“Vương phu nhân, chỗ ta đang hỏi chuyện, có thể phiền ngài đừng nói thêm lời nào được không?” Vị Vương phu nhân này, nàng ta tựa hồ như thật chán ghét nàng, còn chưa đợi này hỏi chuyện đã hết lần này đến lần khác kết luận nàng có tội, nếu không phải biết rõ đối phương vì chuyện Thượng thư phu nhân từ hôn mà sinh ra thành kiến với nữ nhi Tiết gia thì nàng còn nghĩ rằng nàng ta với Tiết Phong Linh là một giuộc đâu.
“Ngươi...” Nữ nhân ngày để không xem lời nói thì cũng nói của trưởng bối như nàng ra gì, đúng là thiếu giáo dưỡng, nàng mới không muốn tranh cãi cùng nàng ta, như vậy sẽ làm mất thân phận của nàng, chính là đối phương miệng lưỡi độc ác, nàng tất nhiên không muốn bị nữ nhân này đè đầu cưỡi cổ.
“Vương phu nhân.” Trường Bình Hầu phu nhân cũng chẳng ưa gì Vương phu nhân nên mới lên tiếng nói giúp Tiết Phong Lan, Vương phu nhân vì e ngại thân phận của nàng nên chỉ đành ngậm ngùi im lặng, ánh mắt oán giận nhìn về phía Tiết Phong Lan, bộ dạng không cam lòng.
Vương lão gia bên cạnh cũng phiền muộn kéo tay Vương phu nhân, từ xưa đã có câu “Nam nhân tránh xa hậu viện” quả thật không sai, chưa tra rõ mọi chuyện mà một đám nữ nhân đã nhốn nháo cả lên thế này, đợi sau khi biết rõ chủ mưu phía sau là ai có phải đám nữ nhân này lại bắt đầu tranh đầu hậu viện hay không?
Lúc này trong lòng Vương lão gia chỉ mong Vương Kim mau tỉnh lại để có thể nói rõ mọi chuyện, sau đó có thể về nhà nghỉ ngơi, nãy giờ nghe một đám người không ngừng tranh luận lỗ tai của hắn cũng vô cùng khó chịu, theo như lời nha hoàn Lục La đó thì là Vương Kim đưa bạc cho nàng ta để nàng ta đưa người trong mộng của hắn đến đây, trong chuyện này Vương Kim tránh không khỏi có tội, bất quá tội này cũng không có việc gì lớn lao, nam nhân phong lưu bên ngoài cũng là chuyện bình thường, cùng lắm thì để nhi tử thú Diệp tiểu thư vào cửa là xong chuyện, mặc dù thân phận địa vị giữa hai nhà cách biệt nhưng nếu thật sự hai người đã da thịt chi thân thì Diệp gia bên kia dù không muốn cũng phải gả nữ nhi cho bọn họ.
“Được rồi, ta chỉ muốn hỏi Lục La vài câu, sau đó các vị hãy kết luận được không?” Tiết Phong Lan hướng ánh mắt nhìn mọi người, Tiết Phong Linh thấy cảnh này có chút chần chờ nhưng không dám bộc lộ quá nhiều cảm xúc, sợ người khác chú ý đến mình, đợi đến khi tất cả mọi người đều đồng ý nàng mới đẩy xe lăn về phía Lục La, chuẩn bị khởi binh vấn tội.
“Đầu tiên, ngươi nói ta là chủ mưu chuyện này nhưng trước kia ta cùng ngươi không quen biết, làm sao lại có thể ra lệnh cho ngươi làm việc được?”
“Cái đó...” Lục La không nghĩ đến Tiết Phong Lan lại hỏi đến vấn đề này, nhất thời không biết trả lời thế nào, nàng cùng Tiết Phong Lan quả thật không có quen biết, nếu như hôm nay Tiết Phong Linh không phải muốn tính kế Tiết Phong Lan thì nàng cũng không tiếp xúc với đối phương, cũng không biết nữ tử bề ngoài nhu nhược, tàn phế hai chân nhưng khi ra tay lại tàn nhẫn như vậy, hoàn toàn không chút chần chờ mà cầm trâm đâm vào tay nàng.
Liên Như Nguyệt hơi nhướng mày, đôi mắt hiện lên tia sáng, đúng vậy, nàng và Tiết Phong Lan chỉ mới gặp nhau có hai lần, lần đầu tiên là ở Đại hôn của Thái tử, ngày đó nàng cũng không có mang Lục La đi cùng, hôm nay là lần thứ hai hai người gặp mặt, chỉ là từ lúc bữa tiệc bắt đầu đến nay nàng vẫn luôn là người tiếp Tiết Phong Lan, trong lúc bữa tiệc diễn ra Lục La cũng chưa từng xuất hiện bên cạnh nàng, xem như lời Lục La nói là sự thật, Tiết Phong Lan phát hiện Lục La cùng Vương Kim thông đồng nên đã chặn đường hỏi chuyện, nhưng Tiết Phong Lan tàn phế hai chân, cho dù đối phương phận là tiểu thư khuê các nhưng Lục La ngày thường ở bên cạnh nàng cũng vô cùng kiêu ngạo, không dễ dàng nghe lời người khác, huống hồ... Tiết Phong Lan và Lục La trước kia không quen biết nhau, làm sao Lục La lại có thể nghe lời đối phương mà hãm hại Diệp Linh Vi, thân phận của những người trong bữa Lục La cũng không phải không biết, vì lời nói của một người ngoài mà Lục La lại làm ra chuyện này, hơn nữa đợi đến khi muốn dùng hình nàng ta mới chịu khai ra, lòng trung thành bậc này... không phải chỉ dành cho người mới gặp lần đầu được.
Đáy lòng Liên Như Nguyệt không khỏi xuất hiện một tia lửa giận, người do nàng dạy dỗ, tính tình Lục La thế nào nàng có thể rõ ràng hơn ai hết, nếu không phải trong tay Tiết Phong Lan có điểm yếu của Lục La thì nàng ta nào chịu khuất phục, ngoan ngoãn nghe lời Tiết Phong Lan?
Trong chuyện này có quá nhiều vấn đề chưa thể giải thích, không được, nàng nhất định phải suy nghĩ thật kĩ lưỡng, không thể đưa ra kết luận sai lầm được!
Tiết Phong Linh bên này cũng thầm than không ổn, Liên Như Nguyệt có thể hiểu rõ điều này nàng sao lại không rõ, thầm nghĩ Tiết Phong Lan nãy giờ im lặng không lên tiếng hóa ra là đang che giấu đại chiêu!
“Chẳng lẽ đối với một người chỉ mới gặp lần đầu, ngươi cũng có thể thể hiện lòng trung thành, nói gì nghe nấy sao?” Ngay cả vấn đề cơ bản như vậy, Lục La cũng không trả lời được, tiếp theo đây nàng ta sẽ ứng phó thế nào với những câu hỏi của nàng đây?
Xem ra lần này Tiết Phong Linh chọn người đúng là không có chuẩn bị trước, nếu không chỉ mới có câu hỏi đầu tiên Lục La đã bối rối thành như vậy rồi?
Cổ nhân có câu, không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo, câu này sinh ra chính là áp dụng lên người Lục La đấy.
Tiết Phong Linh thật sự... xem thường nàng đến mức, tùy tiện tìm một nha hoàn như vậy để đối phó nàng, đúng là khiến nàng không vui mà!
“Nếu là như vậy lòng trung thành của ngươi... không khỏi quá mức rẻ mạt!” Tiết Phong Lan cũng không khách khí nói ra lời này, mặc dù nàng biết có thể chọc giận Liên Như Nguyệt, bất quá vì muốn đòi lại công bằng cho bản thân, một khi ra tay thì chính là không nhân nhượng.
“Nô tì...” Lục La mím môi, không dám trả lời, ánh mắt lơ đãng nhìn qua chỗ Liên Như Nguyệt, thấy đối phương đang nhìn nàng thì không khỏi chột dạ cúi đầu.
Lục La thân là người của Liên Như Nguyệt, ngày thường cũng tâm cao khí ngạo giống như chủ tử của mình, cho nên đối với một người mới lần đầu gặp mặt tất nhiên sẽ không vì một số ngân lượng mà lại bán mạng cho đối phương, chính bản thân nàng cũng hiểu rõ điều này nên nàng làm sao có thể lên tiếng đáp lại lời của Tiết Phong Lan?
Hiển nhiên Liên Như Nguyệt cũng bị lời này chọc giận, bất quá tình huống hiện tại không thích hợp để cho nàng náo loạn, cho nên chỉ có thể kìm nén cơn giận, đợi khi bình tĩnh lại nàng mới cảm thấy lời này của Tiết Phong Lan không sai, đối với một người vừa mới gặp mặt mà Lục La lại ngoan ngoãn phục tùng đối phương, lòng trung thành này... đúng là có chút rẻ mạt!
“Hay là ngươi thấy ta giống như tỷ tỷ của ta cho nên nhận nhầm? Nghĩ rằng ta là khuê mật của Như Nguyệt, vì vậy đối với ta nói gì nghe nấy?” Ánh mắt Tiết Phong Lan chứa thâm ý mà nhìn về phía Tiết Phong Linh đứng ở phía xa, trong lòng Tiết Phong Linh rất rõ ràng, câu nói này của nàng là đang có ý gì.
Nhận nhầm người?
Một người ngồi xe lăn, một người đi đứng bình thường, cho dù dung mạo có giống nhau cách thì ít nhất cũng phải phân biệt hai vị tiểu thư của Tiết gia chứ?
Làm sao có thể nhận nhầm người trong trường hợp này được?
Tất cả mọi người xung quanh đều biết rõ việc nhận nhầm người này là không thể nào, đặc biệt là trong phạm vi tiếp xúc gần như chặn đường nói chuyện thì chỉ cần liếc sơ cũng nhận thấy được sự khác biệt của hai người, người bình thường còn không nhận lầm thì Lục La làm sao có thể nhận nhầm cho được?
Hơn nữa, lời này của Tiết Phong Lan, không biết có phải mọi người nghe nhầm hay không mà lại cảm thấy có chút kì quái, cho dù Lục La có nhận nhầm người đi chăng nữa thì Lục La cũng đâu thể “nói gì nghe nấy” được, chủ tử của Lục La là Liên Như Nguyệt, cũng không phải Tiết Phong Linh?!
Nhất thời đáy lòng mọi người dâng lên một suy nghĩ lớn mật, Liên Như Nguyệt và Tiết Phong Linh là khuê mật của nhau, Lục La lại là nha hoàn thiếp thân của Liên Như Nguyệt, nếu đúng như lời của Tiết Phong Lan, Lục La nhận nhầm người nhưng lại bày tỏ sự trung thành như vậy, chẳng phải... người mà Lục La xem là chủ tử không phải là Liên Như Nguyệt mà là Tiết Phong Linh sao?
Nha hoàn thiếp thân lại nói gì nghe nấy với khuê mật của mình, chỉ sợ lúc này tâm tình của Liên Như Nguyệt cũng không có bình tĩnh như vẻ ngoài mà nàng thể hiện.
Bất quá đó cũng chỉ là suy đoán của bọn họ, cho nên không có ai mở miệng đem chuyện này nói ra, trong lòng ngầm hiểu với nhau mà thôi.
“Ngươi đã không thể nói vậy thì ta thay ngươi trả lời.” Dung nhan diễm lệ xuất hiện ý cười, dưới bóng đêm như hoa quỳnh nở rộ, vô cùng chói mắt và đẹp đẽ khiến những thứ xung quanh trở nên thất sắc.
“Ta và ngươi trước kia không hề quen biết, từ nhỏ đến lớn ta rất ít khi ra khỏi phủ, chứ đừng nói là đặt chân đến Trường Bình Hầu phủ, hơn nữa ta chỉ mới gặp Như Nguyệt có hai lần, lần đầu tiên là Đại hôn của Thái tử, lần thứ hai chính là ngày hôm nay, lần trước gặp mặt ta cũng không có thấy ngươi ở bên cạnh Như Nguyệt, còn hôm nay đông người như vậy, một nha hoàn như ngươi, ngươi nghĩ rằng ta sẽ nhìn lọt mắt ngươi sao?” Khóe môi Tiết Phong Lan nhếch lên một độ cong tuyệt đẹp, đáy mắt nàng cũng hiện lên nụ cười như có như không, đối với việc người khác hiểu lầm nàng, bản thân nàng rõ ràng cũng không có bận tâm, mà ngược lại còn rất...
Vui sướng?
Nguyệt Viên Viên cảm thấy bản thân nàng nhất định là hoa mắt rồi, Tiết Phong Lan đang bị mọi người nghi ngờ cùng hiểu lầm, bất kì ai trong trường hợp này thì cũng không thể giữ bình tĩnh được, bởi vì bản thân không có làm mà lại bị vu oan, hơn nữa nhân chứng vật chứng đều nhắm vào nàng, đổi lại là người bình thường sớm đã tức giận la hét bản thân vô tội, cho dù Tiết Phong Lan tâm tính kiên định hơn người khác nhưng cũng không thể vì chuyện này mà vui vẻ được.
Đúng vậy, nhất định là nàng hoa mắt rồi.
“Huống hồ từ khi bữa tiệc bắt đầu ta cũng chỉ gặp ngươi có một lần, hơn nữa là ngươi chặn đường ta chứ ta không hề chặn đường ngươi, với một người như ta... ngươi cảm thấy nếu ta thật sự chặn đường ngươi, ra lệnh cho ngươi làm việc, ngươi thấy có khả năng đó sao?” Tiết Phong Lan tiếp tục mở miệng, ngữ khí của nàng vẫn thản nhiên, không hề nao núng.
“Ta...” Tất nhiên là không có khả năng, chưa nói đến việc Tiết Phong Lan có thân phận địa vị ra sao, chỉ nhìn vẻ ngoài của nàng hiện tại, mặc dù không ai nói ra nhưng trong lòng một số ít người đối với vị tiểu thư của Tiết gia này không khỏi sinh ra chút khinh thường, Lục La tuy là nha hoàn nhưng từ trước đến nay đều chỉ hầu hạ bên cạnh Liên Như Nguyệt, những người khác ở trong phủ không có ai dám sai sử nàng, đừng nói là một kẻ vô danh tiểu tốt như Tiết Phong Lan. Đột nhiên bị chặn đường, còn bắt nàng phải nghe lệnh đối phương, hơn nữa còn là âm mưu hãm hại Diệp gia tiểu thư, người bình thường còn e ngại thế lực của Diệp gia, không dám cùng Tiết Phong Lan thông đồng, Lục La là người thông minh thì lại càng không thể phạm phải sai lầm loại này.
“Ta có thể làm chứng, tuy ta kết giao bằng hữu với Phong Linh đã vài năm nhưng chỉ mới quen biết Lan Nhi vài ngày trước mà thôi.” Liên Như Nguyệt là chủ tử của Lục La, nếu nàng đã nói ra những lời này thì cũng chứng minh lời của Tiết Phong Lan là sự thật, Tiết Phong Lan và Lục La trước kia không hề quen biết nhau, một người là tiểu thư khuê các ngày thường không ra khỏi cửa, một người là nha hoàn phải ở bên cạnh chăm sóc chủ tử của mình, hai người làm sao có thể thông đồng với nhau được?
“Tiểu thư...” Lục La không thể tin được nhìn chủ tử của mình lại đứng về phía người ngoài, tiểu thư ngày thường ngoại trừ Tiết Phong Linh ra thì hầu như không có quan hệ giao hảo với bất kì ai, không nghĩ đến hiện tại lại nói giúp Tiết Phong Lan, mặc dù lời nói này là sự thật đi chăng nữa.
“Tiểu thư... người không tin tưởng nô tì sao?” Ánh mắt Lục La mang theo vài phần khẩn cầu nhìn về phía Liên Như Nguyệt, tựa hồ như muốn cầu xin đối phương tin tưởng mình, thế nhưng lời nói và cả hành động của nàng ngày hôm nay đã khiến Liên Như Nguyệt quá thất vọng, tất nhiên là không thể tin tưởng Lục La được nữa.
“Ta không phải không tin ngươi mà là ngươi khiến ta quá thất vọng.” Liên Như Nguyệt lạnh lùng đáp lại, nữ nhân vốn sinh vật vô tình, đối với tình cảm chủ tớ của Lục La, ngay từ lúc Lục La giấu nàng làm ra những chuyện này thì sớm đã cắt đứt rồi.
Giọng nói của Liên Như Nguyệt khiến đáy lòng Lục La lạnh đi vài phần, ánh mắt nàng rũ xuống, che đi cảm xúc nơi đáy mắt, bàn tay siết chặt y phục, tâm tình bất định.
Liên Như Nguyệt cũng không đứng về phía nàng, chuyện này có tiếp tục đi chăng nữa thì nàng có thể thoát tội không?
Nhưng mà Tiết Phong Linh bên kia vẫn còn đang nắm nhược điểm của nàng trong tay, nếu nàng khai ra đối phương, đối phương chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nàng, đến lúc đó thì nàng vẫn là người mang tội, còn nàng ta là tiểu thư của Tiết gia, có Tiết gia làm hậu thuẫn, cho dù nàng ta đứng sau ném đá giấu tay cũng không bị truy cứu nặng tội.
“Nếu ngươi đã muốn ta tin tưởng thì hãy trả lời câu hỏi của ta, người và Lan Nhi trước kia có quen biết hay không?”
Lục La cúi đầu không nói, thái độ của nàng khiến Liên Như Nguyệt cười lạnh một tiếng, cũng không có ý định muốn nói thêm lời nào, bộ dạng này của Lục La lọt vào mắt của mọi người liền cho là nàng im lặng cam chịu.
“Câu thứ hai, ngươi nói ta cùng ngươi thông đồng với nhau hãm hại Linh Vi, vậy vì sao ta lại dùng trâm cài của mình đâm ngươi bị thương?”
“Chuyện này...” Chẳng lẽ muốn nàng nói là bởi vì muốn tính kế đối phương nhưng lại bị đối phương phản kháng, sau đó đâm bị thương nàng sao? Điều này vốn không có khả năng nói ra!
“Đừng nói ngươi không phải ta đâm bị thương, trâm vẫn còn đang ở trong tay ta, tùy tiện tìm một đại phu đến xem xét cũng có thể kết luận vết thương trên tay ngươi là do vật gì gây ra.”
“Ta... chuyện đó... là bởi vì lúc đầu ta không nhận lời Tiết tiểu thư hãm hại Diệp tiểu thư... cho nên người đã tức giận...” Lục La tất nhiên biết đại phu có thể chuẩn đoán ra được vết thương ở trên tay nàng là do vật nào gây ra cho nên không có khat năng gọi đại phu đến, trong lúc hoang mang không kịp suy nghĩ thì trong đầu nàng đột nhiên lại lóe lên tia sáng, rốt cuộc cũng nghĩ ra một lý do để phản bác lại lời Tiết Phong Lan nói.
“Như vậy thì vì sao ngươi lại thay đổi chủ ý?” Lúc đầu vì e ngại thân phận của Diệp gia mà từ chối nàng, sau khi bị nàng đâm cho một trâm thì lại thay đổi suy nghĩ, nữ nhân này... lối tư duy quả thật không thể theo kịp người bình thường được mà.
Bản thân nàng bị đối phương đâm, ít nhiều trong lòng cũng tồn tại oán hận, làm sao có thể dễ dàng nghe lời đối phương như vậy, cho dù có thì cũng là ngoài mặt mà thôi, trong lòng muốn trả đũa đối phương thì ngoài miệng tuy nhận lời nhưng ở phía sau nhất định sẽ đâm đối phương lại một đao, như vậy mới là có qua có lại chứ?
Hay là lối suy nghĩ của Tiết Phong Lan nàng không giống người thường? Bị đâm một trâm còn cam tâm tình nguyện làm con cờ cho đối phương bày trí sao?
Tâm tư nữ nhân, phức tạp thật!
“Chuyện... chuyện đó...” Dựa vào tính tình của Lục La, nếu bị Tiết Phong Lan đâm một trâm vì từ chối yêu cầu của nàng ta thì nàng nhất định sẽ tìm đến Liên Như Nguyệt cáo trạng, để đối phương đòi lại công bằng cho mình, bất quá đó là trong trường hợp nàng không làm gì mà Tiết Phong Lan là người có tội, trong trường hợp này... là nàng chủ động đi tiếp cận đối phương, nàng còn có thể cáo trạng hay sao chứ?
“Hay là ta cho ngươi một số tiền lớn, khiến ngươi đồng ý yêu cầu của ta?” Tiết Phong Lan nheo mắt, lên tiếng mở cho Lục La một con đường để đi, nếu Lục La không chịu suy nghĩ mà nghe theo lời nàng nói thì điều này cũng đồng nghĩa với việc nàng ta đã rơi vào bẫy rập mà nàng đã sắp xếp.
“Là... là... chính là như vậy.” Lục La nãy giờ bị Tiết Phong Lan hỏi chuyện đến rối tinh rối mù, chưa kịp suy nghĩ để trả lời câu trước thì câu sau lại tiếp tục ập đến khiến nàng không kịp suy nghĩ, nghe thấy lời nói của Tiết Phong Lan liền chưa kịp nghĩ kĩ đã gật đầu như giã tỏi.
“Như vậy thì ta cho ngươi bao nhiêu?”
“Cái đó...” Tiết Phong Lan vốn không có cho nàng ngân lượng thì làm sao mà biết bao nhiêu tiền?
“Năm trăm lượng vẫn là một ngàn lượng?”
“Năm... là năm trăm lượng!” Nghe đến một con số, Lục La tùy thời liền lên tiếng, nói xong mới ngây người, đây không phải số bạc Tiết Phong Lan cho nàng, bởi vì Tiết Phong Lan vốn dĩ không có cho nàng bạc, số bạc này mà là Vương Kim cho nàng.
“Ta chỉ là một nữ hài, làm sao có nhiều bạc như vậy chứ?”
“A?” Lục La sửng sốt.
“Ta vốn không có bạc để đưa cho ngươi, như vậy ngươi lấy số bạc này ở đâu ra? Là trộm sao?” Tiết Phong Lan cong khóe môi, nở một cười bí hiểm, thật ra nàng cũng không nghèo đến mức không có nổi năm trăm lượng bạc, chính là ngày thường nàng cũng không có mang theo nhiều bạc như vậy bên người, tài sản của nàng đều do hai người Như Sương, Như Ngọc quản lí.
Diệp Linh Vi cùng Diệp phu nhân nhìn nhau, hai người là mẫu tử, mọi người đều nói nữ nhi là áo bông nhỏ của mẫu thân, cho nên chỉ là một ánh mắt cũng có thể tâm linh tương thông, bởi vì thái độ bình tĩnh không sợ hãi của Tiết Phong Lan và bộ dạng hoang mang không nói nên lời của Lục La, trong lòng hai người càng thêm kiên định với đáp án bản thân đã chọn.
Tiết Phong Lan không phải là thủ phạm đằng sau chuyện này!
Ánh mắt Hạ Nguyệt Lam thoáng qua tia tán thưởng, Tiết Phong Lan quả nhiên không phải là quả hồng mềm tùy ý để mặc người khác bóp nát, nữ nhân càng thông minh thì lại càng khó đối phó, rốt cuộc thì vẫn là nha đầu ngốc nghếch Nguyệt Viên Viên vẫn tốt hơn, loại người đầy rẫy thủ đoạn như vậy, làm đồng bạn còn tốt, nếu làm kẻ thù thì... đúng là phiền toái lớn!
Nguyệt ● nha đầu ● Viên ● ngốc nghếch ● Viên: “...” Không rõ vì sao bản thân lại bị kéo vào?
“Không... không phải như vậy...” Lục La lắp bắp, bắt đầu hoang mang, hiện tại sao nàng lại không biết Tiết Phong Lan đang gày bẫy nàng kia chứ?
“Nếu ngươi không trộm thì hẳn là của Vương công tử cho ngươi rồi nhỉ?”
“Không... ta...” Lục La cắn môi, bàn tay bấm vào da thịt đến mức bật máu, không thể phản bác lại lời của Tiết Phong Lan.
“Cái gì? Năm trăm lượng?!” Vương phu nhân vốn im lặng nãy giờ đột nhiên lại gào lên khiến không ít người giật mình, mọi người còn chưa hiểu được chuyện gì Vương phu nhân đã đi về phía Lục La, miệng không ngừng nói, tay còn đang đánh về phía nàng ta.
“Tiện nhân này, ngươi dám lừa bạc của nhi tử ta, trả đây mau, trả lại đây...”
Hành động này của Vương phu nhân khiến không ít người ở đây há hốc mồm, nhưng rất nhanh mọi người liền hiểu tâm tình kích động này của Vương phu nhân là ở đâu mà ra. Năm trăm lượng, nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít, đối với những người giàu sang phú quý, bỏ ra vài trăm lượng để mua một món đồ thì không có chuyện gì nhưng với một dân thường thì khác, năm trăm lượng có thể giúp họ sống cả đời, đó là sự khác biệt giữa người giàu và kẻ nghèo. Vương gia làm quan trong triều, tuy chức quan không lớn nhưng bổng lộc cũng tàm tạm, hơn nữa bên ngoài Vương gia còn kinh doanh tiệm vàng, buôn bán cũng xem như kha khá, đối với người ngày nào cũng đeo cả lượng vàng lên người như Vương phu nhân đây, không ngờ đụng đến năm trăm lượng đã có hành động như vậy, đúng là khiến người khác phải trầm trồ kinh ngạc một phen mà.
“Ô ô ~~ đừng đánh nữa... nô tì không có...” Lục La không dám đánh lại Vương phu nhân nên chỉ có thể ôm đầu né tránh, mà nàng càng né thì Vương phu nhân càng đánh hăng say, thân hình mập mạp đung đưa vô cùng khó coi.
“Tiện nhân, ngươi dám lừa tiền của nhi tử ta, đồ đáng chết...”
“Tiểu thư... cứu nô tì a... đừng đánh mà...”
“Dám lấy bạc của Vương gia chúng ta? Ngươi đúng là tiện tì không có giáo dưỡng, mau trả bạc lại cho ta, trả bạc đây...”
“Đủ rồi, dừng tay lại!” Trường Bình Hầu phu nhân tức giận hô lên, cho người tách Vương phu nhân và Lục La ra, gương mặt xinh đẹp thoáng nhiễm hồng vì tức giận, nàng tức giận không phải vì Lục La làm sai, mà là bởi vì lời nói của Vương phu nhân, Vương phu nhân này xuất thân thương gia, không giống như những tiểu thư khuê các ăn nói điềm đạm, nàng ta đụng chuyện là mắng chửi người khác, hơn nữa lời lẽ lại vô cùng khó nghe, tuy nói Lục La làm sai chuyện nhưng Vương phu nhân không chút nể mặt mà mắng như thế chẳng khác nào tát thẳng vào mặt nàng?
“Tiện nhân, trả bạc lại đây...” Vương phu nhân bị tách ra vẫn không ngừng hướng về phía Lục La gào thét, ý đồ muốn đối phương trả bạc lại cho nàng, Đông Trúc khó khăn lắm mới giữ được Vương phu nhân, hiện tại lại phải đứng cạnh nghe nàng ta gào thét vào lỗ tai, lần đầu tiên trong cuộc đời Đông Trúc có ý nghĩ muốn đánh người.
“Vương phu nhân, ngươi thân là phu nhân của Vương gia, cùng một nha hoàn đánh nhau còn ra thể thống gì nữa?” Trường Bình Hầu phu nhân thấy đã tách Vương phu nhân ra rồi mà đối phương vẫn không chịu im miệng, cứ hướng về phía Lục La đòi lại bạc, mà Lục La một bên ôm mặt khóc, tiếng khóc và tiếng la mắng đan xen vào nhau cứ như một cây đàn hư tấu lên một hồi ly biệt khiến nàng không khỏi sa sầm mặt.
“Tiện nhân đó lấy bạc của nhi tử ta, ngươi bảo nàng trả bạc đây.” Ngày thường nhi tử ăn xài phung phí nàng cũng là nhắm mắt cho qua nhưng hôm nay nhi tử cư nhiên lại đem năm trăm lượng đưa cho tiện tì này, nếu đối phương là tiểu thư khuê các nhà nào đó, nàng cũng đành bỏ qua, dù sao sau này vẫn có cơ hội đòi lại, ai biết được thế nhưng đối phương chỉ là một nha hoàn, một nha hoàn thấp kém như Lục La, bạc vào tay nàng ta rồi thì lấy đâu ra bạc trả cho nàng?
Hiện tại không đòi thì chờ đến khi nào?
“Vương phu nhân, ngươi ăn nói cẩn thận một chút!” Đối với thái độ của Vương phu nhân, Trường Bình Hầu phu nhân rõ ràng đã bị chọc giận, lời lẽ không khỏi sắc bén hẳn lên.
“Được rồi, được rồi, mọi chuyện còn chưa tra rõ, hai người mỗi bên nhường nhịn một chút đi.” Diệp phu nhân nhìn hai người đấu khẩu gay gắt nhịn không được mà mở miệng khuyên can: “Dù sao cũng là bậc trưởng bối, tranh cãi trước mặt tiểu bối không sợ mất mặt hay sao chứ?”
Trường Bình Hầu phu nhân cũng hiểu rõ đạo lí này, nàng trừng mắt về phía Vương phu nhân mà không nói một lời, Vương phu nhân bên kia bị nàng trừng, tức giận muốn mở miệng lại chạm phải ánh mắt của Vương lão gia, Vương lão gia nãy giờ vẫn ở im lặng không nói nhưng lúc này lại đang nhìn Vương phu nhân với ánh mắt cảnh cáo, Vương phu nhân mím môi, giãy giụa khỏi người Đông Trúc rồi đi đến bên cạnh Vương lão gia, không gian lần nữa khôi phục yên tĩnh, ngoại trừ... tiếng khóc của Lục La.
“Ngươi còn muốn khóc đến khi nào?” Liên Như Nguyệt lạnh giọng mở miệng, trên mặt nàng lúc này đã phủ một lớp băng mỏng, cả người nàng tản ra khí lạnh khiến người xung quanh đều biết nàng đang cực kì tức giận.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Liên Như Nguyệt nàng lại mất mặt như vậy, trước kia ăn thiệt trước mặt Hạ Nguyệt Lam nàng còn chưa đến mức đánh rớt mặt mũi như hiện tại, không nghĩ đến ngày hôm nay... lại vì một nha hoàn mà mất sạch mặt mũi, đáy lòng Liên Như Nguyệt lúc này đối với Lục La đã hoàn toàn chán ghét, cho dù ngày hôm nay Lục La vì lý do gì mà làm như vậy thì nàng cũng sẽ không bỏ qua cho đối phương, đồng thời cũng không bỏ qua cho người đứng đằng sau chuyện này.
Nghĩ đến vấn đề này, đôi mắt nàng thoáng qua tia ảo não, nếu không phải là Tiết Phong Lan thì còn tốt, còn nếu thật sự là nàng, nàng thật sự không biết nên dùng vẻ mặt gì để đối mặt với đám người Tiết gia nữa.
“Tiểu... tiểu thư...” Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lục La không khỏi ngẩng đầu lên, đập vào mắt là dung nhan mỹ lệ của Liên Như Nguyệt, hóc mắt nàng không khỏi đỏ lên, Vương phu nhân ra tay không nhẹ, cho nên mặt mũi nàng lúc này có vài chỗ đã sưng đỏ nhưng Liên Như Nguyệt thấy vậy cũng chẳng sinh lòng thương tiếc.
“Ngươi nói, số bạc đó rốt cuộc là Lan Nhi đưa cho ngươi, vẫn là Vương công tử cho ngươi?” Liên Như Nguyệt trầm giọng, trong giọng nói mang theo sự lạnh lẽo không khó phát hiện.
“Nô tì...”
“Nói mau!” Giọng nói Liên Như Nguyệt đột nhiên bén nhọn hẳn lên khiến Lục La không khỏi sợ hãi, nhớ lại những thủ đoạn của đối phương, đáy lòng nàng liền run lên.
“Là... là Vương thiếu... Vương thiếu gia cho nô tì...” Lục La nhắm mắt, nhận mệnh gật đầu.
“Tiện nhân... còn không mau giao...” Vương phu nhân nghe thấy Lục La thừa nhận liền muốn lao lên bất quá lại bị Vương lão gia giữ tay lại.
“Nàng còn muốn nháo đến khi nào?” Vương lão gia lúc này cũng tức giận không thôi nhưng e ngại mặt mũi nên mới không dám nói nhiều, vậy mà Vương phu nhân không hiểu cho nổi khổ của hắn, cứ làm mọi chuyện ầm ĩ thành như vậy.
“Thiếp...” Vương phu nhân bị quát hơi rụt đầu, môi mím lại, không dám nói thêm cái gì, trong lòng không ngừng mắng Lục La, nàng chỉ muốn đòi tiền lại mà thôi, bạc của Vương gia các nàng dễ kiếm lắm sao, năm trăm lượng cũng đâu phải con số nhỏ?