Thẩm đại phu nhân giận dữ liếc mắt nhìn hắn: “Nương có hồ đồ như vậy sao? Đến cả điểm này cũng không biết mà cha ngươi còn yên tâm để ta đi kinh thành?” Bà vừa nói vừa liếc trượng phu một cái.
Thẩm đại lão gia tuy là người nắm quyền Thẩm gia, nhưng tình cảm phu thê hai người rất tốt, thậm chí còn hơi sợ vợ. Nghe thê tử nói vậy thì vội vàng phụ họa: “Còn không phải sao, nương ngươi làm việc gì cũng đều có chừng mực, làm sao có thể phạm phải hồ đồ như vậy được chứ? Nhà kia thế nào, đại bá ngươi đã sớm hỏi thăm rõ ràng rồi, bọn họ cũng là người theo phái Đại hoàng tử. Nếu không người ta làm sao có thể để ý chúng ta?”
Thẩm Nguyên Gia cúi đầu rầu rĩ “Vâng” một tiếng.
Không ai hiểu con bằng mẹ, Thẩm đại phu nhân vừa nhìn Thẩm Nguyên Gia như vậy đã biết hắn đang nghĩ gì, bà hơi trầm mặt quát: “Gia ca nhi, nương nói cho con biết, hôn sự này con không được phép lựa chọn. Nếu Viên gia không cự tuyệt, vậy thì cửa hôn sự này sẽ không thay đổi. Còn nha đầu Tô gia kia, nếu con thật sự thích nàng, thì chờ Viên tiểu thư vào cửa xong lại nghĩ biện pháp cho nàng làm thiếp là được. Nếu muốn làm chính thê vậy thì cả đời này nghĩ cũng đừng nghĩ. Con là đích trưởng tôn của Thẩm gia, phải gánh vác trọng trách của gia tộc, hôn nhân đại sự há có thể mang ra đùa giỡn hay sao? Muốn thú ai thì thú, trên đời này nào có chuyện dễ dàng như thế?”
Thẩm Nguyên Gia rùng mình đáp “Vâng.”
Thẩm đại lão gia vội vã tiến lên hòa giải: “Được rồi, được rồi, hắn đã lớn như vậy rồi, chẳng lẽ chút chừng mực này cũng không hiểu hay sao? Nàng đừng tức giận, nhìn xem, đi cả một ngày cũng mệt mỏi rồi, nhanh ăn cơm rồi nghỉ ngơi đi thôi. Để ta cho người dọn cơm.”
Lúc này Thẩm đại phu nhân mới dịu sắc mặt, hưởng thụ quan tâm của trượng phu, ôn nhu nhìn hắn nói: “Cũng chỉ có lão gia quan tâm ta, đứa con này sinh ra chính là để chọc tức ta mà.”
Thẩm Nguyên Gia không ngồi nổi nữa, đứng lên hành lễ với cha mẹ nói: “Nương vất vả rồi, con trở về phòng trước đây, cơm chiều con còn phải bồi Nhan công tử nên sẽ không tới đâu.”
Thẩm đại phu nhân biết nhi tử mình không thoải mái, cũng không nói gì thêm, phất phất tay: “Được rồi, đi đi.”
Thẩm Nguyên Gia thi lễ, lui ra ngoài, ra khỏi cửa chính viện còn quay đầu nhìn lại phòng cha mẹ một cái, nặng nề trở về sân viện của mình, cơm cũng không ăn đã lên giường đi ngủ.
………………………………………
Hôm sau trong Tô phủ, sáng sớm Ân thị đã gọi Tô Ngọc Uyển tới đưa cho nàng bộ y phục mới được bà cắt may đêm qua nói: “Nào, con nhanh thử xem có vừa không?”
Tô Ngọc Uyển nhìn bộ y phục mới, lại nhìn đôi mắt đỏ bừng của mẫu thân thì hơi trách cứ nói: Quần áo con chưa mặc tới còn nhiều lắm, nương tội gì phải thức cả đêm để làm mấy thứ này làm gì, người vừa mới khỏi bệnh không lâu, nếu lại bệnh nữa thì phải làm sao?”
Ân thị cười nói: “Nương không sao, một lát ăn cơm xong lại đi ngủ bù là được. Con nhanh mặc thử xem có chỗ nào không vừa không, để nương sửa lại cho.”
Tô Ngọc Uyển hết cách đành phải thay quần áo, Ân thị đánh dấu chỗ còn hơi rộng xong thì kêu nàng cởi ra, cũng không ăn sáng mà ngồi xuống sửa luôn. Tô Ngọc Uyển biết tính tình của mẫu thân nhà mình, nên cũng tùy bà.
Cũng may không phải sửa nhiều, chỉ một lát đã xong, Ân thị để Tô Ngọc Uyển thử thêm lần nữa sau đó mới vừa lòng gật đầu: “Ừm, không tệ, rất vừa vặn.” Nói xong lại sờ sờ mặt Tô Ngọc Uyển, vui mừng nói: “Nữ nhi của ta càng lớn càng xinh, mặc cái gì cũng đẹp hết.”
Lời này của Ân thị cũng không phải không có lý, lúc Tô Ngọc Uyển chọn vải đã cố ý chọn tông màu hơi trầm của trúc xanh, chỉ có lão phu nhân hoặc là nha hoàn mới hay dùng, cô nương trẻ tuổi mặc vào sẽ có cảm giác già dặn. Nhưng mà da Tô Ngọc Uyển trắng nõn, đôi mắt sáng như sao, hai má ửng hồng, môi đỏ răng trắng, mặc y phục kia lên lại càng tôn thêm vẻ trắng nõn của làn da, vừa trang trọng lại xinh đẹp tao nhã. Giống như trân châu giữa cát, có muốn giấu thế nào cũng không che hết được hào quang của nó.
Tô Ngọc Uyển nhìn mình trong gương xong cũng không biết nói gì cho phải, nhíu mày nói: “Bộ này vẫn không nên mặc thì hơn, để con về phòng tìm bộ khác.”
Ân thị biết suy nghĩ trong lòng Tô Ngọc Uyển, nhưng lại không cam tâm nữ nhi nhà mình xinh đẹp như vậy lại cứ cố tình dìm xuống, khiến người ta bỏ qua rồi khinh thị. Bà nói: “Hôm qua chúng ta đã chọn khúc vải này trước mặt Hình phu nhân, nếu hôm nay con không mặc không biết bà ấy sẽ nghĩ như thế nào nữa.”
Tô Ngọc Uyển nghĩ nghĩ thấy cũng đúng nên thỏa hiệp: “Thôi được, vậy cứ mặc bộ này đi.”
Ân thị kéo kéo tay áo nàng nói: “Con nhanh cởi ra đi, để nương cho người thêu thêm mấy đóa hoa lên tay áo, vừa đẹp lại không quá mức phô trương.
Tô Ngọc Uyển vẫn đang trong hiếu kỳ, không thể ăn mặc quá mức cầy kỳ rực rỡ, nhưng chỉ thêu mấy đóa hoa ở ống tay áo thì không sao. Tú nương trong phủ tay nghề cũng rất tốt, tay chân lại lanh lẹ, thêu mấy đóa hoa cũng không mất bao nhiêu thời gian. Tô Ngọc Uyển vừa dùng bữa sáng với Ân thị xong thì tú nương đã mang y phục đến.
Ân thị cầm lên xem thử một chút nói: “Ổn rồi, con nhanh mặc vào đi. Hạ Chí nhanh búi tóc, trang điểm cho cô nương.”
Trong bốn nha hoàn, Hạ Chí khéo tay nhất, bình thường chuyện chải tóc và chọn lựa y phục này đều do nàng đảm nhiệm.
Tô Ngọc Uyển cũng biết nếu mình còn chưa thu thập thỏa đáng thì mẫu thân sẽ lo lắng không ngủ được, cho nên đành phải thay y phục, rồi gọi Hạ Chí tới búi tóc cho mình.
Chuẩn bị thỏa đáng xong cũng sắp tới giờ, nên Tô Ngọc Uyển lên xe đến Trần phủ luôn.
Đợi nữ nhi đi rồi Ân thị mới yên tâm đi nghỉ.