Tiểu Khương thị nhàn nhã đứng dậy, bước lên nhún người hành lễ.
Kim thị ngồi ở một bên, trên mặt cũng không có biểu tình gì, tựa như tiểu Khương thị chẳng có quan hệ gì với nàng, mà những lời kia của Khương thị cũng không phải nói nàng vậy.
Tô Ngọc Uyển thấy cảnh này thì thở dài trong lòng.
Kim thị kiêu căng, không được lòng mẹ chồng đó là thất bại của nàng ta. Nhưng Khương thị trước mặt nhiều người lại giẫm lên mặt mũi của con dâu như vậy thì cũng hơi quá đáng. Lão phu nhân thấy vậy cũng không nói gì, còn để mặc cho bà tùy ý giẫm đạp lên thể diện của trưởng tôn tức như vậy, chẳng khác nào cả nhà đều xúm vào khi dễ Kim thị, này cũng quá thất đức đi. Làm như vậy, người mất mặt không phải là Kim thị, ngược lại còn để lộ nội tình bên trong Trần gia.
Một trưởng bối công đạo từ ái, có giáo dưỡng sẽ không cho phép con cháu làm như vậy. Cho dù là có cũng sẽ giấu cho thật kỹ chứ không phơi hết ra cho người ngoài thấy như này.
Ân thị từ nhỏ đến lớn đều là người thủ lễ, cho nên người Trần gia thấy bình thường thì bà lại cảm thấy xấu hổ, quay đầu nhìn về phía Tô Ngọc Uyển, không biết có nên cho tiểu Khương thị lễ gặp mặt hay không – lúc nãy mấy tiểu bối Trần gia tới chào hỏi bà đều cho lễ gặp mặt.
Tô Ngọc Uyển tiến lên đỡ Ân thị rồi cười nói với Khương thị: “Nương ta mấy hôm trước mới bệnh một trận, biểu mợ không ngại để ta đỡ bà ngồi xuống nói chuyện chứ?”
“Không ngại, không ngại. Là chúng ta sơ ý.” Khương thị vội chỉ chỉ ghế dựa, “Biểu đệ muội nhanh ngồi xuống nói chuyện đi.”
Tô Ngọc Uyển đỡ Ân thị ngồi xuống, tự mình rót trà, đưa tới tay Ân thị: “Nương, tay người lạnh quá, trước cứ dùng ly trà này ủ ấm tay đi.”
Ân thị đón ly trà nóng rồi giải thích với Trần lão phu nhân và Khương thị: “Tay chân ta rất dễ nhiễm lạnh, mấy hôm trước lại sinh bệnh, tuy đã không còn đáng ngại nữa nhưng tay chân lúc nào cũng lạnh như băng, không thoải mái. Nói thật ta ở nhà vẫn phải dùng lò sưởi tay đó, bởi vì tới làm khách mà như vậy thì có hơi ngại cho nên mới không mang theo.”
“Thân thể quan trọng nhất, chúng ta là thân thích, còn chú ý nhiều như vậy làm gì?” Trần lão phu nhân cười nói, lại quay đầu phân phó nha hoàn, “Nhanh mang lò sưởi tay lên cho Tô đại phu nhân.”
“Không cần, không cần.” Ân thị vội vàng từ chối, “Ta dùng chung trà ấm này áp tay là được rồi, không cần phiền toái như vậy đâu.”
“Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi, có phiền toái gì đâu.” Trần lão phu nhân nói.
Nói qua nói lại mấy câu, Ân thị liền trực tiếp bỏ qua chuyện đưa quà gặp mặt cho tiểu Khương thị. Tiểu Khương thị không thu được lễ gặp mặt, cũng không cảm thấy xấu hổ, từ lúc Tô Ngọc Uyển đỡ Ân thị ngồi xuống, Khương thị đã bảo nàng ta lui trở lại phía sau mình, đứng cùng với mấy nha hoàn nơi đó.
Tô Ngọc Uyển không khỏi lại thầm than ở trong lòng: xem ra tiểu Khương thị này còn lợi hại hơn cả Phó Dung. Tuy Phó Dung có tâm cơ, có thủ đoạn, nhưng dù sao cũng xuất thân hàn môn, thủ đoạn của nàng ta đều không lên được mặt bàn, cho dù có gả vào cũng không được Khương thị yêu thích. Nhưng mà tiểu Khương thị thì khác, nàng ta có tấm lòng rộng lớn, không màng hơn thua và phong phạm đại gia, cho dù có đứng cùng một chỗ với Kim thị cũng sẽ không bị thua kém, hơn nữa còn có Khương thị chống lưng phía sau, nếu nàng ta muốn đạp Kim thị dưới chân cũng không có gì khó.
Nghĩ đến đây, Tô Ngọc Uyển liền không nhịn được mà nhìn về phía Kim thị.
Kim thị vẫn luôn rũ mắt ngồi ở một bên dường như cảm giác ánh mắt được Tô Ngọc Uyển, nên nâng mắt lên nhìn về phía nàng, ánh mắt hai người gặp nhau ở giữa không trung. Tô Ngọc Uyển hơi gật đầu với Kim thị xong thì thu hồi ánh mắt, bưng chén trà lên hớp một ngụm. Trà vừa vào miệng đã tỏa hương thơm ngát, đúng là trà Xuân trước đây nàng tặng cho Trần gia.
“Uyển biểu tỷ, sao thế, quan hệ của ngươi và đại biểu tẩu hình như có vẻ rất tốt nhỉ?” Giọng nói lanh lảnh của Trần Hân Nhi bất ngờ vang lên, bởi vì thanh âm khá lớn nên lấn át cả cuộc nói chuyện của Trần lão phu nhân và Ân thị.
Trần lão phu nhân không vui, nhìn về phía Trần Hân Nhi.
Khương thị đang ngồi bên cạnh nghe Trần lão phu nhân và Ân thị nói chuyện, thấy vậy thì vội vàng ra vẻ trách cứ nói: “Hân Nhi, sao lại không lễ phép như vậy? Tổ mẫu đang nói chuyện, ngươi lớn tiếng như vậy làm gì? Thật là càng lớn càng không hiểu chuyện.”
Ân thị có chút mơ hồ không rõ, hơn nữa bà xưa nay đều không muốn người khác vì mình mà sinh ra mâu thuẫn nên vội vàng hòa giải: “Không sao, trẻ con nhất thời kích động nói lớn tiếng chút cũng là bình thường. Với ta mà nói, nữ nhi phải hoạt bát như vậy mới tốt, cứ như Uyển tỷ nhi nhà ta cái gì cũng tốt nhưng lại quá mức trưởng thành, khiến ta đôi khi lại có cảm giác mình còn nhỏ hơn cả nàng đó.”
Lời này của Ân thị khiến Trần lão phu nhân và Khương thị buồn cười. Khương thị đang muốn mở miệng nói chuyện thì Trần Hân Nhi đã vội vàng nói chen vào: “Mẫu thân, vừa rồi ta nhìn thấy Uyển biểu tỷ và đại tẩu mắt qua mày lại, tựa hồ như có rất nhiều chuyện muốn nói, Uyển biểu tỷ còn gật đầu mỉm cười với đại tẩu nữa cho nên mới tò mò hỏi một câu” Nói xong thì đứng lên hành lễ với Ân thị nói:”Là ta thất lễ, còn mong biểu thẩm bỏ quá cho.”
Ân thị há miệng thở dốc, theo bản năng định nói “Không có gì”, nhưng trong lòng cứ cảm thấy có gì không ổn, lại không biết không ổn ở đâu, đành phải quay đầu nhìn Tô Ngọc Uyển.
Trần lão phu nhân và Khương thị nhíu mày, cũng quay sang nhìn Tô Ngọc Uyển và Kim thị.
Kim thị vẫn mặt than như cũ, nhưng hai mắt lại nhìn chằm chằm Trần Hân Nhi, túm chặt khăn trong tay, ngay cả móng tay khảm vào da thịt cũng không biết, hiển nhiên là vô cùng tức giận.
Tô Ngọc Uyển cười cười, đôi mắt trong veo như nước lạnh nhạt nhìn về phía Trần Hân Nhi.
Không khí trong phòng bỗng dưng vô cùng quỷ dị.
Vẫn là Trần lão phu nhân từng trải, tâm tư xoay chuyển thật nhanh, quay đầu trách Trần Hân Nhi: “Ngươi lại nói hưu nói vượn cái gì đó? Lần trước Uyển biểu tỷ ngươi đến đây là ta để đại biểu tẩu ngươi chiêu đãi nàng. Bây giờ nàng tới làm khách, gật đầu thi lễ với đại biểu tẩu ngươi là do nàng lễ phép, có gì kỳ quái đâu? Ngươi đứa nhỏ này, càng ngày càng không có quy củ. Khương thị, tuy ngươi bận rộn quản gia nhưng cũng nên bớt chút thời gian dạy dỗ nữ nhi của mình đi. Cũng may hôm nay là biểu đệ muội của ngươi tới làm khách, nếu là người khác, chẳng phải đã khiến chúng ta mất hết mặt mũi rồi hay sao?”
Khương thị vội vàng đứng lên, cung kính nói: “Vâng.” Lại trừng nữ nhi, “Còn không mau xin lỗi Uyển biểu tỷ đi?”
Trần Hân Nhi hư hỏng như vậy một phần cũng là do Trần lão phu nhân dung túng, làm sao có thể chịu được chuyện lão phu nhân khiển trách mình trước mặt mọi người? Hai mắt nàng ta đỏ lên, ủy khuất nói: “Ta, ta cũng đâu nói gì, chỉ tò mò một tiếng thôi mà…” Nói xong thì dùng khăn tay che miệng chạy ra ngoài, không thèm để ý chuyện Khương thị muốn nàng xin lỗi Tô Ngọc Uyển.