Lục Vĩ Kỳ vô cùng kinh ngạc và lúng túng.
Không biết Tinh Thần đã đứng đó từ lúc nào và đã nghe được những gì rồi.
Bao lâu nay cậu luôn giữ bí mật chuyện gia đình mình với Tinh Thần, bây giờ đùng một cái từ một người suốt ngày đi làm thêm kiếm tiền trở thành thiếu gia của tập đoàn Lục thị, nghĩ thế nào cũng cảm thấy giống như bị lừa vậy.
Cậu chưa nghĩ ra một lý do để giải thích hợp lý, cũng chưa muốn kể cho Tinh Thần nghe sự thật.
Cậu sợ…
"Cậu mới nói cậu sẽ đi.
Cậu đi đâu?"
“A tôi… Người nhà tôi gọi tôi về giải quyết chút việc gia đình.”
“Gia đình? Gia đình gì? Là người cô mà cậu vẫn thường gửi tiền về sao?”
“Không phải.”
Tập đoàn Lục thị sở hữu đến một nửa thị trường bán lẻ toàn quốc.
Nếu chủ tịch Tập đoàn Lục thị gặp chuyện, báo chí sẽ đăng tin rầm rộ.
Với tư cách là con trai duy nhất của chủ tịch Tập đoàn cậu không thể trốn được.
Vĩ Kỳ nhìn Tinh Thần lo lắng.
Liệu sau khi biết sự thật cậu ấy sẽ không khinh thường cậu chứ?
“Không phải? Vậy thì là ai? Kỳ Kỳ, lâu nay tôi không bao giờ hỏi chuyện gia đình cậu vì tôi nghĩ cậu không thích, nhưng đã đến mức này rồi cậu vẫn không định kể cho tôi biết sao?”
“Vậy thì… để sau khi tan học tôi kể cho cậu nghe được không? Tôi hứa sẽ kể cho cậu tất cả, tuyệt không giấu diếm điều gì.”
“Được.
Tôi chờ cậu.”
...***...
Sử Hồng bắt Tinh Húc chụp CT rồi đo điện não đồ đều không phát hiện có dấu hiệu gì bất thường.
Dù vậy Sử Hồng vẫn không yên tâm nổi.
“Được rồi.
Anh thấy em lo lắng quá rồi đó.
Có thể anh bị đau đầu chỉ đơn giản là bị chấn động đột ngột gì đó thôi.
Không sao đâu.”
"Chấn động gì chứ? Anh nói thật cho em, anh có thường xuyên bị đau đầu không? Ngoài đau đầu ra còn bị triệu chứng nào khác không?"
"Không có.
Anh thề đấy."
Sử Hồng nhìn Tinh Húc một hồi.
Cậu nhớ kiếp trước anh giấu cậu về tình trạng cơ thể của bản thân.
Đến khi cậu biết được thì anh đã chẳng còn sống được bao lâu nữa.
Chuyện đó vẫn luôn khiến cậu cảm thấy rất hối tiếc.
Nếu như bây giờ anh ấy lại xảy ra chuyện gì thì cậu sợ mình chịu không nổi.
"Được.
Em tin anh.
Nhưng nếu em phát hiện anh lừa em thì em thề cả đời này sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.
Kiếp sau, kiếp sau nữa anh cũng đừng hòng tìm được em."
"Ừm." Bây giờ anh vẫn chưa biết tình trạng bệnh chính xác của mình thế nào nên cũng không tính là đang nói dối.
"Sẵn tiện đến đây rồi hay em cũng làm kiểm tra tổng quát một lần đi?"
Sử Hồng lập tức nhảy dựng lên.
"Em không việc gì tại sao phải làm kiểm tra chứ?"
"Làm sao biết được.
Có những lúc trong cơ thể có vấn đề nhưng bên ngoài không biểu hiện ra.
Em cứ đi làm kiểm tra thử, biết đâu…" Tinh Húc ghé tai Sử Hồng thì thầm: "...lại đang mang thai thì sao?"
Mặt Sử Hồng ngay lập tức đỏ bừng đến muốn bốc khói.
Cậu giơ chân đạp mạnh vào chân Tinh Húc khiến anh la lên oai oái.
Cậu tức giận mắng:
"Muốn sinh anh tự đi mà sinh."
Tinh Húc vừa xoa chân vừa gọi:
"Đợi đã! Em đi đâu thế?"
"Đi lấy xe."
Tinh Húc phì cười, mặt lại nhăn nhó vì chân đau.
Em ấy đúng là ra tay chẳng nể nang gì cả.
"Không định nói cho cậu ấy biết thật à?" Vị bác sĩ vừa chụp CT cho Tinh Húc xông bước ra mỉm cười đầy ôn nhu, hỏi.
"Tính em ấy hay lo lắng, không nên biết vẫn tốt hơn."
"Cháu nên sắp xếp thời gian nhanh chóng đến đo nồng độ máu trong não và chụp MRI đi.
Nếu đúng là bị xuất huyết não thì cần phải tiến hành điều trị sớm."
(Chụp cộng hưởng MRI là một trong những phương pháp chẩn đoán hình ảnh cận lâm sàng hiện đại và hiệu quả.)
"Cháu biết rồi.
Chú nhớ đừng nói gì với gia đình cháu biết đấy."
"Được rồi."
Vị bác sĩ nhìn Tinh Húc rời đi mà lòng lo lắng không yên.
Lúc chụp CT ông đã phát hiện cậu bị dị dạng mạch máu não dẫn đến xuất huyết não.
Một căn bệnh vô cùng nguy hiểm.
Nếu không phát hiện và điều trị sớm sẽ dễ dẫn đến đột quỵ.
Nhưng tình trạng bệnh thế nào vẫn cần phải làm các bài kiểm tra khác.
Ban nãy ông đã muốn làm luôn nhưng Tình Húc nhất định từ chối.
Là một người bạn cũ của mẹ Tinh Húc, được mẹ cậu nhờ cậy chăm sóc cho thằng bé, ông từ lâu đã xem cậu như con.
Tính cách ngang bướng của cậu ông cũng hiểu rõ hơn bất cứ ai.
Nếu thằng bé đã kiên quyết điều gì thì ai cũng không ngăn được.
Nhưng với tình trạng bệnh lí bẩm sinh này của Tinh Húc, nếu cậu ấy chậm trễ đi kiểm tra, ông sẽ không ngại nói cho người nhà cậu biết chuyện đó, đặc biệt là người em trai Sử Hồng kia.
Ông có thể đoán ra quan hệ của hai người họ không giống bình thường.
Cậu ấy có lẽ sẽ khuyên được Tinh Húc.
...***...
"Em đang đi đâu vậy?"
"Về nhà."
"Em đang về nhà của bố, đâu phải nhà của chúng ta."
Sử Hồng xụ mặt.
"Nhà nào mà chẳng là nhà chứ."
"Tùy em vậy.
Nếu em không muốn đến ở chung với anh thì cứ ở đó đi, thi thoảng qua thăm anh cũng được.
Dù sao với quan hệ hiện tại của hai chúng ta, ở chung nhà với bố và dì không tốt lắm."
Sử Hồng không nói gì xem như là miễn cưỡng đồng ý.
Nếu là lúc trước hẳn là Tinh Húc sẽ tìm mọi cách để thuyết phục Sử Hồng về ở cùng mình, nhưng với tình trạng sức khỏe của mình hiện tại, anh lại không muốn để cậu đến ở chung.
Anh là bác sĩ, đã sớm nhìn ra tình trạng bệnh của bản thân.
Tần suất đau đầu nhiều như thế anh đã đoán khả năng nhiều là bị xuất huyết não, hơn nữa có vẻ không nhẹ.
Nếu tiến hành điều trị sợ là không giấu Sử Hồng được.
Trước mắt không thể để em ấy chuyển đến.
"Em sẽ nhanh chóng chuyển đến ở chung với anh."
Tinh Húc kinh ngạc.
"Hả?"
"Em không yên tâm.
Lỡ như lúc em không có mặt, anh lại đau đầu đến mức ngất đi thì phải làm sao? Nếu không kịp đưa anh đi cấp cứu thì sẽ thế nào?"
"Em lo lắng quá rồi.
Anh không phải bây giờ vẫn ổn sao?"
"Bây giờ ổn nhưng chưa chắc sau này sẽ ổn.
Tóm lại, em nhất định sẽ đến chăm sóc cho anh."
Tinh Húc ngẩn người, trong lòng vô cùng cảm kích.
Nhưng cho dù là vậy anh cũng không thể đồng ý.
"Được thôi.
Vậy em cũng phải chuẩn bị sẵn tinh thần và cả sức khoẻ để mỗi đêm ngủ với anh nhé!"
Sử Hồng biết Tinh Húc có ý gì, lập tức đỏ mặt mắng:
"Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đó.
Vậy mà còn giỡn được."
"Anh nói thật mà.
Bình thường chỉ cần nhìn thấy em là anh đã cứng rồi.
Bây giờ em lại còn nằm ngay bên cạnh, thử hỏi anh sao có thể nhịn được chứ?"
"Anh… lưu manh!"
"Thì anh có phủ nhận đâu."
"Anh...!Anh cứ đợi đó.
Em nhất định sẽ xử anh."
Tinh Húc bật cười.
Trong lòng thầm nói xin lỗi Sử Hồng.
Chặng đường tiếp theo trong cuộc sống của anh không thể chia sẻ cùng cậu được.
...***...
Cuối buổi học, Tinh Thần cùng Lục Vĩ Kỳ hẹn nhau ra một quán cà phê khá vắng khách, chọn một không gian yên tĩnh để nói chuyện.
Vĩ Kỳ như đã chuẩn bị sẵn tinh thần, vừa ngồi xuống ghế đã bắt đầu kể.
"Tên thật của tôi không phải là Lục Vĩ Kỳ mà là Lục Tân Kỳ, là con trai duy nhất của Chủ tịch tập đoàn Lục thị, Lục Xán.
Tôi nghĩ chắc cậu cũng đã nghe đến tên Tập đoàn Lục thị rồi phải không?"
Tinh Thần gật đầu.
Tập đoàn Lục thị là một trong những tập đoàn bán lẻ hàng đầu của nước X, gần đây còn lấn sân sang ngành dược, đuợc báo chí nhắc đến rất nhiều.
Không ngờ thân phận của Vĩ Kỳ lại hoành tráng như thế.
Tinh Thần sốc đến mức người đờ cả ra.
"Gia cảnh của tôi rất giàu, từ nhỏ đã luôn sống trong nhung lụa.
Tôi được cha cho đi học, dạy dỗ như một người thừa kế sau này của Tập đoàn.
Nhưng tôi lại không đáp ứng được kỳ vọng của ông ấy.
Tôi không thích kinh doanh, tôi chỉ đam mê chụp ảnh và đi du lịch.
Hơn nữa, tính hướng của tôi cũng không giống người bình thường.
Tôi thích con trai."
Tinh Thần sững người, có vẻ khá ngạc nhiên.
Bản thân cậu vốn không phải gay nhưng lại thích Sử Hồng.
Cậu nghĩ có lẽ Vĩ Kỳ cũng giống như thế.
Nhưng hoá ra không phải.
Bản chất của cậu ấy ngay từ đầu đã là đồng tính.
Đột nhiên nghĩ đến trước kia Vĩ Kỳ cũng đã từng thích một người con trai khác trong lòng Tinh Thần cảm thấy không vui.
Thế ra cậu không phải là mối tình đầu của cậu ấy.
"Cách đây năm năm, khi tôi quyết định comeout với cả nhà, bố tôi đã rất tức giận.
Ông cho rằng có một đứa con trai đồng tính như tôi là một nỗi ô nhục.
Ông đã cầm gậy đánh tôi rất dữ, đuổi tôi ra khỏi nhà.
Ông cấm tôi không bao giờ được nói mình là con cái Lục thị, cũng không bao giờ được quay trở về nhà nữa.
Suốt năm năm qua, ông ấy chưa bao giờ liên lạc với tôi, cũng không quan tâm tôi sống chết thế nào.
Ngày tôi rời đi chỉ có hai bàn tay trắng, là cô ruột ở dưới quê thương tình mà cưu mang tôi.
Tôi từ lâu đã xem như mình không còn nhà rồi."
"Tối hôm qua quản gia gọi điện cho tôi, nói bố tôi bị bệnh rồi.
Có vẻ là bệnh rất nặng.
Ông ấy muốn gặp tôi.
Tôi giận nên từ chối, mấy lần không chịu nghe máy.
Nhưng mà quản gia nói bố tôi bị bệnh rất nặng sợ là không qua khỏi, muốn tôi trở về gặp ông ấy lần cuối.
Tôi…"
"Cậu nên trở về đi."
Lục Vĩ Kỳ ngẩng đầu.
Gương mặt cậu nhìn Tinh Húc thẫn thờ.
"Tôi biết bố cậu cư xử với cậu như vậy là rất quá đáng, nhưng dù sao đó cũng là bố cậu, hơn nữa ông ấy… có thể đây sẽ là lần cuối cùng cậu còn được gặp ông ấy."
"...!Tôi biết.
Tôi cũng đang định về.
Nhưng mà Tinh Thần… tôi sợ… sợ tôi đi rồi sẽ không thể quay về gặp cậu."
* Tui nhìn lại mới cảm thấy mình tạo ra drama như vầy rồi tiếp tới giải quyết sao?.
Danh Sách Chương: