Tô Ngọc Uyển còn chưa nói xong, Cốc Vũ đã không thấy bóng dáng, Tiết Sương cùng Hạ Chí vừa lục lọi khắp phòng vừa hỏi:
– Thuốc lần trước cô nương uống có còn dư hay không, để ở chỗ nào rồi?
– Cô nương nhanh mặc quần áo vào đi, một lát lang trung sẽ tới.
Lê ma ma cũng cầm quần áo sạch sẽ lại hầu hạ Tô Ngọc Uyển mặc vào. Tô Ngọc Uyển nhìn hạ nhân trong phòng vội vàng hoảng hốt như vậy thì tim như được rót qua một dòng nước ấm, cho dù không cảm thấy khó chịu vẫn phối hợp mặc quần áo, nằm ở trên giường.
Lập Xuân từ bên ngoài vọt vào, nhìn Tô Ngọc Uyển:
– Lang trung tới rồi. Cô nương thật sự phát ban sao?
Cốc Vũ cũng theo sau tiến vào, chắc là đã gặp nhau trên đường. Tô Ngọc Uyển thấy đại phu đã tới cũng yên tâm, vẫy vẫy tay nói:
– Mọi người lại cả đây đi, ta có chuyện muốn nói.
Nhìn Tô Ngọc Uyển vẫn thanh tỉnh, nhàn nhã, không có chút xíu thống khổ nào, so với tình hình sống dở chết dở lần trước thì tốt hơn rất nhiều, mọi người cũng an tâm lên vây quanh nàng.
– Cá Đao hôm nay Khổng đại nãi nãi nói là cá sông, kêu ta yên tâm ăn, lời này cả lão phu nhân, nhị, tam phu nhân cùng mấy vị muội muội cũng đều nghe thấy; lúc ăn cơm, Lăng tỷ nhi nhìn ta rất nhiều lần, lại dùng lời nói khích ta, rõ ràng đây là cái bẫy, muốn hại ta đâu. Người đã muốn hại, ta lý nào lại không tiếp, cho nên trận ban này phát ra cho dù là thật hay giả, cũng mặc kệ có nghiêm trọng hay không, mọi người phải xử lý như thật nghiêm trọng, có hiểu không?
Thấy Tô Ngọc Uyển trong lòng đã có tính toán, hơn nữa bệnh tình cũng không nghiêm trọng như mình tưởng, mọi người cũng thoải mái hơn. Lê ma ma nói:
– Cô nương, nhị phòng lòng lang dạ sói tự nhiên sẽ có báo ứng, người hà tất phải lấy thân thể chính mình ra tính kế, người nếu có chuyện gì, mấy chục nhân khẩu chúng ta phải sống thế nào?
– Đúng vậy, cho dù như thế nào đại cô nương cũng không thể đem thân mình ra đùa giỡn.
Lập Xuân tuy thỉnh lang trung tới nhưng trong lòng vẫn còn tức giận, phụ họa theo ma ma. Tô Ngọc Uyển đành phải nhấc tay lên đảm bảo:
– Được rồi, lần sau ta sẽ không như vậy nữa.
– Hừ, lần nào cô nương cũng nói vậy.
Hạ Chí cũng chen vào, Tô Ngọc Uyển đành phải giả vờ đáng thương, cào cào cánh tay:
– A, ngứa quá, khó chịu muốn chết, ta không nhịn được.
Một chiêu này quả nhiên hữu hiệu, Lê ma ma vội vàng tiến lên bắt lấy hai cánh tay của nàng, sợ nàng không nhịn được mà cào rách da, nếu trên người lưu lại sẹo thì thật phiền toái, cô nương gia là không thể bị phá tướng. Mấy nha hoàn kia vội vã thỉnh đại phu, đương nhiên trước khi đưa người vào phòng cũng không quên tặng một đại hồng bao để đại phu sau khi rời đi sẽ dựa theo lời của các nàng mà nói chuyện, cô nương cũng không thể chịu khổ không công.
Lập Xuân đi ra ngoài thỉnh đại phu vào xem bệnh. Hoắc đại phu vốn là người quen của đại phòng, đối với tình huống Tô gia vô cùng hiểu biết, sau khi bắt mạch, liền mở miệng nói:
– Đại cô nương lúc năm tuổi ăn cá biển bị dị ứng, suýt chút nữa ta đã mất mạng. Lão hủ đã từng nói với mọi người cô nương không thể lại ăn cá biển, cô nương mấy năm nay vẫn làm theo, sao hôm nay lại tham ăn? Tình huống lần này còn tốt, ăn không bao nhiêu nên cũng không nghiêm trọng, nếu còn không kiêng ăn, lần sau chưa chắc cũng có vận khí tốt như vậy.
Lê ma ma được Tô Trường Thanh tuyển làm nhũ mẫu cho Tô Ngọc Uyển, tự nhiên cũng không phải là người vô dụng, ngồi một bên rơi lệ nói:
– Còn không phải tại Khổng đại phu nhân kia, luôn miệng nói là cá sông, không có gì đáng ngại, lại nói bà ấy phải hoa một số tiền lớn mới mua được một ít tới hiếu kính lão phu nhân, nhị cô nương lại nhiều lần ở bên cạnh trào phúng, nói cô nương ngay cả cá cũng không dám ăn, cô nương cũng không còn cách nào, mới ăn một chút. Nào ngờ….
Hoắc đại phu cả đời hành tẩu nơi nhà cao cửa rộng, chuyện hậu trạch xấu xa gặp qua không ít, cho dù không cần hỏi thăm, chỉ cần những lời này của Lê ma ma cũng có thể đoán được tám chín phần. Chỉ là hắn là người từng trải, chỉ cần bo bo giữ mạng, đối với những lời này cũng không tỏ ý kiến, chỉ vuốt râu nói:
– Ta lại khai cho cô nương mấy toa thuốc, đúng hạn uống liền không sao. Chỉ là về sau không thể đụng vào cá biển nữa.
– Đa tạ Hoắc đại phu.
Lê ma ma lau nước mắt, bỏ tay Tô Ngọc Uyển vào trong màn, đứng dậy đưa đại phu ra ngoài khai phương thuốc, vừa đi vừa nói:
– Bệnh này của cô nương nhà ta, nhìn qua không có gì nghiêm trọng, nhưng trên mặt lại đầy ban, chúng ta lo lắng sẽ để lại sẹo…
Chờ cho tiếng nói chuyện xa dần, Tô Ngọc Uyển mới xốc màn lên nói:
– Đại phu cũng đã tới, việc này không thể gạt phu nhân, Cốc Vũ, ngươi tự mình đến chỗ phu nhân thông báo đi, phu nhân là người thành thật, sẽ không biết diễn, lúc ngươi nói chuyện nhớ châm chước một chút.
Cốc Vũ hiểu ý lĩnh mệnh đi ngay.
Đại phu ra khỏi phủ không bao lâu, chuyện Tô Ngọc Uyển ăn cá biển bị dị ứng nghiêm trọng đã lan truyền khắp Tô gia, Tô Ngọc Vân của tam phòng nghe thấy thì hoảng sợ, nói với mẫu thân Tần thị:
– Làm sao có thể? Khổng đại phu nhân đã thề son sắt là cá sông.
Tần thị trấn an nữ nhi:
– Ta mới hỏi cha ngươi, cá Đao sống ở biển, nhưng cũng có một đoạn thời gian sẽ trở về sống ở trong sông hồ. Chắc là Khổng đại phu nhân cũng không biết chuyện này, mới nói là cá sông.
– Nhưng mà, nhưng mà…
Tô Ngọc Vân rối rắm, nàng tuy tuổi nhỏ, lại được mẫu thân bảo vệ mà trưởng thành, tính tình vô cùng đơn thuần, nhưng cũng không ngốc, nhớ lại biểu hiện của Tô Ngọc Lăng trong bữa cơm liền cảm thấy chuyện này cũng không phải là trùng hợp. Chỉ cần nghĩ tới nhị phòng vì muốn đoạt gia sản mà cố ý kêu Khổng gia mang cá Đao tới, thiết lập bố cục, đoạt tánh mạng của Tô Ngọc Uyển, nàng liền dựng tóc gáy. Gia đình ngày thường nhìn vô cùng ấm áp kia, dưới ánh nến lại đều là bóng tối. Phảng phất như một góc yêu ma quỷ quái bất cứ lúc nào cũng có thể bò ra đem nàng cắn nuốt. Tô Ngọc Vân rùng mình, dùng sức ôm Tần thị:
– Nương, con sợ.
Tần thị ôm nữ nhi, trong mắt đều là hàn ý.
Nhị phòng bên kia, Tô Trường Đình uống rượu say mơ màng đang chuẩn bị đi phòng tiểu thiếp qua đêm, nghe được tin liền xoay người đi về chính viện, nổi trận lôi đình với Ngụy thị cùng Tô Ngọc Lăng:
– Ai kêu các ngươi làm như vậy? Quả thực là ngu xuẩn, ngu xuẩn!
Tô Ngọc Lăng vừa nghe hạ nhân báo cáo nên đến đây chia sẻ tin vui với mẫu thân, thấy phụ thân bỗng dưng tức giận thì không khỏi hoảng sợ. Ngụy thị vốn không sợ Tô Trường Đình, ôm nữ nhi an ủi, hét lên:
– Uống rượu vào không đi tìm chỗ ngủ chạy tới đây ồn ào cái gì? Ai ngu xuẩn? Ta thấy ngươi mới là kẻ ngu! Đồ vô dụng, có chút chuyện cũng làm không xong, còn phải để lão nương ra tay. Bây giờ còn có mặt mũi mắng chửi ta, thật là buồn cười. Nhanh về chỗ tiểu thiếp mà nghỉ ngơi đi, đừng mượn rượu giả điên trước mặt lão nương.
Tô Trường Đình tức xì khói:
– Nói ngươi ngu ngươi còn không thừa nhận. Ta hỏi ngươi có phải ngươi kêu Khổng gia mang cá Đao tới, còn để Lăng tỷ nhi kích Uyển tỷ nhi ăn hết?
– Là ta thì sao?
Ngụy thị chống nạnh đứng trước mặt Tô Trường Đình, Tô Trường Đình giơ ngón tay chỉ Ngụy thị, tức giận nói không ra lời. Tô Ngọc Lăng so với Ngụy thị bình tĩnh hơn rất nhiều, thấy Tô Trường Đình không giống như mượn rượu làm càn thì vội hỏi:
– Cha, người bị sao vậy? Rốt cuộc nương và ta đã làm sai chuyện gì?
– Làm sai cái gì? Ta tuy rằng xúi giục nông dân trồng chè bội ước, lại đoạt phần lớn trà thương, nhưng tất cả đều làm trong tối. Uyển tỷ nhi cho dù biết ta làm nhưng không có chứng cứ cũng không thể làm gì ta, nhiều nhất cũng chỉ để lộ tiếng gió, để hạ nhân nghị luận vài câu. Ta chỉ cần nói vài câu sáng tỏ liền xong. Các ngươi lại khen ngược, đem nhược điểm sờ sờ dâng tới tay người ta. Trong phủ nhiều người nhìn như vậy, các ngươi còn ép Uyển tỷ nhi ăn cá. Các ngươi cứ đợi mà xem, không đến ngày mai, chuyện ta hạ độc chất nữ, mưu tài hại mạng chỉ sợ cũng đồn đãi khắp thành. Đến lúc đó còn có ai dám cùng ta làm ăn buôn bán? Không có sinh ý, các ngươi đợi mà uống gió Tây Bắc đi. Ngu xuẩn, quả thực là ngu xuẩn.
Ngụy thị cùng Tô Ngọc Lăng hai mặt nhìn nhau.