Mục lục
Trà Môn Khuê Tú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy Tô Ngọc Uyển đã có chuẩn bị, Hứa ma ma cũng an tâm.

Tô Ngọc Uyển ngại Trần phủ nhiều người phức tạp, lại không biết Phó Dung sẽ còn chơi chiêu trò gì với mình nữa hay không cho nên Tô Ngọc Uyển cũng không muốn về Trần phủ sớm. Lúc sáng nàng nói với Trần lão phu nhân như vậy bất quá cũng chỉ là tìm cớ mà thôi, nàng đến phủ thành một chuyến, dĩ nhiên là sẽ mang theo chút lễ vật trở về, nhưng mà chỉ cần hạ nhân ra ngoài mua một ít là được, nào có cần nàng phải tự đi một chuyến chứ?

Cho nên Tô Ngọc Uyển dứt khoát ở lại trong sân viện đến giờ cơm chiều mới trở lại Trần gia.

Vừa vào tới cửa, Tô Ngọc Uyển đã nhạy bén cảm nhận được không khí có chút không đúng, nha hoàn của Trần lão phu nhân ai cũng rón ra, rón rén, chỉ sợ mình bị giận chó đánh mèo, mà Trần lão phu nhân đang ngồi trong phòng sắc mặt cũng rất khó coi. Trần tam phu nhân vẫn còn đang ngồi lau nước mắt trước mặt bà ấy.

Tô Ngọc Uyển biết Trần gia đã xảy ra chuyện, chỉ là làm khách nhân nàng cũng không tiện hỏi nhiều, đành hành lễ với Trần lão phu nhân và tam phu nhân, “Cữu tổ mẫu, tam biểu cữu mẫu, con đã về rồi.”

Trần tam phu nhân trầm thấp ừ một tiếng, cúi đầu xoay qua một bên, không muốn để Tô Ngọc Uyển nhìn thấy bộ dạng luống cuống của mình.

“Ngươi về rồi đấy à?” Trần lão phu nhân miễn cưỡng cười cười nói, “Ngươi đi cả ngày chắc cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi trước đi. Hôm nay ta cũng mệt mỏi, nên đã phân phó mọi người tự dùng cơm trong viện của mình rồi, một lát nữa ngươi cũng không cần phải tới đây, ta sẽ kêu phòng bếp đưa cơm sang đó.”

“Vâng. Vậy Cữu tổ mẫu hãy nghỉ ngơi cho thật tốt, ta xin phép về trước.” Tô Ngọc Uyển hành lễ lui ra.

Sau khi trở lại khách viện, Tiết Sương ra đón nàng, vừa pha trà, vừa cười hì hì nói: “Cô nương, ngươi nhất định là không đoán được hôm nay Trần gia đã xảy ra chuyện gì đâu.”

Cốc Vũ trừng mắt liếc nàng một cái nói: “Có việc thì nhanh nói, còn ở đó mà úp úp, mở mở cái gì hả?”

Tiết Sương nhe răng với Cốc Vũ xong mới quay lại, hưng phấn kể cho Tô Ngọc Uyển: “Trưa hôm nay lúc Trần tam thiếu gia trở về đã rơi xuống hồ nước cùng với Phó cô nương.”

Tô Ngọc Uyển, Lập Xuân, Cốc Vũ đều trợn mắt, há mồm.

“Sao lại như vậy?” Cốc Vũ hỏi.

Tiết Sương đắc ý liếc nàng một cái, kiêu ngạo quay đầu, hếch cằm lên không nói, ra vẻ “ngươi cầu ta đi”.

Cốc Vũ hận đến ngứa răng, vươn tay nhéo nàng một cái mắng: “Có rắm mau thả, có chuyện nhanh nói!”

“Cô nương, nàng khi dễ ta.” Tiết Sương đáng thương lui về phía Tô Ngọc Uyển, thuận tiện cáo trạng.

Bởi vì sinh kế nên Tô Ngọc Uyển không thể không giả vờ thành thục, nhưng mà dù sao nàng vẫn chỉ mười lăm, đối với mọi chuyện đều có tâm hiếu kỳ rất lớn, thấy Tiết Sương úp úp mở mở như vậy thì trong lòng cũng thầm hận, nhưng dù sao cũng là chủ tử, cho nên nàng đành phải ra vẻ một chút, “vuốt lông” cho Tiết Sương: “Một lát ta sẽ mắng nàng, ngươi nhanh nói đi.”

Tiết Sương đắc ý nhìn Cốc Vũ một cái mới thong thả nói: “Cô nương cũng biết sau khi Trần lão phu nhân ăn cơm xong thường có thói quen đi dạo tiêu thực chỗ hồ nước bên kia. Trưa nay lúc Trần lão phu nhân vừa đi tới đó đã thấy Trần tam thiếu gia cả người ướt đẫm ôm lấy Phó cô nương từ dưới hồ nước đi lên. Lúc đó Phó cô nương đã ngất đi rồi, lão phu nhân cho người ép nước ra cho nàng, rồi ấn huyệt nhân trung một lát nàng mới tỉnh lại. Sau đó Trần tam thiếu gia mới kể lại là lúc hắn từ học đường trở về, đi ngang qua hồ nước thì trông thấy Phó cô nương cũng đang đi về phía này, chẳng may bị chợt trân rơi vào trong hồ. Ngặt nỗi xung quanh lại không có ai cho nên hắn mới phải tự mình xuống cứu.”

Mấy chủ tớ Tô Ngọc Uyển liếc nhìn nhau, lắc đầu.

Tiết mục rơi xuống nước kiểu này ở hậu trạch cũng không hiếm thấy, chỉ là nếu có thời cơ thích hợp thì cho dù thủ đoạn có cũ kỹ thế nào chăng nữa cũng sẽ có hiệu quả, thường thường vẫn giúp người ta đạt được mục đích mong muốn.

Nam tử bình thường nhìn thấy nữ tử rơi xuống nước, trừ phi là người có lòng dạ sắt đá, nếu không đều sẽ xuống nước cứu người. Hơn nữa bởi vì liên quan đến trong sạch của nữ tử, cho nên cũng không thể để nam bộc xuống cứu. Muốn cứu người dù sao cũng phải tiếp xúc da thịt, quần áo sau khi xuống nước lại dán chặt vào người, dù thế nào thì nam tử cũng phải phụ trách với người mình được cứu.

Nghĩ tới tâm cơ và thủ đoạn của Phó Dung, chuyện này liền khó mà nói là trùng hợp được. Lại nghĩ tới Trần Trác Lãng đơn thuần, còn có lời nói tối qua của Hàn ma ma, trong lòng mọi người liền cảm thấy quái dị.

“Sau đó thì sao?” Hứa ma ma không nhịn được hỏi.

Tiết Sương lắc đầu: “Trần lão phu nhân chỉ phân phó hạ nhân đưa Phó cô nương về khách viện, rồi  phái người thỉnh đại phu. Còn chuyện này phải giải quyết thế nào thì hình như vẫn còn chưa quyết định.”

Nhớ tới không khí trong phòng của Trần lão phu nhân lúc nãy, Tô Ngọc Uyển cũng có chút suy đoán.

Tính tình của Cốc Vũ xưa nay đều không trầm ổn được như Tô Ngọc Uyển và Lập Xuân, nàng cười lạnh nói: “Chẳng qua Phó cô nương không cam lòng làm thiếp cho Trần đại thiếu gia, lại không lay chuyển được ý định của mẫu thân ham phú quý nhà mình, cho nên mới nảy ra ý định làm chính thê của tam thiếu gia. Chắc nàng cho là tam thiếu dù sao cũng chỉ là nhi tử của thứ phòng, thân phận nàng tuy thấp nhưng nếu đã xảy ra chuyện như thế, Trần gia cũng không thể không cho nàng một cái giao đãi. Nương nàng lại ở trước mặt lão phu nhân giả vờ đáng thương, lão phu nhân mềm lòng sẽ đồng ý để nàng gả cho tam thiếu. Chỉ là nàng ta quên mất, tam phu nhân vẫn luôn tự cho mình là người ở trên cao, ngay cả cô nương nhà chúng ta còn có thể ghét bỏ, làm sao lại có thể nhìn trúng nàng chứ? Lão phu nhân cũng sẽ không vì nàng ta mà ép buộc tam phu nhân. Ài, nàng ta nóng vội mưu tính như vậy, nếu biết kết quả cuối cùng bất quá chỉ là từ tiểu thiếp của đại thiếu gia đích phòng trở thành tiểu thiếp của tam thiếu gia thứ phòng, không biết trong lòng sẽ có tư vị thế nào?”

“Còn có thể có tư vị gì nữa chứ, nhất định là vừa chua xót vừa khổ sở, biết vậy chẳng làm rồi.” Hứa ma ma cũng vui vẻ nhìn người gặp họa nói.

Tối hôm qua Phó Dung tính kế trên đầu Tô Ngọc Uyển đã khiến cho mấy hạ nhân Tô gia cảm thấy chán ghét. Cho nên bây giờ nàng ta có rơi xuống hoàn cảnh nửa vời như vậy thì mọi người cũng khó mà đồng tình cho được.

“Được rồi, chuyện này cũng không liên quan tới chúng ta. Ngày mai chúng ta sẽ trở về, mọi người đem đồ đạc thu xếp trước đi.” Tô Ngọc Uyển phân phó.

Mọi người đồng thanh đáp lời, sau đó cũng đứng lên đi làm việc của mình.

………………………………..

Trong phòng của Trần lão phu nhân, tam phu nhân căm hận nói: “Ta cũng không tin đây là chuyện ngoài ý muốn. Giờ đó, nàng ta không ở trong phòng cùng với mẫu thân của mình, bên người lại không mang theo nha hoàn, một mình chạy tới chỗ hồ nước làm gì? Còn chọn đúng nơi Lãng ca nhi tan học trở về nhất định phải đi qua. Nữ nhân tâm cơ thâm trầm như vậy, cho dù làm thiếp cũng là một cái tai họa ngầm, ta nhất định sẽ không đồng ý để Lãng ca nhi nạp nàng vào cửa.”

Trong lòng Trần lão phu nhân cũng rất tán đồng quan điểm của tam phu nhân. Bà đã ngần này tuổi, có thủ đoạn nào trong nội trạch mà chưa nghe, chưa thấy đâu. Chút thủ đoạn này của Phó Dung, bà chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấu. Mà chính bà cũng không thích Phó Dung chơi thủ đoạn ngay dưới mí mắt của mình như vậy, này còn không phải xem bà như đồ ngốc hay sao?

Chỉ là Phó Dung dù sao cũng là nữ nhi của Ngũ cô thái thái, tuy Ngũ cô thái thái đã gả ra ngoài, gia cảnh cũng chẳng ra sao nhưng mà dù sao huynh đệ của nàng vẫn còn ở trong gia tộc. Bây giờ Trần Trác Lãng trước mắt bao người đã ôm Phó Dung từ trong nước lên, cho dù thế nào cũng phải tỏ vẻ một chút, ít nhất cũng phải cho Phó Dung một cái thân phận thị thiếp mới được. Nếu không Ngũ cô thái thái trở về nhà mẹ đẻ thêm mắm dặm muối khiến mấy huynh đệ của nàng ta nháo lên, thì thanh danh của Trần lã thái gia cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK