- Vậy tỷ về sớm chút, trên núi nhanh tối, về muộn không an toàn.
- Ừm, tỷ biết rồi. Đệ vào đi thôi.
Tô Ngọc Uyển lại lên ngựa, để Ngô Chính Hạo đánh xe lên Tùng La am.
Đại Phương đại sư rất ít khi ra ngoài, ngày thường đều ở trong chùa, lên núi là có thể gặp được. Thấy Tô Ngọc Uyển tới, Đại Phương đại sư cười ha hả hướng nàng vẫy tay:
- Nhanh lại đây, nếm thử trà ta mới pha.
Đại Phương đại sư sở dĩ nguyện ý cùng một tiểu cô nương như Tô Ngọc Uyển phẩm trà, ngoại trừ cảm thấy Tô Ngọc Uyển tốt tính, quan trọng nhất chính là Tô Ngọc Uyển trời sinh đã có một đầu lưỡi tốt. Nàng đối hương vị cực kỳ mẫn cảm, người khác nếm không ra sự khác biệt nho nhỏ của hai loại lá trà, nàng chỉ cần nếm một cái liền biết, lại còn có có thể nói ra đường đi nước bước trong đó. Đối với người si mê nghiên cứu lá trà như Đại Phương đại sư mà nói, thiên phú này của nàng cực kỳ quan trọng.
Đại Phương đại sư không thích mấy nghi thức xã giao rườm rà, nên Tô Ngọc Uyển cũng không khách khí, đi qua ngồi xuống, đón chung trà trong tay Đại Phương đại sư.
Nàng cũng không vội uống, mà đặt xuống trước mắt nhìn màu nước, thấy nước thanh triệt sáng trong, lớp men trắng của ly gốm bị nước trà ánh lên màu vàng lục nhàn nhạt; lại đưa lên mũi ngửi ngửi, một cổ hương khí tựa lan phi lan ập vào trước mặt, đầu óc thanh tỉnh, cảm giác cả người đều thoải mái nhẹ nhõm rất nhiều. Thẳng đến lúc này, nàng mới đưa chung trà lên miệng nhẹ nhấp một ngụm, cũng không vội nuốt xuống, nhắm đôi môi tách hai hàm răng ra, để nước trà ở đầu lưỡi, thân lưỡi, gốc lưỡi chuyển vài vòng, mới từ từ dọc theo hai bên đầu lưỡi nuốt xuống. Lúc này, vị ngọt thuần của nước trà xuân kia chậm rãi ở trong khoang miệng tràn ra, thấm tận tâm can.
Nàng nhắm hai mắt lại cẩn thận phân biệt tư vị bên trong, sau một lúc lâu, mới mở bừng mắt, nhướng mày nói: “Đây là từ nhị, tam diệp chế thành, hương vị lại không thua mầm tiêm! Đại sư lại có thủ pháp chế trà mới rồi?”
Đại Phương đại sư vỗ về chòm râu cười ha ha nói:
- Cái gì cũng chạy không thoát đầu lưỡi này của ngươi.
Trà xanh chú ý nhất chính là nguyên liệu non mịn. Nguyên liệu càng non, trà phẩm chất lượng càng tốt. Trải qua mùa đông dài, chất dinh dưỡng trong cây trà tích lại thật nhiều, hơn nữa đầu mùa xuân nhiệt độ không khí thấp, cây trà sinh trưởng chậm, lúc này chất lượng của mầm trà tương đối tốt, vị chát ít, lá trà mới thơm mà thuần vị, từ đó mới có câu “Minh Tiền trà, quý như kim”.
Vì theo đuổi chất lượng, người ở Hưu Ninh thành khi hái trà sản xuất trà Minh Tiền đều là chỉ dùng trà mầm. Trà mầm vô cùng non mềm, mặt trên còn mang theo nhung mao, còn gọi là “bạch hào”. Mà loại bạch hào này đến đệ nhị, tam diệp (lá trà thứ hai, thứ ba từ ngọn đếm xuống) ít dần, tới đệ tứ diệp liền không còn nữa. Cho nên mọi người nếu dùng mắt phân loại trà, liền xem bạch hào nhiều hay không, bạch hào nhiều, nguyên liệu liền non nớt, phần lớn là trà ngon; ngược lại tức nguyên liệu thô già, giá cả thấp, hương vị cũng sẽ không tốt.
Mà trà mầm trên mỗi cây trà đầu vụ, không có khả năng đều là mầm tiêm, có một ít phát triển nhanh hơn nên lúc này đã toát ra nhị, tam diệp. Lúc hái trà lại không thể nhìn kỹ, hai tay thoăn thoắt chỉ có thể hái tất cả trà mầm xuống. Trước khi sao chế lại tiến hành phân nhặt một lần, lấy ra tất cả mầm tiêm, còn lại nhị, tam diệp thậm chí tứ diệp, đều tính là trà thứ đẳng, tuy cũng được sao chế nhưng giá bán không cao.
Trà Đại Phương đại sư pha, từ hương vị tới xem, so với trà mầm tiêm hương vị hơi nồng đậm chút, cũng đắng hơn một chút. Bất quá bởi vì thủ pháp sao trà thật sự cao minh, chút đắng này nếu không có đầu lưỡi mẫn cảm như Tô Ngọc Uyển thì người uống cho dù có phải là khách lâu năm hay không cũng không cảm nhận được. Hơn nữa hậu vị cam thuần càng sâu hơn trà mầm tiêm, nên hương vị ngược lại so với trà mầm tiêm còn muốn tốt hơn. Vừa có sự tươi mới, cam thuần của Minh Tiền trà, lại kiêm thêm tư vị nồng đậm của trà xuân, cũng ít hơn trà xuân một phần đắng chát, hơn nữa Minh Tiền trà vừa mới hái xong, cây trà còn không kịp mạo mầm để hái lần hai, cho nên Tô Ngọc Uyển đoán một cái liền chuẩn.
Đại Phương đại sư đã thừa nhận, Tô Ngọc Uyển liền không khách khí, lấy bình trà tới nhìn kỹ diệp đế. Quả nhiên, ở trong ấm, không chỉ nhị, tam diệp, mà thậm chí còn có đệ tứ diệp!
Nàng không khỏi tán thưởng thủ pháp chế trà cao siêu của Đại Phương đại sư.
Đối với người có thủ pháp cao siêu mà nói nói, cho dù nguyên liệu không được tốt, cũng có thể sao ra trà có hương vị thập phần xuất chúng, ngược lại nguyên liệu tốt, nhưng thủ pháp không cao minh, trà chế ra không phải có vị ngọt chát nhẹ mà sẽ hơi nồng.
Phương pháp chế trà, từ trước đến nay đều là bí mật độc nhất vô nhị, Tô Ngọc Uyển tuy trong lòng ngứa ngáy muốn biết nhưng cũng không hỏi, nàng muốn biết, bất quá cũng xuất phát từ lòng hiếu kỳ, muốn tìm tòi nghiên cứu, chứ không phải ham hố lợi nhuận kiếm được đằng sau nó.
Nàng buông ấm trà, hướng Đại Phương đại sư cười thần bí, từ bên trong tay nải lấy ra một cái vại sứ tinh xảo nho nhỏ, nói:
- Ta cũng phao một bình trà cho người nếm thử.
Đại Phương đại sư còn đang đắc ý đâu, chưa thấy được Tô Ngọc Uyển cực lực khen ngợi mình đã lấy ra một khoản trà khác muốn pha cho hắn uống, có ý ganh đua cao thấp thì hết sức hiếu kỳ, không nhịn được nói:
- “Ngươi cũng chế một loại trà mới? Nhanh pha thử xem.
Hắn tuy là cao tăng đắc đạo, tuổi cũng lớn, lại là người tính tình nôn nóng, đặc biệtlà khi nhìn thấy trà ngon, một khắc đều không thể đợi. Ngược lại tiểu cô nương Tô Ngọc Uyển mới mười lăm này lại giống cao tăng đắc đạo, hành sự thư hoãn ổn trọng, không nhanh không chậm, thonh thả đáp:
- Đừng gấp, trà ngon không sợ chờ lâu.
Đại Phương đại sư cùng Tô Ngọc Uyển tiếp xúc cũng không phải một ngày ngày hai. Tự nàng mười hai tuổi năm ấy theo Tô Trường Thanh lên núi, Đại Phương đại sư bị vị giác nhạy bén của nàng làm cho kinh ngạc không thôi, này một già một trẻ mỗi năm không biết muốn ở bên nhau uống bao nhiêu lần trà. Mỗi khi Đại Phương đại sư phao chế ra một khoản trà ngon, hoặc là được người khác biếu trà đặc sắc, hắn đều phải mời Tô Ngọc Uyển tới cùng nhấm nháp. Vì thế,Tô Trường Thanh từ muốn gặp Đại Phương đại sư cũng khó, nay đã có thể thường thường dựa hơi đại sư uống trà ngon, trở thành khách quen của tùng la am.Cho nên hành động vững vàng ổn trọng này của Tô Ngọc Uyển ở trong mắt Đại Phương đại sư chính là cố ý, cố ý trêu chọc Lão hòa thượng hắn đâu. Nha đầu này, thực đáng giận!
Tô Ngọc Uyển cũng không cần tiểu sư phụ Mịch Sơn động thủ, chính mình tự mình đốt lửa nấu nước, đổi nước tẩy bình, chờ đến khi Đại Phương đại sư uống được trà của nàng cũng mất thời gian bằng một bữa cơm. Đại Phương đại sư trừng mắt với Tô Ngọc Uyển
- Hừ, về sau xem ta có trà ngon, có gọi ngươi tới uống nữa không.
Tô Ngọc Uyển lại cười hai mắt cong cong, đem chung trà đặt lên bàn trước mặt Đại Phương đại sư làm cái thủ thế:
- Thỉnh lão nhân gia ngài dùng trà.
- Hừ.
Đại Phương đại sư vốn định làm giá một chút, không cho nha đầu này mặt mũi, nhưng ngặt nỗi người có thể ngăn cản được các loại dụ hoặc khác như hắn chỉ duy độc đối với trà này, lại ngăn không nổi.Hơn nữa hắn phải mất một hai năm công phu, mới tìm ra thủ pháp đặc biết cải tiến kỹ thuật sao trà Tùng La, đem nguyên liệu chất lượng không tốt tạo thành trà phẩm có hương vị cực tốt, này đã tiêu phí không biết bao nhiêu trí lực của hắn a, chút râu ít ỏi kia cũng bị hắn bứt muốn hết rồi. Mà Tô Ngọc Uyển còn nhỏ tuổi, ban đầu đi theo phụ thân khắp nơi, sau phụ thân lại bệnh nặng qua đời, nào có tâm cảnh cùng thời gian tới nghiên cứu lá trà đâu? Nay lại muốn đem một khoản trà tới cùng hắn ganh đua cao thấp, hắn nơi nào còn có tâm tình làm dáng?
Trà này cũng giống như chung trà ban đầu hắn rót cho Tô Ngọc Uyển uống, đều là ngâm ở trong ấm rồi mới rót ra, không mang theo lá trà, liếc mắt một cái chỉ thấy nước trà trong vắt màu lục nhạt, không có gì đặc biệt.
Đại Phương đại sư nâng chung trà lên nhìn, lại ngửi ngửi một chút, sau đó phóng tới bên miệng, nhấp một ngụm, nửa híp mắt tinh tế phẩm vị