Nhi đừng buồn…” Thượng thư phu nhân cũng mở miệng an ủi nữ nhi, số nàng thật khổ, rốt cuộc trước kia nàng đã làm gì sai mà nữ nhi của nàng phải chịu khổ như vậy?! Hai chân nữ nhi của nàng bị tàn phế, thử hỏi sau này còn ai dám lấy con bé đây?!
“Muội muội, thật xin lỗi…” Tiết Phong Linh vẻ mặt đáng thương, đôi mắt ngấn nước nhìn nàng.
“Con muốn nghỉ ngơi…” Tiết Phong Lan cắn môi nhìn Thượng thư đại nhân, lộ ra gương mặt nhợt nhạt yếu ớt, khiến người khác không khỏi thương xót.
Nàng mệt mỏi lắm rồi, nhìn Tiết Phong Linh giả tạo như vậy, nàng thật sự cảm thấy buồn nôn. Trước mặt người khác thì tốt như thế nào, sau lưng thì hoàn toàn ngược lại, hung hăng đâm nàng một dao, tỷ tỷ như nàng ta tốt thật đó.
Nàng phải đa tạ lão Thiên gia đã cho nàng nhìn rõ bộ mặt thật của Tiết Phong Linh, cho nàng sống lại lần nữa để trả lại cho Tiết Phong Linh những gì mà nàng ta đã gây ra cho nàng!
Rõ ràng người đẩy nàng xuống hồ là nàng ta, vậy mà còn ở đây giả mèo khóc chuột! Quả thật là giả tạo không ai bằng!
“Được rồi Linh Nhi, đừng nói nữa, để muội muội con nghỉ ngơi…”
Thượng thư đại nhân mở miệng, Tiết Phong Linh muốn nói cũng không dám, vì vậy mọi người nhanh chóng rời khỏi gian phòng, Thượng thư phu nhân vốn muốn ở bên cạnh nữ nhi thêm một lát nhưng Tiết Phong Lan lại nói không cần, tất nhiên nàng không nói thẳng ra, chỉ viện lí do mẫu thân chăm sóc nàng thì không ai chăm sóc mẫu thân, như vậy mẫu thân sẽ ngã bệnh nên Thượng thư phu nhân cũng không tiện nói nhiều, quay người rời đi.
Nhìn cánh cửa phòng đóng lại, bên trong chỉ còn một mình nàng, tất nhiên mẫu thân để lại Xuân Cầm bên cạnh để chăm sóc nàng nhưng nàng muốn nghỉ ngơi vì vậy Xuân Cầm phải ra ngoài canh gác, không cho ai đến làm phiền.
Nằm trên giường, Tiết Phong Lan lẳng lặng nhìn trần nhà. Nàng biết sau ngày hôm nay Tiết Phong Linh nhất định đã nghi ngờ nàng, nhưng nàng ta chẳng thể làm gì được, dù sao tất cả cũng là do nàng ta bắt đầu, nàng chỉ là phản công mà thôi. Hơn nữa nàng ta cũng chẳng thể va chạm chính diện với nàng được, bởi nàng ta luôn thích đóng vai một tỷ tỷ tốt cơ mà, nếu đã như vậy thì mọi người cùng diễn đi, để xem đến cuối cùng ai sẽ là người chiến thắng!
Sau chuyện hôm nay, tâm của Tiết Phong Lan đã hoàn toàn đóng băng, trong lòng nàng lúc này chỉ là một mảnh lạnh lẽo, sống hết một đời Tiết Phong Lan còn không nhìn ra sao. Tổ mẫu chỉ thương yêu Tiết Phong Linh, phụ thân mặc dù có đặt nàng vào lòng nhưng nếu có Tiết Phong Linh bên cạnh thì sẽ hoàn toàn quên đi sự tồn tại của nàng, còn mẫu thân... Người mà nàng luôn nghĩ là yêu thương nàng nhất, đau lòng thay nàng... Vậy mà vì Tiết Phong Linh mà nghi ngờ nàng. Đôi lúc Tiết Phong Lan cảm thấy bản thân thật quá ngu ngốc, sống một đời nàng còn hy vọng cái gì nữa chứ?! Hy vọng sẽ có người yêu thương nàng ư...?! Người nàng yêu thương nhất cũng phản bội nàng, như vậy nàng có thể tin vào cái gì nữa đây?!
Nằm trên giường, Tiết Phong Lan không hề phát hiện nước mắt của nàng đang rơi, từng giọt, từng giọt rơi xuống.
Trên đời này không ai yêu thương nàng cả, trong lòng bọn họ chỉ biết có Tiết Phong Linh, bọn họ có từng biết đến sự tồn tại của Tiết Phong Lan nàng không?!
Không! Không hề!!!
Tiết Phong Linh! Lúc nào cũng Tiết Phong Linh! Rõ ràng là tỷ muội song sinh, gương mặt giống nhau như vậy nhưng tại sao lại bị đối xử hoàn toàn khác nhau?!
Nàng không cam lòng, nàng không cam lòng!
Tiết Phong Lan vùi mặt vào chăn, kìm chế sự run rẩy của bản thân.
Mệt mỏi, mệt mỏi quá rồi. Nàng không muốn tin nữa, nàng sẽ không tin vào bất kì một người nào nữa...
Đời này, Tiết Phong Lan nàng chỉ sống vì bản thân!
~~~
Lần nữa tỉnh dậy đã là sáng ngày hôm sau, Tiết Phong Lan cảm thấy toàn thân như rã rời, đầu thì đau không chịu được, dường như ngày hôm qua khóc quá nhiều nên hôm nay có chút dậy không nổi.
Ánh nắng mặt trời từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào khiến gian phòng như bừng sáng, Tiết Phong Lan xoa mi mắt, có chút không thích ứng với ánh sáng đột ngột như vậy.
Nhìn xung quanh, chậu nước rửa mặt, chén nước muối, khăn lau mặt, cùng bộ y phục mới đã chuẩn bị sẵn, Tiết Phong Lan định lên xe lăn nhưng nàng quên mất, bởi vì vừa mới bị tàn phế nên phụ thân chưa cho người làm chiếc xe lăn cho nàng.
Lúc đầu nàng cũng không quen với xe lăn, bởi vì nhìn thấy nó là nàng nhớ đến đôi chân của nàng không đi được, khiến nàng không khỏi phẫn nộ, khi đó chân nàng chỉ vừa bị tàn phế, nàng có chút không chấp nhận được sự thật này! Nhưng sau này dần quen, nàng cảm thấy xe lăn rất tốt, bởi vì ngồi trên đó nàng có thể tự do đi lại, không cần nhờ vào sự giúp đỡ của người khác. Tiết Phong Lan vốn là người cao ngạo, nên viện của nàng được đặt là Hàn Mai, nghĩa như tên, Hàn Mai cao ngạo đứng giữa bầu trời tuyết, kiên cường không dựa dẫm vào bất cứ một người nào.
Đột nhiên hiện tại không thấy xe lăn, Tiết Phong Lan có chút không quen.
“Cạch!” Cánh cửa mở ra, một nữ tử thân hồng y bước vào, nữ tử khoảng 15 tuổi, gương mặt mặc dù không phải tuyệt sắc nhưng lại thanh tú, dễ nhìn, ánh mắt nhìn nàng có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền hồi phục, mái tóc được búi cao, trên tóc cài một cây trâm ngọc có hình cánh bướm, nhìn vô cùng xinh đẹp, rõ ràng cây trâm này không phải hạng tầm thường!
Mắt Tiết Phong Lan nheo lại, dù gương mặt nữ tử này hoá thành tro nàng cũng không quên, nàng ta là Hồng Hương - nha hoàn thiếp thân của nàng. Hồng Hương là do nàng cứu ở bên đường, thấy nàng ta đáng thương nên nàng mới nhận nàng ta làm nha hoàn, đối xử với nàng ta như tỷ muội vậy mà nàng ta lại phản bội nàng, lên giường của Lam Thành Vũ mà còn dám ra oai trước mặt nàng, hơn nữa chuyện của Tiết Phong Linh cùng Lam Thành Vũ nàng ta đã biết từ trước, vậy mà còn mượn nước đẩy thuyền, phản bội nàng qua với Tiết Phong Linh!
Thật sự là một con chó trung thành!
“Tiểu thư…” Hồng Hương bị Tiết Phong Lan nhìn đến nổi run rẩy, tại sao ánh mắt tiểu thư nhìn nàng lại như thế, nàng đã làm chuyện gì đắc tội với tiểu thư sao?! Hay là tiểu thư biết chuyện của nàng cùng với Tam tiểu thư...
Càng nghĩ Hồng Hương càng cảm thấy sợ hãi, không biết có phải quá sợ hãi hay không, mà nàng cảm thấy ánh mắt tiểu thư ẩn chứa sát khí.
Nhìn bộ dạng của Hồng Hương, Tiết Phong Lan thầm cười khinh thường, bởi vì trước kia nàng đối với nha hoàn rất tốt, Hồng Hương là nha hoàn thiếp thân của nàng nên không cần phải nói, đồ mà nàng không thích nàng đều cho Hồng Hương, y phục cũ của nàng cũng cho nàng ta.
Cây trâm nàng ta cài trên đầu chính là do tổ mẫu tặng cho nàng làm quà sinh thần, bởi vì nàng không thích nên nàng đã tuỳ tiện đưa nó cho Hồng Hương, nhưng sau đó nàng lại bị té hồ, bởi vì bị tàn phế nên không thể đi thỉnh an, lâu lâu tổ mẫu lại đến thăm nàng, nhìn thấy trên đầu Hồng Hương cài cây trâm đó thì tức giận, trách phạt nàng.
Sống lại lần nữa, Tiết Phong Lan tất nhiên sẽ không để chuyện này tái diễn!
“Cây trâm này, ai cho phép ngươi cài?!” Giọng nói lạnh lùng, ánh mắt sắc bén khiến Hồng Hương run sợ, không khỏi mở miệng giải thích:
“Tiểu thư… Cây trâm này... Là người ban cho Hồng Hương mà?!” Lần trước tiểu thư đưa nàng cây trâm, nàng liền nghĩ là tiểu thư thưởng cho nàng, bởi vì trước kia cũng thế, nên lần đó Hồng Hương cũng vui vẻ nhận lấy, dường như đó là tất nhiên.
“Ta cho ngươi? Ta cho ngươi khi nào?! Ta đưa cho ngươi đem cất, sao lại thành là ta ban cho ngươi?!” Tiết Phong Lan cười lạnh.
“Tiểu thư…”
Quả thật tiểu thư chỉ đưa cây trâm cho nàng nhưng không nói gì cả, bởi vì thói quen nên Hồng Hương cứ nghĩ là tiểu thư ban cho nàng.
“Có phải vì ta quá buông lỏng ngươi nên ngươi muốn trở thành Tuyết Mai thứ hai không?!”
“Tiểu thư tha mạng, là nô tì không đúng, là nô tì sai rồi... Tiểu thư tha mạng…” Hồng Hương sợ hãi quỳ xuống, không ngừng dập đầu với Tiết Phong Lan.
Sao nàng lại quên chuyện ngày hôm qua chứ, Tuyết Mai vô lễ với tiểu thư liền bị lão gia mang ra ngoài đánh năm mươi đại bản, nếu là nàng...
Hồng Hương không giám nghĩ nữa, vội dập đầu xin tha tội. Nàng không dám nữa, không dám đắc tội với tiểu thư nữa...