Vu Đại Hải đã an bài nhân viên trang hoàng cửa hàng, mặc dù đều là nhân viên mới nhưng những công việc đó không phức tạp, học mấy ngày có thể làm được.
Số lượng nhân viên nhiều, nên trang hoàng chưa tới một tuần đã hoàn thành xong công việc.
Từ Thiên Lam bắt tay vào chuẩn bị sản phẩm mới cho Tần Minh, đồng thời cũng lên kế hoạch làm sao để khai trương mười một cửa hàng quốc doanh mới được thành công, khiến cho tất cả mọi người trong huyện Thanh Vân đều biết.
Kỳ thực, mấy ngày nay Từ Thiên Lam vẫn suy nghĩ truyện này, ra mắt sản phẩm mới vào dịp này cũng có lợi cho chuỗi siêu thị của bọn cô.
Chỉ có một vài mẫu bánh ngọt đơn giản thì sớm muộn gì mọi người cũng sẽ nhàm chán.
Có điều, do gần đây cô quá bận rộn, hiện giờ mới có thời gian để làm loại bánh mới.
Từ Thiên Lam lựa chọn loại bánh không quá phức tạp, nhưng lại mới mẻ, độc đáo, tính toán làm thử một chút trước đã.
Đột nhiên, chị gái thứ hai của cô, Từ Thiên Tinh hốt hoảng chạy tới.
Từ Thiên Tinh không mời mà đến, nhưng lần này cô ta không bình tĩnh giống như lần trước, trông cô ta khá lo lắng và hình như có gì đó không ổn lắm.
Từ Thiên Lam đang nhào bột, định làm thử loại bánh mới, thấy cô ta đến liền dừng lại.
"Chị Hai, chị đến có việc gì à?" Từ Thiên Lam vỗ hai bàn tay vào nhau, sau đó đi tới chậu rửa mặt rửa tay.
Từ Thiên Tinh lau mồ hôi trên trán: "Ừ, em rể không có ở nhà à?"
Cô ta nhìn ngó vào trong phòng ngủ, chỉ thấy hai đứa con gái của Từ Thiên Lam đang chơi ở bên trong.
Từ Thiên Lam cho rằng cô ta chỉ thuận miệng hỏi như vậy, cho nên trả lời: "Ừ."
Từ Thiên Tinh thấy cô trả lời như vậy, thì không biết nên nói gì tiếp theo, chỉ đành hỏi tiếp: "Công trình của em rể rất bận à?"
"Rốt cuộc chị tới đây là có chuyện gì, nếu không có việc gì thì tôi đi làm việc tiếp đây!" Từ Thiên Lam không thích nói chuyện vòng vo với cô ta, cô cũng đoán không ra người này bình thường quan hệ không tốt, chẳng bao giờ tới đây, bây giờ đột nhiên chạy tới, lại còn hỏi vớ vẩn.
"Em Ba, sao em lại tức giận với chị, chị biết em có nhiều bất mãn với chị, đúng, bình thường chị đối với bọn em vẫn còn thiếu sót, nhưng là do chị đã gả đi, thân bất do kỷ.
Em cũng biết, chị không có việc làm, cho nên không thể lấy đồ của nhà chồng về tiếp tế cho nhà mẹ đẻ được.
Như vậy, chị sao có thể sống yên ổn ở nhà chồng được." Từ Thiên Tinh tỏ vẻ ủy khuất nói.
Cô ta cảm thấy trước khi lấy chồng, quan hệ giữa mình và chị Cả, em Ba đều khá tốt, chỉ do mấy năm nay gả chồng nên mới cách xa nhau.
Nhưng cô ta vẫn luôn biết Từ Thiên Lam là người có tính cách mềm yếu, dễ nói chuyện, tại sao bây giờ lại thay đổi hoàn toàn như vậy.
Cho nên, Từ Thiên Tinh khẳng định có lẽ bởi vì cô ta không giúp đỡ Từ Thiên Lam lúc khó khăn, cho nên mới có khoảng cách với mình như vậy.
Hai năm trước, cô ta có nghe nói cuộc sống của Từ Thiên Lam không được tốt lắm.
Từ Thiên Lam bất đắc dĩ nói: "Tôi thực sự có việc, nếu chị không có việc gì, thì mời về cho!" Nói xong, cô vươn tay làm động tác xin mời.
Từ Thiên Tinh vội vàng nói: "Có có có, chị cảm thấy nói với em cũng không có tác dụng, cho nên mới hỏi em rể có ở nhà không để nhờ nó hỗ trợ." Vừa mới nói như vậy, Từ Thiên Tinh đã thấy vẻ mặt không kiên nhẫn của Từ Thiên Lam, cho nên vội vàng nói tiếp: "Chị cảm thấy hình như chị Cả đã xảy ra chuyện gì đó."
* * *
Từ Thiên Hồng cảm thấy bản thân giống như sắp chết vậy.
Cô ấy mơ mơ màng màng nằm trên giường sưởi trong nhà của mình, nhưng bên dưới cơ thể vẫn cảm thấy lạnh lẽo, bởi vì giường sưởi này đã ba ngày chưa được đốt rồi.
Ba ngày trước, Từ Thiên Hồng và Đổng Chí Ba xảy ra cãi vã.
Đối phương tát một cái khiến cho bụng của cô ấy đập vào bệ bếp, mà trên bệ bếp vừa mới bắc một chiếc nồi to, chuẩn bị nấu cơm.
Nửa cơ thể của Từ Thiên Hồng bổ nhào vào trong nồi nước, may mà nồi nước này vẫn chưa đun, chỉ bị lạnh mà thôi, nếu không đã bị bỏng rồi.
Nguyên nhân cãi vã rất đơn giản.
Hôm đó, cô ấy đã xay bột xong chuẩn bị hấp bánh ngô, thì Đổng Chí Ba một thân nồng nặc mùi rượu trở về, đòi ăn cơm.
Từ Thiên Hồng nói trong nhà không còn gạo, sau đó không biết tại sao Đổng Chí Ba đột nhiên tức giận, hùng hổ đánh cô ấy.
Từ Thiên Hồng vừa mới nói một câu đã bị hắn tát ngã.
Đổng Chí Ba tát Từ Thiên Hồng một cái, thấy cô ấy không đứng dậy nổi, liền chột dạ bỏ đi ra ngoài.
Từ Thiên Hồng giãy giụa bò dậy.
Ngày hôm sau, cô ấy không thể dậy khỏi giường đất, cảm mạo phát sốt, trong nhà lại không có thuốc.
Buổi chiều, Đổng Chí Ba trở về, cô ấy nhờ hắn đi mua giúp mình một ít thuốc, nhưng không biết hắn có nghe được không, lại đi ra ngoài.
Từ Thiên Hồng cứ nằm như vậy trên giường đất đã ba ngày rồi, không ăn không uống, không có thuốc hạ sốt, cô ấy chỉ có thể lấy chăn trên giường đắp lên người, muốn làm cho cơn sốt hạ xuống.
Đây là cách mà các ông bà ngày xưa bảo, đắp chăn cho mồ hôi ra thì cơn sốt sẽ hạ.
Nhưng mà cơ thể của Từ Thiên Hồng vẫn không tốt lên, cô ấy cố gắng bò dậy, kiếm một cái khăn lạnh đắp lên trên trán.
May mà cách này còn có hiệu quả, nhưng thần trí của Từ Thiên Hồng vẫn mơ mơ màng màng, hình như cô ấy nghe thấy Đổng Chí Ba về nhà, lại giống như hắn đã đi rồi, có lúc thì lại thấy có người nào đó đang nói chuyện, giọng nói đó Từ Thiên Hồng rất quen thuộc.
* * *
"Rốt cuộc là có chuyện gì, chị dựa vào cái gì mà bảo chị Cả xảy ra chuyện." Từ Thiên Lam nghe thấy Từ Thiên Tinh nói như vậy thì không thể bình tĩnh được.
Từ Thiên Hồng tính cách mềm yếu, làm người thiện lương, đối xử với mình và Từ Triển Bằng đều rất thật tâm, cô không muốn Từ Thiên Hồng xảy ra chuyện gì.
Từ Thiên Tinh do dự nói: "Thực ra chị cũng không chắc chắn lắm.
Ngày hôm qua, chị đi tới nhà chị Cả định nói chút việc, nhưng vừa tới thì gặp tên lưu manh Đổng Chí Ba.
Từ trước đến nay, chị vẫn gọi hắn như vậy, hắn không phải là người tốt lành gì." Từ Thiên Tinh tiếp tục nói: "Chị hỏi hăn là chị Cả đâu? Hắn lại nói chị ấy đi ra ngoài rồi, chị hỏi hăn là chị ấy đi đâu? Hắn lại không chịu nói, sau đó chị nghe thấy hình như trong nhà có tiếng nói."
"Chi bảo với hắn là chị đi vào ngồi chờ chị Cả về nhà, nhưng hắn không cho, còn nói cái gì mà trai đơn gái chiếc không tốt.
Em nói xem, hắn mà là loại người này à, rõ ràng là hắn đang che dấu gì đó.
Chị nghi ngờ chị Cả bị hắn đánh cho không dậy được.
Hắn không thừa nhận, cứ bịa ra những lý do vô nghĩa."
Từ Thiên Tinh nói xong, thấy khuôn mặt của Từ Thiên Lam trầm xuống, nhướng mày tiếp tục nói: "Em cũng biết chồng chị chỉ là đồ bỏ đi, không giúp ích được cái gì.
Chị muốn gọi em và em rể cùng đi nhìn xem, dù sao chị ấy cũng là chị Cả của chúng ta mà, phải không?"
Từ Thiên Lam biết chồng của Từ Thiên Tinh lớn hơn cô ta mười mấy tuổi.
Nhưng không có chuyện gì tự mình lại chửi chồng mình là "tên phế vật" là có ý gì?
Từ Thiên Lam không muốn suy nghĩ đến vấn đề này, liền nói: "Đại Hải đang ở bên ngoài làm việc, chúng ta đi báo cảnh sát trước, sau đó dẫn cảnh sát tới nhà chị ấy."
"Ôi trời ơi, em Ba của tôi ơi, em đang nghĩ cái gì vậy.
Em cho rằng đồn cảnh sát là do nhà mình mở à, không có bằng chứng chỉ dựa vào lời nói vừa rồi của chị, ai sẽ đi theo em chứ! Người ta nhàn rỗi lắm à!" Từ Thiên Tinh nói.
Từ Thiên Lam nhíu mày, đây là thói quen kiếp trước của cô, có việc tìm cảnh sát.
Nhưng Từ Thiên Tinh nói đúng, hiện giờ bọn họ cũng không chắc chắn chuyện này có đúng không, cho nên đành nói: "Vậy được rồi, chúng ta đi tìm Đại Hải, xem anh ấy nói thế nào."
Từ Thiên Lam không muốn quấy rầy công việc của Vu Đại Hải, gần đây anh rất bận rộn.
Cô định cùng một mình Từ Thiên Tinh đi đến nhà của Từ Thiên Hồng, nhưng đối với thân thể gầy gò không có sức chiến đấu của mình, cô không tự tin lắm.
Trong lúc nhất thời, nước xa không cứu được lửa gần, cô không thể tìm ai khác có thể giúp đỡ được.
Vì thế, Từ Thiên Lam đành phải dẫn Từ Thiên Tinh tới công ty kiến trúc của Vu Đại Hải.
"Lam Hải?" Từ Thiên Tinh nhìn biển hiệu công ty xuất hiện trên phố xá sầm uất, hỏi: "Đây là ghép tên của em và em rể hả?"
Từ Thiên Lam gật đầu.
"Thật tuyệt." Từ Thiên Tinh không khỏi hâm mộ.
Cửa ra vào không nhỏ, biểu hiệu là được đặt làm, hai chữ lớn rồng bay phượng múa, cửa sổ sáng sủa sạch sẽ, bàn ghế trong công ty sắp xếp gọn gàng, không gian bên trong cũng rất rộng.
Từ Thiên Tinh ước tính nó phải hơn hai mươi mét vuông, bên trong còn có một căn phòng nhỏ.
Từ Thiên Tinh chỉ nghĩ rằng Vu Đại Hải mở rộng quy mô của đội xây dựng, không ngờ anh lại thành lập công ty.
Hơn nữa, anh còn tuyển rất nhiều công nhân viên, còn thiết kế văn phòng quy mô giống như tổng giám đốc, phó giám đốc.
Đây là muốn kinh doanh lớn sao.
Từ Thiên Lam đã tới đây mấy lần, cho nên một nhân viên lễ tân và kế toán đều biết cô.
Từ Thiên Lam hỏi bọn họ Vu Đại Hải ở đâu.
Kết quả mới biết được anh đang ở trong văn phòng.
Lúc Từ Thiên Tinh và Từ Thiên Lam bước vào thì Vu Đại Hải đúng lúc bàn bạc xong với khách hàng, hai người đang bắt tay nhau.
Người khách hàng nhìn giống một ông chủ hơn so với Vu Đại Hải.
Đầu trọc, bụng bia, gương mặt tươi cười hớn hở trong rất hiền lành.
Từ Thiên Lam cảm thấy, Tần Minh khi già rồi có lẽ cũng sẽ có bộ dáng như thế này, anh ta có xu thế hói đầu.
"Ông chủ Hoàng, ông đi thong thả, tôi làm xong bản kế hoạch sẽ bảo người đưa qua cho ông xem." Mặc dù Vu Đại Hải làm ông chủ, nhưng anh cũng kiêm luôn vô số công việc khác.
Tổng giám đốc chỉ là cái tên gọi, anh còn làm quản đốc, kinh doanh, thiết kế, thợ xây, đào tạo người mới, thậm chí còn kiêm luôn cả những công việc nặng nhọc khác, thật sự rất bận rộn.
Ông chủ Hoàng xua tay nói không cần vội, tiếp theo nhìn hai chị em Từ Thiên Lam cười gật đầu, sau đó rời đi.
Tiễn khách hàng ra về, Vu Đại Hải quay trở lại văn phòng hỏi: "Hai người tới có chuyện gì thế?"
Vu Đại Hải không tiếp xúc nhiều với Từ Thiên Tinh nên chỉ gật đầu, gọi một tiếng chị Hai coi như chào hỏi.
Từ Thiên Lam không vòng vo, trực tiếp hỏi: "Bây giờ, anh có bận không?"
"Bây giờ à? Có chuyện gì?" Tất nhiên là bây giờ anh không rảnh rồi, hiện giờ anh kiêm luôn công việc thiết kế, khách hàng vừa rồi muốn xây một cái nhà xưởng nhỏ, là loại rất nhỏ.
Ông ta muốn thuê anh làm, yêu cầu đưa ra không ít, anh còn chưa biết nên thiết kế thế nào đâu.
Nhưng vợ đã mở lời, sao anh có thể nói mình không rảnh chứ, cho dù không rảnh cũng phải nói có rảnh.
Anh định trêu đùa với cô mấy câu, muốn nhìn xem biểu tình giận giữ của Từ Thiên Lam nhưng có người ngoài ở đây, làm vậy không thích hợp.
"Có chuyện xảy ra." Từ Thiên Lam kể lại sự việc cho Vu Đại Hải nghe.
Vu Đại Hải vừa nghe thấy, thì đứng phắt dậy, sắc mặt biến đổi: "Còn chần chừ cái gì, chúng ta mau đi thôi.".
Danh Sách Chương: