• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Sao lại như vậy? Bác mau kể đi." Vừa nghe thấy chuyện liên quan đến Ngô Quế Hoa, Từ Thiên Lam lập tức nổi tính hóng hớt.
Mã Đại nương cười nói: "Hai ngày trước, bác về quê lấy vài thứ.

Vừa lúc nghe thấy.."
Chuyện là, Mã Đại nương dọn lên thị trấn ở tương đối gấp gáp nên có nhiều đồ đạc chưa mang lên được.

Hai ngày trước rảnh dỗi, bà ấy mới tranh thủ về lấy đồ, vừa lúc tới cửa thì nghe thấy Ngô Quế Hoa và Ngưu Xuân Hoa đang cãi nhau.
Từ khi nhà họ Vu phân gia, vợ chồng Ngô Quế Hoa liền dọn ra ngoài ở.

Dọn đi rồi, Ngô Quế Hoa hầu như không trở lại.

Lúc phân gia, cả nhà ồn ào cũng không mấy tốt đẹp, bố mẹ chồng mỗi lần nhìn thấy cô ta thì khó chịu, nên cô ta cũng không muốn về chịu mắng.

Ngưu Xuân Hoa thì không có cách nào đi chỗ khác ở, chỉ còn cách xây bức tường ngăn cách hai nhà.
Ngô Quế Hoa trở về, vội vàng kéo Ngưu Xuân Hoa đến phòng trong.

Sau đó, cô ta bắt đầu oán trách Ngưu Xuân Hoa: "Chị dâu, tôi tôn kính chị nên mới gọi chị một tiếng chị dâu.

Chị tại sao lại làm chuyện không nên làm kia.

Cái cửa hàng kia cũng có phần của chị, nó mà bị sập thì chị có lợi lộc gì chứ."
Cửa hàng khai trương được vài ngày cũng buôn bán rất khá.

Cô ta thuê một mặt tiền ở trên đường cái, hoàn toàn dập khuôn hình thức kinh doanh của cửa hàng quốc doanh.

Chỉ có điều, Ngô Quế Hoa tiếc tiền thuê người làm, cô ta thấy chỉ có một cái cửa hàng thì một mình cô ta cũng có thể quản lý.
Lúc đầu cũng không xảy ra vấn đề gì.

Người dân nghe nói trong thôn cũng mở siêu thị nên có không ít người tới mua.

Nhưng còn chưa được hai ngày, cửa hàng đã bị mất trộm, có lẽ người ta thấy chỉ có một mình cô ta trông coi cửa hàng sẽ không bao quát hết được.
Trong siêu thị quốc doanh, mỗi kệ hàng đều có một nhân viên đứng bán hàng, mà cửa hàng của cô ta thì chỉ có một người vừa quản lý vừa chăm sóc hàng hóa.

Nếu cô ta đứng thu tiền thì sẽ không có ai trông coi hàng hóa.


Cho nên, chưa được mấy ngày mà cửa hàng đã bị mất rất nhiều đồ.
Sau khi Ngưu Xuân Hoa biết chuyện thì lập tức tới cửa hàng cùng làm với cô ta.

Nhưng Ngưu Xuân Hoa vẫn còn phải làm ruộng nên không thể lúc nào cũng có mặt ở cửa hàng được.
Ngô Quế Hoa chỉ còn cách cắn răng thuê hai người làm nhưng tiền công không cao.

Người trong thôn có rất nhiều thời gian rảnh, cho dù tiền công ít thì vẫn có nhiều người muốn làm.
Có người trông coi hàng hóa nên hiện tượng mất trộm cũng ít đi, hàng hóa bán được cũng nhiều.

Ngô Quế Hoa vui vẻ cười không nhìn thấy mặt trời.

Nhưng cô ta chưa vui vẻ được mấy ngày thì con phố phía Đông cũng khai trương một cửa hàng, bên trên còn treo tấm thẻ bài "Cửa hàng đại lý của siêu thị quốc doanh".

Mọi người đều cảm thấy rất kỳ quái, tại sao trong cùng một thôn mà lại có đến hai cửa hàng đại lý.
Ngô Quế Hoa vì sợ Vu Đại Quân không đồng ý cho cô ta mở cửa hàng nên đã giấu giếm chuyện này, cũng treo biển hiệu "cửa hàng đại lý".

Sau khi biết chuyện, Vu Đại Quân đã gặng hỏi cô ta nhưng Ngô Quế Hoa sống chết không chịu thừa nhận.

Vu Đại Quân chỉ lẩm bẩm hai câu, rồi không nói thêm gì nữa.
Ngô Quế Hoa vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì phát hiện khách hàng trong cửa hàng dần ít đi, trong khi đó cửa hàng đối diện thì lại buôn bán khá tốt.
Người ta chính xác là cửa hàng đại lý cho siêu thị, nên bên siêu thị có hoạt động gì thì cửa hàng này cũng có, nào là rút thăm trúng thưởng, thẻ tích điểm, thẻ hội viên, cái gì cũng có.
Nhưng Ngô Quế Hoa thì làm sao hiểu được cách thức kinh doanh này.

Điều duy nhất, cô ta cảm thấy hữu ích là giảm giá.

Đây là chiến thuật ngu ngốc nhất trong hoạt động kinh doanh.
Khách hàng đến càng ngày càng ít, tiền không kiếm được bao nhiêu.

Đến cuối tháng Ngưu Xuân Hoa lại còn muốn lấy tiền hoa hồng.

Ngưu Xuân Hoa muốn nhanh chóng lấy lại năm trăm tệ tiền vốn.

Nếu tình hình buôn bán càng ngày càng kém như vậy, thì một ngày nào đó, chồng cô ta sẽ phát hiện ra số tiền thâm hụt.

Đến lúc đó, cô ta ở nhà cũng không được yên ổn.
Nhưng mà, mấy ngày hôm nay, Ngô Quế Hoa thực hiện chiến lược giảm giá để cạnh tranh với cửa hàng đối diện, nên số tiền tích lũy được trước đó đã phải dùng để bù lỗ.

Ngưu Xuân Hoa không cùng quản lý cửa hàng, chỉ có thời gian rảnh mới tới hỗ trợ chăm sóc cửa hàng.

Ở trong mắt của Ngưu Xuân Hoa, cửa hàng ngày nào cũng có khách, thì tại sao lại không có tiền được.

Nghe Ngô Quế Hoa nói lý do, cô ta cảm thấy không vui chút nào.
"Sao lại không có tiền? Ngày nào cũng có nhiều khách vào mua hàng như vậy mà cô lại nói với tôi rằng không có tiền.

Cô lừa quỷ à?" Hai người lúc ấy cãi nhau rất to.

Cho dù Ngô Quế Hoa mang bí mật của cô ta ra dọa nạt cũng không khiến Ngưu Xuân Hoa nhún nhường.

Không có tiền thì cuộc sống biết làm sao, sớm hay muộn chuyện đó cũng vỡ nở ra thôi.
Hai người cãi nhau một trận, Ngô Quế Hoa không còn cách nào khác đành phải đưa cho Ngưu Xuân Hoa một trăm tệ.

Lúc đó chuyện mới coi như tạm thời yên ổn.
Nhưng chưa được hai ngày, Vu Đại Quân lại hỏi Ngô Quế Hoa rằng cửa hàng có đúng là cửa hàng đại lý hay không? Thì ra, Ngưu Xuân Hoa đã đi nói rõ mọi chuyện với anh ta.
Vì vậy, đây chính là cuộc cãi vã lớn nhất từ khi hai người kết hôn đến nay.

Vu Đại Quân cảm thấy chuyện lớn như vậy mà Ngô Quế Hoa không chịu bàn bạc với mình, vậy chẳng khác nào coi như anh ta không tồn tại.
Ngô Quế Hoa thì lại cho rằng anh ta đang chuyện bé xé ra to, cửa hàng không phải cũng kiếm được tiền hay sao.
Sau cuộc cãi vã, Ngô Quế Hoa bỏ về nhà mẹ đẻ.

Cô ta nghĩ rốt cuộc tại sao Vu Đại Quân lại biết chuyện.

Suy nghĩ một lúc lâu, cô ta mới nhớ ra hai ngày trước vừa cãi nhau với Ngưu Xuân Hoa xong thì Vu Đại Quân liền biết chuyện.
Vì thế, Ngô Quế Hoa chạy tới nhà Ngưu Xuân Hoa muốn tính sổ với cô ta.
Ngưu Xuân Hoa cũng không phải dạng dễ bắt nạt: "Cửa hàng cũng có phần của tôi nhưng một xu cũng không nhận được.

Tôi thấy tốt nhất nên bán hết hàng đi sau đó chúng ta không hợp tác nữa."
Tất nhiên, Ngô Quế Hoa không đồng ý.

Cô ta vẫn tin tưởng cửa hàng có thể kiếm được tiền.

Cùng lắm thì cửa hàng của cô ta sẽ kiếm được ít tiền hơn cửa hàng đại lý là được chứ gì.

Hai người bọn họ cứ như vậy mà kết thúc cuộc đàn phán trong không khí bực tức.

Vu Đại Quân cuối cùng vẫn luyến tiếc vợ mình nên chưa được hai ngày đã đi đón cô ta trở về.

Lão thái bà chỉ thẳng vào mặt anh ta mắng mỏ.
Ở trong mắt của lão thái bà, con của bà ta rất tốt, chỉ có con dâu là không ra gì.

Đứa nào cũng sợ vợ mình cho nên mới đâm ra hư hỏng.
Mã Đại nương nghe xong chuyện này liền kể lại cho Từ Thiên Lam.

Từ Thiên Lam nghe xong cũng chỉ thở dài.

Cuộc sống tốt đẹp yên ấm không muốn, thế nào lại cứ muốn gà bay chó sủa mới vừa lòng.

Có một vài người đã không làm gì thì thôi, lúc ra tay thì chuyện gì cũng có thể nghĩ ra.
**
Công ty của Vu Đại Hải phát triển rất nhanh.

Hiện tại, công ty của anh là công ty làm về kiến trúc lớn nhất ở đây, không chỉ làm về xây dựng, mà còn kiêm luôn cả việc thiết kế nội thất.

Thậm chí, thiết kế nội thất còn rất giỏi.

Có Từ Thiên Lam trấn cửa ải lên bản vẽ thiết kế, khách hàng đều dựng thẳng ngón cái.
Cũng có người làm theo Vu Đại Hải nhưng bọn họ không có tầm cỡ như công ty của anh, nên nhanh chóng bị giải tán.
Vì vậy, công ty của Vu Đại Hải không chỉ nổi tiếng ở thị trấn Thanh Vân, mà còn nổi tiếng cả huyện, có thể nói anh là một tài năng vượt trội.

Công trình trung tâm thương mại sắp được hoàn thành sẽ càng thúc đẩy sự nghiệp của anh phát triển, có càng nhiều khách hàng hơn.
Từ Thiên Lam thấy Vu Đại Hải làm việc bận rộn nên chỉ cần không phải đến siêu thị, thì cô sẽ nấu cơm đem qua cho anh.

Bây giờ, Vu Đại Hải rất ít khi ăn cơm tập thể.
Hôm nay, Từ Thiên Lam mang cơm đến cho Vu Đại Hải thì đúng lúc gặp được Tần Tử Huân đi giám sát công trình.
Tần Tử Huân rất coi trọng việc xây dựng trung tâm thương mại, nên thường xuyên tới tìm Vu Đại Hải để nắm bắt tình hình.
"Chủ tịch Tần cũng ở đây ạ, vừa hay hôm nay tôi nấu rất nhiều đồ ăn, anh ở lại ăn cùng với chúng tôi luôn đi." Từ Thiên Lam mang theo hai hộp cơm lớn đến đây, nhìn thấy Tần Tử Huân thì gọi luôn anh ta tới.
Tần Tử Huân ăn mặc rất chỉnh tề, gương mặt vẫn đẹp trai như trước nhưng giữa hai hàng lông mày nhíu lại hiện lên một tia u sầu, giống như đang chất chứa rất nhiều tâm sự.
Từ Thiên Lam cảm thấy người đàn ông này rất đáng thương, yêu người ta mà lại không thể ở bên nhau.
Từ Thiên Lam lại nhớ ra sau này anh ta mắc bệnh nan y, cô suy nghĩ không biết có nên nhắc nhở anh ta mấy câu hay không.
Từ Thiên Lam không nhớ rõ thời gian cụ thể Tần Tử Huân mất, chỉ biết là sau khi con trai anh ta ra đời.

Xem ra còn mấy năm nữa, không biết hiện giờ tình hình sức khỏe của đối phương như thế nào.

Nhưng tuyệt đối không phải ngày một ngày hai là bị bệnh.


Cô cẩn thận nhớ lại tin tức khi ấy, hình như nói là anh ta bị bệnh gan thì phải.
Lúc ấy, Từ Thiên Lam cho rằng đối phương uống quá nhiều rượu trên bàn tiệc cho nên mới mắc bệnh này.

Nhưng hiện giờ xem ra có lẽ là do đối phương bị thất tình nên mới mượn rượu giải sầu.
"Chủ tịch Tần, anh nên ít tới quán bar uống rượu đi, nó không tốt cho thân thể." Cô cũng biết nói như vậy có chút ngốc nghếch, chắc hẳn người ta sẽ cho rằng cô đang nói lời khách sáo, đồng ý một câu cũng sẽ quên đi.
Nhưng Từ Thiên Lam lại không thể nói với anh ta rằng sau này anh bị bệnh gan nên uống ít rượu đi, có lẽ nói như vậy người ta sẽ đem cô đi làm thí nghiệm mất.
Quả nhiên, Tần Tử Huân chỉ khách sáo nói mấy câu với cô, sau đó cũng không để trong lòng.
Chào hỏi xong, anh ta liền rời đi.
Từ Thiên Lam nhìn theo bóng dáng xa dần của Tần Tử Huân mà thở dài trong lòng.

Cô nghĩ sau này nếu có cơ hội thì sẽ nói với Tần Minh để anh ta nhắc nhở Tần Tử Huân một chút.

Tốt nhất là thường xuyên kiểm tra định kỳ.

Nhưng làm thế nào để Tần Minh tin lời cô nói đây?
Nghĩ đến đây, Từ Thiên Lam lại thở dài.
"Khụ khụ." Vu Đại Hải ho khan mấy tiếng, sau đó làm bộ như không có gì nói: "Ăn cơm thôi."
Từ Thiên Lam nhìn Vu Đại Hải đột nhiên trở nên nghiêm túc thì thấy rất kỳ quái, đắn đo một hồi cô mới nghĩ ra có thể anh đang ghen.
"Này, không phải anh đang ghen đấy chứ? Ghen thật hả?" Từ Thiên Lam giống như phát hiện ra vùng đất mới, không ngờ Vu Đại Hải bình thường luôn vui tươi, hớn hở cũng có lúc tức giận.
Nhìn đối phương bĩu môi, Từ Thiên Lam ngược lại cảm thấy rất thú vị.
Vu Đại Hải nhìn bộ dáng không nhịn được cười của Từ Thiên Lam, anh bất đắc dĩ nói: "Anh không tức giận.

Nhưng cho dù chủ tịch Tần đẹp trai thì em cũng không cần phải nhìn anh ta không rời như vậy.

Người đàn ông của em cũng không kém người ta mà?"
Như để chứng minh lời nói của mình, Vu Đại Hải liền giơ cánh tay lên biểu diễn cơ bắp mạnh mẽ của mình.
Đáng tiếc, Từ Thiên Lam không thích những thứ như cơ bắp, cô chỉ thấy dáng vẻ trẻ con của anh rất đáng yêu, càng không nhịn được cười.
**
Tần Tử Huân quay trở về ủy ban, xem xét không còn chuyện quan trọng thì tan làm sớm.
Nếu như là trước kia thì trời chưa tối nhất định anh ta sẽ chưa tan làm.

Dù sao về nhà cũng chỉ có một người đối diện với bốn bức tường, còn không bằng ở lại làm việc, suy nghĩ xem làm thế nào để cuộc sống của dân chúng được tốt hơn.
"Chủ tịch, anh lại muốn đi uống rượu à?" Tiểu Tang theo yêu cầu của Tần Tử Huân lái xe đến một khách sạn nhỏ trong huyện.
Tần Tử Huân không muốn nghe cậu ta lải nhải, theo như lời cậu ta nói thì là muốn tốt cho anh ta.

Nhưng Tần Tử Huân cảm thấy uống say thì có thể quên đi những muộn phiền.

Vào khách sạn, anh ta liều mạng uống rượu, tụ chuốc cho bản thân say mềm.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK