" Thẩm thiếu? "
Bạch Thiển kinh ngạc, ngồi xuống cạnh hắn. Cô đã thấy sự hiện diện của người nam nhân này, Nhược Liên phía sau run rẩy nói
" Cậu đi đi... cậu... sẽ bị liên... liên lụy đó... "
Cô nhìn người đàn ông đó bước tới, gương mặt già nua dâm đãng
- Ngoan ngoãn đi theo ông, ông sẽ nhẹ nhàng với hai em
Cô trầm mặc, nhanh như chớp khống chế một tên cầm cây súng bắn vào đầu tên đó.
Bằng bằng bằng!
Cô chưa kịp để bọn họ phản ứng đã cho mỗi tên một phát đạn, còn lại lão già đó. Cô định bắn nhưng hết đạn, quăng xuống đất. Lão già chĩa súng vào cô
- Mẹ mày... đi chết đi
Bằng!
Lão ta trợn mắt ngã xuống, trên trán là một vết máu dài. Cô lạnh nhạt nhìn, lấy ra một chiếc khăn. Gỡ mắt kính xuống lau, đôi mắt đỏ như máu sâu thẳm không tia sáng. U tịch như một cõi âm ti, lạnh nhạt thờ ơ. Cô đeo vào nâng nhẹ, ánh sáng lạnh tỏa ra. Nhìn trong bóng tối có một thân ảnh lướt qua cũng không quan tâm. Bước đến Nhược Liên cười nhẹ, lau nước mắt trên khóe mi cô ta
" Không sao chứ? "
" Tớ... hic... tớ không... không sao "
Nhược Liên nước mắt chảy dài nhìn thi thể trên đất, cô đưa Nhược Liên bước đến chỗ Bạch Thiển nãy giờ chứng kiến. Sự sững sờ hiện lên mắt, bước đến bên cô
" Người anh em, cậu bắn súng rất chuyên nghiệp. Từng học sao? "
" Ừ! Trãi qua sinh tử nên luyện được "
" Chỉ là học sinh mà trãi qua sinh tử gì? Cậu rốt cuộc là ai? "
Bạch Thiển híp mắt hỏi, cô nhìn người nam nhân ngồi trên ghế.
" Một nam sinh bình thường. Đây chắc là Thẩm đại thiếu gia nhỉ? "
" Tôi là Thẩm Lăng "
" Tôi là Đông Phương Hắc Nguyệt. Hân hạnh gặp ngài "
" Thẩm ca? "
Nhược Liên khẽ gọi, Thẩm Lăng lạnh lùng nhìn qua Nhược Liên nheo mày.
" Không sao chứ? "
" Không "
Nhược Liên lắc đầu, lau nước mắt nở một nụ cười tươi. Thẩm Lăng đứng lên, đôi mắt liếc vào bóng tối
" Đưa Hi tiểu thư về "
" Dạ "
Một tiếng nói vang lên, bóng đen đó xuất hiện trước mặt. Là một nam nhân, gương mặt lạnh lùng không cảm xúc. Cúi đầu
" Mời Hi tiểu thư theo tôi "
" Vâng... Hắc Nguyệt, cảm ơn. Mai gặp lại "
Cô nhìn Nhược Liên đi xa liền quay lại đối mặt với Thẩm Lăng. Hắn đứng dậy đi vào trong, Bạch Thiển kéo cô theo
" Đây là phòng tụ họp của chúng tôi "
Bạch Thiển nói, dọc theo dãy hành lang yên tĩnh mà đi. Một căn phòng sang trọng hiện ra, trên dãy hành lang chỉ có duy nhất một căn phòng này. Mở cửa bước vào, Thẩm Lăng ngồi xuống sô pha, một tên vệ sĩ đi lại tủ đựng rượu lấy ra một chai rót vào ba ly. Thẩm Lăng đưa rượu lên nhấm nháp. Khẽ nhướn mày, cô ngồi xuống
" Nghe danh Thẩm thiếu đã lâu, hôm nay gặp mặt quả là vinh dự "
" Hắc Nguyệt? "
" Phải "
" Ha! Cậu bắn súng rất chuyên nghiệp, hơn cả những thuộc hạ của ta "
Thẩm Lăng gác chân lên đùi, sự lịch lãm của một quý ông tỏa ra, đôi mắt diều hâu sắc bén
" Tôi đã nói rồi, chỉ tạm bợ thôi. Làm sao dám so sánh với thuộc hạ của ngài? "
Cô uống ly rượu, đưa tay nâng gọng kính. Bạch Thiển bên cạnh nhìn cô, sự nghiêm túc hiện lên.
" Cậu là ai? "
" Một học sinh nghèo, không đáng nhắc tới "
" Thật như vậy? "
" Chứ Bạch thiếu gia nghĩ sao? "
Bạch Thiển kinh ngạc, gật gật đầu cười to
" Ha ha ha! Lão đại, tôi thấy Hắc Nguyệt không nói dói đâu "
Thẩm Lăng liếc qua Bạch Thiển, đặt ly rượu xuống. Cầm điếu thuốc phả ra làn khói
" Tôi đây rất trọng người tài, cậu có muốn theo tôi kiếm miếng cơm không? "
" Được đi theo Thẩm thiếu quả là vinh hạnh "
" Được! Người đâu... "
Thẩm Lăng dập điếu thuốc, đưa tay ra. Một tên vệ sĩ đưa cho Thẩm Lăng một phong bì lớn, hắn thẩy lên bàn. Bạch Thiển mở ra, đôi mắt kinh ngạc
" Vụ đánh chiếm địa bàn của Ngọc Diện bang? "
" Phải! Tôi muốn cậu đi làm "
Thẩm Lăng nhìn cô, cô cầm tờ giấy lên đọc. Thẩm Lăng nói
" Đây là một bang phái đứng thứ 4 thế giới ngầm. Chuyên buông bán vũ khí cho các thương nghiệp lớn, cũng có tiếng tăm và địa vị không nhỏ. Hiện người dẫn đầu là Ngọc Diện, con gái duy nhất của Ngọc gia. Cha mẹ đã mất từ khi lên 15 tuổi. Tôi muốn cậu đi, đánh đổ Ngọc Diện bang "
" Lão đại! Chuyện này quá khó với một người mới vào "
Cô nhìn tấm ảnh trên tay, đây là một người con gái nhỏ nhắn. Mái tóc ngang vai đen mượt mà. Làn da lúa mạch mạnh khỏe. Đôi mắt to tròn đen láy như những vì sao sáng, khiến người rung động. Mũi cao. Môi đỏ mọng ướt át. Thân hình rất chuẩn, khí chất lãnh đạo ngoan cường. Cô nhếch môi, đưa tay nâng gọng kính
" Không sao! Thú vị lắm "
" Cái gì? "
Bạch Thiển ngơ ngác định nói giúp cô, nhưng cô lại từ chối. Thẩm Lăng nhìn đến
" Thế nào? "
" Lão đại! 2 tháng, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ "
" Rất tốt! Tôi cho cậu huy động lực lượng bên đội A. Tùy ý sai bảo "
Thẩm Lăng quăng cho cô một tấm thẻ làm bằng vàng hình chữ A rất đẹp. Cô cầm lấy đứng lên, hơi cúi đầu rồi quay đi. Bạch Thiển nhìn đến chạy theo
" Hắc Nguyệt! Cậu nghĩ lại đi, cô ta là một người độc ác. Rất ghét đàn ông, luôn chơi đùa và hành hạ họ. Cậu... "
" Tôi muốn xem cô gái đó sẽ làm gì "
Cô nhếch môi rồi về nhà, nằm trên giường cô khẽ nhắm mắt. Nụ cười lạnh lẽo vươn lên
" Thật thú vị "
_________________
Sáng hôm sau cô đi đến một căn cứ được ghi trên giấy, đây là một nhà kho lớn. Bên ngoài trong củ kỉ tồi tàn, xung quanh là cây cối phủ lên. Bao quanh lấy che đi căn nhà kho này, cô bước vào. Bên ngoài nhìn tuy rất nát, nhưng bên trong lại sạch sẽ rộng lớn đến kinh ngạc. Cô nhìn đến một đội lực lượng khoảng 100 người đứng xếp hàng ngay ngắn ở đó. Có hai người đang đứng một bên trông có vẻ là cấp cao hơn. Đó là 1 nam 1 nữ, người con trai này là người đêm qua đã đưa Hi Nhược Liên trở về, vẫn một gương mặt lạnh... Còn cô gái có mái tóc ngắn cột hai bên. Mái ngố phủ đi cái trán. Làn da mịn màng. Môi đánh son màu cam. Thân hình nhỏ nhắn khoảng 1m5. Rất dễ thương... Tất cả đều mặc đồ vệ sĩ màu đen. Cô bước đến, đội ngũ liền cúi đầu
" Đại ca "
Cô gật đầu, người con gái bước lên đưa tay lên chào cô
" Đại ca! Tôi là Phi Thanh, là đội phó của lực lượng sát thủ nhóm A. 20 tuổi, kĩ năng phi dao và giết người trong bóng đêm. Hân hạnh gặp mặt "
" Tôi là Phi Long, 22 tuổi. Bắn súng "
Người nam nhân đó lạnh lùng lên tiếng, cô nhếch môi
" Hai người là anh em? "
Phi Thanh đỏ mặt nhìn cô, hồi thần liền gật đầu cái rụp
" Vâng "
" Tốt! Tạm thời tôi sẽ nắm giữ chứ vị đại ca này. Mong mọi người giúp đỡ "
- RÕ!
Cô gật đầu, nâng nhẹ gọng kính. Nhìn đồng hồ đã là 8h, Phi Long đi lên đưa cho cô một sấp tài liệu. Cô mở ra xem, Phi Thanh nhìn đến nói
" Đây là thông tin của Ngọc Diện, tôi đã cho người đi theo dõi. Hiện cô ta đang ở khách sạn gần ven biển... "
Cô nhếch môi, nhìn Phi Thanh
" Muốn bắt cọp phải vào hang cọp. Cho một nhóm người đi truy sát cô ta "
" Đại ca! Muốn giết trực tiếp? "
Phi Thanh lo lắng, cô lắc đầu
" Như vậy còn gì vui? Ta muốn chơi đùa cơ. Một ván cờ sinh tử "
Cô quay người bỏ đi, Phi Thanh và Phi Long nhìn nhau. Cô rời khỏi, đi lang thang trên đường, cầm ly nước trên tay uống
Rồ rồ rồ!
Tiếng xe máy bên tai khiến cô quay lại, Bạch Thiển đang chạy sát bên cạnh cô. Mỉm cười
" Người anh em! Đi đâu vậy? "
" Đi chết "
" Haizz! Lên xe "
Cô lạnh nhạt đội nón vào. Chiếc xe máy phóng nhanh trên phố khiến người dân sợ hãi né đi. Để lại làn khói dài phía sau cùng tiếng la mắng, Bạch Thiển hỏi
" Cậu định làm gì? "
" Mĩ nam kế "
" Hử? Ha ha ha haaaaaaa. Cậu có biết rất nhiều người thử rồi không? Nhưng điều một đi không trở lại, cô ta đã moi tim gan những tên đó ra để chụp hình gửi cho những bang phái đã đưa đám nam nhân đó đến. Xem như một lời thách thức đó. Cậu nghĩ mình làm được sao? Còn quay video khi hành hạ họ để làm thú vui tiêu khiển nữa "
" Thật là một con cọp cái đáng yêu "
Cô nhếch môi nói
" Đáng yêu? Cậu điên à? Tôi đang khuyên cậu đó "
" Yên tâm! Nếu tôi chết nhớ hốt xác giùm "
" Cái tên này "
Bạch Thiển chậc lưỡi, phóng xe đi. Khoảng 30' sau chiếc xe dừng lại. Đây là một bãi biển rộng lớn mát mẻ, Bạch Thiển nhìn đến, cơn gió thổi qua
" Cậu kêu tôi chở tới đây làm gì? "
" Nhiều chuyện! Về đi "
" Kìa! Tôi cũng muốn chơi "
" Không phải chơi "
" Vậy... "
Cô liếc qua Bạch Thiển, hắn bực dọc đội nón quay đầu xe đi. Trên các có một vết hằn sâu của bánh xe, cô nhếch môi...
________________
" Đại tỷ "
Một tên vệ sĩ cúi đầu trước một cô gái đang nằm trên ghế nằm phơi nắng, đưa tay kéo mắt kính lên
" Chuyện gì? "
" Như vậy có quá nguy hiểm? "
" Nguy hiểm cái gì? "
" Ngọc Diện bang hiện đang là con mồi béo bở của các bang phái. Người không nên quá lơ là "
" Hừ! Kẻ nào dám gây phiền toái cho ta? "
Ngọc Diện hừ lạnh, cầm ly nước ép cam uống. Đôi mắt to tròn linh động nhìn ra biển trong xanh
Bằng bằng bằng!
Tiếng súng nổ vang lên, Ngọc Diện quay lại. Chiếc áo choàng mỏng khoác vào
" Lấy vũ khí "
- Báo! Vũ khí của chúng ta bị cướp rồi
" Cái gì? Là kẻ nào? "
Ngọc Diện tức giận, vệ sĩ bên cạnh nói
" Đại tỷ, e là có người sắp xếp, nhanh rời khỏi đây "
Ngọc Diện cắn răng nhìn đám người đang bắn chết những thuộc hạ của mình, xoay người chạy ra chiếc moto nước.
Bằng!
" Ah! "
Bả vai Ngọc Diện bị bắn trúng, xung quanh vây quanh toàn đám người mặc áo đen. Dồn người của Ngọc Diện vào sát bờ biển
- Đại tỷ! Lên xe đi
" Các ngươi thì sao? "
- Chúng ta sẽ cản họ, nhanh điii
Một người đẩy Ngọc Diện đi, cô ta lái chiếc moto phóng đi trên nước. Đám người đuổi theo
Bằng! Bụp! Bằng bằng
Ngọc Diện cắn răng, nhấn ga lao nhanh. Dòng nước trãi dài những đường phẳng do xe tạo ra, đám người truy đuổi khiến Ngọc Diện tức giận. Vết thương trên vai rỉ máu
Bằng bằng
" Ah! "
Một phát súng bắn đến, Ngọc diện né đi. Liên tục những phát súng khác bắn đến, Ngọc diện bị bao vây
Bằng bằng bằng
" Mẹ nó! Ta mà sống sót trở về, thề bâm thây đám tụi mày "
Bùm!
Ngọc Diện nhảy xuống nước, đám người dừng lại. Cầm điện thoại lên
- Đúng theo kế hoạch, hoàn thành nhiệm vụ
" Tốt! Trở về "
Tiếng nói Phi Thanh bên kia lạnh lùng, những chiếc moto phóng đi. Làn nước trở lại thanh bình, Ngọc Diện cố mở mắt nhìn dòng nước đang cuốn mình xuống, bọt từ miệng nổi lên trên. Ánh dương trên mặt nước khiến đôi mắt Ngọc Diện cay cay
' Ta sẽ chết lãng xẹt như vậy? '
Bùm!
Ngọc Diện với tay ra, đôi mắt chuẩn bị nhắm lại. Khi mọi thứ mơ hồ liền cảm nhận như có ai đó kéo mình lên, hình ảnh mơ hồ không rõ...
_________________
Buổi tối:
Người con gái nằm trên giường, đôi mắt khẽ run. Ánh sáng chiếu rọi lên gương mặt nhợt nhạt
" Ah! "
Người con gái đó bật dậy, đó chính là Ngọc Diện. Cô ta nhìn xung quanh, đôi mắt ánh lên đề phòng
" Đây là đâu? "
Cạch!
Cô mở cửa đi vào, nhìn Ngọc Diện. Trên tay là cái khay đựng cháo cùng một ly sữa nóng. Khẽ nâng gọng kính
" Anh là ai? "
" Ân nhân của cô "
" Hừ! Ngươi nghĩ ta tin? "
Ngọc Diện hừ lạnh, cô bước đến đặt tô cháo thơm phức xuống. Ngọc Diện nhìn cô chán ghét rồi nhìn lại mình. Trên người cô ta bây giờ đang mặc một bộ đồ ngủ dài màu hồng nhạt, Ngọc Diện ngước lên
" Anh cứu tôi? "
" Phải "
" Tên gì? "
" Đông Phương Hắc Nguyệt "
" Bao nhiêu tuổi? "
" 19 "
" Đây là đâu? "
" Nhà trọ "
" Ở vơi ai? "
" Một mình "
Ngọc Diện nhìn cô khó chịu, như nhớ ra gì đó liền đứng lên nắm cổ áo cô
" Vậy ai thay đồ cho tôi? "
" Cô nghĩ xem? "
Ngọc Diện đứng hình nhìn nụ cười nhạt trên môi cô, cô khẽ nâng gọng kính. Đôi mắt Ngọc Diện hiện lên tức giận cùng sát khí
" Đi chết đi "
Ngọc Diện vung cú đấm lên, cô bắt lại xoay người Ngọc Diện bẻ tay cô ta ra sau. Ngọc Diện tức giận
" Anh dám đánh tôi? "
" Tôi không biết thương hoa tiếc ngọc đâu "
Phịch!
Cô đá Ngọc Diện lên giường, xoay người rời đi. Ngọc Diện ngơ ngác, tức giận quăng gói vào cửa. Quát lên
" Đồ chết tiệt "
________________
Cô nhếch môi, nâng nhẹ mắt kính. Thật ra cô không phải người thay đồ và nấu cháo cho con cọp cái đó. Mà cô đã bảo Ciara làm khi cô ta còn bất tỉnh. Căn nhà trọ này cũng là do cô thuê sẵn trước khi cứu Ngọc Diện...
" Alo "
Cô bắt máy, bên kia tiếng nói Phi Thanh vang lên
" Đại ca! Sao rồi? "
" Ổn! Các người cứ theo kế hoạch mà làm "
" Rõ "
Cô cúp máy, bây giờ đã là 20h khuya. Cô nhếch môi, rời khỏi nhà trọ
" Trò chơi chinh phục mỹ nhân bắt đầu... "