• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Vu Đại Hải vẫn luôn ở nhà trồng trọt, chưa từng có khoản tích cóp riêng nào.

Chỉ có duy nhất một khoản tiền mà anh bán kem que vào mùa hè vẫn luôn giữ lại, không giao cho gia đình.

Nhà anh chỉ cho anh ba trăm tệ, còn lại anh phải vay mượn khắp nơi mới được tám trăm tệ.

Nhưng vẫn chưa đủ, cuối cùng không còn cách nào khác, Vu Đại Hải đành phải đem chiếc xe đạp duy nhất trong nhà coi như là phần lễ hỏi.
Lúc này mới có thể lấy cô về, mẹ kế của Từ Thiên Lam tuy rằng chưa thỏa mãn nhưng anh vẫn cứ đưa cô về nhà.
Có điều, mẹ anh vì không có của hồi môn mà náo loạn một hồi.

Vu Đại Hải đành phải khắp nơi làm việc kiếm tiền, nhưng cũng không kiếm được nhiều.

Sau này nhờ quen biết mà anh được vào đội công nhân làm việc, lúc bắt đầu cũng không dễ dàng gì, hiện tại công việc cũng phát triển, càng ngày càng kiếm được nhiều tiền.
Mãi đến lúc sinh đứa bé thứ hai, anh đành phải đem số tiền tích cóp được đi nộp phạt, nhưng Vu Đại Hải vẫn rất vui vẻ.

Anh cảm thấy bản thân cũng có thể nuôi được gia đình, sẽ không bởi vì không có tiền mà lâm vào tuyệt vọng.
Vu Đại Hải cảm thấy hai cô con gái rất đáng yêu, nghĩ tới khuôn mặt tươi cười của hai cô con gái, trong lòng tràn ngập hạnh phúc.


Thực chất, Vu Đại Hải không muốn để vợ sinh thêm con, bởi vì quá hại sức khỏe.
Nhưng thời đại bọn họ sống, vấn đề trọng nam khinh nữ quá nghiêm trọng, sinh không được con trai sẽ bị người ta nói ra nói vào.

Con dâu nhà ai mà không sinh được con trai đều bị mọi người chỉ trỏ bàn tán.
Vu Đại Hải cảm thấy mẹ anh tuy rằng không thích con gái nhưng tốt xấu gì cũng là cháu gái của bà, như thế nào cũng có chung dòng máu.
Chính là, Vu Đại Hải sẽ không bao giờ nghĩ tới việc xảy ra đến mức độ như thế này.
"Em mấy hôm trước bị ngã xuống sông, hôn mê một ngày một đêm, nhiều ngày qua đều choáng đầu hoa mắt.", "bọn nhỏ ở nhà vẫn tốt, chính là thường xuyên kêu đói, em cũng không có tiền, nên đi lên thị trấn buôn bán nhỏ.", "Đồ anh gửi về nhà, mẹ đều cầm hết."
Từ Thiên Lam viết rất chân thật, không hề thêm bớt, dường như không nhìn ra chút cảm xúc nào.

Cô đem hết mọi chuyện đều nói ra, chữ viết cũng cố ý viết xiêu xiêu vẹo vẹo, có khi còn cố ý dùng hai vần ghép lại.

Cô sợ biểu hiện quá sẽ khiến cho Vu Đại Hải nghi ngờ.
Nhưng mặc kệ như thế nào, ý tứ biểu đạt vẫn rõ ràng, Vu Đại Hải thật sự chấn kinh.
"Lão Lý, anh giúp em giải thích với chú Lục, em phải về nhà một chuyến." Vu Đại Hải nói một tiếng, cầm lấy tiền và chứng minh nhân dân chạy nhanh ra ngoài.
Lý Đức Căn đáp: "Được, chú nhanh về đi, anh sẽ xin nghỉ giúp chú, trên đường cẩn thận một chút, đừng sốt ruột."
Anh ta cũng biết hiện tại Vu Đại Hải căn bản không còn tâm chí đâu mà làm việc nữa.

* * *
"Hu hu hu, tay..

hu.." Ngưu Xuân Hoa tóm lấy con trai, hùng hùng hổ hổ hướng ra ngoài cửa, muốn tìm Từ Thiên Lam tính sổ.

Cô ta biết Từ Thiên Lam buổi sáng ra ngoài vẫn luôn ở trong nhà của Mã Đại nương.
"Từ Thiên Lam cô ra đây cho tôi." Vừa đi cô ta vừa gân cổ lên nói, mới hét lên được một câu, Từ Thiên Lam đã từ ngoài cửa bước vào.
"Chị dâu có chuyện gì thế, ở cách bức tường nên không nghe thấy tiếng chị gọi." Từ Thiên Lam đem bọn nhỏ để ở bên nhà Mã Đại nương, còn mình thì nghe thấy tiếng Ngưu Xuân Hoa liền đi ra.
Cô cũng không muốn đen chuyện cãi nhau liên lụy tới nhà của Mã Đại nương, vẫn tự một mình ứng chiến thoải mái hơn.
"Chuyện gì sao?" Ngưu Xuân Hoa trừng mắt, hung tợn nói: "Tôi thật sự không nghĩ tới, cô có thể nhẫn tâm đến như vậy, đối với một đứa nhỏ cũng có thể xuống tay được, cô nhìn xem tay của Mộc Mộc nhà tôi bị thương như thế nào này?"
Lúc này, những thôn dân xung quanh nghe được tiếng cãi cọ, liền tốp năm tốp ba ở cửa nhà mình, chờ xem náo nhiệt.
Nhìn ngón tay của thằng nhãi kia bị cái kẹp chuột khiến cho ngón áp út bị sưng vù, Từ Thiên Lam nhìn thoáng qua, sau đó kinh ngạc nói: "Ôi! Sao lại biến thành như thế này."
"Cô còn giả bộ, không phải cô dùng bẫy chuột kẹp vào tay con trai tôi thì nó sẽ bị sưng như vậy à.

Cô thật sự quá nhẫn tâm rồi! Nếu không phải gặp may thì có khi ngón tay cũng bị gãy rồi."
Từ Thiên Lam nghĩ thầm, đây cái bẫy chuột nhỏ nhất mà cô nhìn thấy, đặt ở bên dưới hộp chứ đâu có để bên trên.

Để ở bên dưới, nếu lúc cầm cái hộp lên không phản ứng nhanh có thể bị cái bẫy kia kẹp vào tay.

Nếu để cô mà để bên trên sau đó dùng mảnh vải che đi, chỉ cần sờ một cái là đã bị kẹp rồi.

Cô thấy thằng nhóc này còn là đứa trẻ bảy tuổi nên mới hại thủ lưu tình như vậy.
"A! Thì ra là bị cái bẫy chuột kẹp bị thương! Có điều, tôi chỉ bẫy chuột ở trong ngăn tủ ở trong phòng của tôi thôi! Chị dâu không biết đâu, dạo này trong phòng của tôi có rất nhiều chuột, lần trước tôi để điểm tâm ở trong tủ, vậy mà ban ngày cũng bị nó ăn.

Cho nên, tôi mới phải đi mua cái bẫy về, tính toán bẫy thử mấy con chuột một chút, như thế nào lại kẹp vào tay con trai của chị vậy?"
"Cô?" Ngưu Xuân Hoa vừa nghe, sắc mặt có chút mất tự nhiên, nhất thời cũng không biết nói gì, đây không phải là đang nói con trai của cô ta đi ăn trộm đồ sao!
Những thôn dân vây xem nghe thấy thế thì liền hiểu rõ.

Đây rõ ràng là đứa nhỏ này ăn trộm đồ trong phòng của thím, nên cô ấy mới muốn dạy dỗ cháu trai một chút.

Bọn họ cảm thấy làm như vậy là đúng, hơn nữa vết thương cũng không nặng.
Ở nông thôn, trộm cắp là thứ không thể tha thứ, đây là một hành động trơ trẽn nhất.

Nhà ai mà có một người ăn trộm, sẽ bị mọi người đâm chọc cả đời, có tiền lệ như vậy, về sau nhà ai mất mát cái gì đều sẽ bị mọi người nghi ngờ.
Hơn nữa, ở nông thôn, kiếm sống không dễ dàng, bị trộm thì chính là chuyện lớn.
Vì thế, đa số mọi người đều đứng về phía của Từ Thiên Lam, có người còn mở miệng cười: "Tôi nói này, vợ thằng Hai, hay là Mộc Mộc nhà cô chính là chuột, trộm đồ ăn của người ta mới bị kẹp."
"Anh..


Cù Lão Yên, anh câm miệng, đồ đê tiện." Ngưu Xuân Hoa tức muốn hộc máu.
* * *
Bên này, Vu Đại Hải lấy tiền trả vé xe khách đi thẳng về thị trấn Thanh Vân, anh dựa lưng vào ghế, cảm thấy hơi hụt hẫng, không hiểu sao mọi chuyện lại như thế này.
Anh biết vợ sẽ bị một chút ủy khuất, nhưng anh chỉ cho rằng chỉ bị nói một hai câu linh tinh thôi.

Từ trước tới nay, anh chưa bao giờ dám nghĩ tới chuyện vợ sẽ bị ngược đãi, mẹ anh chỉ là tính cách hay nhặt nhạnh một chút thôi, như thế nào lại ngược đãi vợ mình chứ.
Đúng vậy, đây chính là ngược đãi, ngã xuống sông mà cũng không chịu đưa em ấy đi khám, không phải ngược đãi thì là gì?
* * *
"Cô mới là đồ ăn trộm, kể cả cháu trai ruột lấy đồ của thím thì không được tính là phạm pháp! Cô cư nhiên dám nói con trai tôi lấy trộm đồ của cô, cô đúng là không biết xấu hổ." Ngưu Xuân Hoa tức muốn hộc máu.
Từ Thiên Lam vẫn là bộ dáng vân đạm phong kinh: "Chị dâu, chị ăn nói cho rõ ràng, tôi một từ" trộm "cũng chưa từng nói qua."
"Đúng vậy, Ngưu Xuân Hoa người ta chưa từng nói qua, con trai của cô nếu không chạy qua phòng của người ta" lấy "đồ, thì tại sao lại bị kẹp?" Cù Lão Yên lại tiếp tục nói, hắn nhẫn mạnh từ "lấy".
"Ha ha ha" Mọi người vây xem đều cười theo.
"Vợ thằng Hai, vào nhà, một chút chuyện cũng làm ầm ĩ lên." Lúc này, lão thái bà từ trong phòng đi ra.

Nói xong Ngưu Xuân Hoa, bà ta lại quay về phía Từ Thiên Lam nói: "Vợ thằng Tư, cô càng ngày càng quá đáng, không biết xấu hổ, hai hôm nay không ai nói gì, cô càng lên mặt phải không?"
Ngưu Xuân Hoa vừa thấy lão thái bà đứng về phía cô ta, vội vàng nói theo: "Đúng vậy mẹ, cô ta còn không biết mặt mũi mà xấu hổ, chỉ sinh được hai đứa con gái, còn không biết kẹp chặt cái đuôi lại, còn dám gây chuyện, con phải xé rách mặt cô ta ra."
Nói xong, cô ta lao về phía Từ Thiên Lam.
Lúc này từ trong đám người có một tiếng hét to: "Dừng tay.".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK