"Bệnh viện?" Từ Thiên Lam ngạc nhiên hỏi: "Mấy hôm trước không phải anh ấy vẫn còn rất khỏe mạnh sao? Tại sao lại đột nhiên phải vào bệnh viện." Ở chỗ bọn họ, bệnh nhẹ thì sẽ đi phòng khám gần nhà khám bệnh hoặc là đến nhà thuốc mua thuốc.
Chỉ có những bệnh nguy hiểm mới phải vào bệnh viện chữa trị.
Khuôn mặt của Ngô Khởi Lan dần trở nên hoảng loạn, hơi thở lập tức ngừng lại giống như sắp chết.
Từ Triển Bằng thấy tình huống này thì nắm chặt tay của hai cháu gái, đứng bất động tại chỗ.
Trong điện thoại, Tiểu Tang sốt ruột nói: "Đúng vậy, chủ tịch sốt rất cao, cũng không có ai chăm sóc, chị có thể bảo chị Ngô tới đây giúp tôi được không."
Ngô Khởi Lan gật đầu, sau đó cũng không suy nghĩ gì nữa, lập tức mặc áo khoác chạy ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Từ Thiên Lam và ba đứa trẻ mắt to trừng mắt nhỏ.
Cô đành dẫn ba đứa về nhà: "Triển Bằng, em ở nhà trông hai cháu giúp chị.
Chị phải vào bệnh viên xem có giúp đỡ được gì không?"
"Là chú huyện trưởng kia bị bệnh ạ?" Từ Triển Bằng ngửa đầu hỏi Từ Thiên Lam.
"Đúng vậy, không biết có nghiêm trọng không." Từ Thiên Lam có cảm giác biết trước sẽ có chuyện nhưng lại không thể nhắc nhở bứt rứt lương tâm.
Từ Triển Bằng gật đầu, phất tay nói: "Vậy chị mau đi đi, em sẽ trông coi các cháu."
Cậu nhóc vẫn có ấn tượng với Tần Tử Huân.
Lần đó, cậu nhóc rời nhà trốn đi, may mà được anh rể tìm về, trong đó cũng có sự góp sức không nhỏ của Tần Tử Huân.
Đối với nhóc, Tần Tử Huân là một người tốt.
Sau khi tới bệnh viện, Từ Thiên Lam hỏi y tá phòng bệnh của chủ tịch huyện ở đâu, sau đó đi thẳng tới nơi.
Từ khi Tần Tử Huân tới huyện Thanh Vân thì huyện Thanh Vân mỗi ngày đều có sự đổi mới, cuộc sống của người dân càng ngày càng tốt hơn.
Tuy vậy, mọi người lại biết đến anh nhiều hơn bởi sự đẹp trai của anh, chứ không phải dưới chức vị chủ tịch huyện.
Gương mặt đẹp trai của anh ta đi đến đâu cũng phát sáng giống như một minh tinh điện ảnh vậy.
Từ Thiên Lam tìm được phòng bệnh của Tần Tử Huân, vừa lúc đụng phải Tiểu Tang đi ra.
"A, chị Từ đến ạ." Tiểu Tang thấy Từ Thiên Lam đến liền chào hỏi.
Tiểu Tang còn trẻ tuổi nhưng lại rất biết cách đối nhân xử thế.
Cậu ta luôn tỏ ra thân thiện khi tiếp xúc với người khác.
Gặp ai cũng tươi cười chào hỏi đầu tiên, đối với bất kỳ ai cũng rất khách khí nhưng hôm nay lại có vẻ u sầu.
"Tiểu Tang, chủ tịch bệnh có nghiêm trọng không? Bác sĩ nói như thế nào?" Từ Thiên Lam hỏi thẳng Tiểu Tang.
"Bác sĩ nói may mà đưa tới kịp thời.
Lúc đưa tới bệnh viện, anh ấy đã sốt đến 40 độ rồi, bắt đầu nói năng mê sảng." Tiểu Tang đau khổ trả lời.
Hai ngày nay, Tần Tử Huân uống rượu rất nhiều, hầu như mỗi ngày sau khi tan làm, anh ta đều đến quán rượu.
Ngày hôm qua, cậu ta thấy Tần Tử Huân sắc mặt rất kém nên lo lắng, không yên.
Cho nên sau giờ cơm tối, Tiểu Tang liền đến xem anh ta thế nào.
Kết quả, cậu ta thấy Tần Tử Huân đang nằm ngủ trên giường, trong tay còn ôm một bình rượu, trong miệng không ngừng gọi tên của Ngô Khởi Lan.
Tiểu Tang vội vàng lái xe đưa anh ta tới bệnh viện.
Lúc tới bệnh viện, cậu ta còn bị bác sĩ mắng cho một hồi, nào là uống nhiều rượu, nào là không biết điểm dừng.
Cậu ta thật sự quá oan uổng, cậu ta có uống đâu!
"Bác sĩ nói chỉ bị sốt thôi à?"
"Đúng vậy!" Tiểu Tang không hiểu vì sao Từ Thiên Lam lại hỏi như vậy.
Từ Thiên Lam gật đầu: "Vậy, chủ tịch Tần có làm những xét nghiệm khác không?"
"Bác sĩ khám xong rồi, còn kiểm tra cái gì nữa?" Tiểu Tang bèn hỏi ngược lại: "Chị Từ, chị vào thăm chủ tịch trước đi, tôi đi mua đồ ăn sáng."
Từ Thiên Lam đồng ý, sau đó liền đẩy cửa vào phòng.
Lúc này, Tần Tử Huân đã tỉnh lại, đang nằm trên giường, bộ dáng rất suy yếu, nhưng ánh mắt thì thường xuyên nhìn về phía Ngô Khởi Lan đang rót nước.
"Uống nước đi." Ngô Khởi Lan rót nước xong, đưa cho anh ta.
"Ừ, anh.." Tần Tử Huân đang định nói gì đó thì Từ Thiên Lam bước vào, anh ta liền dừng lại.
"Chủ tịch Tần, anh có đỡ chút nào không?" Từ Thiên Lam mang theo đồ ăn mà mình tự làm và thêm chút trái cây mua ở cổng bệnh viện.
"Không có chuyện gì, cảm ơn cô." Tần Tử Huân sắc mặt trắng bệch, mỉm cười trả lời.
Đối với những người khác, anh ta đều có thể trưng ra nụ cười ấm áp.
"Bác sĩ nói anh chỉ bị sốt thôi ạ?" Từ Thiên Lam hỏi.
"Đúng vậy, qua hai ngày sẽ không có chuyện gì nữa, cảm ơn cô đã quan tâm." Tần Tử Huân nhướng mày, không hiểu tại sao Từ Thiên Lam lại hỏi như vậy.
"Vậy sao." Từ Thiên Lam muốn nói lại thôi.
Ngô Khởi Lan quen biết Từ Thiên Lam đã lâu, nên biết cô luôn nói thẳng vào vấn đề, có chuyện gì cũng không dấu được, vì vậy chị hỏi lại: "Có phải có vấn đề gì phải không?"
Từ Thiên Lam bị hỏi đến nghẹn hong, nhưng lại không biết nên nói cái gì, chẳng lẽ lại nói chủ tịch Tần, sau này anh sẽ mắc bệnh nan y, là ung thư gan.
Tốt nhật anh nên nhanh chóng kiểm tra cơ thể đi, kiểm tra không có bệnh thì cũng có thể phòng ngừa trước cũng tốt à?
Cô chỉ nói suông như vậy nhất định sẽ bị người ta nghi ngờ là bị điên hoặc đầu óc lú lẫn mất.
Còn không thì chính là nói năng lung tung, khẳng định sẽ không có người tin tưởng.
Cho nên, sau khi suy nghĩ, Từ Thiên Lam chỉ có thể cố gắng hết sức để thuyết phục đối phương chú ý.
"À, không có gì.
Em nghe Tiểu Tang nói mấy hôm nay anh Tần uống rất nhiều rượu, thứ này lại không tốt cho cơ thể.
Thôn bọn em có một người, mỗi ngày đều uống rất nhiều rượu.
Cuối cùng mắc bệnh không trị được.
Người kia tuổi còn trẻ, thực sự rất đáng tiếc." Từ Thiên Lam nói xong thì âm thầm lau mồ hôi, nói như vậy giống như đang nguyền rủa người ta.
Đúng như dự đoán, sắc mặt của Tần Tử Huân bắt đầu đen thui.
Cô vội vàng bổ sung: "Em cũng không có ý gì đâu.
Em chỉ cảm thấy uống rượu thật sự không tốt.
Chủ tịch Tần sớm kiểm tra một chút xem chỗ nào có vấn đề không, sớm tìm ra cũng dễ chữa trị hơn."
Lúc đầu, Ngô Khởi Lan nghe xong cũng hơi xấu hổ, nhưng sau khi nghe Từ Thiên Lam lập luận cũng thấy rất có lý.
Chị đang định khuyên nhủ Tần Tử Huân thì đối phương đã nói trước: "Tôi không có việc gì, bác sĩ cũng đã khám rồi.
Cảm ơn cô đã quan tâm."
Nói xong, Tần Tử Huân nhẹ nhàng cầm lấy ly nước lên uống, tỏ vẻ tôi không sao cả, rất khỏe mạnh.
Từ Thiên Lam không biết nói gì nhìn anh ta.
Bây giờ, cô mới hiểu, đàn ông dù có ưu tú thế nào đều không thích người khác nói mình bị bệnh, đặc biệt là trước mặt người mình thích.
Ngô Khởi Lan đối diện với anh cảm thấy hơi xấu hổ, chị không nói thêm gì nữa.
Ngô Khởi Lan cũng thấy cảm sốt thông thường thì sẽ không để lại di chứng gì hoặc cho rằng người bị chết vì uống rượu quá nhiều trong thôn của Từ Thiên Lam chỉ là trường hợp hy hữu mà thôi.
Từ Thiên Lam thấy hai người bọn họ như vậy thì không còn cách nào khác, chỉ đành an ủi đối phương mấy câu, liền ra ngoài.
Vừa ra ngoài thì Từ Thiên Lam đụng ngay Tiểu Tang đã trở về.
Cô nhắc nhở cậu ta chú ý thân thể của Tần Tử Huân, tốt nhất là nên làm kiểm tra toàn diện.
Tiểu Tang gật đầu rất nghiêm túc.
Từ Thiên Lam rời đi, Tiểu Tang vào phòng đưa đồ ăn sáng cho bọn họ, sau đó vội vàng ra ngoài nhường không gian lại cho hai người.
Ngô Khởi Lan và Tần Tử Huân lập tức cảm thấy không khí có hơi xấu hổ, đặc biệt là Ngô Khởi Lan.
Lần gặp mới đây, chị còn chúc người ta hạnh phúc, vậy mà chưa được mấy ngày hai người đã gặp nhau.
Ngô Khởi Lan thấy Tần Tử Huân không còn trở ngại nào nữa, thì không muốn tiếp tục ở lại.
Chị đứng dậy nói: "Anh không có việc gì thì tôi về trước đây, cố gắng nghỉ ngơi, dưỡng sức, đừng vội làm việc."
Tần Tử Huân hỏi: "Ngày mai, em có tới nữa không?"
Thực ra, điều anh ta muốn hỏi nhất là em còn thích anh không?.
Nhưng những lời này anh ta đều đã hỏi từ lâu rồi, cũng đã nhận được đáp án.
Anh ta cũng không hiểu bản thân đang mong chờ điều gì nữa.
"Ngày mài nếu không bận thì tôi sẽ tới."
"A, chị Ngô, chị phải về ạ?" Tiểu Tang vội vàng vào phòng: "Chủ tịch, vừa rồi có người gọi điện tới, nói là bên ủy ban có văn kiện cần phải giải quyết gấp nên em phải về ủy ban một chuyến."
Tần Tử Huân vừa thấy là việc gấp, liền nói: "Vậy, cậu nhanh đi đi, đừng chậm trễ công việc."
Tiểu Tang vẻ mặt khó xử: "Những mà.."
"Làm sao thế? Có chuyện gì khác à?"
"À thì.
Em định đi tới nhà anh để lấy quần áo và đồ dùng để anh tắm rửa, nhưng giờ không đi lấy được rồi."
"Không sao, tôi cũng không cần dùng gấp." Tần Tử Huân nói.
"Cần chứ, em có thể phải làm việc rất muộn." Tiểu Tang rất sốt ruột.
Bình thường, chủ tịch rất khôn khéo, sao hôm nay lại không tinh ý chút nào vậy.
Đúng là ai yêu vào thì chỉ số thông minh cũng giảm xuống.
Đương nhiên, cậu ta không dám nói những lời này ra, chỉ dám nghĩ thầm ở trong lòng.
Tần Tử Huân thông minh, thấu hiểu lòng người sao lại không hiểu ý của Tiểu Tang chứ.
Nhưng không còn hy vọng thì cần gì phải cố gắng níu kéo, cho dù gặp nhau nhiều hơn thì cũng có nghĩa lý gì chứ.
Ngô Khởi Lan thấy không phải là chuyện khó khăn gì, chỉ đến nhà anh ta lấy quần áo mà thôi, liền nói: "Để tôi đi cho, dù sao hôm nay tôi cũng không có việc gì."
Tiểu Tang giống như tìm được cứu tinh: "Tốt quá, chị Ngô thật sự cảm ơn chị rất nhiều.
Đây là chìa khóa nhà chủ tịch, chị biết đường không?"
"Ừ, tôi biết."
"Vâng, vậy em đi trước đây." Tiểu Tang vui vẻ, nở nụ cười tươi như hoa, Tần Tử Huân thật sự không muốn nhìn thêm nữa.
May mà lòng bàn chân của tên này giống như được bôi dầu, nên chạy trốn rất nhanh.
Ngô Khởi Lan xoa nắn chiếc chìa khóa trong tay: "Tôi đi một lát rồi mang đồ đến cho anh."
Tần Tử Huân gật đầu: "Ừ, vậy cảm ơn em.".
Danh Sách Chương: