"Chủ nhân, có chuyện gì mà kéo thuộc hạ đến đây gấp vậy?"
"Ta đã nói không được xưng hô như vậy nữa mà.
Ta không còn là chủ nhân của ngươi.
Còn gọi như thế nữa là ta giận thật đó."
Cảnh Điền lúng túng cúi mặt.
"Vậy… ta gọi Sử huynh thì được chứ?"
"Ta lại nghĩ ngươi lớn tuổi hơn ta đó.
Thôi, gọi A Hồng đi."
Cảnh Điền thấy Sử Hồng không vui nên cũng không muốn làm khó cậu ấy nữa, quyết định chiều theo ý cậu.
"Vậy A Hồng đột ngột kéo ra ra đây là có chuyện gì?"
"Ta không có nhiều thời gian nên sẽ hỏi thẳng luôn.
Ngươi cũng phải trả lời thật cho ta.
Ngươi đối với Khúc Phong như thế nào?"
Mặt Cảnh Điền lập tức bừng đỏ, bộ dạng trở nên lúng túng.
"Như… như thế nào là… thế nào?"
"Ý ta hỏi là ngươi có thích hắn không? Ngươi không cần ngại ta, cứ nói thật đi."
"Chuyện đó… Thật ra huynh ấy rất tốt, chỉ là… Ta cảm thấy ta và huynh ấy không hợp."
"Sao lại không hợp? Ta thấy hợp lắm mà.
Nếu là chuyện ta đã nhờ ngươi chăm sóc cha ta trước kia thì ngươi không cần lo đâu.
Ý của ta là nhờ ngươi thi thoảng để ý ông ấy một chút, không phải ý bảo ngươi phải ở bên cạnh chăm sóc ông ấy cả đời mà không màng đến hạnh phúc của bản thân.
Nếu ngươi thật sự thích hắn thì đừng do dự gì nữa.
Theo hắn đi đi."
"A Hồng, ý ta không phải thế.
Ta dĩ nhiên hiểu những lời của ngươi.
Nhưng ta với huynh ấy không xứng với nhau đâu.
Huynh ấy là thuật sĩ, một người vô cùng có địa vị ở Thần Quốc, còn ta đến một chức danh thực sự cũng không có.
Ta không đáng để huynh ấy tốn nhiều tâm tư như thế."
Sử Hồng ngẩng đầu nhìn trời.
Người thời xưa coi trọng mấy cái vụ môn đăng hộ đối đến vậy sao? Không.
Cũng không thể trách.
Ở hiện đại cũng như vậy, khác gì ngày xưa đâu.
"Ta kể cho ngươi nghe chuyện này rồi ngươi tự suy nghĩ xem mình nên làm thế nào.
Ngươi biết rõ tầm quan trọng của Khúc Phong ở Thần Quốc là lớn đến như thế nào, nhưng hắn vẫn thường xuyên xuất hiện ở đây chăm sóc cho ngươi.
Ngươi đã từng tự hỏi tại sao lại như vậy chưa? Hắn vắng mặt ở Thần Quốc lâu như vậy, triều đình Thần Quốc làm sao có thể không hỏi tới."
"Ta cũng đã từng hỏi hắn câu đó.
Khúc Phong nói hắn có một con chim đưa thư bay rất nhanh.
Nếu triều đình có việc cần đến hắn chỉ cần truyền tin thì hắn sẽ ngay lập tức quay về.
Hơn nữa, Thần Quốc có hai thuật sĩ.
Cho dù không có hắn thì người kia vẫn có thể lo liệu được.
Giả sử như người kia không thể tự giải quyết thì vẫn đủ sức cầm chân cho đến khi hắn về đến nơi."
"Hắn nói vậy ngươi tin liền sao?"
Cảnh Điền giật mình.
"Chẳng lẽ không phải như vậy? Hắn nói dối ta sao?"
"Không hoàn toàn như vậy.
Chuyện này cũng không thể trách ngươi.
Tình hình thuật sĩ ở các quốc gia vốn không phải là việc được thông tin rộng rãi.
Nếu không phải vì A Húc cũng là thuật sĩ thì có lẽ ta cũng không nắm được."
"Đúng là Thần Quốc có hai thuật sĩ nhưng người kia đã đến giới hạn rồi, gần như không thể thi pháp được nữa.
Nên nếu có chuyện ở Thần quốc mà cần dùng đến pháp thuật thì đều dựa cả vào Khúc Phong.
Hắn thực chất vẫn thường xuyên xuất hiện ở Thần Quốc nhưng cũng hay qua lại nơi này chăm sóc ngươi.
Để làm được điều đó, hắn đã tự tạo ra một cánh cổng không gian trong nơi ở của mình."
"Ngươi có lẽ không biết, tất cả những thuật pháp liên quan đến dịch chuyển thời không đều vô cùng tiêu tốn linh lực, cũng đồng nghĩa với việc giảm đi nhiều thọ nguyên.
Nhưng vì để gặp ngươi, hắn vẫn liều lĩnh làm việc đó.
Trước kia vì cứu ta khỏi độc của Hạt đỉnh hồng đã tiêu tốn mất mấy năm tuổi thọ của hắn, giờ lại thêm chuyện này nữa.
Không biết tuổi thọ của hắn còn được bao nh..."
Sử Hồng không dám nói hết câu khi nhìn thấy sắc mặt trắng bệch, bàng hoàng của Cảnh Điền.
Sử Hồng có thể hiểu cảm giác của y.
Lúc hắn mới nghe Khúc Phong kể chuyện này hắn cũng sốc y như vậy.
Hắn không thể ngờ Khúc Phong lại có thể vì Cảnh Điền mà làm đến mức này.
Khi hắn hỏi Khúc Phong làm như thế có đáng không.
Khúc Phong đã cười mà trả lời hắn: "Đáng chứ.
Ta không muốn phải bỏ lỡ người mà ta thích thêm một lần nào nữa."
Nghe câu trả lời đấy, Sử Hồng đã không thể thốt nên một lời nào.
Hoá ra cái chết của hắn ngày đó đã tác động rất nhiều đến Khúc Phong.
Sử Hồng đặt tay lên vai Cảnh Điền, chân thành nói:
"Là một người đã trải qua hai kiếp, ta khuyên huynh một câu.
Trong một đời người không dễ gì tìm được một người yêu thương mình thật lòng.
Nếu huynh bỏ lỡ người đó, sau này có hối hận thì cũng đã muộn rồi.
Không phải ai cũng có hai kiếp sống để mà làm lại đâu."
Cảnh Điền im lặng một lúc rồi đột ngột cúi đầu, nắm lấy tay Sử Hồng.
Ánh mắt y hiện tại rất kích động, vành mắt đỏ ửng, giọng run run:
"Ta hiểu rồi.
Ta biết mình phải làm gì rồi.
Cảm ơn A Hồng.
Cảm ơn nhiều lắm!"
Sau đó Cảnh Điền vội vàng chạy tới lôi Khúc Phong trở về.
Tinh Húc ngạc nhiên chạy đến hỏi hắn:
"Chuyện gì vậy? Em vừa nãy nói gì mà cậu ta chạy đi thế?"
"Ừm.
Nói chút chuyện thôi.
Em nghĩ giờ không cần lo nữa rồi.
Chúng ta đi tìm Tử Lâm thôi."
Để tiết kiệm thời gian, Thanh Ngôn đã gửi thư cho Tử Lâm, hoàng thượng và hoàng hậu bí mật đến tiểu viện.
Bởi vậy chỉ cần về tiểu viện của Sử Tân Vinh, hai người bọn họ đều gặp được tất cả những người muốn gặp.
Tử Lâm và hoàng hậu ôm lấy Tinh Húc khóc nức nở.
Bọn họ khóc mãi không ngừng đến mức Tinh Húc phải kêu lên:
"Hai người cứ khóc miết như thế là hết thời gian đó.
Chúng ta chỉ còn hơn một tiếng đồng hồ nữa thôi."
Tử Lâm lau nước mắt rồi lại quay qua ôm chầm lấy Sử Hồng.
Ôm một lúc lâu mà không nói gì cả.
Sử Hồng vỗ vai cậu trêu chọc:
"Hết nước mắt để khóc cho huynh rồi hả?"
"Đệ… đệ khó khăn lắm mới kìm lại được.
Huynh… huynh hức…"
"Ha ha.
Ta trêu đệ chút đó mà.
Tử Lâm, hai năm không gặp đệ đã cao lên nhiều rồi.
Sức khoẻ thế nào? Có tốt không? Còn bị bệnh nữa không?"
"Không ạ.
Nhờ huynh và Tinh Húc ca mà bây giờ đệ khoẻ lắm, có thể vận động mạnh không khác gì người bình thường.
Đệ được phong làm Cảnh vương, được giao trọng trách.
Đệ đã cố gắng làm thật tốt mọi việc được phụ hoàng giao cho."
"Ừm.
Vậy quá tốt rồi.
Thế…" Sử Hồng liếc nhìn Kim Yến rồi ghé tai Tử Lâm hỏi nhỏ: "Đệ bao giờ thì thành thân?"
Tử Lâm giật mình, mặt đỏ bừng như quả gấc, ấp úng nói không nên lời.
Sử Hồng nhìn biểu hiện của cậu đã có thể đoán được câu trả lời rồi.
Mãi một lúc sau, Tử Lâm mới nói thầm với Sử Hồng: "Yến ca ca nói muốn đợi đệ lớn thêm một chút thì mới…"
Sử Hồng nhẩm tính năm nay Tử Lâm cũng phải mười bảy tuổi.
Ở thời phong kiến chừng này là lập gia thất được rồi, còn đợi gì nữa.
Rồi hắn nhìn lại Tử Lâm, có chút hiểu suy nghĩ của Kim Yến.
Nhóc con này vẫn còn hơi nhỏ.
Kim Yến đứng cách đó không xa lắm, loáng thoáng nghe được cuộc nói chuyện, mặt cũng đỏ ửng lên.
Tinh Húc tiến lại gần hắn, khoác tay qua vai kéo hắn lại sát bên mình, hỏi nhỏ:
"Chuyện mà ta nhờ ngươi vẫn làm tốt chứ hả?"
Kim Yến vội cúi đầu nghiêm túc đáp:
"Thuộc hạ đã thề sẽ luôn ở bên cạnh chăm sóc và bảo vệ cho Tử Lâm.
Cho dù không có sự nhờ cậy của chủ tử thì đó vẫn là tâm nguyện cả đời của thuộc hạ."
"Ta không còn là chủ nhân của ngươi nữa, không cần cung kính như vậy.
Hơn nữa, nếu ngươi và Tử Lâm thành thân ta còn phải gọi ngươi một tiếng đệ tức a."
Kim Yến hoảng hốt đỏ mặt, đầu lại càng cúi thấp hơn.
"Thuộc hạ không dám."
Tinh Húc lắc đầu thở dài.
Cả Kim Yến lẫn Cảnh Điền đều theo hầu hắn và Sử Hồng đã nhiều năm, muốn họ thay đổi xưng hô và cách đối xử không phải là việc có thể làm trong thời gian ngắn.
Hắn đã sinh sống ở thế giới hiện đại của Sử Hồng hai mươi mấy năm không khỏi cảm thấy khó chịu.
"Được rồi.
Ngươi nhớ những gì ngươi nói hôm nay là được."
Mọi người hàn huyên thêm vài câu rồi Thanh Ngôn và Phượng Cẩn phải lập tức đưa cả hai trở về hang động kia trước khi hết thời gian.
Nếu bọn họ về không kịp e rằng sẽ gây mất cân bằng ở hai thế giới.
Trước khi đi hoàng hậu dúi cho Tinh Húc và Sử Hồng mỗi người một lá bùa hộ mệnh, hi vọng cuộc sống của hai người ở thế giới kia sẽ trải qua thật bình an và hạnh phúc.
Hai người vô cùng cảm kích.
Tinh Húc nắm tay Sử Hồng quỳ xuống cúi lạy phụ mẫu hai người rồi đứng dậy dứt khoát rời đi.
...***...
Vừa đặt chân về trước cửa hang động, Tinh Húc đã giật mình kêu lên: "Quên mất chưa gặp chào Tiểu Tâm rồi."
"Nó hả? Ở kia kìa!"
Tinh Húc nhìn theo hướng chỉ tay của Phượng Cẩn thì nhìn thấy một cậu nhóc tầm sáu bảy tuổi, làn da sạm màu rám nắng đang đứng cách đó chừng mười mét, ngẩn người nhìn về phía này.
Tinh Húc kinh ngạc, gọi:
"Tiểu Tâm?"
Ngay lập tức thằng nhóc oà khóc chạy đến ôm chầm lấy Tinh Húc.
"Tiểu Tâm ngay từ đầu đã ở đây rồi nhưng vì ta có nhiệm vụ giao cho nó nên lúc đó nó không có mặt."
"Sao sư phụ không nói cho con biết sớm?"
"Thời gian có hạn.
Cái nào tranh thủ được thì tranh thủ.
Đằng nào thì khi trở về chẳng gặp chứ."
Tiểu Tâm hai mắt lưng tròng vừa nói vừa khóc: "Lúc con nghe Tỉnh sư phụ truyền tin báo con còn không tin nổi.
Sư phụ… ngươi còn sống.
Ngươi trở về rồi."
"Ừm.
Nhưng mà giờ ta lại phải đi ngay rồi.
Nghe vi sư dặn này.
Con nhất định phải học hành thật chăm chỉ và nghe lời các vị sư phụ nghe chưa?"
"Con luôn nghe lời mà.
Sư phụ yên tâm.
Nhưng mà… người phải đi luôn sao? Con chỉ vừa mới gặp người, con còn rất nhiều điều muốn nói…"
"Ngoan.
Có thể một ngày nào đó ta sẽ trở lại.
Đến lúc đó ta sẽ kiểm tra thành quả rèn luyện của con.
Nếu con không đạt được như kì vọng của ta thì ta sẽ buồn lắm đấy."
"Con nhất định sẽ cố gắng luyện tập thật tốt.
Con sẽ khiến sư phụ tự hào."
"Rất tốt." Tinh Húc xoa đầu thằng bé rồi quay qua nói với hai người kia: "Các vị tiền bối, chúng ta đi thôi."
Tiểu Tâm lau nước mắt, đứng sững nhìn hai người kia dần biến mất sau ánh sáng xanh chói loà..
Danh Sách Chương: