Ngô Quế Hoa không được tự nhiên ngồi thẳng lưng, cô ta ngồi trên chiếc ghế nhỏ nên có vẻ như lùn hơn người khác một cái đầu.
"Tôi không nghe ai nói cả, mà chính mắt tôi nhìn thấy." Sau đó, Ngô Quế Hoa kể lại việc ngày hôm đó cô ta đi đến cửa hàng quốc doanh mua đồ, tình cờ bắt gặp Từ Thiên Lam cũng ở đó: "Chiếc ô tô đó rất sang trọng, Từ Thiên Lam và vị giám đốc kia còn tự mình tiễn anh ta ra tận cửa.
Không phải chuyện của Từ Thiên Lam thì cô ta đi theo người ta làm gì.
Những người bán hàng trong cửa hàng cũng nói, bánh ngọt trong cửa hàng là do Từ Thiên Lam làm, buôn bán rất tốt, người bán hàng phụ trách quầy bánh ngọt còn được trích phần trăm."
Vu Đại Hải nghiêm túc lắng nghe, chờ đến khi Ngô Quế Hoa không còn nói gì nữa, anh mới cười như không cười, nói: "Hết rồi à?"
"Ừ, hết rồi."
"Ôi trời, chị dâu, anh Ba không nói với chị à?"
"Nói cái gì?"
"Chuyện này, tôi cũng đã nói với anh Ba, vậy mà anh ấy không nói với chị một tiếng." Vu Đại Hải tỏ vẻ bất lực: "Thật ra, chị dâu hiểu lầm rồi.
Vợ của tôi có tới cửa hàng quốc doanh mua đồ mấy lần, giám đốc ở đó thấy cô ấy rất tốt, nên bảo cô ấy làm thử hai loại bánh bán ở cửa hàng.
Đúng là Tiểu Lam có bán bánh ngọt ở trong cửa hàng, nhưng bây giờ người ta đều nhập hàng ở nhà máy lớn rồi, nên cô ấy đã không làm bánh ngọt nữa.
Hôm nay đến khai trương cửa hàng cũng chỉ là xuất phát từ tình cảm quen biết thôi.
Mọi người suy nghĩ quá nhiều rồi."
Vu Đại Hải nói mấy lời này khiến cho bọn họ đều hoa mắt, chóng mặt.
Ngô Quế Hoa không tin nói: "Không thể nào, chính tai tôi nghe thấy những người bán hàng kia nói.."
"Chính tai chị nghe thấy cái gì? Người ta chỉ bán hàng, làm sao có thể biết những chuyện này, nhàn quá nên nói chuyện phiếm mà thôi, vậy mà chị dâu lại cho là thật, đúng là rất thú vị." Vu Đại Hải thề son sắt nói.
Vu Đại Hải vừa nói như vậy, mọi người cũng thấy có lý.
Chủ yếu là Từ Thiên Lam làm sao có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, trong tâm của bọn họ đều không tin được.
Nhưng do Ngô Quế Hoa nói rất chắc chắn nên bọn họ tin.
Bây giờ, nghe Vu Đại Hải nói như vậy, bọn họ cảm thấy anh nói mới là sự thật.
"Thật sự không có công thức gì sao?" Lão thái bà hỏi.
"Chỉ có cách làm bánh ngọt bình thường thôi, nếu không con sẽ bảo cô ấy dạy mẹ làm bánh trứng hấp như thế nào." Vu Đại Hải trêu chọc nói.
Chuyện về công thức làm bánh, Từ Thiên Lam ngay từ đầu đã nói với Vu Đại Hải.
Cô nói, một lần đi ra ngoài thì nhặt được một quyển sách rách tung tóe không biết của ai, cô tò mò nhặt lên mới biết đây là một quyển hướng dẫn làm bánh.
Mặc dù, Từ Thiên Lam chưa tốt nghiệp tiểu học, nhưng những ký tự cơ bản cô vẫn biết.
Vu Đại Hải cũng không suy nghĩ sâu xa.
Anh cảm thấy đó là may mắn của Từ Thiên Lam và cũng là may mắn của anh, nếu không không biết đoạn thời gian ấy cô trải qua như thế nào.
"Đi thôi," Lão thái bà liếc mắt nhìn Vu Đại Hải, quay đầu nói với Ngô Quế Hoa: "Vợ thằng Ba, về sau chuyện không chắc chắn, cô đừng có nói bừa."
Ngưu Xuân Hoa vui sướng khi người gặp họa, nói: "Đúng vậy, em dâu, về sau những chuyện chưa rõ ràng thì em đừng nói linh tinh.
Người trong nhà biết thì không sao, nhưng nếu để người ngoài biết thì sẽ bị người ta chê cười.
Có khi, họ còn nghĩ chúng ta suy nghĩ viển vông."
Trong lòng Ngưu Xuân Hoa hiểu rõ, cô ta đã nói rồi mà, làm sao Từ Thiên Lam trong thời gian ngắn như vậy có thể kiếm được số tiền lớn để nhận thầu cửa hàng chứ.
Muốn kiếm được nhiều tiền như vậy, còn phải xem cô ta có cái mệnh kia không đã.
Lần này đến lượt Ngô Quế Hoa nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng cô ta không thể nói cái gì, cô ta không có chứng cứ, chỉ dựa vào lời nói của một người, thì sẽ không ai tin cô ta.
Ngô Quế Hoa chỉ đành ủy khuất gật đầu, tỏ vẻ bản thân đã biết.
Lão thái bà ho khan một tiếng: "Được rồi, chị dâu của anh chỉ nói bừa, anh cũng đừng chấp nhặt nó.
Nhưng dù sao, anh cũng đang làm việc trên thị trấn, trong nhà cũng không đủ ăn, anh nên nghĩ đến ba người anh trai của mình chứ."
Lúc này, Lưu Thúy mới lấy lại tinh thần.
Hiện tại, cuộc sống của cô ta tuy rằng không khó khăn, nhưng vì chuyện của con trai mà suy nghĩ đến bạc cả đầu.
Trong nhà nhiều người như vậy, quanh năm suốt tháng làm việc kiếm được chút tiền, đều bị mẹ chồng cầm hết.
Con trai cô ta học giỏi như vậy, nên cô ta muốn cho nó vào trường trọng điểm.
Lưu Thúy biết, để vào trường điểm cần có rất nhiều tiền, nhưng đó là tương lai của con trai, cho dù đập nồi bán sắt, cô ta cũng phải cố cho bằng được.
Nhưng mẹ chồng và các em dâu lại không muốn như vậy.
Nếu Vu Đại Hải có thể giúp đỡ một chút, thật sự quá tốt.
"Mẹ, mẹ yên tâm đi, nếu có một miếng ăn, con tuyệt đối sẽ nhớ đến các anh, nhưng mẹ xem, con giúp như thế nào được ạ.
Hiện giờ, cuộc sống của con cũng không dư dả, phòng ở thì đi thuê.
Mỗi ngày, con đều phải đến chợ lao động chờ việc.
Nếu mẹ không tin, ngày mai có thể cùng đi với con sẽ thấy."
"Phòng này là phòng thuê hả? Không có tiền, anh còn thuê phòng đẹp như vậy làm gì, đúng là đồ phá của!" Lão thái bà trừng lớn đôi mắt, trách mắng Vu Đại Hải.
Căn nhà này tốt hơn nhiều so với căn nhà gạch vuông ở quê.
Đây chính là căn nhà tốt nhất để ở.
Căn nhà được xây bằng gạch xanh khang trang, có sân rộng rãi, phòng trong, phòng ngoài được thu dọn sạch sẽ, gọn gàng, các loại dụng cụ đều đầy đủ.
Cho nên, ánh mắt đầu tiên khi lão thái bà nhìn thấy căn phòng này, mới cho rằng Vu Đại Hải có tiền.
Hiện tại, bà ta mới biết đây là nhà đi thuê: "Anh đúng là đồ phá của, mới kiếm được ít tiền đã không biết mình họ gì, thuê nhà ở tốt như vậy, còn không phải là ném tiền qua cửa sổ à."
"Con cũng không còn cách nào khác, ở đây không có nhiều nhà cho thuê, con có nhờ vả được người nào đâu." Vu Đại Hải nửa thật nửa giả nói.
"Vậy, hiện tại anh kiếm được bao nhiêu tiền?" Lão thái bà hỏi.
"Cái này không cố định, có việc thì làm, không có việc thì đi chợ lao động ngồi chờ."
Lão thái bà nhìn căn nhà, đáng tiếc nó không phải của nhà họ Vu, bà ta oán giận nói: "Hừ, nhất định là vợ anh xúi giục anh, đúng là đồ đàn bà phá của." Mắng xong, bà ta lại thở dài: "Tôi còn định bảo anh cho chị dâu anh mượn ít tiền, Tiểu Minh học rất giỏi nên muốn thi vào trường cấp hai trên huyện, nhưng chúng ta không có tiền, đi học trường đó tốn rất nhiều tiền."
Lưu Thúy cũng theo sau thở dài, mặt mày rầu rĩ.
"Thế ạ, đây là chuyện tốt mà, nếu không chị dâu về hỏi anh Cả một chút xem anh ấy có muốn lên thị trấn làm việc với em không.
Dù sao, em cũng lăn lộn ở đây mấy tháng rồi, có thể nhận thêm việc."
Những lời này là lời thật lòng của Vu Đại Hải, anh Cả của anh thật thà, chăm chỉ hơn anh Ba rất nhiều.
Chỉ là anh ấy suốt ngày rầu rĩ, chỉ biết ru rú ở nhà, cũng không thích nói chuyện, nên không có cảm giác tồn tại.
Lúc đầu, Lưu Thúy rất cảm động, nhưng cô ta lại nhớ đến những lời oán giận sau khi Vu Đại Quân trở về.
Anh ta nói sau một ngày làm việc, tay chân giống như bị chặt đứt, buổi tối đau đến không ngủ được.
Chồng của cô ta là kiểu người có đau cũng không nói cho người khác biết, có lẽ cô ta phải suy nghĩ lại, Lưu Thúy không muốn chồng mình quá vất vả.
Vì thế, Lưu Thúy qua loa, nói: "Được, về nhà tôi sẽ nói với anh trai chú."
Vu Đại Hải cũng không ép buộc, suy nghĩ của mỗi người đều không giống nhau.
Mắt thấy đã tới giữa trưa, trong nhà chỉ còn mấy cái bánh bao.
Vu Đại Hải cảm thấy không đủ, định ra ngoài mua thêm mấy cái nữa nhưng bị lão thái bà ngăn cản.
Bà ta mắng anh chỉ biết phá của, sau đó bà ta cầm mấy cái bánh bao liền dẫn theo mấy cô con dâu rời đi.
Vu Đại Hải nói mấy câu đã làm bọn họ rời đi, nhưng anh không hề vui vẻ một chút nào.
Anh cũng không muốn nói dối mẹ mình, nhưng không nói dối không được.
Vu Đại Hải nói với Từ Thiên Lam: "Số tiền em góp vào cửa hàng tốt nhất đừng nói với ai, tránh phiền toái."
Từ Thiên Lam cũng biết đạo lý này, âm thầm làm giàu mới là vương đạo, huống hồ bên cạnh cô có nhiều thân thích cực phẩm như vậy.
Ngày hôm sau, Từ Thiên Lam đang trên đường đến siêu thị thì gặp được Từ Thiên Hồng.
Từ Thiên Hồng sắc mặt trắng bệch, vội vàng hỏi thăm mọi người chuyện gì đó, vừa nhìn thấy Từ Thiên Lam, chị đột nhiên khóc rống lên: "Em Ba, không xong rồi, Triển Bằng mất tích rồi.".
Danh Sách Chương: