“Lăng Tuyết, nãy giờ đi đâu thế? Bọn ta đang tìm ngươi.” Khúc Phong vừa nhìn thấy cô nàng trở về liền ngạc nhiên hỏi.
“Đi giải quyết chút chuyện riêng thôi.
Tìm ta có việc gì?”
“Vũ khí vừa mới chuyển đến thêm.
Tinh Húc bảo chúng ta cùng tới kiểm tra.”
“Thế thì đi thôi.”
Lăng Tuyết trước giờ đối với người không thân thiết đều rất lạnh nhạt, thậm chí có phần lạnh lùng, cao ngạo.
Nhìn dáng vè của nàng ta bây giờ rất bình thường cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Lăng Tuyết chạy chạy đến chỗ Tinh Húc, vui vẻ nói:
“Ta về rồi.
Chúng ta mau đi xem đi.”
Tinh Húc đang ngồi xem sổ sách liền đứng dậy cùng hai người rời đi.
Cả ba xem xét vũ khí đến khi trời tối mịt.
Sau khi xong bữa tối, ai về phòng nấy thì đột ngột có một bóng người xông vào phủ, chạy đến trước mặt Tinh Húc.
Kẻ lạ mặt mặc y phục của ảnh vệ quỳ sụp dưới chân Tinh Húc thì bị những thị vệ khác lao đến đè y xuống đất.
Dù vậy người đó vẫn cố ngẩng đầu lên nói:
“Điện hạ, xin lỗi vì đã mạo phạm nhưng chỉ người mới cứu được chủ nhân của thuộc hạ.
Xin điện hạ ra tay cứu giúp!”
“Chủ nhân ngươi? Ai cơ?”
“Là Khang thế tử.
Ngài ấy gặp chuyện rồi.”
Cảnh Điền luôn để cho mình một phương án dự phòng.
Trước khi hắn cùng Sử Hồng đi theo Lăng Tuyết đã cho người bí mật truyền tin cho Ngụy Diên, đội trưởng của đội ảnh vệ bí mật dưới quyền Sử Hồng.
Sau khi Cảnh Điền bị người của Lăng Tuyết đem đi, Ngụy Dân tìm được tới căn phòng trọ đó nhưng làm mọi cách mà mở không ra, cũng không nghe được hay thấy được gì ở bên trong.
Chỉ độc một màu tối đen.
Hắn biết Lăng Tuyết là một thuật sĩ nên sinh nghi căn phòng này đã bị cô ta dở trò.
Thuật pháp của thuật sĩ thì chỉ có thuật sĩ mới có thể giải.
Cho nên ban đêm, chờ đến khi Lăng Tuyết tách khỏi Tinh Húc, Ngụy Dân liều mình đột nhập vào phủ cầu cứu Tinh Húc.
Tinh Húc nghe Sử Hồng gặp chuyện vội vàng theo Ngụy Dân đi cứu người.
Lúc đến được căn phòng kì lạ kia, hắn vừa chạm tay vào cánh cửa đã phát hiện ngay căn phòng này đã bị thuật sĩ thi phép.
Nếu không có thuật sĩ khác tác động thì ai cũng không thể mở.
“Là kẻ nào làm chuyện này?”
“Dạ, là Lăng tiểu thư của Đại Vũ quốc.”
Tinh Húc sửng sốt.
Tại sao Lăng Tuyết lại sử dụng thuật pháp ác độc này đối với Sử Hồng chứ? Hắn đặt tay lên cửa, bắt đầu niệm chú.
***
Khóc mãi đã mệt, Sử Hồng nằm im một lúc lâu mới ngồi dậy.
Hắn nhận thức được rằng giờ mình cứ khóc mãi thì cũng chẳng được ích gì.
Người có thể cứu hắn chỉ có bản thân hắn mà thôi.
Lăng Tuyết nói sẽ không để hắn chết, vậy thì cứ cố gắng sống sót đến lúc cô ta thả hắn ra là được.
Trước tiên hắn cần phải tìm cách thắp sáng căn phòng này.
Lăng Tuyết đã nói nơi này chỉ cách âm và ánh sáng với bên ngoài cho nên có khả năng nếu thắp sáng bên trong phòng thì vẫn có thể nhìn thấy được.
Sử Hồng bắt đầu dò dẫm đi tìm nến.
Hắn đứng dậy, chầm chậm bước đi, không cẩn thận chân đạp phải mảnh vỡ chén đĩa khiến chân chảy máu.
Hắn cố nhịn tiếp tục dò tìm.
Cần phải có ánh sáng.
Có rồi thì muốn làm gì cũng được.
Hắn chạm được tới cái giường, đang lò dò tìm đến đầu giường thì nghe có tiếng mở cửa.
Sử Hồng nhìn qua.
Trời hiện tại đã về đêm, bên ngoài rất tối, chỉ có ánh trăng là ánh sáng rõ ràng nhất nhưng đó cũng là ánh sáng của hi vọng, của hạnh phúc ngập tràn mà Sử Hồng trải qua trong đời.
Đã có người đến cứu hắn.
Tinh Húc mở cửa.
Trong căn phòng tối om chỉ có một bóng người.
Kim Yến đưa đèn lồng cho hắn.
Hắn mang đèn lồng bước vào bên trong, gọi nhỏ:
“Sử Hồng! Có phải Sử Hồng không?”
Sử Hồng đang mừng rỡ vì có người đến cứu nhưng khi nghe được giọng nói kia nụ cười trên môi tắt hẳn.
Vì ai mà hắn lâm vào hoàn cảnh này, còn không phải vì Đường Tinh Húc y sao?
“Sử Hồng, ngươi bị thương rồi? Sao lại bị thương khắp người thế này?”
Tinh Húc nhìn y phục xanh ngọc đẹp đẽ bê bết máu khắp nơi, đầu tóc rối bù, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo giờ vừa bẩn vừa hơi sưng, còn đôi mắt ửng đỏ, sưng húp chứng tỏ đã khóc rất nhiều.
Trong lòng dâng lên cảm giác thương xót cùng đau đớn vô cùng.
Hồi sáng hắn gặp Sử Hồng còn khoẻ mạnh, nhanh nhẹn là thế vậy mà đến tối lại có thể thảm hại thế này.
Hắn tức giận, giận đến tím mặt.
Sao Lăng Tuyết lại dám đối xử với Sử Hồng như thế?
“Ngươi còn hỏi ta tại sao? Ngươi cứ thử là người bị nhốt trong đây một ngày xem.
Ta như kẻ bị mù không thấy đường, gọi đến khản cổ không ải nghe, như một kẻ mù loà bị vứt bỏ vậy.”
“Đừng nói linh tinh.
Ta đưa ngươi về chữa thương.”
“Không cần.
Để Ngụy Dân đưa ta về là được.”
Sử Hồng muốn bỏ đi lại bị Tinh Húc níu lại, còn cưỡng chế bế y lên.
Sử Hồng hốt hoảng muốn giãy dụa nhưng chạm phải vết thương, đau đớn kêu lên.
“Đã bị thương đến như vậy còn bướng bỉnh.
Ngoan ngoãn theo ta về trị thương.
Không muốn biết tin tức của Cảnh Điền sao?”
Sử Hồng giật mình.
“Phải rồi.
Cảnh Điền đâu? Sao ta không thấy hắn?”
Ngụy Dân vội trả lời: “Chủ nhân, sao khi người bị nhốt ở đây, Cảnh Điền bị người của Lăng tiểu thư đưa ra ngoài thành rồi.
Thuộc hạ đã cho người đi tìm y về.”
“Vậy sao? Là ta đã liên lụy hắn rồi.”
Tinh Húc nghe Sử Hồng nói vậy thì không khỏi ngạc nhiên.
“Y là thuộc hạ của ngươi, không bảo vệ được ngươi là lỗi của y.
Sao lại bảo là ngươi liên lụy y chứ?”
“Cảnh Điền đã cảnh báo trước với ta nên cẩn thận khi đi với nàng ta.
Là ta quá chủ quan.
Không chỉ hại mình còn hại cả y.y
Tinh Húc rất ngạc nhiên với suy nghĩ này của Sử Hồng.
Hắn nhớ trước kia Sử Hồng đối với Cảnh Điền như một tên sai vặt, ngoài ra không có gì khác.
Không lẽ người này đúng như nghi ngờ của hắn, không phải người đến từ thế giới này?
...***...
Nghe tin đang đêm mà thái tử điện hạ chạy ra ngoài sau đó lại ôm về một người quấn trên người là áo khoác ngoài của thái tử, Lăng Tuyết đã sinh nghi rồi.
Nàng không khỏi cảm thấy lo sợ.
Nàng chạy đến phòng của Tinh Húc thì bị Kim Yến ngăn ở bên ngoài.
Nàng nhìn vào bên trong có thể thấy được thái y đang đến khám cho một người nào đó.
“Thái tử vừa đưa ai về vậy?” Nàng hỏi.
“Lăng tiểu thư, đây không phải là chuyện tiểu thư nên biết.”
“Tại sao ta lại không được biết.
Chẳng lẽ người mà thái tử đưa về là tội phạm hay con gái nhà lành mà sợ người khác biết?”
Kim Yến cả giận nói: “Lăng tiểu thư, xin tiểu thư ăn nói cho cẩn thận không lại làm bẩn thanh danh của điện hạ.”
“Vậy thì tại sao lại không dám nói cho ta biết?”
“Có chuyện gì ồn ào vậy?”
Tinh Húc từ trong phòng đi ra.
Vừa nhìn thấy Lăng Tuyết đã tỏ vẻ mặt tức giận khiến Lăng Tuyết giật mình.
“Đến đây làm gì?” Hắn lạnh lùng hỏi cô nàng.
“Ta...!Ta chỉ tò mò muốn hỏi huynh đưa người nào về đây?”
“Chuyện đó liên quan gì đến ngươi?”
Ánh mắt Tinh Húc đầy giận dữ đến mức cảm giác như có lửa cháy rực bên trong.
Cả người Lăng Tuyết bất giác run lên.
Nàng chưa từng thấy Tinh Húc nổi giận với mình như thế.
“Ta còn chưa hỏi tội ngươi.
Ngươi cho rằng mình là thuật sĩ của nước khác có thể tùy ý thi pháp trên lãnh thổ của Vĩnh Hy quốc như vậy sao? Ai cho ngươi cái quyền đó?”
Ngay lúc này có một thị vệ cưỡi ngựa về phủ, trên con ngưạ còn chở theo một người đang ngủ say.
Lăng Tuyết nhận ra đó chính là ảnh vệ bên cạnh Sử Hồng.
Đến bây giờ thì không cần nghi ngờ thì Lăng Tuyết cũng đã có được câu trả lời mình muốn rồi.
Cho nên nàng tức giận.
Hai bàn tay đã siết chặt muốn tứa máu.
“Tại sao huynh lại cứu Sử Hồng? Tại sao huynh lại đưa hắn về đây? Không phải huynh vẫn luôn nói rất căm ghét hắn hay sao?”
“Đó không phải việc của ngươi.
Ta cảnh cáo ngươi.
Từng có tùy tiện thi pháp trên lãnh thổ của Vĩnh Hy quốc.
Nếu không phải vì ta còn cần ngươi thì ta đã đuổi ngươi đi từ lâu rồi.”
“Ta không hiểu.
Tại sao huynh lại vì hắn mà nổi giận với ta? Trước kia lúc ta cảnh cáo hắn, huynh chưa bao giờ phản đối cơ mà.
Chẳng qua lần này ta giáo huấn hắn có nặng tay một chút thôi, huynh lại giận đến mức muốn đuổi ta đi.
Huynh thích hắn rồi đúng không?”
Câu nói này tựa như một tiếng sầm đánh đùng giữa đêm khuya.
Tinh Húc sửng sốt khi nghe Lăng Tuyết nói như thế.
Hắn thích Sử Hồng, sao có thể.
Hắn ghét đoạn tụ, hắn chỉ thích nữ nhân.
Hắn tức giận với Lăng Tuyết vì cô ta dám qua mặt hắn làm tổn thương Sử Hồng, khiến Sử Hồng chịu uất ức như thế...!Tinh Húc bắt đầu thấy sợ với suy nghĩ này của mình.
Từ bao giờ hắn lại thấy thương xót y như thế.
Mỗi vết thương trên người y đều khiến lòng hắn như bị dao cắt.
Mặc dù đã nói sẽ không liên hệ gì với nhau nữa nhưng khi nghe Sử Hồng gặp chuyện lại không chút do dự đi cứu người.
Cảm giác kì lạ này...!là thích sao?
Lăng Tuyết bật cười trong đau đớn.
“Huynh xem, đến cảm xúc của mình như thế nào huynh cũng không nhận ra.
Nực cười.
Làm sao ta lại có thể thua một kẻ như vậy? Tại sao lại như vậy? Rõ ràng ta cũng thích huynh mà.
Ta thích huynh không thua gì hắn.
Tại sao hắn lại thắng? Ta hận huynh.
Ta không cam tâm.
Ta không cam tâm.”
Lăng Tuyết bật khóc bỏ đi, xém chút đụng trúng Khúc Phong đang đi tới từ hướng ngược lại.
Khúc Phong đang ngạc nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì khi nhìn sang Tinh Húc còn thấy giật mình hơn.
Tinh Húc đứng im như tượng, mặt ngẩn ra như người mất hồn.
“Ta vừa bỏ lỡ chuyện gì à?” Khúc Phong hỏi Kim Yến đứng bên cạnh.
“Thuộc hạ nghĩ là chủ tử đang sốc.
Lăng tiểu thư vừa tỏ tình thất bại rồi.”
“Ể? Lăng Tuyết chịu tỏ tình rồi à? Chi tiết thế nào? Kể ta nghe xem.”
“Khúc đại nhân, người tò mò chuyện của chủ tử như thế người sẽ không thích đâu.”
“Hắn bây giờ còn biết trời trăng gì nữa đâu.”
Vừa nói xong Khúc Phong đã cảm nhận ngay được khí lạnh phát ra bên cạnh mình.
Hắn nhìn sang đã thấy Tinh Húc hoàn hồn từ khi nào, đang tức giận nhìn hắn.
“Ngươi đến đây làm gì?”
“Ta nghe nói ngươi ôm mỹ nhân về nên tò mò qua xem thử.”
“Vớ vẩn.
Cút về đi! Kim Yến, tiễn khách.”
Nói xong Tinh Húc vào trong phòng, đóng sập cửa.
Khúc Phong hơi ngẩn ra.
Hắn vừa nãy vẫn kịp nhìn thấy thái y đang chăm sóc cho một người nào đó.
Chắc chắn là người này rất đặc biệt chứ không thì sao phải giấu diếm như vậy.
Môi nhếch lên nụ cười nhẹ.
Tưởng giấu được hắn chắc.
Nằm mơ..
Danh Sách Chương: