Mục lục
Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Hàng mi cong vút khẽ run , hai mắt cô mở ra liền thấy mình đang nằm trên giường.

Cô từ từ ngồi dậy , đưa tay vén lọn tóc mai bên sườn mặt.

Từ tối qua cô đã giả ngất đi , bây giờ là lúc để ứng phó ...
Nụ cười vươn lên môi nhợt nhạt , thay ra bộ đồ trắng thường ngày.

Đi xuống phòng ăn , mọi người đã tập hợp đầy đủ ...!Băng Du thấy cô liền lo lắng
" Chị sao rồi , đã đỡ mệt hơn chưa ? "
" Cảm ơn , tôi khỏe "
Cô kéo ghế ngồi xuống cạnh Lăng Vũ , nhìn bàn thức ăn nghi ngút khói.

Cầm đũa bắt đầu ăn , Cẩn Duệ nheo mày
" Không định giải thích ? "
" Ma pháp của tôi "
Cô không vòng vo nhiều lời mà trực tiếp nói ra , Cẩn Duệ kinh ngạc , nghi hoặc
" Bạch Hỏa ? Ngọn lửa đó là ma pháp của cô ? Vậy tại sao đêm qua lại oanh động như vậy ? "
" ...!Từ chối trả lời "
Cô húp một miếng canh , gương mặt vẫn không có tí cảm xúc gì.

Kỳ Anh nâng gọng kính vỗ nhẹ vai Cẩn Duệ đang chuẩn bị tức giận.

Hắn hỏi
" Ổn chứ ? "
" Rất ổn "
Không khí bắt đầu trầm lắng lại , gương mặt cô có chút nhợt nhạt nhưng như thế càng tôn lên khí chất đặc biệt lãnh tĩnh đó.

Lăng Vũ vẫn cúi đầu , tay đưa qua nắm lấy bàn tay cô ...
" ...!Lạnh ...!"
Cô mỉm cười nhẹ , dựa hơi gần lại hắn hỏi
" Quan tâm tôi ? "
" Ăn cháo "
Lăng Vũ nói rồi đưa ra trước mặt cô một tô cháo yến , mọi người câm nín dùng bữa.

Thịnh Phong Thần lạnh lẽo liếc qua , đôi mắt nhìn vào đôi tay đang nắm của cô và Lăng Vũ.

Sau đó hạ mắt tiếp tục ăn ...
Bọn họ đề nghị cô nghỉ ngơi thêm , nhưng cô đã từ chối.

Thế là cuộc hành trình tìm kiếm Quốc Vương và Hoàng Hậu bắt đầu ...!Phải !!! Là tìm kiếm , vì đơn giản các trưởng lão đã nói phải tìm kiếm hai người họ .
Cô bước đi trên phố , bàn tay trắng mịn thon dài cầm lấy một cái đũa phép.

Nhàm chán mà xem xét , đám vật nhỏ đều nghe lời cô mà chuyên tâm bế quan tu luyện.

Nên đã biệt tăm biệt tích khá lâu , càng khiến cô hài lòng ...!Đôi mắt đỏ như máu nhìn vào khoảng không vô định , cô tiếp tục bước đi trong dòng người ...
Cô có một nỗi lòng , lý do cô ít khi ra tay đối đầu với kẻ thù mà chỉ để thuộc hạ làm.

Đơn giản rằng ...!trong đám người hỗn tạp ấy ...!một chút nào đó , cảm giác ấy thật khó nói nên lời , nhưng cô thấy bọn chúng vẫn không đủ khả năng để cô ra tay.

Cô thật tham vọng và kiêu ngạo , nhưng đó là bản tính , chính cô mới hiểu được điều đó.

Tận sâu trong linh hồn cô luôn khát khao sức mạnh , nhưng lại không tìm ra đối thủ để chiến đấu.

Cô cảm nhận được nó , cô muốn đứng trên tất cả ...!Cô liều mình nguy hiểm đi vào cái bẫy của Phượng Lam Di , không phải đơn giản vì sự nguy hiểm giúp cô khám phá ra ngọn nguồn của Hắc Ám.

Mà tận sâu trong sự đơn giản ấy ...!cô muốn thử đi vào chúng để cảm nhận sự đau đớn và một chút mùi vị của thất bại ...!Cả cái tên Quỷ Chủ kia , cô chấp nhận để hắn trói lại ở phút cuối cùng vì cô mong chờ một đối thủ xứng đáng.

Một đối thủ có thể khiến cô dốc tâm sức ra , cô chơi đùa và khiến bọn chúng sợ hãi , nhưng chúng lại chẳng hiểu được một tia trông chờ mà cô đặt lên chúng ...!Bọn chúng ...!kẻ mạnh nhưng lại ngu ngốc ...!kẻ có tài trí , lại không đủ mạnh ...!Thật là ...!nhàm chán ...!Nhưng thế giới này ...
Cô dừng lại bước chân , mặc cho những tiếng cười đùa hạnh phúc xung quanh luân chuyển.

Đáy mắt cô hiện lên một tia sát tâm rất nhanh , nhanh đến mức dường như là hư ảo ...
Cô có thể cảm nhận được nhiều mối nguy hại đang chờ đợi cô , những kẻ có cái gọi là tình yêu thiêng liêng.

Dốc hết cả trái tim và linh hồn mình vào việc bảo vệ thứ gì đó.

Nó khiến cô cảm thấy thõa mãn , bọn chúng càng trao đi tình yêu mãnh liệt ấy bao nhiêu.

Càng muốn bảo vệ mọi thứ , thì cô ...!lại càng muốn tàn phá và huỷ diệt đi tất cả.

Cảm nhận sự tuyệt vọng và gào thét ...!nó khiến cô phấn khích và mong đợi ...!Có lẽ ...!những vật nhỏ đã nhìn ra ác tâm của cô , nên tiểu Bát Đản mới muốn giúp cô đi vào thế giới này.

Ai nói rằng nó ngu ngốc ? Nó chỉ để lại cái thông minh cần thiết mà thôi ...!Còn Hắc Ảnh , luôn nhìn và hiểu nên luôn không làm cô thất vọng.

Tiểu Huyết lại muốn phục tùng mọi thứ miễn cô thấy vui ...!Những chú vật nhỏ này , khiến cô rất hài lòng ...!và chúng luôn trao cho cô một niềm tin tuyệt đối ...!Cô biết mình vẫn chưa hoàn toàn mạnh , nhưng cô muốn chiến đấu với những thế lực thật sự ...!Những kẻ ...!mamg trong mình tài năng và vượt qua Tam Giới ...! Nhưng họ ...!vẫn chưa xuất hiện , cô vẫn đủ kiên nhẫn chờ đợi.

Nhưng đừng quá lâu ...!và sắp tới đây , cô sẽ được thõa mãn một phần nhỏ ...
Ha ha~ ...!hãy cho ta một trận chiến đầu tiên thật xứng đáng ...!Ta trông chờ và hi vọng điều đó ...!
Cô đứng giữa dòng người , cả vương đô xinh đẹp này và những con người lướt qua xung quanh ấy.

Họ vẫn vô tư và hồn nhiên như vậy , vui vẻ ấm áp mà làm điều mình thích.

Không hề biết rằng có một con ác quỷ thật sự đang đứng đây , đang vững bước trên mãnh đất thiêng liêng của họ ...!Và muốn ...!tàn phá họ ...
" Chị ...!mau tới đây , thứ này ngon lắm nè "
Băng Du vui vẻ kéo tay cô đi tới , cô mỉm cười nhẹ nhìn món bánh trong hộp trên tay Fry.

Cầm lên cắn thử một miếng , gật đầu
" Ừ !! Được lắm "
" Ha ha ...!chị ấy cũng thấy ngon "
Băng Du vui vẻ nói , Fry gật đầu sau đó cả ba cùng nhau thưởng thức .
Bịch !!!!!
Một người phụ nữ đâm sầm vào Băng Du khiến cả hai ngã xuống , vị phu nhân xinh đẹp đó đứng lên xin lỗi.

Ngực ôm lấy một cái gói đồ

" Xin lỗi , cô bé ...!"
" Ah ! Không sao , dì đừng lo "
Băng Du mỉm cười lắc đầu đứng lên phủi đồ , phu nhân đó kéo xuống cái khăn choàng đầu gấp gáp nói
" Mau chạy đi , có quái thú tấn công.

Chạy đi "
" Cái gì ? Quái thú ? "
Băng Du kinh ngạc kêu lên , vị phu nhân sợ hãi định cất lời thì có một âm thanh vang lên mạnh mẽ
Rầm !!!! Đoàng ..
Từ trên khung trời có một con quái vật , toàn thân màu đỏ với hai mắt đen tuyền không tròng trắng.

Răng nanh nhọn hoắc hai bên dài , móng vuốt sắt bén cùng đôi cánh đen.

Băng Du kinh hách cùng Fry đề phòng , người dân sợ hãi chạy tán loạn khắp nơi.

Con quái thú gào lên , đưa tay đập nát hơn mười người.

Sau đó đưa lên miệng cắn nuốt da thịt ...
" Cẩn thận "
Kỳ Anh và Cẩn Duệ đi tới bảo vệ Băng Du , cả hai kinh ngạc nhìn con thú lớn đang xâm lấn và đạp đổ mọi thứ.

Phút chốc cảnh vật trở nên hoang tàn đổ vỡ ..
GRẦM !!!!!!
Con quái thú nhấc chân đạp xuống , mặt đất lúng sâu.

Kỳ Anh cưỡi chổi bay lên
" Ice spear tip ( Mũi giáo băng ) "
Một mũi giáo lớn bằng băng xuyên qua người con quái thú , Cẩn Duệ cũng bay lên tham gia cuộc chiến.

Fry đứng phía dưới yểm trợ , Băng Du nhìn qua đỡ lấy người phụ nữ
" Dì mau tìm chỗ an toàn núp vào "
Người phụ nữ nghe xong chạy đi , con quái thú đưa tay đánh xuống khiến mặt đất vỡ vụn.

Cơ thể với vết thương đều tự động khôi phục khiến ai cũng kinh ngạc.

Cô đứng một bên nhướn mày , con quái thú gào lên phóng qua chỗ nữ nhân.

Đạp xuống , Băng Du kinh hãi nhanh như gió lao tới ôm lấy nữ nhân lăn qua chỗ khác.

Vô tình đụng phải một vật sắt nhọn khiến cánh tay chảy máu.

Băng Du đau đớn , đưa tay với lấy một sạp bán đồ.

Chống lấy cơ thể đỡ vị phu nhân xinh đẹp kia đứng lên , cô liếc qua.

Nụ cười vươn lên nhàn nhạt , sau đó cô phất tay tạo ra một ngọn lửa trắng .
Phựt !!!!!
Con quái vật biến mất không tăm hơi , mọi thứ xung quanh trở nên tĩnh lặng.

Nữ nhân được Băng Du đỡ dậy hai mắt sững sờ , sau đó mỉm cười
" Ha ha ...!các học trò của Magic Aure thật đáng ngưỡng mộ "
Mọi thứ xung quanh xoáy vòng , Băng Du kinh hãi mở mắt liền thấy mình đang đứng giữa đám đông.

Ai nấy mỉm cười qua qua lại lại như chưa từng xảy ra chuyện gì
" Là sao vậy ? "
Fry kinh ngạc hỏi , cả Cẩn Duệ và Kỳ Anh cũng cứng đờ người.

Chỉ có cô là bình thản , nói
" Trở về tửu quán "
Mọi người cùng nhau trở về , vừa đến nơi đã thấy xung quanh là các hiệp sĩ hoàng gia.

Trên bàn tròn lớn tất cả đều tập trung đầy đủ , thậm chí còn có sự hiện diện của hai vị khách.

Ba tên Vương Tử ngồi chẻm chệ trên ghế , Băng Du ngạc nhiên
" Chuyện ...!chuyện này là sao ? "
Cô lạnh nhạt đi tới , cúi đầu chào với hai người kia sau đó ngồi xuống cạnh Lăng Vũ.

Băng Du nhìn qua nữ nhân xinh đẹp dịu dàng đang cao quý vận chiếc váy dài nâu đồng , kinh ngạc nhưng không thốt ra lời
" Ha ha ...!ta là hoàng hậu của Thánh Quốc Kỵ Sĩ Ánh Sáng Bạc Lightly , tên là Mira , cô bé , lại đây với ta nào "
Hoàng hậu vui vẻ kéo tay Băng Du ngồi cạnh mình , dịu dàng xem xét gương mặt của cô ta và chữa trị vết thương trên cánh tay.

Cẩn Duệ lúc đầu là sững sờ nhưng rất nhanh cũng hiểu ra , nhìn qua Quốc Vương với chòm râu đen , tóc vàng uy nghiêm ngồi đó mà cười nhạt
" Quốc Vương quả nhiên là cao thâm , khiến chúng ta bị lừa một vố "
" Ha ha ...!nhưng ta thấy có một người không như vậy "
Quốc Vương Thịnh Thất Nghễ liếc qua cô đang ngồi đó , ánh mắt mang theo thăm dò.

Băng Du nhìn qua hỏi
" Có chuyện gì vậy ? "
Niêm Liễn nâng gọng kính nhấc tách trà uống , không nhanh không chậm giải thích
" Các em đã bị phụ hoàng của anh đưa vào Du Mộng Thức , đó là ma pháp của ông ấy.

Cho phép tạo dệt nên cảnh tượng , có thể chạm vào mọi vật và cảm nhận , nhưng lại không gây ảnh hưởng đến bên ngoài.

Có thể nói nó như một ma pháp tái tạo thế giới song song giống nhau và giam cầm người thật vào trong đó "
Băng Du hiểu ra , nhìn qua Hoàng Hậu Mira hỏi
" Vật người đang cố thử chúng tôi ? "
" Ha ha , chỉ chọc chút thôi.

Cảm ơn con đã cứu ta , hãy gọi ta là dì Mira.

Con thật xinh đẹp , ta nghe nói thằng con nghỗ nghịch của ta ức hiếp cho con phải không ? Ta sẽ xử lý nó "
Bà ta mỉm cười thân thiết nói , Thịnh Uy Hỏa kinh ngạc khi thấy mẹ mình thích Băng Du như vậy.


Niêm Liễn nâng gọng kính mỉm cười , Kỳ Anh nhìn qua cô hỏi
" Cậu biết đó là giả ? "
" ...!Có lẽ vậy "
Cô lạnh nhạt nhấp tách trà , những thứ nhàm chán đó là gì chứ ? Từ khi cô dừng bước chân lại thì đã chính thức đi vào Du Mộng Thức đó , nó có vẻ khá đáng sợ.

Nhưng lại không quá mạnh mẽ ...
" Ah !! Con là Ngạo Cơ , con thật mạnh nha "
Mira nhìn qua cô vui vẻ nói , nhìn sự dịu dàng hòa đồng đó mà cô chỉ mỉm cười nhẹ không nói.

Quốc Vương Thịnh Thất Nghễ uy quyền nói
" Ngày mai chúng ta sẽ cùng nhau trở về Magic Aure , các con muốn đi đâu chơi thì đi "
" Không được , riêng tiểu Du ở lại chơi với ta "
Hoàng Hậu mỉm cười nắm lấy tay cô ta , mọi người bất đắc dĩ không hiểu gì.

Cô đứng lên sau đó bước ra ngoài , Lăng Vũ cũng đi theo sau cô.

Thịnh Phong Thần dừng lại tách trà giữa không trung , đôi mắt lạnh lùng nhìn mặt trà màu cam nhạt.

Sau đó tiếp tục uống ...
Cô dùng thảm bay trở về biệt thự , tất nhiên cũng có Lăng Vũ đi theo.

Thảm bay đáp xuống khu vườn lớn , Lệ Manh từ trong dàn người hầu đi ra cúi đầu chào
" Tiểu thư "
Cô gật nhẹ đầu rồi kéo tay Lăng Vũ đi ra sau vườn , bầu trời với ánh hoàng hôn đã dần lên cao.

Sự chan hòa ấm áp chiếu xuống khu vườn đầy hoa đỏ , hương thơm luân chuyển trong không khí.

Cô cầm lấy một bình tưới nước , tưới vào hoa , cơn gió lướt qua lạnh lẽo.

Cơ thể cô yếu ớt mong manh , tựa như lúc nào cũng có thể bị vùi lấp.

Nhưng sự thanh lãnh cao quý ấy khiến người ta không thể không ngước nhìn , một vẻ đẹp kỳ lạ bí ẩn lại lạnh lùng ...
" ...!Đóa hoa hồng sẽ đẹp rực rỡ khi bừng nở giữa tuyết trắng , gai nhọn quấn quanh không cho người xâm phạm.

Một màu đỏ máu nhiễm cả khoảng trời , vừa đẹp câu tâm ...!lại khiến ...!lòng đau ...!"
Lăng Vũ ôm lấy cô từ phía sau , cô vẫn lạnh nhạt để hắn ôm.

Đôi mắt nhìn vào dàn hoa hồng đỏ đang được tưới nước , rợp trời bừng nở.

Lăng Vũ đưa tay nâng cằm cô nghiêng đầu lại , âm thanh vang lên bên tai
" Em là đóa hoa hồng đẹp nhất ...!"
Hắn hôn xuống đôi môi trắng nhợt mềm mại của cô , âm thanh mang theo sự lạnh lùng.

Cô nhướn mày , mỉm cười nhẹ khi môi kề môi , hơi rời ra ma mị
" Còn là loài độc nhất "
Lăng Vũ đôi mắt sau lớp kính nhìn cô , hai thân ảnh cứ như thế ôm nhau đứng trước bụi hoa hồng.

Ánh hoàng hôn chiếu xuống ấm áp , không ai nói một câu nào.

Im lặng đến tĩnh mịch ...!nhưng ...!lại lãng mạn đến dung hòa ...
___________________________
Ngày hôm sau bọn cô dùng thuật dịch chuyển trở về trường Magic Aure , Hội Đồng Phù Thủy đã chờ sẵn để chào đón.

Quốc Vương và Hoàng Hậu đến khiến ai nấy kích động , học sinh trong trường sau vài ngày thoải mái cũng chuẩn bị trở lại trường để tham gia lễ hội cùng lễ tưởng niệm tiếc nuối cho những người đã mất.

Cũng như nói lên tiếng lòng của các thành viên trong Hội Đồng Phù Thủy vì sự vô trách nhiệm của mình ...
Mọi người đều chuẩn bị cho buổi lễ vào ba ngày sau nên ai nấy cũng đều rất bận rộn , Băng Du đi trên sân trường được rất nhiều học sinh níu kéo trò chuyện.

Ai cũng đều mang một sự kính phục giành cho Băng Du , cô ta cũng rất vui vẻ chào đón lại.

Cô cầm trên tay danh sách sắp xếp các vấn đề về việc trang trí , đôi mắt nhìn vào từng dòng chữ.

Sau đó chỉ đạo xung quanh , lạnh nhạt lại uy quyền , từ đằng xa Thịnh Phong Thần đang đứng đút tay vào túi.

Thân hình vạm vỡ dựa vào thân cây , gương mặt bị che đi lạnh lùng nhìn về phía cô không bộc lộ một chút cảm xúc nào khiến ai đi ngang cũng phải sợ hãi .
" Chào anh ...!anh ...!anh có muốn ăn thử không ? "
Băng Du đưa ra cái giỏ dâu mình vừa hái được , mím môi lại nhìn hắn hỏi.

Thịnh Phong Thần cầm lên một trái cắn thử
" Ừ !!! "
" Ngọt không ? "
Hắn lạnh lùng gật đầu , Băng Du mỉm cười vui vẻ như hoa hướng dương.

Sau đó nói vài câu rồi chạy đi , cô vừa cầm tài liệu trên tay vừa xem.

Nhàm chán rời đi
" Đang làm việc mà rời đi ? "
Cô quay lại liền thấy Thịnh Phong Thần đã đi đến gần , cô cười nhạt
" Đại Vương Tử có gì phiền lòng với cách làm việc của tôi ? "
Hắn nhìn vào gương mặt cô quan sát , đôi mắt vẫn lạnh lùng như vậy .
" ...!Nghỉ ngơi một chút , trông em rất yếu "
" Cảm ơn ngài đã quan tâm "
Cô tiếp tục cất bước , đôi mắt hắn dừng lại trên chiếc vòng tay bạc của cô.

Hàng mi hơi run nhẹ một cái , sau đó quay đi không nói gì ...
_________________________
Màn đêm buông xuống , ánh trăng lên cao khiến người say lòng.


Băng Du vừa đi trong gió vừa nhìn cái hộp gỗ trên tay , tâm phiền ý loạn ...! Cứ lật qua lật lại không thể hiểu được làm cách nào để mở ra.

Nhiều lần hỏi các phù thủy trưởng lão nhưng ai cũng không nói.

Cô ta hơi cắn môi , xung quanh gió lạnh đìu hiu ...
Bước chân cứ mãi đi không quan tâm điều gì , vẫn cứ nhìn chăm chăm vào hộp gỗ.

Đôi mắt đen tuyền hiện lên sự tập trung cao độ , khi ngước lên liền kinh hãi ...!Một khu rừng , xung quanh là cây gai âm u lại tĩnh mịch khiến người sợ hãi.

Ánh trăng sáng chiếu xuống khiến khung cảnh trở nên ảo diệu ...
" Đây là đâu ? "
Băng Du tự hỏi nhìn xung quanh , mọi thứ thật kỳ lạ.

Vô tung vô thức khiến Băng Du đi đến nơi này , giống như là có ai đang dẫn dắt.

Cô ta tiếp tục bước đi , âm thanh xào xạc của gió lá đan xen.

Băng Du đưa tay vén đi những sợi dây , bỗng đâm phải một cái gai khiến lòng bàn tay chảy máu .
Xoạt !!!
Kinh ngạc nhìn xuống đất , liền thấy một con rắn xanh đang khè lưỡi.

Băng Du sợ hãi né ra , loạng choạng quơ lung tung
" Ah ...!tránh ra ...!cút ...!"
Băng Du vấp phải cục đá ngã xuống , nhìn con rắn đang bỏ đi.

Gương mặt vẫn còn tái xanh , khu rừng âm u khiến cô ta lạnh cả thân thể.

Bàn tay chống lên một bức tượng điêu khắc lớn đứng dậy , nhìn qua liền thấy đó là một con chim thiên đường.

Băng Du kinh ngạc sững sờ
" Con chim gì mà lớn quá "
Nhìn bức tượng điêu khắc sống động như thật , cơn gió lạnh lướt qua.

Tiếng bước chân vang lên khiến Băng Du đề cao cảnh giác.

Trong màn đêm bước ra thân ảnh của Thịnh Phong Thần , hắn lạnh lùng hỏi
" Làm gì ở đây ? "
Băng Du thả lỏng người mỉm cười , nhấc bước muốn đi thì cảm nhận chân đau nhói.

Nhìn xuống liền thấy ngay mắt cá chân đã bị trầy xước , cà nhấc đi tới nói
" Em bị lạc , xin lỗi "
" Có ma pháp trị thương ? "
" Không ạ "
Phong Thần hạ mi mắt , nhìn qua cái hộp gỗ trên tay Băng Du.

Sau đó liếc nhìn cái chân đang bị thương , xoay người hạ mình
" Lên !! Đây là rừng cấm , may mắn là em chỉ mới vào một chút "
Băng Du mỉm cười leo lên để hắn cõng , cả hai dần đi ra ngoài
" Sao anh lại ở đây ? "
" Thấy bóng dáng có người đi vào nên đi theo "
Bọn họ vừa rời khỏi khu rừng , liền thấy cô đứng ở ngoài mà kinh ngạc.

Cô lạnh nhạt liếc nhìn chân của Băng Du , nói
" Sau này không được vào đây nữa , mau đến phòng để cô Pharan trị thương "
" Cảm ơn chị "
Băng Du mỉm cười , cô gật đầu sau đó liếc nhìn hắn nở nụ cười thâm ý.

Phong Thần lạnh lùng nhìn , đáy con ngươi đen tuyền hiện lên tia băng lãnh thấu xương.

Sau đó cất bước rời khỏi , đi ngang qua cô cất tiếng
" Về nghỉ đi , gió lạnh "
Cô vẫn đứng đó , lạnh nhạt khoanh tay trước ngực.

Nhìn vào khu rừng cấm xa xăm cùng mọi thứ vắng lặng mà nở một nụ cười nhạt.

Đáy mắt hiện lên tia mong chờ , sau đó quay đi ...
________________________
" Cảm ơn anh ...!"
Băng Du ngại ngùng nói , Phong Thần quay lưng lạnh lùng
" Nghỉ ngơi sớm "
" Ah ...!anh ...!cũng vậy "
Băng Du nhìn bóng lưng hắn khuất xa mà trái tim đập mạnh , lại có chút ấm áp và tiếc nuối.

Pharan nhìn qua , sau đó híp mắt lại ...
Thịnh Phong Thần đút tay vào túi bước đi , trở lại chỗ đầu vào của khu rừng.

Đã không còn thấy ai mới thả lỏng tâm tình mà rời đi , lạnh lùng mấp máy
" Tưởng rằng sẽ cứng đầu chứ ...!"
___________________________
Ngày hôm sau học sinh bắt đầu đi học lại bình thường , các khóa học vẫn rất nghiêm túc cho học sinh.

Thầy Lran đi vào mỉm cười nói
" Các em hôm nay sẽ làm bánh , để chuẩn bị cho bữa tiệc "
" Cái gì ? Làm bánh , nghĩ sao vậy ? "
Thịnh Uy Hỏa đứng lên tức giận , thầy Lran vẫn mỉm cười không tỏ thái độ.

Niêm Liễn nâng gọng kính đá nhẹ vào chân em trai nói
" Ngồi xuống "
Thịnh Uy Hỏa đạp cạnh bàn ngồi xuống ghế , Băng Du mỉm cười hỏi
" Tại sao lại làm bánh ạ , không có tiết học khác sao ? "
" Làm bánh sẽ giúp thư giản và hòa vào sự mềm mại , quyết định như vậy.

Các em mau đến phòng làm bánh "
Thầy Lran vui vẻ hí hửng chạy ra cửa , Thịnh Uy Hỏa tức giận đứng lên
" Tại sao bọn con trai cũng phải vào ? Đây là công việc của đám nữ nhân mà ? Em là Vương Tử , thân phận cao quý làm sao có thể vào bếp ? "
Thầy Lran lú đầu vào , đưa ngón tay trỏ lên mỉm cười nói
" Không gì là không thể , các em phải biết giúp đỡ bạn nữ.

Còn về vấn đề Vương Tử , đại ca các em đã chờ sẵn ở phòng bếp rồi "
Thầy nói xong rồi lon ton chạy đi , Thịnh Uy Hỏa tức giận trầm mặt.

Băng Du nghe xong liền kinh ngạc , đứng bật dậy kéo tay Fry chạy đi.

Cô liếc mắt , sau đó cũng đành đi theo ...
Bọn cô tới phòng bếp , mọi thứ sạch sẽ gọn gàng , sáng sủa lại rộng lớn.

Thịnh Phong Thần đã đứng ở trước bàn mang tạp dề nhào bột.


Cảnh tượng khiến ai cũng ngạc nhiên , Thịnh Uy Hỏa đi qua không tin vào mắt mình hỏi
" Ông đảm việc cơm , giỏi việc nhà từ khi nào vậy ? Làm anh em bao năm mà tính ra tôi không biết luôn đó "
Niêm Liễn cũng nâng gọng kính , khó tin hỏi
" Anh hai , khoảng thời gian rời đi anh rốt cuộc đã làm gì ? "
Phong Thần để cây lăng bột qua một bên , bắt đầu vò bánh.

Lạnh lùng
" Biết một chút "
Kỳ Anh mỉm cười nhẹ sau đó cũng bắt tay vào làm , Băng Du liếc nhìn thân ảnh ai kia.

Mỉm cười nhẹ hỏi
" Chúng em nên làm gì đây ? "
" Bánh !! Tùy "
Hắn kiệm lời , lạnh lùng nói , Băng Du nghe xong háo hức
" Em làm bánh quy nha ? "
Phong Thần gật đầu không nói , Băng Du và Fry đứng đối diện hắn cùng nhau làm.

Cẩn Duệ cùng Niêm Liễn cũng bắt tay vào việc , Kỳ Anh đi múc nước.

Thịnh Uy Hỏa ngồi một bên chẻm chệ huýt sáo , Băng Du liếc qua lạnh giọng
" Quý ngài Vương Tử không định làm gì sao ? "
" Mù sao ? "
" Anh ...!"
" Uy Hỏa , lấy bột cho anh "
Niêm Liễn cất tiếng , Thịnh Uy Hỏa cắn răng sau đó đứng lên lấy bột.

Cô đeo tạp dề đứng trước cục bột lớn , gương mặt lạnh nhạt hạ mi mắt.

Hàng mi dày che phủ đi đôi mắt đỏ mang theo giá rét , Fry mỉm cười hỏi
" Chị sao vậy ? "
" Tôi không làm "
Câu trả lời lạnh nhạt thẳng thắn của cô khiến Cẩn Duệ khó chịu , nói
" Cô phải làm , không thấy mọi người đều làm sao ? "
" Tôi không biết nấu ăn "
Cô lạnh nhạt đi tới bên bàn , Cẩn Duệ quay lại nhìn cô ở khoảng cách khá xa , nói
" Tôi cũng đâu biết nấu "
" ...!Hừ "
Cô không nhiều lời lạnh lùng rót tách trà ngồi xuống nhấm nháp , ăn thử một ít bánh có sẵn.

Cẩn Duệ tức giận nhưng được Kỳ Anh cản lại
" Đủ rồi , hai người bớt cãi nhau đi.

Không thấy xấu mặt trước mọi người sao ? "
" Ah ...!chị Ngạo Cơ là muốn sau này chồng vào bếp hầu hạ nha "
Băng Du mỉm cười châm chọc , Lăng Vũ một bên nãy giờ đứng ôm sách giảm thiểu sự tồn tại của mình bỗng nhiên đặt sách xuống bắt đầu tham gia làm bếp.

Thịnh Phong Thần vẫn lạnh lùng nhào bột , nhưng khóe môi đã hơi kéo lên một nụ cười như có như không ...!Cô nhìn qua , sau đó phụ giúp một chút những gì có thể như Thịnh Uy Hỏa ...
Thời gian nhanh chóng trôi , bánh đều đã được làm xong.

Thầy Lran lú đầu đi vào ngửi ngửi hương thơm phứt
" Ôi chà ...!học sinh của thầy toàn là bậc kỳ tài nha "
Bánh được lấy ra nóng hổi , cô đưa tay cầm lấy một cái bánh quy của Băng Du cắn thử.

Âm thanh giòn tan vang lên , Băng Du mím môi đưa qua cho Thịnh Phong Thần một cái
" Anh ăn thử "
Hắn cầm lên nếm thử , gật đầu không nói.

Niêm Liễm nâng gọng kính , cũng cầm lên ăn
" Ngon lắm "
Băng Du nghe Niêm Liễn khen cũng mỉm cười tươi , Cẩn Duệ nhìn lại cái bánh đen thui của mình mà ho khan nói
" Thầy , mau dùng ma pháp gói bánh lại "
" Được được "
Thầy Lran đưa hai tay tạo ma pháp bao bọc bánh của Băng Du , sau đó nó bay lên một hộp tủ đã mở sẵn chui vào.

Cô đi qua cái bàn của Lăng Vũ , bánh hắn làm là loại bánh nướng màu vàng ươm rất thơm , có tới hơn 10 cái.

Cô ăn thử một ít , bên trong chảy ra hương sô cô la tràn ngập.

Cô gật đầu mỉm cười , ghé vào tai hắn ái muội nói
" Ngon lắm "
Lăng Vũ vẫn cúi đầu im lặng , cô mỉm cười giữ lại khoảng cách.

Cô nâng mắt đi qua chỗ Phong Thần , chạm vào đôi con ngươi đen láy âm lãnh đó , hỏi
" Tôi có vinh dự được thưởng thức món ăn của ngài ? "
Hắn không nói gì , xê dịch qua một bên.

Cô mỉm cười nhìn cái bánh kem hình tam giác đã được cắt sẵn một phần , ghim nĩa xuống lấy một miếng ăn thử.

Sự béo ngoạy lan tràn vào miệng , cô mỉm cười liếc qua hắn
" Thật là nam nhân đảm đang nha "
Trước câu nói châm chọc của cô hắn vẫn không có biểu cảm , Băng Du mím môi ăn thử sau đó khen
" Rất ngon , anh giỏi quá "
Sau một màn ăn qua ăn lại , cái bụng của ai nấy cũng đều no.

Sau khi kết thúc hóa học trong một buổi trời , mọi người mệt mỏi ra về.

Cô vén lại mái tóc , cảm nhận được một bàn tay lạnh lạnh chạm vào.

Quay qua liền thấy Thịnh Phong Thần , hắn lấy xuống một chiếc lá trên tóc cô.

Bóng cây trãi dài đung đưa trong gió , cô xoay người đối diện với hắn .
" Đại Vương Tử đi theo tôi là có gì muốn nói ? "
" ...!"
" Hử ...!? "
Cô nhìn vào đôi mắt đen láy đó , cô chỉ cao tới vai của hắn.

Khí tức cao quý đó khiến cô có chút chế nhạo , âm thanh lạnh lùng vang lên
" Bớt thân với tên kia lại "
" Hử ? Ngài có quyền ? "
" Rất nguy hiểm "
" Cạnh ngài tôi thấy nguy hiểm hơn nha "
Trước lời nói châm biếm của cô hắn vẫn không có chút cảm xúc , môi nhạt hé ra muốn nói lại thôi.

Xoay người bước đi , cô nhướn mày liễu khoanh tay lại.

Nụ cười mang theo hơi thở bạo tàn thoáng chốc ...
Xem ra ...!con rối phiền phức này cũng không hẵn là phiền phức rồi ...!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK