Thẩm nguyên Gia tức giận trừng hắn: “Sau đó nàng làm gì?”
Mã Bưu gãi đầu: “Không làm gì hết, sau đó nữa thì công tử đã phải người kêu tiểu nhân trở về.”
“…”
Trong phòng trầm mặc một lúc lâu, Thẩm nguyên Gia mới nhíu mày lẩm bẩm:
- Đơn giản như vậy? Có nghĩa là nàng trực tiếp từ bỏ bộ phận chè sô kia? Không phải nói nàng có hậu chiêu sao? Chẳng lẽ đây là hậu chiêu mà nàng nói?
Lúc này Nhan An Lan rốt cuộc cũng dời mắt khỏi trang sách, ngước lên nhìn Thẩm nguyên Gia:
- Có lẽ nàng có an bài khác. Nhìn nàng như vậy cũng không giống như là nhất thời mạnh miệng.
Thẩm nguyên Gia cũng gật đầu đồng ý:
- Ta cũng cảm thấy vậy, tuy rằng tuổi tác chúng ta không lớn nhưng ánh mắt nhìn người vẫn có mà – lại quay sang Mã Bưu phân phó – hai ngày sau chúng ta hồi thành, ngươi lưu lại để ý tình hình Tô gia, có chuyện gì thì hồi báo ngay.
- Vâng, tiểu nhân minh bạch.
Mã Bưu hành lễ rồi rời đi.
Mười ngày sau, trong một khe núi của Diệp gia viên, Hạ Chí đem lá trà trong nồi trút ra ky, lau lau mồ hôi trên trán, thở ra một hơi nhẹ nhõm:
- Cuối cùng cũng xong.
- Mọi người vất vả rồi.
Tô Ngọc Uyển trên đầu quấn khăn trùm, mặc váo vải thô màu xanhh biển, nhìn qua không khác gì một cô nương nông gia. Nàng đem ky trà trên tay đưa cho một phụ nhân, đứng lên vỗ vỗ quần áo. Hai lão nông bên cạnh, bốc thử một trà vừa sao tỉ mỉ quan sát, lại đưa lên gần mũi ngửi ngửi, giơ ngón cái lại nhận xét:
- Trà của mấy vị cô nương sao so với chúng ta đã không có gì khác biệt, không hổ là người bên cạnh đại cô nương, chính là thông minh, vừa học liền biết.
Khen ngợi này khiến cho bốn nha hoàn vui vẻ không thôi, Tô Ngọc Uyển nhìn mấy người trong sân, trong lòng cũng cảm thấy được an ủi. Lúc Tô Trường Thanh còn ở trên đời, nàng đã có ý tưởng thay đổi sách lược kinh doanh trong nhà một chút, lại không nghĩ tới, lời còn chưa kịp nói, phụ thân đã qua đời. Bây giờ Tô Trường Đình lại mấy phiên đè ép, nàng bèn dứt khoát tương kế tựu kế, thực thi sách lược này của mình. Tô Ngọc Uyển tin rằng, dưới tay nàng, Tô gia nhất định sẽ không xuống dốc mà càng thêm thịnh vượng.
Điểm mấu chốt của sách lược này chính là kỹ thuật sao trà. Cho nên bắt đầu từ năm trước, chỉ cần có cơ hội nàng cùng mấy nha hoàn đều theo sư phó sao trà học. Mấy công nhân sao trà này tuổi tác đã lớn, Tô Ngọc Uyển lại đưa giáo cao, quan trọng nhất là mấy cô nương nũng nịu này cũng không có khả năng trở thành người chuyên đi sao trà thuê, tự nhiên sẽ không đoạt bát cơm của bọn họ, cho nên là vui vẻ dốc túi truyền nghề. Dưới sự chỉ điểm của họ, mọi người tiến bộ vô cùng nhanh, đến giờ trà sao ra đã không thua kém gì trà của sư phó sao trà tốt nhất.
Tô Ngọc Uyển phân phó: “Mọi người đem trà cất vào trong vại đi, lát nữa xuống núi, chúng ta sẽ mang theo cùng.” “Vâng”. Mọi người đáp ứng xong thì nhanh chóng thu thập đồ đạc, cất lá trà vào vại bưng ra ngoài, để vào sân của Tô Thế Xương. Sân này của Tô Thế Xương, trước đây mấy người Trần Trác Lãng, Thẩm nguyên Gia đã trụ qua, cho dù Tô Trường Đình gan to bằng trời cũng không dám ở chỗ này phóng hỏa, cho nên Tô Ngọc Uyển liền đem trà tốt sao được mấy ngày nay đều đặt trong phòng hôm trước Trần Trác Lãng đã ở, lại phân phó Ngô Chính Hạo cùng mấy hộ vệ ngày đêm bảo vệ, một tấc không rời.
Tô Thế Xương nghe được thanh âm, vội vàng ra khỏi phòng, hỏi:
- Tỷ, trà đã sao xong hết rồi à?
- Ừ, đã xong hết rồi – Tô Ngọc Uyển để mọi người đem xong trà vào phòng thì quay đầu phân phó Ngô Chính Hạo – Cho người đi chuẩn bị xe ngựa, trực tiếp vào thẳng trang viện, chúng ta sẽ xuống núi ngay.
Ngô Chính Hạo lĩnh mệnh rời đi, hắn là người làm việc tinh tế, lại từng là tiêu sư nên rất giỏi ngụy trang. Chỉ một lát sau đã thấy hắn mang ba chiếc xe ngựa trở lại, đúng là ba chiếc hôm trước Tô Ngọc Uyển, Tô Thế Xương lên núi. Ngô Chính Hạo đề nghị:
- Cô nương, tiểu nhân lo lắng nửa đường có người gây rối, không bằng đem toàn bộ trà đặt trong xe ngựa, lại để Cốc Vũ, Thu Sinh đi theo xe, giả trang thành cô nương và tiểu công tử cùng nhau xuống núi, nhị vị lại đợi ngày mai hẵng xuống. Cô nương thấy làm vậy có được không?
- Chủ ý này rất hay, để trông thật hơn một chút, ta cũng theo xuống núi đi.
- Vậy thì không được, nguy hiểm lắm ạ.
Ngô Chính Hạo thấy Tô Ngọc Uyển vẫn khăng khăng muốn đi thì vội vàng khuyên nhủ:
- Tổn thất một ít trà này chúng ta vẫn có thể đông sơn tái khởi, nhưng nếu cô nương xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy thì mọi người sẽ mất đi chỗ dựa.
- Đúng vậy, tỷ tỷ đừng liều lĩnh, nếu muốn làm cho giống chút, chi bằng để đệ đi. Tô Thế Xương cũng ngăn trở.
- Thiếu gia đi cùng xe ngựa cũng tốt, thiếu gia dù sao cũng là nam hài tử, sẽ không sợ tổn hại danh dự, hơn nữa lời này tuy không hay nhưng là nhà chúng ta vẫn còn tam thiếu gia, cho dù nhị thiếu gia có xảy ra chuyện gì vẫn còn tam thiếu gia, nhị lão gia tất sẽ không đoạt được gia sản, cho nên hắn sẽ không làm chuyện mưu hại tính mạng nhị thiếu, trên đường tự nhiên sẽ an toàn. Nếu cô nương thực không yên tâm thì để nhị thiếu gia đi theo là được.
Tô Ngọc Uyển nhìn đệ đệ còn chưa cao bằng mình kia, lại nghe mấy người Lập Xuân thay nhau khuyên can chỉ đành mỉm cười, thở dài một hơi: “Được rồi, ta không đi nữa, để Xương ca nhi đi đi.”
Tô Thế Xương nắm tay, trên mặt lộ ra hưng phấn. Nhìn tỷ tỷ bận bịu, hắn lại không thể giúp đỡ cái gì nên áy náy không thôi. Nay lại có thể đảm đương một chút, tiểu tử hắn cảm giác chính mình đã trưởng thành, có thể gánh vác trọng trách, tự nhiên là cao hứng không thôi.
Ngô Chính Hạo cùng mấy hộ vệ chuyển vại trà lên xe, mỗi xe chỉ chừa lại chỗ cho hai người ngồi. Tô Thế Xương cùng gã sai vặt Thu Sinh ngồi ở xe đầu tiên, Lập Xuân cùng Cốc Vũ ngồi ở xe thứ hai, làm bộ như Tô Ngọc Uyển đang ở bên trong, Tiết Sương ngồi ở xe cuối cùng. Sắp xếp ổn thỏa xong, đoàn xe liền chậm rãi rời đi dưới sự bảo vệ của Ngô Chính Hạo cùng mấy hộ vệ.
Hạ Chí lo lắng hỏi:
- Cô nương, bọn họ sẽ không sao chứ?
- Yên tâm, chúng ta sao trà xong sớm, và xong lại trực tiếp xuống núi, cho dù nhị lão gia có cho người lên núi tìm hiểu tin tắc, cũng không truyền đi nhanh như vậy. Bọn họ muốn bố trí cái gì chặn đường ít nhất cũng phải đợi đến ngày mai. Hôm nay xuống núi nhất định an toàn.
Mấy năm nay cũng bởi vì Tô Trường Đình không ít lần ngáng chân đại phòng nên Tô Ngọc Uyển cũng hiểu rõ hắn như lòng bàn tay. Người này ích kỷ lại tham tài, năng lực cũng có hạn, mặc dù làm việc bốc đồng nhưng lại thiếu tinh tế, mỗi lần xuất chiêu đều có lỗ hổng, thật sự không đáng sợ hãi. Chủ tớ hai người trở về hậu viện lại không thấy được Mã Bưu – người được Thẩm nguyên Gia phân phó ở lại - mặc quần áo màu vàng đất đang cưỡi ngựa vội vã xuống núi, đuổi theo đoàn xe của Tô gia.
Hai canh giờ sau, Ngô Chính Hạo lại lên núi, bên cạnh còn có thêm một phụ nhân, đúng là Hàn ma ma, khiến Tô Ngọc Uyển kinh ngạc không thôi: “Ơ, Hàn ma ma, người không hồi phủ thành với biểu ca sao?
Hàn ma ma thân là hạ nhân khó mà nói Trần Trác Lãng cùng hai người Thẩm, Nhan đi về cũng không nói với bà một tiếng, dường như quên mất còn có một hạ nhân như bà ở Tô phủ, cũng là nhớ đám người Lập Xuân trở về bà mới biết tin a. Hàn ma ma mỉm cười, khéo léo nói:
- Công tử nhà ta lúc đi vẫn có chút không yên tâm nên để lão nô lưu lại, giúp đỡ cô nương. Nay xem, cô nương có phiền toái, lão nô liền cùng Ngô hộ vệ lên núi đón người.
- Đa tạ biểu huynh, đa tạ Hàn ma ma. Tô Ngọc Uyển cảm kích hành lễ.
- Cô nương đừng khách khí, lão nô chỉ là hạ nhân, làm sao nhận nổi lễ của cô nương. Cô nương người cũng đừng nóng vội, nhị thúc kia của ngươi cũng thật quá đáng, thật xem Trần gia chúng ta không có ai? Đợi lão nô trở về phủ thành, chắc chắn sẽ bẩm báo với lão thái gia, đến lúc đó hắn ta cứ từ từ mà hưởng, hừ!
- Đa tạ…
Tô Ngọc Uyển thở dài, gặp được thân thích cực phẩm như Tô trường Đình, nàng cũng không có cách nào nha.