Lão thái bà thấy có nhiều người chú ý đến mình thì lập tức tìm được cảm giác tồn tại, bà ta định khóc lớn nhưng may mắn Đại Lý đã đến kịp lúc, nhanh chóng kéo bà ta đứng lên.
Đại Lý vui vẻ hớn hở giới thiệu bản thân mình cho lão thái bà, sau đó dẫn đối phương vào phòng khách: "Bác gái, bác ngồi ở đây chờ một lát, cháu đi gọi điện cho anh Đại Hải, bảo anh ấy nhanh chóng trở về.
"
Nếu cứ để bà ấy to tiếng ở bên ngoài thì không phải là chuyện tốt, bên trong vẫn còn đang tiếp đón khách hàng, chẳng may dọa bọn họ chạy mất thì không ổn.
Đại Lý nói đến lợi hại của chuyện này, lão thái bà cũng đồng ý, vì thế ba người liền ngồi chờ trong phòng khách.
Đại Lý không gọi điện cho Vu Đại Hải mà trực tiếp gọi cho từ thiên lam, anh ta không tiện xen vào chuyện nhà người ta, cho nên tất nhiên phải gọi người nhà, mà Vu Đại Hải đang bận công chuyện nên chỉ có thể gọi cho chị dâu.
Mặc dù đại lý và Vu Đại Hải quan hệ rất tốt, nhưng cũng không rõ tình huống trong nhà của người ta, cho nên không biết những người kia và từ thiên lam bất hòa.
Điện thoại được kết nối đến văn phòng của tần minh, vừa hay từ thiên lam có mặt ở đấy, sau khi nhận điện thoại cô rất sửng sốt, đã rất lâu rồi cô không gặp mẹ chồng, nhưng cô cũng không muốn gặp bà ta một chút nào, đối phương vẫn luôn coi cô là cái gai trong mắt, cô mới không có sở thích tự ngược.
Nghe xong câu chuyện, từ thiên lam nói thẳng: "Anh bảo bọn họ cứ ngồi đó mà chờ Đại hải đi, cho bọn họ uống nhiều nước một chút.
"
Đại lý vô cùng buồn bực nhưng vẫn làm theo, bất quá anh ta cảm thấy mời nước không thì keo kiệt quá, cho nên đã pha trà hoa lài.
Sau khi cúp điện thoại của đại lý, từ thiên lam liền gọi điện tới quầy lễ tân hỏi chi tiết tình hình bên tiểu cù, tiểu cù giơ microphon nói: "Đúng đúng, chính là như vậy, em vừa nghe thấy bà lão kia gọi cô ta là Lâm Tú Quyên.
"
Mặc dù tiểu cù còn trẻ nhưng trí nhớ rất tốt, lại cẩn thận, người ta chỉ nói một lần cô ta đều nhớ kỹ.
Từ thiên lam vừa đặt điện thoại xuống liền đối diện với ánh mắt thăm dò của tần minh.
Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: "Anh Tần, nhà máy của anh có người ở trấn Thanh Vân không?"
"Chẳng phải chị cả của cô ở đấy sao?" người đầu tiên tần minh nghĩ tới là từ thiên hồng.
Từ thiên lam cảm thấy chị cả nhất định không biết tình hình của người tên lâm tú quyên kia, lần trước cô nghe Vu Đại Hải nói người này ở bên nhà mẹ đẻ của ngô quế hoa.
"Còn có người khác không?"
"Để tôi hỏi một chút.
" Tần minh cầm điện thoại lên hỏi.
"Tốt nhất là người Trương gia ở trấn Thanh Vân.
" Nhà mẹ để của Ngô quế hoa ở thôn bên cạnh, chính là thôn Trương gia.
Tần minh gật đầu, sau đó gọi điện thoại cho chủ nhiệm phân xưởng.
Nhà máy của anh ta càng ngày càng phát triển, chỗ nào cũng đến chỗ anh ta làm công.
Hiệu suất làm việc của chủ nhiệm phân xưởng rất cao, còn chưa được bao lâu đã tìm thấy mấy người ở thôn Trương gia, thôn Trương gia là một thôn lớn, cho nên có mười mấy người đến đây làm công nhân, nhưng hầu hết là đàn ông, chỉ có một người phụ nữ.
Dù sao thì phụ nữ đi làm xa gia đình cũng tương đối ít, có chăng cũng chỉ có người độc thân.
Vì thế từ thiên lam liền hỏi thăm người phụ nữ kia và tình hình của lâm tú quyên, không ngờ đối phương thật sự biết, thậm chí còn kể rõ ràng tường tận cho cô nghe.
Từ thiên lam vừa nghe vừa gật đầu như đang tính toán cái gì đó.
Vu Đại Hải chạy một chuyến vào trong thành phố phi thường đáng giá, anh và chú Sáu trở về với một dự án lớn, toàn bộ mọi người đều tràn ngập hứng khởi.
Lần này không đi quá nhiều nơi nên bọn họ về sớm, bởi vậy nên trực tiếp về thẳng công ty.
Ai ngờ anh vừa về đến công ty thì nghe nói mẹ mình đang chờ ở bên trong.
Ba người lão thái bà ngồi chờ trong phòng khách đến mệt dã người, nước trà cũng uống mấy bình, WC cũng chạy mấy phen mới chờ được Vu Đại Hải khoan thai trở về.
Nhìn thấy Vu Đại Hải khoan thai bước vào cửa, lão thái bà lập tức mắng mở đứa con trai của mình: "Thằng chết tiệt này, sao bây giờ mày mới trở về.
"
Vu Đại Hải không tức giận, anh tùy cơ ứng biến, hơn nữa khiến mẹ anh tức giận cũng chẳng được lợi ích gì: "Con phải đi làm việc mà, con không làm việc thì mẹ nuôi con à?"
Vu Đại Hải chỉ nói một câu đã khiến lão thái bà á khẩu, cho dù tức giận bà ta cũng phải thay đổi đề tài: "Thằng nhóc này, chẳng phải mẹ đem người tới giúp mày à.
"
Sau đó bà ta thay đổi sắc mặt cười khanh khách kéo lâm tú quyên ở bên cạnh đến giới thiệu cho Vu Đại Hải: "Mày xem, Tiểu Quyên học kế toán, vừa hay tới chỗ mày làm kế toán, đỡ phải thuê người ngoài.
"
Thấy bà ta coi đó là chuyện đương nhiên, Vu Đại Hải thở dài nói: "Mẹ, không phải con đã nói rồi sao, chỗ con không thiếu người, sao mẹ vẫn không chịu hiểu.
"
"Tao không chịu hiểu đấy, người nhà không cần lại đi thuê người ngoài, mày nói cho tao nghe, từ thiên lam đã cho mày ăn bùa mê thuốc lú gì mà ngay cả lời mẹ mày nói mà mày cũng không nghe, ôi trời ơi, ông trời ơi, tôi không thể sống được mà, thằng con bất hiếu!"
Bà ta lớn tiếng gào khóc cứ như sợ người khác không nghe thấy.
Vu Đại Hải không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ phụ nữ không nói lý, cố tình người này còn là mẹ của anh ta.
Lúc này trái tim của Vu Đại Hải rét lạnh, đây là mẹ ruột của anh sao? Sao lại chuyên đi gây rắc rối cho anh vậy? Sao lại không thể đến thăm anh một cách tốt đẹp sao?.
Danh Sách Chương: