Mục lục
Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Cô nhìn hai vầng sáng mạnh mẽ kia , là hai nữ nhân được gọi là Thần ...! Dung nhan xinh đẹp lại thánh thiện khiến người bất giác kính trọng
" Ta là Ritti , có lẽ ngươi đã biết "
" Còn ta là Forilyna "
Cả hai đều có âm thanh rất nhu hòa êm ái đi vào lòng người , phù thủy ánh sáng lập tức quỳ xuống chắp tay lại nhắm mắt.

Phù thủy đen đã sớm bị trói lại vào những quả cầu ma pháp lung linh , cô nhìn bọn họ chỉ có hai người mà nhướn mày
" Chỉ có các ngươi ? "
" Phải ! Có vấn đề ? "
" Không ...!có lẽ còn một kẻ , nhưng lại đang làm việc khác rồi "
Cô mỉm cười đưa tay vuốt lấy đôi môi mình , hai vị Thần nhìn nhau.

Forilyna cất tiếng
" Các tinh linh trong rừng cấm đều do ngươi tiêu diệt ? "
" Phải ! "
" Chuyện của Almira và Tam Vương Tử cũng do ngươi sắp xếp ? "
" Phải "
Băng Du nghe thấy mà kinh ngạc , đôi mắt hiện lên phẫn uất cùng tức giận.

Forylina lại hỏi tiếp
" Ngươi là kẻ đã dẫn dắt công chúa Bóng Đêm Alattina thức tỉnh ? "
" ...!Ha "
Cô nhìn họ mà cảm thấy thiếu kiên nhẫn , bàn tay vung lên tạo thành một con rồng lửa trắng dài gào thét oanh động .
GRẦM !!!!!
Âm thanh như muốn chọc thủng trời xanh , nó lao đi tấn công cả hai bọn họ.

Ritti bình tĩnh đưa tay lên
" Ngự Linh "
GRÀO !!!!!
Một cự thú thân mình dài màu trắng với bộ lông mượt mà cao quý , bốn chân thon gọn có những mảnh vải quấn lại.

Gương mặt như hồ ly nhưng lại có sừng ở giữa đỉnh đầu , đôi mắt hẹp dài xinh đẹp phát ra từng tia sáng mạnh mẽ như tinh tú của trời cao.

Đuôi dài chín cái ngoe ngoảy xinh đẹp.

Tuyết trắng như đều bị con thú đó hấp thu , quanh thân tản ra một loại cao quý khó nói nên lời.

Cái bờm lông trắng ở cổ , đứng giữa bầu trời đỏ máu cùng khung cảnh lạnh giá vẫn không khiến nó mất đi uy phong .
Vụt !!! Vèo ...
Ánh sáng xẹt qua trong chớp mắt , Bạch Hỏa Long của cô ngay lập tức bị một dãy tuyết bao phủ ép chặt không thể cử động .
Bùm !!!!
Bạch Hỏa hòa vào với tuyết mà biến mất , cô vẫn lạnh nhạt bình tĩnh.

Tiểu Bát Đản nhìn đến con thú đó mà hai mắt hiện lên ghen tị , phồng má
" Tại sao nhìn nó đẹp như vậy , chân dài người thon.

Còn ta lại ngắn ngủn thế này ? "
" Hừ !! Cũng biết mình so với con đó xấu hơn sao ? "
Âm thanh tiểu Huyết khinh bỉ vang lên , nó xuất hiện trên cơ thể tiểu Bát Đản xì lưỡi rắn.

Tiểu Bát Đản hai mắt tức giận la hét nhảy tưng tưng lên
" Con rắn thúi , mi biến đi.

Ta nhìn dễ thương hơn nó chứ bộ ? Ngươi cút cho ta , có phải ngươi kêu Nhất Khuynh giết Albert của ta không hả ???? "
" Cái gì mà của ngươi ? Con heo mập như ngươi có biết giới hạn hay không ? "
Tiểu Huyết cũng phẫn nộ mắng , tiểu Bát Đản lấy cái đuôi quấn cổ tiểu Huyết
" Đồ con rắn thúi không có đạo đức nhân tâm , ta nguyền rủa ngươi đời này không ai thương.

Mãi mãi không có lại pháp lực "
" Ngươi nói cái gì hả ? Dám nói với ta câu đó ? Chỉ vì một con mèo hoang mà ngươi rủa ta sao ? Ngươi nên nhớ mình ở bên nào đó "
" Kệ ta , ta chính là không muốn thấy con rắn thúi như ngươi.

Biến đi , lão tử cả đời không muốn gặp ngươi nữa.

Ký chủ , mần thịt nó cho chó ăn đi "
" Ngươi có giỏi nói lại coi con heo mập , đã lùn đã xấu rồi mà còn dám lên mặt với ta.

Ngươi chính là làm mất mặt dòng dõi hồ ly "
Tiểu Huyết cười khinh bỉ né đi cái đuôi của tiểu Bát Đản.

Nó tức giận ấm ức phồng má , hét
" Ta khó khăn lắm mới có một người bạn , ngươi dám giết y.

Bây giờ còn chửi ta , ta hận ngươi cả cuộc đời này "
" Ngươi ...!có giỏi thì hận đi.

Chủ nhân , đá đít con heo này đi đi.

Nhận con thú đó về sẽ làm mĩ nhãn hơn đó "
" Ký chủ sẽ không thể thiếu ta , có ngươi là vô tích sự nhất.


Nên mần ngươi nhắm rượu "
................
Bọn nó lại cãi nhau đến long trời lở đất , Ciara nhìn qua âm u khiến cho tiểu Bát Đản nuốt nước bọt im bật.

Con thú kia cao quý trên không cất tiếng trầm ấm êm nhẹ
" Hai con thú nhoi nhoi này ra đây là làm trò hề sao ? "
Tiểu Bát Đản tức giận phồng má , tiểu Huyết ngỡ ngàng nhìn chăm chăm vào đôi mắt xanh lục xinh đẹp của Ngự Linh.

Thân rắn siết chặt tiểu Bát Đản , híp mắt âm tàn nói
" Không ngờ lại là linh thú của Linh Lung Giới.

Tương truyền giống loài nơi đó đều là mỹ nhân tuyệt thế , thông minh sạch sẽ.

Cả bộ tộc đều phục tùng cho thiên đình , xem như cũng là những Thú Tiên "
" Hửm ? Ngươi biết thân phận của ta ? "
Âm thanh đó không chậm không nhạt có chút bất ngờ , cô cũng nhìn qua tiểu Huyết .
" Phải !! Ngươi là một linh thú của Thần cũng không có gì là lạ ...!"
Tiểu Huyết nhìn thân mình cùng đôi mắt của Ngự Linh , sau đó nhìn qua cô nói
" Chủ nhân , đó là Cửu Vĩ Linh Hồ trong truyền thuyết.

Nhưng nó lại có sừng , chứng tỏ đã gia nhập Tiên Đạo "
" Hừ !!! Xấu ...!"
Tiểu Bát Đản phồng má quay mặt đi ghen tị , tiểu Huyết nhìn xuống cái lỗ tai đang xụ của nó mà đôi mắt xẹt qua tia sáng.

Hơi cúi đầu rắn xì lưỡi nói
" Phải !! Ngươi dễ thương hơn ...!"
Tiểu Bát Đản lập tức hếch mặt kiêu ngạo , tiểu Huyết xẹt qua ý cười sủng nịch.

Cô nhìn con thú đó , Ngự Linh cất lên âm thanh êm nhẹ như dòng thác chảy
" Ta là Ngự Linh , ngươi là ai ? "
" Ngươi không có tư cách biết tên ta "
Cô mỉm cười nhạt đưa tay vén lọn tóc , Ngự Linh híp mắt
" Hừ !! Ngông cuồng "
Những cơn bão tuyết xoáy thành vòng tròn mạnh mẽ quấn quanh người cô , thân ảnh Ngự Linh trước mặt biến mất.

Cô cười nhạt
" Thổ Thành "
Ngự Linh kinh ngạc bật lùi lại nhìn dãy tường bằng đất bỗng nhiên trồi lên ngăn cản.

Một dãy lửa trắng đánh tan tuyết lạnh , Forilyna chắp tay lại
" Hỡi thiên nhiên , hãy nghe lời kêu gọi.

Đến đây và xua đuổi kẻ độc ác cùng linh hồn bẩn thỉu "
Vụt !!!! Xoẹt
Từ những bức tường thành bằng đất của cô bỗng mọc ra những đóa hoa lớn , hung tợn há miệng để lộ hàm răng nanh nhọn hoắc và nước bọt.

Dây leo gai xung quanh lao tới muốn siết lấy cô trói lại mà cắn nuốt
Phựt !!!!
Ngọn lửa màu xanh dương thêu cháy chúng , sau đó như mãnh thú lao qua chỗ hai vị Thần.

Ngự Linh định lao lên thì bị một đôi cánh đen xà xuống ngăn chặn , tiểu Hắc hóa lớn với thân mình màu đen nhánh .
" Ngươi là ai ? "
" Hắc Ảnh "
Cả hai nhìn nhau hiện lên tia sát khí , một cỗ chư vị luân chuyển đầy nguy hiểm.

Sau đó lại lao vào đánh nhau như tử địch ...
Ritti và Forilyna nhìn nhau , cả hai bị ngọn lửa xuyên qua thân mình ảo ảnh.

Sau đó kết hợp vào nhau đan tay thật chặt , trán kề trán đọc lên thần chú vang vọng tứ phương
" Ánh sáng và bóng đêm là hai thứ đối lập , sức mạnh sẽ nghiền nát kẻ độc ác.

Hãy đến đây hỡi sức mạnh của Loãn Phi Thiên Điểu , chúng ta cần sự trợ giúp của ngươi.

Kẻ thù trước mắt thật mạnh mẽ , hãy hủy diệt nàng ta để mang lại hòa bình "
Hai mắt họ bật mở ra xoáy vòng , thân ảnh mờ ảo mông lung bị bão tuyết xuyên qua.

Lung linh nhưng lại như không hề tồn tại , cô hơi nhíu mày.

Cảm nhận từ trên trời một sức mạnh cường đại bộc phát , hai thân ảnh Ritti và Forilyna bị cuốn vào vòng sáng đó .
Vụt !!!! Xoẹt
Ánh sáng nổ ra xinh đẹp , mọi người nhìn lên những bông tuyết như phát sáng thật mĩ lệ.

Cô đưa mắt nhìn lên liền thấy ánh sáng màu trắng tạo thành hình một con chim nhiều màu , bộ lông mượt mà huyền ảo.

Nhưng nó lại có tới 7 cái đầu khác nhau , vang lên những tiếng kêu ngân dài .
Vèo !!!! Bùm
Chưa kịp định hình cô đã bị ánh sáng từ miệng 7 cái đầu đó phun ra tạo thành một sức mạnh đàn áp cô.

Mọi người kinh ngạc đều cúi đầu quỳ rạp trước ánh sáng đó.


Ánh sáng tấn công khiến cô dần bị đẩy lùi về mặt đất , cảm nhận bàn tay đang bị cắn nuốt và bao trọn ...
Đám người Ciara và tiểu Huyết vẫn đứng một bên nhìn , đôi mắt đỏ máu hiện lên tia cười cảm nhận cảm giác đau đớn nơi bàn tay đang dần khuếch tán.

Trụ sáng 7 màu như cầu vòng này thật sự vô cùng mạnh mẽ , chỉ cần lọt vào liền chỉ có một con đường tan biến ...
Phựt !!!!!
Ngọn lửa màu xanh dương đột ngột hiện lên xoáy vòng trụ sáng va chạm , từ từ cắn nuốt lại ánh sáng của Loãn Phi Thiên Điểu.

Âm thanh tiểu Bát Đản vang lên trong đầu cô
[ Đã phân tích giống loài ! Giống Cái ]
[ Loãn Phi Thiên Điểu ------------> Thất Phụng ]
[ Là thần thú của Linh Lung giới , mang sức mạnh của tình yêu và hòa bình.

Nó vốn đã sớm đi vào truyền thuyết vì giống loài rất hiếm.

Mạnh mẽ lại thông minh , biết cách chiến đấu.

Có thể cho chủ nhân hợp nhất một thể để tăng sức mạnh.

Thích tập kích ]
Cô hơi giật mi mắt , quả nhiên từ phía sau cảm nhận một cỗ hơi mạnh mẽ đánh vào lưng mình.

Còn con chim lớn ngay trên không trước mắt đã không còn
Vụt !!!! Rầm ...
Cô trượt dài trên đất trụ vững lại đôi chân , ngọn lửa cũng cháy rực từng nơi cô đi qua khiến mặt đất và tuyết trắng tan chảy , đám phù thủy sợ hãi run lẩy bẩy.

Đôi con ngươi đỏ hơi run nhẹ , khóe môi chảy ra một đường máu đỏ dài.

Thất Phụng đập cánh gào lên , ánh sáng chói mắt vẫn không hề biến mất.

Cô hơi cong khóe môi nở nụ cười nhạt , Ciara bay tới bóp cổ Băng Du đang định đánh lén phía sau .
" Thả con bé ra "
Âm thanh của Ritti vang lên từ Thất Phụng , cô cười nhạt liếc ra phía sau nơi Băng Du đang giãy dụa.

Hai chân đung đưa nhằm muốn thoát khỏi bàn tay Ciara , quyền trượng nằm trên đất.

Tiếng nói cô vang lên mang theo chế giễu
" Những kẻ tồn tại trên chiến trường luôn chỉ có kẻ mạnh và người hèn , nhóc con ...!Muốn sống thì tự lượng sức mình , việc bóp nát ngươi rất dễ dàng với ta "
Đôi mắt Băng Du co rút tràn ngập sợ hãi , căm phẫn và khiếp hoảng nhìn cô.

Nửa gương mặt càng khiến cô xinh đẹp đến kỳ lạ , đôi mắt bị hàng mi cong che phủ như ẩn như hiện đôi con ngươi.

Ciara vung tay liền đánh mạnh Băng Du đập xuống đất , có lẽ cũng mất nửa cái mạng
Cô nhìn lại , bàn tay đưa ra liền tụ lại ngọn lửa.

Bên kia Ngự Linh đã sớm chật vật khi đối đầu với tiểu Hắc , cô cười nhạt
" Hãy để ta xem sức mạnh của các vị Thần là gì nào ? "
Từ không trung những dãy lửa xanh dương cháy dài lan ra khắp nơi , uy lực ấy khiến người ngạt thở.

Biết bao nhiêu kẻ đã chịu không được sức nóng và sự mạnh mẽ của nó mà bạo thể chết đi.

Hai vị Thần đã dung hòa với Thất Phụng , nhìn ngọn lửa đó mà có chút rùng mình.

Bàn tay cô nhẹ nhàng uyển chuyển tựa như đang khiêu vũ giữa phiến hoa , tuyết trắng tung bay cũng không thể chống cự việc hóa thành nước mà rơi xuống.

Rõ ràng cùng một loại lửa màu xanh dương , nhưng sức mạnh khi nãy và bây giờ lại khác nhau.

Kỳ Anh ngẩn người ngã bệch xuống , mấp máy môi
" Cái quỷ gì ...!"
Forilyna cũng đề phòng , âm thanh êm tai mang theo sự tức giận
" Ngươi xem thường chúng ta ? "
" Ha ha haaaa ...!ký chủ của ta nãy nhường các ngươi thôi.

Sức mạnh linh lực của người mạnh mẽ vô biên , nếu như các ngươi so với Hỏa Long thì vẫn còn kém xa tận mấy bậc.

Bọn nhãi Thần như các ngươi yếu ớt mà đòi so đấu với người ? Ngay cả Diễm Hỏa ký chủ vẫn chưa sử dụng ...!"
Tiểu Bát Đản cười lớn kiêu ngạo , Thất Phụng nhìn qua sau đó ngửa đầu thét dài.

Âm thanh của 7 tiếng nói đồng loạt hòa vang
" Hóa ra các ngươi không phải là những kẻ kiêu ngạo làm cao , bản lĩnh lại rất mạnh mẽ.

Vậy thì đừng trách ta đây không nhân nhượng "
Thất Phụng cuộn tròn người mình xoáy vòng chống chọi với ngọn lửa của cô như dãy sao băng đang lao tới , cả hai va chạm khiến ngọn lửa bị lực xoáy của Thất Phụng mà văng ra tứ phía.

Mọi thứ vốn đã hoang tàn nay lại còn trở nên thảm hại.


Bão tuyết xoáy vòng quanh thân Ngự Linh.

Ánh sáng từ cái sừng giữa trán phát ra luân chuyển , tiểu Hắc híp mắt sau đó dang rộng cánh hét lên một tiếng dài .
Uỳnh !!!!! Đoàng
Bầu trời thay đổi dữ tợn từng đợt , xoáy vòng như muốn hút cạn tất cả mọi thứ xung quanh vào nơi vô tận không lối thoát.

Thật mạnh mẽ và điên cuồng , cô nhìn thân ảnh Thất Phụng xoáy vòng đang dần lấn áp dãy lửa của mình mà câu lên nụ cười nhạt.

Hai tay vòng quanh tạo ra những đầu thú mạnh mẽ dữ tợn lao lên
Rầm !!!!!
Âm thanh nổ tung khiến ai nấy sợ hãi , hai vị Thần bị văng ra khỏi người Thất Phụng.

Ngọn lửa bao vây lấy bọn họ , hình thú gào rống xung quanh như bất cứ lúc nào cũng có thể cắn nuốt cả hai.

Bên phía tiểu Hắc , ánh sáng đang đánh mạnh mẽ vào thân người nó .
Đoàng !!!! Bốp
Tiểu Hắc híp mắt , cả người không hề bị xi nhê khiến cho Ngự Linh đang tấn công cũng phải sững sờ.

Từ không trung hơn 100 thanh kiếm sắt bén vây quanh Ngự Linh khiến nó hốt hoảng không thôi
" Aizz ...!Lần đầu thấy Hắc Hắc dùng tuyệt kỹ của mình nha "
Tiểu Bát Đản cảm khái nói , chiến trường hỗn loạn với cuồng phong bão táp.

100 thanh kiếm lóe lên tinh quang giữa khung trời trắng , hòa vào một màu phong sương càng đặc biệt dị thường nguy hiểm .
Phập phập !!!!!
Trăm kiếm xuyên thân khiến Ngự Linh mở to mắt , thân ảnh dần hóa thành hư vô hòa vào không gian lặng lẽ.

Tiểu Bát Đản cười lớn
" Ha ha haaaa ...!mi nghĩ mình giỏi sao ? Đẹp hơn ta thì được gì ? Chỉ là cái tên đực rựa có tiếng mà không có miếng thôi "
Nhìn gương mặt bánh bao cười đến thõa mãn , tiểu Huyết dùng đuôi xoa nhẹ đầu nó.

Cô nhìn đến hai vị Thần , ngón tay khẽ chuyển khiến cho những đầu thú gào lên.

Phút chốc hoàn toàn hút vào thân ảnh cả hai mà cắn nuốt , Thất Phụng ngửa đầu kêu lên sau đó phun ra 7 dòng ánh sáng một lần nữa.

Cô hơi lùi một bước đưa tay xoáy chuyển tạo ngọn lửa xanh dương thành hình lốc xoáy nhỏ hút vào nguồn ma lực ...
" Ha ha haaaa ...!Ngươi là ai ? "
" Cứ gọi là Huyết Vương "
" Hảo !!! Ta là Loãn Phi Thiên Điểu , mạc danh Thất Phụng.

Hôm nay tới đây là đủ , ngày sau ta cùng phu quân lần nữa tái chiến với ngươi "
Nói rồi âm thanh đó chấn động tứ phương , hòa vào bầu trời đỏ mà biến mất , cô nhíu mày nhìn dãy lửa của mình bắt không kịp con chim đó.

Mọi thứ nhanh chóng hòa vào không gian mà mất tăm , đám người quỳ phía dưới sững sờ sau đó la hét đứng lên chạy đi.

Kỳ Anh đỡ Cẩn Duệ , Clyn thì đỡ lấy Băng Du cũng muốn rời khỏi ...
Ầm !!!! Ầm
Mặt đất chấn động mạnh mẽ , nứt ra từng đường để tuyết rơi xuống vực sâu cùng xác người.

Ba trụ cột kia cũng dần tan biến , vỡ toang ra xuất hiện những món đồ khác nhau.

Đó là một đóa hoa màu trắng hồng kỳ lạ khoảng 30 cánh , một quyển sách được dây xích thắt buộc lại.

Và một cột trụ vẫn còn xao động , khi vỡ ra liền xuất hiện một chiếc nhẫn màu hồng.

Ba món vật đang dần bay lên , bầu trời cũng tựa như muốn sụp đỗ.

Cô hơi nhíu mày , tiểu Bát Đản nhìn qua
" Ký chủ ...!"
Cô không nói gì hai tay dang rộng , một sức mạnh khiến cho tất cả phải quỳ rạp xuống.

Ciara , Nhất Khuynh cũng quỳ xuống trước ngạo khí tàn bạo tựa như Đế Vương
GRÀO !!!!!!!!
Từ bầu trời những lệ quỷ đỏ bay qua bay lại , đôi mắt đỏ máu như tro tàn muốn hủy đi thiên địa.

Cô siết tay lại , dang rộng nhìn xung quanh.

Những lệ quỷ nhẹ nhàng bay tới bay lui tán loạn , xuyên qua kẻ nào kẻ đó liền chết không toàn thây ngay tức khắc.

Da thịt như bị xẻ ra làm ngàn mảnh hòa vào máu thấm ướt nơi nơi.

Hiểu được cô đang nổi cơn thịnh nộ , tiểu Hắc và tiểu Bát Đản cũng quỳ xuống đất.

Âm thanh ai oán khiến đầu người đau như búa bổ , mặt đất dần dần rã ra bay lên những phiến đá vụn ...
BÙM !!!!! ĐOÀNG
Tiếng nổ tứ phương chấn động cả khoảng trời , bỗng một ánh sáng xuất hiện bao bọc lấy đám phù thủy với gương mặt đang trắng nhách khiếp hoảng mà bảo vệ.

Cô đưa mắt liếc qua , tiếng nói của Viêm La ( Louis ) vang lên khắp phía
" Ta chỉ góp chút sức mọn , không định phá hủy tâm tư tàn phá của ngươi "
Đôi con ngươi đỏ máu ánh lên tinh quang sáng chói , cô nhìn cảnh vật đang dần hoang tàn tựa như a tỳ địa ngục.

Lệ quỷ đỏ cùng tiếng gào thét đánh động tâm người , bóng đỏ u hồn lượn qua lượn lại khiến mặt những kẻ còn sống trắng bệch , ngay cả run cũng không có khí lực.

Bầu trời xoáy vòng cùng tuyết trắng hòa vào nhau tạo ra cảnh tượng thê lương đau đớn lại tan hoang đến khó nói thành lời.

Cô vươn những ngón tay ra thanh thoát uyển chuyển , lại có sự bễ nghễ khiến người kính sợ.

Hai ngọn lửa xanh đêm dữ tợn cườ.ng bạo từ tay phóng lên khung trời đỏ.

Mạnh mẽ lao đi tạo thành cột trụ dài mĩ diễm nóng rực , ai nấy chứng kiến đều khảm lại một nỗi sợ mà có lẽ đến cuối cuộc đời chúng cũng không bao giờ quên.

Kỳ Anh ôm lấy Clyn siết chặt , hạ đầu nôn mửa trước uy áp khủng khiếp đó.


Lần đầu tiên nhìn thấy hắn thất thố như thế , Cẩn Duệ hai mắt cố gắng giương lên mi mắt nhìn chuyện đang diễn ra.

Hai ngọn lửa đó đâm thủng cả những tầng mây vốn ảm đạm , sau đó tiến lên ôm trọn lấy cả mặt trăng máu màu đỏ cam.

Từ từ nhẹ nhàng xoay vòng ...
Ầm !!!! Rắc
Đôi con ngươi mở lớn , mặt trăng vỡ ra từng mãnh trôi dạt , khung trời lập tức biến thành một màu u ám hơn.

Không hề còn sự sống , mà đó là cõi chết chóc.

Biến chuyển từ cam vàng sang xám , tuyết vẫn rơi đi vào lòng người khơi dậy bất tận nỗi kinh hoàng.

Nước mắt bọn họ chảy ra một màu đỏ , sau đó ôm đầu gào thét như muốn mất đi âm tiết.

Ngọn lửa dần biến mất , mọi thứ giờ đây không dám tưởng tượng.

Tan thương ? Sợ hãi tột cùng ? Đau đớn ? Tuyệt vọng ? Hận thù ? Và căm phẫn ...!Tất cả chư vị ngỗn ngang đều đọng lại trên khung trời đó.

Cô khép hờ mắt , đôi con ngươi màu đỏ hiện lên tia sáng nhỏ nhìn về một hướng ở phương xa ngoài biển.

Có điều gì đó ...!trong đôi mắt cô mang đầy thâm ý.

Lạnh nhạt cất tiếng thật nhẹ nhàng
" Rời đi "
[ Xác nhận ------------ Rời khỏi ]
Thân ảnh cô ngã xuống , đám vật nhỏ và cả Ciara cũng mất tăm hơi.

Một bàn tay ôm lấy thân ảnh cô , Lăng Vũ cả người đã có thương tích , đưa tay vuố.t ve dung nhan trắng bệch và mất đi sự sống của cô.

Đôi con ngươi xám chứa chan đau đớn tột cùng và sự bất lực không thể diễn tả ...! Âm thanh yếu ớt vang lên thì thào , hôn nhẹ vào trán cô
" Phải !! Em là loài hoa hồng đẹp nhất trên thế giới này ...!Một màu đỏ rực đánh động tâm người ...!Nhưng sao tôi có thể quên ...!khi hoa gặp tuyết sẽ lụi tàn ...!Giờ đây em nằm trên tuyết trắng không còn sự sống ...!Một cánh hoa đẹp nhất đã hóa hư vô , cả đời này ...!tôi sẽ không bao giờ tìm ra nhánh thứ hai ...!"
Thịnh Phong Thần đứng gần đó tựa như một thân trụ trắng vững trãi , quay người bước đi chỉ để lại một tấm lưng cô độc lạnh lùng.

Khung cảnh phía sau thật thê lương và kỳ bí , nó khiến người ta không thể hiểu được điều gì.

Nhưng sự ưu thương ấy khiến trái tim con người bất chợt co rút , cỗ tạp vị hỗn loạn cùng mùi máu tanh nồng nhiễm đẫm khoảng trời tuyết trắng như muốn nhấn chìm hết thảy.

Thời gian trong khoảnh khắc đó như ngưng động , thật kiều diễm nhưng lại dần dần dẫn dắt bàn tay người bước đi vào trong một khoảng thế giới bí ẩn khó nói nên lời.

Dù biết nó nguy hiểm nhưng vẫn bất chợt mà cất bước cho đến khi hoàn toàn bị lãng quên trong màn đêm vô hạn ...
Thịnh Phong Thần cách xa khoảng không gian đó , bàn tay đưa lên hứng những hạt tuyết trắng.

Đôi mắt đen láy lạnh lùng sâu thẳm tựa như có thể hòa vào làm một với sự giá rét , đưa tay cởi bỏ mặt nạ bạch ngân xuống nền tuyết dày vẫn còn lưu lại bước chân và máu đỏ hỗn loạn.

Cứ thế bước đi , nắm chặt lại không khí , sau đó nở nụ cười nhạt không cảm xúc.

Rồi lại buông ra hạ xuống vô lực ...
" Hoa sao ? Tôi không giống hắn ...!xem em là hoa ...!Tôi xem em là một bóng đêm vô hạn đầy bí ẩn mà không thể nào khám phá.

Kỳ ảo khiến tôi say đắm , nguy hiểm ...!khiến tôi kiêng dè ...!Thể xác tôi vẫn đứng đây vững trãi , nhưng linh hồn ...!từ lâu đã bị em giam cầm ...!Tôi đã bại ...!tôi không thể tìm kiếm em ...!Nhưng cả đời này tôi sẽ không có ai khác ngoài em.

Xin lỗi , cả Vương Quốc này ...!đang chờ tôi gầy dựng lại ...!"
Đôi khi có những việc rất phức tạp và kỳ bí , càng cố tìm hiểu lại chỉ càng mù mờ và ngu ngốc.

Thậm chí có thể đi vào cơn điên loạn bất cứ lúc nào ...
Yêu !! Thứ đó thật sự là khó có thể tả , tựa như thiên ngôn vạn ngữ cũng chẳng thể thốt thành lời.

Thịnh Phong Thần ...!hắn là một người buông được ...!nhưng cũng là người biết nắm giữ ...!Hắn nắm giữ khoảng không và cố dùng linh hồn cùng trái tim mình hướng về cô ...!Đơn giản như thế ...!rõ ràng việc có thể kéo lại màn đêm kỳ bí là điều bất khả thi.

Chỉ có thể bị nhốt lại , mãi mãi lạc lối và không tìm được ánh sáng ...!Nhưng linh hồn đó vẫn chấp nhận ...!vẫn nguyện ý bị cắn nuốt từng ngày bởi sự tối tăm kia ...!Đau sao ? Có lẽ chỉ có tâm hồn hai nam nhân này mới có thể thấu rõ ...
" Tôi không hối hận "
Bóng dáng đó dần dần xa khuất cho đến khi hòa vào một thể với những tinh hoa thuần khiết đang rơi xuống ấy.

Khoảng trời kia như gieo rắc xuống cái lạnh thấu tận tâm can , đau ...!nhưng còn có thể làm gì ? Hạnh phúc là điều vốn từ lâu đã không hề tồn tại đối với họ , ngay cả khi họ còn chưa nghĩ đến điều đó thì làm sao nó sẽ tự tìm đến ? Điều họ muốn chỉ là nắm giữ cô , nắm giữ người con gái sẽ không bao giờ dừng chân và nhìn họ.

Vậy thì sự đau đớn kia đã là định sẵn , họ chỉ có một lựa chọn là chấp nhận mà thôi.

Nhưng vẫn như câu nói trên , không ai trong hai nam nhân kia hối hận.

Vì họ ...!đã chấp nhận đưa tình cảm và trái tim của mình ngủ một giấc thiên thu vạn kiếp trong màn đêm vô tận ấy ...!Một giấc ngủ ...!đến khi kết thúc sinh mệnh này ...
______________________________
Tại nơi rất xa ngoài biển khơi , từng đợt sóng dâng trào cuồn cuộn như thú dữ.

Bóng dáng nhỏ nhắn tưởng chừng như không tồn tại , nó như hòa vào với đại dương đang gào thét mà không ai hay biết đến.

Khi nhìn kỹ rồi , đó là Lệ Manh ...!hầu gái của Ngân Linh Ngạo Cơ.

Người đầu tiên mà từ khi cô đến với thế giới này đã gặp được.

Cô ta đang lơ lửng trên không , gương mặt có phần thanh tú nhắm lại đôi mắt.

Cười nhạt
" Huyết Vương ...!sự trở lại này sẽ gây ra bao sóng gió ? Sứ giả dưới trướng Thần Thời Gian xin gửi lời kính chúc đến Huyết Vương vĩ đại.

Đã mấy ngàn năm trôi qua , người vẫn là không thay đổi.

Cuộc chiến ...! người muốn khơi dậy nó sao ? ...!Thật mệt mỏi làm sao khi phải chiều theo ý của người ...!"
Từng lời nói hòa vào gió bị cuốn trôi đến khi không còn , Lệ Manh biến mất giữa không trung.

Không một chút dấu tích ...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK