Mấy năm nay Sử Hồng ầm ĩ theo đuổi thái tử kinh động đến cả kinh thành, không ít người dị nghị, nghi ngờ thái tử có phải là đoạn tụ hay không.
Tuy rằng thái tử chưa bao giờ thể hiện là mình chấp nhận tình cảm của Sử Hồng nhưng cũng không ngăn được sự nghi ngờ của người khác.
Lại thêm tính hay ghen của Sử Hồng nên chẳng có vị quan nào dám đề cử con gái mình với thái tử.
Vậy mà ngày hôm qua hoàng hậu gửi thư mời đến các vị tiểu thư có tiếng trong kinh thành đến dự tiệc trà ngắm hoa.
Đây là một tin tức vô cùng chấn động còn hơn cả tin thái tử tự mình xin cho thế tử Khang vương về lại kinh thành trước kia.
Ai cũng biết rõ thế tử Khang vương ghen đến như thế nào, vậy mà lại có thể để cho hoàng hậu tổ chức buổi ngắm hoa tuyển dâu rầm rộ như vậy.
Mọi người bắt đầu sinh nghi về mối quan hệ của cặp đôi đoạn tụ nổi nhất kinh thành này.
Không lẽ thế tử theo đuổi mãi không được nên nản chí rồi, muốn bỏ cuộc? Các vị tiểu thư xem đây là cơ hội hiếm có của mình nên ai nấy đều vô cùng hồ hởi.
Gì chứ vị trí thái tử phi, hơn nữa còn là vợ của thuật sĩ, uy danh biết chừng nào.
Tinh Húc đi qua đi lại cả buổi, muốn tìm một cái cớ để trốn buổi gặp mặt này mà không có cách nào.
Kim Yến ngạc nhiên hỏi hắn:
“Chủ tử, sao người lại phải tìm cách trốn? Nếu người chưa muốn thành thân thì chưa thành thân thôi.
Đây chẳng qua chỉ là một buổi gặp mặt, không thể nói lên được gì.”
Tinh Húc nghĩ cảm thấy rất có lý.
Hắn cũng không hiểu tại sao mình lại cảm thấy lo lắng đến thế, có lẽ là do sự hối thúc hôm qua của mẫu hậu khiến hắn bị ám ảnh.
“Ngươi nói đúng lắm.
Gặp mặt thì gặp thôi.
Dù sao đây cũng là tiệc do mẫu hậu tổ chức, ta không thể làm người mất mặt được.”
Tinh Húc xốc lại tinh thần, khảng khái đến dự tiệc, nhưng khi đến rồi hắn mới cảm thấy hối hận.
Mẫu hậu gửi thư mời đến mười mấy vị tiểu thư.
Các cô ấy ăn vận những y phục vô cùng đắt tiền, trang điểm rất lộng lẫy, không ngừng tha thướt đi lại trước mặt hắn.
Trong buổi tiệc đó người nào cũng tìm cách nói chuyện với hắn, tranh nhau biểu diễn tài năng trước mặt hắn rồi nhờ hắn nhận xét.
Ban đầu hắn còn cười xã giao, cười miết hắn mỏi mồm chẳng muốn cười nữa.
Hắn có thể nhìn thấy rõ ràng những người đó ai cũng có ý muốn câu dẫn hắn.
Không hiểu sao hắn chỉ cảm thấy chán, chẳng có chút hứng thú nào.
So với những lúc hắn đến kỹ viện xem hát dường như cảm giác cũng không khác nhau là mấy.
Thật kì lạ.
Đây chẳng phải là những việc hắn vẫn luôn muốn làm trước kia khi luôn bị Sử Hồng bám riết không buông hay sao.
Thế mà giờ lại chẳng có chút thú vị gì.
“Kim Yến, lại đây!” Tinh Húc gọi nhỏ: “Ngươi đi tìm Sử Hồng bảo hắn đến đây cho ta!”
Kim Yến kinh ngạc: “Dạ? Sao bỗng nhiên lại gọi thế tử đến? Người không sợ hắn đến phả hỏng bữa tiệc sao?”
“Ta đang mong như thế đây.
Ta ngồi chán muốn chết rồi.
Gọi hắn đến đi!”
“Vâng.”
“Đợi đã! Nếu như hắn không chịu tới hãy nói thế này...”
...***...
Từ sáng đến giờ Sử Hồng cảm thấy rất khó chịu.
Không chỉ trong người khó ở mà không khí xung quanh cũng khiến hắn không thoải mái.
Từ đêm qua đến sáng nay tin tức hoàng hậu tuyển phi cho thái tử lan truyền khắp kinh thành.
Khắp nơi ai ai cũng đồn thổi đủ thứ chuyện, chủ yếu là việc Sử Hồng hắn bị ngang nhiên cho “đội mũ xanh”.
Đến nỗi mà đang đêm cha hắn chạy vào phòng ngồi trò chuyện với hắn cả đêm vì sợ hắn buồn mà khóc.
Mẹ nó, hắn mới không yếu đuối như thế.
Với lại hắn cũng có buồn đâu.
Sử Hồng đang muốn rời khỏi phủ ra ngoài chơi cho thoải mái thì Kim Yến đột ngột xuất hiện chặn cửa.
“Sao ngươi lại đến đây?” Sử Hồng ngạc nhiên.
Giờ này Kim Yến phải đang ở cạnh Tinh Húc trong tiệc trà sáng nay mới phải.
“Chủ tử muốn mời ngài đến dự tiệc trà ngắm hoa ở Vườn Thượng Uyển.”
Sử Hồng kinh ngạc.
Hắn nghĩ là mình đang nghe nhầm.
“Ý ngươi là buổi tiệc tuyển phi cho thái tử ấy hả?”
“Vâng.”
“Tuyển phi cho hắn thì ta đến làm gì?”
“Thực chất buổi tiệc trà này là do hoàng hậu tự mình sắp xếp chứ điện hạ chưa từng muốn.
Điện hạ tham gia chỉ vì chiều lòng hoàng hậu nương nương thôi.
Điện hạ mời thế tử đến là mong người có thể giúp điện hạ có một cái cớ thích hợp thoát khỏi đó.”
Sử Hồng nổi giận.
“Hắn tự mình đến thì tự biết cách đi.
Tìm ta làm gì? Không đi.”
“Thế tử, điện hạ nói nếu người không chịu đi thì bảo thuộc hạ nhắn lại với thế tử rằng người vẫn còn nợ điện hạ một điều kiện.”
Sử Hồng tặc lưỡi chửi thề.
...***...
Lúc này hoàng hậu vẫn đang rất say sưa ngồi xem các màn trình diễn tài năng của các vị tiểu thư xinh đẹp.
Người thậm chí còn cho tì nữ thân cận ghi chép lại những nhận xét của mình về từng vị tiểu thư.
Tinh Húc đã chán chẳng muốn quan tâm bọn họ biểu diễn cái gì nhưng thấy mẫu hậu vui vẻ như thế hắn đành chịu khó ngồi thêm.
Tay hắn gõ từng nhịp trên đùi, cố gắng che giấu sự sốt ruột.
Chưa bao giờ hắn mong Sử Hồng xuất hiện như lúc này.
Đúng lúc này thì có một thái giám chạy vào báo thế tử Khang vương đến xin gặp có việc gấp.
Tinh Húc ngay lập tức đứng dậy.
Các vị tiểu thư đều tỏ vẻ lo lắng và sợ hãi.
Hoàng hậu nhìn không khí vui vẻ bị phá hỏng, tức giận nói:
“Tên đó đến đây làm gì? Nó đã nói sẽ để con thành thân trước mà.
Muốn nuốt lời?”
“Mẫu hậu, hắn đã đồng ý sẽ không phản đối chuyện nhi thần thành thân thì hắn sẽ giữ lời.
Nhi thần nghĩ hẳn là có việc gấp gì đó.
Mẫu hậu cứ để cho hắn vào xem hắn nói gì.”
“Hắn thì có thể có việc gấp gì! Cho hắn vào đi! Bổn cung cũng đang muốn xem hắn muốn giở trò gì.”
“Vâng.”
Một chốc sau Sử Hồng bước vào.
Kim Yến cũng lén lút trở lại bên cạnh Tinh Húc.
Hắn đến và đi một cách lặng lẽ không một ai phát hiện ra.
Tinh Húc nhìn thấy Sử Hồng thì vô cùng vui mừng nhưng vẫn cố gắng làm ra vẻ điềm tĩnh, hỏi:
“Thế tử đến tìm bổn thái tử có việc gì sao?”
Sử Hồng nhìn thấy rất nhiều mỹ nữ đứng đầy trong khuôn viên mà không khỏi ngây ngất, nhưng thấy ánh nhìn sợ hãi xen lẫn lo lắng của các nàng dành cho mình khiến hắn bừng tỉnh.
Hắn hiện tại không có tư cách nhìn họ.
Hắn nhìn sang Tinh Húc, trán đã nổi đầy gân xanh vẫn phải mỉm cười mà đáp lời:
“Thái tử điện hạ thật có tính mau quên.
Ngày hôm nay điện hạ đã hứa sẽ dạy vi thần cưỡi ngựa.
Vậy mà để vi thần chờ từ sáng đến giờ không có một thông báo gì.
Vi thần hỏi mới biết điện hạ đang ở đây.
Nếu điện hạ không muốn đến thì ít ra cũng nên cho người báo với vi thần một tiếng chứ.”
Tinh Húc kinh ngạc trong giây lát rồi lúng túng đáp:
“Là ta nhất thời quên mất.
Xin lỗi ngươi.
Giờ ta sẽ đi ngay.”
“Không được.
Đang giữa bữa tiệc sao con có thể bỏ đi như vậy?” Hoàng hậu tức giận lườm mắt nhìn Sử Hồng.
“Khang thế tử, ngươi biết rõ hôm nay Húc nhi đang bận việc gì mà còn cố tình đến cản trở nó.
Cưỡi ngựa thì lúc nào chả được, sao phải cứ là hôm nay?.
Những gì ngươi nói với bổn cung hôm qua ngươi quên rồi sao?”
“Bẩm nương nương, đây vốn là chuyện mà thái tử điện hạ đã hứa với vi thần từ mấy ngày trước đó.
Tất nhiên là vi thần biết ở nơi này đang xảy ra chuyện gì nhưng vi thần thiết nghĩ cho dù có là thái tử thì việc đã hứa cũng nên giữ lời.”
“Ngươi...”
“Mẫu hậu.” Tinh Húc bước ra chắn trước mặt Sử Hồng, nói: “Đây là lỗi của con.
Là con đã hứa với hắn nhưng con không giữ lời.
Mẫu hậu đừng trách hắn.”
Hoàng hậu có vẻ vẫn không chấp nhận lý do đó, vẫn nhìn Sử Hồng đầy tức giận.
Sử Hồng quay mặt đi, tránh ánh mắt của bà ấy.
“Mẫu hậu...”
“Rồi.
Muốn đi thì đi đi!”
“Vâng.
Vậy nhỉ thần với Khang thế tử đi đây.
Sau khi trở về nhi thần sẽ đến gặp mẫu hậu.”
Sử Hồng cúi người thi lễ rồi nhanh chóng rời đi.
Tinh Húc cũng vội vàng cất bước đuổi theo.
Hoàng hậu quay qua nhìn các tiểu thư, sắc mặt lập tức thay đổi, hiền lành và ấm áp nói với họ:
“Không cần chú ý đến nó.
Các ngươi tiếp tục biểu diễn đi.
Bổn cung rất muốn xem.”
Các vị tiểu thư nhìn thấy nhân vật chính đi mất, ai cũng buồn bã và hụt hẫng nhưng khi nghe hoàng hậu nói vậy mọi người đều tràn đầy hi vọng.
Họ đều được nghe rằng thái tử rất hiếu thuận.
Nếu họ làm hoàng hậu hài lòng thì vẫn có cơ hội trở thành con dâu của người.
Bọn hỏi xốc lại tinh thần nhiệt tình biểu diễn.
...***...
“Đừng đi nhanh như vây!”
Sử Hồng cứ như không hề nghe thấy, bước đi càng nhanh hơn.
Tinh Húc liền sải bước chân đuổi theo kéo Sử Hồng lại.
"Ngươi đi nhanh như vậy làm gì? Đâu có ai đuổi theo ngươi."
Sử Hồng lườm mắt nhìn Tinh Húc không nói gì lại tiếp tục quay người bỏ đi.
Tinh Húc đi lên trước chặn đường.
"Ngươi có chuyện gì vậy hả? Giận ta sao?"
"Vi thần nào dám giận thái tử điện hạ.
Ngày hôm qua mẫu hậu người đến tìm vi thần khuyên ta để cho người thành thân.
Ta đã đồng ý rồi.
Thế mà hôm nay điện hạ lại ép ta tới biến ta thành kẻ dối trá, lật lọng.
Có phải điện hạ thấy ta tiếng xấu chưa đủ nên muốn bôi thêm cho xấu xí hơn không?"
Tinh Húc giật mình.
Hắn không nghĩ là Sử Hồng sẽ giận như thế.
Lúc ấy hắn chỉ nghĩ đơn giản là mình rất chán và Sử Hồng thông minh như vậy chắc chắn sẽ giúp được.
“Chuyện hôm nay là ta sai.
Ta nhất định sẽ đền bù cho ngươi.
Ta cũng sẽ giải thích rõ ràng với mẫu hậu, tuyệt đối sẽ không để liên lụy đến ngươi.
Ngươi đừng lo!"
“Không làm liên lụy?" Sử Hồng cười khẩy.
"Suy nghĩ của ngươi đơn giản quá nhỉ."
"...!Đây không phải là việc ngươi muốn sao? Ngươi không phải rất thích ta sao? Ngươi không muốn ai ngoài ngươi làm thê tử của ta kia mà.
Sao bây giờ ngươi lại nổi giận chứ?"
Sử Hồng cắn môi.
Lại như thế này nữa.
Đó là sở thích của nguyên chủ, không phải hắn.
Tại sao hắn cứ phải mang cái danh xấu xí này thay y chứ?
Được.
Nếu điện hạ đã nói thế vậy thì hôm nay ta sẽ nói rõ với điện hạ một lần.
Sử Hồng yêu thích người, theo đuổi người đã chết ở trong Đại lý tự ngày đó rồi.
Còn ta, không có chút tình cảm nào với thái tử điện hạ ngài nữa.
Cho nên xin điện hạ bớt tự luyến đi!"
Tinh Húc sững người.
"Dù sao hôm nay ta cũng đã trả nợ cho ngươi xong rồi.
Từ bây giờ chúng ta không còn nợ nần gì nhau.
Mong sau này thái tử điện hạ đừng đến làm phiền ta nữa.”
Nói xong Sử Hồng lạnh lùng bỏ đi.
Tinh Húc sững sờ đứng chết trân.
Lồng ngực bỗng nhiên nhói lên một cái.
Thực khó chịu.
T/g: Chuyện ngươi gây ra thì ngươi tự mà gánh hậu quả..
Danh Sách Chương: