Một quả cầu ánh sáng mạnh mẽ nổ tung khoét đục một lỗ lớn khiến mặt tuyết trên cao cũng vì sự rung động mãnh liệt đó mà rơi xuống.
Thân hình Nhất Khuynh bị đá đè bẹp , tuyết trắng bay bay trong gió.
Thiên Sơ thu hai tay lại , mồ hôi nhễ nhãi khụy gối xuống nhìn tảng đá lớn đang dần tản đi ma lực.
Cảnh tượng quá nhanh , nhanh đến mức họ không kịp thích ứng ...
Cẩn Duệ nước mắt chảy dài ôm lấy thân mình lạnh giá của Can , đáy lòng dần dần hiện lên sự căm phẫn .
Rắc !!!!! Bùm
Tảng đá vỡ tung văng ra , những hòn đá nhỏ đánh lên thân thể từng người.
Cô bao bọc kết giới đứng nhìn Nhất Khuynh đang chật vật đứng lên.
Vết thương đang dần khôi phục với tốc độ rất nhanh , chỉ có bộ quần áo là hơi tơi tả.
Nàng ta mỉm cười chỉnh lại mái tóc , đôi mắt hơi híp lại càng tạo nên đường cong.
Nụ cười đó không hiểu sao khiến người khác cảm thấy giá lạnh , hai dãy lụa phất phiu nhanh chóng siết cổ Băng Du và Thiên Sơ đưa lên .
" Tại sao lại thô lỗ như thế với một mĩ nhân như ta nga~ ? "
Nàng ta xoay vòng liền đập mạnh hai thân hình xuống đất , Băng Du mệt mỏi th.ở dốc mất đi sức phản kháng.
Niêm Liễn chạy lại , lạnh lẽo lao đến vung kiếm chém xuống , Nhất Khuynh né đi.
Bàn tay điệu đà đưa ra như chiếc lá , uyển chuyển chạm vào tay hắn sau đó xoay một vòng lấy cây kiếm quăng ra xa.
Từng độc tác của nàng ta thật dẻo dai và khéo léo , bất giác khiến người không thể đề phòng.
Niêm Liễn đặt chân lên đất nhìn thanh kiếm của mình ở phía xa , Nhất Khuynh cười chớp chớp đôi mắt ngấn lệ
" Cần gì phải ức hiếp ta vậy chứ ? "
Thân hình Niêm Liễn cứng đờ nhìn chăm chăm vào đôi mắt như hồ thu đưa tình đó , phút chốc hoàn toàn bất động.
Albert bay tới
" Calligraphy ( Thư pháp ) "
Từ không trung xuất hiện một cây bút lông lớn , tự động di chuyển viết viết vẽ vẽ tạo thành những đường chữ đen nghuệch ngoạc , Nhất Khuynh nhìn đến , sau đó cảm nhận cơ thể mình bị vây quanh bởi từng dòng chữ do cây bút kia viết ra.
Hai dãy lụa khẽ chuyển đánh vào , nhưng thứ nàng ta đánh chỉ là không khí.
Xuyên qua mặt chữ một cách vô hình , Nhất Khuynh kinh ngạc sau đó muốn bay ra
Bộp !!!!
Nàng ta chạm vào dòng chữ đen không thể thoát , giống như bị trói buộc bởi những từ ngữ kỳ lạ.
Cô lạnh nhạt đứng nhìn Nhất Khuynh đang loay hoay , đôi mắt nàng ta chạm vào mắt cô mà thầm rét run trong lòng.
Di chuyển dời đi lực chú ý , hơi mỉm cười cắn môi
" Thật quá đáng nha~ ...!"
Vụt !!! Xoẹt ...
Một bóng dáng chạy qua , cây bút biến mất.
Khi nhìn lại đã thấy nó nằm gọn gàng trong tay Jix , hắn bẽ ra làm hai liền chú ngữ cũng biến mất.
Albert chưa kịp đề phòng đã bị dãy lụa quấn quanh người , Nhất Khuynh mỉm cười ma mị liền hơi kinh ngạc.
Sau đó trở lại bình thường , mấp máy môi
" Có người muốn ta giết ngươi ah~ ...!đáng tiếc quá ...!dễ thương vậy mà ...!"
Oanh !!!!
Albert bị bóp vỡ một cách dễ dàng khi chưa kịp trăn trối , Niêm Liễn đang đứng mê mang liền phun ra một búng máu ngã bệch dưới đất mà ngất đi.
Thiên Sơ nhìn tình cảnh hiện tại , ai nấy đều không thể cử động trước vũ khúc của Nhất Khuynh .
" Ah ha~ ...!nên làm gì tiếp theo đây ...!"
" Nên giết ả công chúa "
Jix nhìn nàng ta nói , hai mắt hiện lên tia say đắm.
Nhất Khuynh bay tới vu.ốt ve mặt hắn , gật gật đầu khen ngợi
" Nói thật đúng "
Hai dãy lụa bay tới chỗ Băng Du đang nằm trên đất , cuốn lấy cả người cô ta lơ lửng giữa không trung.
Sau đó Nhất Khuynh đi tới , bàn tay phải đưa ra ngoe ngoảy những ngón thon dài cùng móng tay xinh đẹp.
Vươn lưỡi liế.m khẽ , chớp mắt cười nói
" Thật là đáng thương nha~ ...!cảm giác bị người ta cưỡ.ng bức thế nào ah~ ...!? Chỗ này ...!còn đau không ? "
Nụ cười và ánh mắt của nàng ta không mấy thân thiện , ngón trỏ nhẹ nhàng di chuyển xuống nơi 4 mật của Băng Du mà châm chọc.
Hai mắt cô ta mở to co rút ngấn lệ tràn ngập sợ hãi , cắn răng sau đó như điên loạn mà gào thét lên mang theo sự căm giận thống khổ
" Ahhhhhhhhh ...!!!!! "
" Ha ha haaa~ ...!sao vậy ? Có muốn vui vẻ một chút trước khi chết hay không nà ? Jix ...!có muốn hưởng thụ không ? "
" Không !! Dơ bẩn "
Âm thanh Jix trầm khàn khinh miệt càng khiến Băng Du như điên loạn mà nấc lên từng tiếng nghẹn ngào , đôi mắt khiếp hoảng nhìn nụ cười ma quái trên gương mặt quyến rũ của Nhất Khuynh.
Ngón tay nàng ta trượt lên cái má , nhẹ nhàng mà dùng móng tay khều khều
" Cái gì đây~ ...!còn đâu gương mặt xinh đẹp của công chúa nha~ ? Phải cười như ta nè "
" ...!K ...!không ...!q ...!quỷ ...!quỷ ...!ahhhhhh ...!cút ...!biến đi ...!ahhhh ...!biến đi ...!cứu ...!không ...!"
Băng Du sợ hãi giãy giụa , gương mặt vặn vẹo khiếp hoảng , hai tay hai chân bị dãy lụa trói chặt lắc đầu đầm đìa nước mắt.
Cô đứng một bên nhìn khung cảnh tang thương , con ngươi màu đỏ máu liếc qua Thịnh Phong Thần vẫn đứng dựa vào cây nhắm mắt bất động.
Sau lại nhìn qua Thiên Sơ đang rục rịch đứng dậy , hơi híp mắt cười nhạt cúi đầu ...
Lão ta đã muốn dùng cái chết để thức tỉnh Băng Du , vậy thì cứ thõa ước nguyện cho bà ta đi
Âm thanh cô không nhanh không chậm vang lên trong đầu Nhất Khuynh , nàng ta híp mắt nhoẻn môi cười sau đó đưa lên năm ngón tay xinh đẹp sắt nhọn hạ xuống dứt khoát ...
Phập !!!! Phụt ...
Năm ngón tay xuyên qua đầu sọ Thiên Sơ , máu chảy ra khắp nơi.
Hai mắt Băng Du sững sờ nhìn thân ảnh yếu ớt đang ngã xuống , từng hình ảnh trong quá khứ hiện về.
Máu chảy thành sông , cô ta lắc đầu mà linh hồn như bị cấu xé
" Không ...!tại sao ...!? Tại sao ...!KHÔNGGGGGGGG ...!"
RẦM !!!! ĐOÀNG
Sức mạnh của Băng tố và Hỏa tố lóa mắt đánh văng Jix và Nhất Khuynh , nàng ta đạp khí trụ lại thân mình.
Bàn tay đưa lên vươn lưỡi liế.m máu , liếc mắt qua chỗ cô sau đó biến mất không tăm hơi.
Cả tên Jix cũng không ở lại tiếp ...!Ánh sáng dần tan đi , một mảng băng dày đọng lại.
Băng Du ôm lấy cơ thể trưởng lão mà nước mắt chảy dài
" Tại sao ...!?? Đ ...!đừng ...!"
" A ...!Almira ...!c ...!chúng ...!ta ...!chết ...!v ...!vì ....!con ...!cũng như ...!c ...!chết ...!vì ...!V ...!Vương Q ...!Quốc ...! Marvel...lous ...!"
Câu nói cuối cùng được thốt lên từ cổ họng , Thiên Sơ nhắm lại đôi mắt.
Máu vẫn chảy xuống in lại những cái lỗ trên đầu , Băng Du sững người sau đó gật đầu.
Nước mắt tuôn dài ôm chầm lấy cơ thể đang lạnh dần , thì thào
" Con hiểu rồi ...!con hiểu rồi ...!Mọi người chết vì con , con sống vì mọi người ...!Con hiểu rồi ...!"
Băng Du gục đầu xuống ôm chầm lấy cơ thể trưởng lão , nước mắt không thể ngăn mà cứ như thế như nước ấm chảy xuống hòa cùng máu và tuyết lạnh.
Dưới khung cảnh trắng xóa nhạt nhòa đó , thật đau đớn và bi ai ...! Nhưng đó là thứ họ phải ghánh chịu , cô nhướn mày mỉm cười nhạt.
Đôi mắt như hữu như vô liếc qua chỗ Thịnh Phong Thần.
Hắn cũng đang nhìn cô , con mắt lạnh lùng sâu thẳm ...
" Almira ...!"
Một âm thanh mềm mại nhẹ nhàng vang lên , ánh sáng nhu hòa bao phủ lấy bọn họ.
Băng Du ngước nhìn liền thấy một nữ nhân , đó chính là người trên bức tượng điêu khắc ở Thánh Đường .
" Nữ Thần ...!"
" Ta là Ritti ...!Almira ...!con phải vượt qua được bóng tối nguy hiểm ...!ta sẽ ban phát sức mạnh cuối cùng cho con ...!Ở nơi chấn giữ bảo vật ...!không xa ...!nó ngay trước mắt con thôi ...!Hãy đến nơi đây vào ngày trăng máu ...!Cuộc chiến giữa bóng đêm và ánh sáng ...!Cũng như các vị Thần cũng phải ghánh chịu tai ương sẽ diễn ra ngay tại đó ...!Ta sẽ đón con ...!Almira ...!chúng ta tin con , Nữ Thần Forilyna và ta đều tin con "
Ánh sáng cùng tiếng nói êm tai đó dần nhỏ lại và hòa vào không trung mà biến mất , bọn họ lần nữa bị bao phủ bởi vầng dương.
Khi ánh sáng tản ra thì họ đã ở Thánh Đường , cô trầm mặt đứng dựa vào tường.
Sau đó mỉm cười nhạt sâu xa
___________________________
Trong căn phòng hoa lệ lại có phần âm u , ánh đèn pha lê trên trần nhà màu vàng tỏa ra mông lung mang theo tà ám .
" Ha ha haaaaa ...!Quả nhiên là sứ giả Bóng Đêm , sức mạnh thật là tuyệt vời "
Nguyệt Thế ngồi trên giường cười lớn , chiếc váy ngủ hai dây dài màu đỏ sạm phủ xuống gót chân.
Dung nhan sắt bén cười lớn càng thêm lạnh lẽo , Nhất Khuynh một bên lả lướt vu.ốt tóc
" Cảm ơn đã khen "
" Ngươi đã quy phục chúng ta , thì chuyện khi trước không còn gì nữa.
Ngươi muốn gì cứ nói "
" Không cần ah~ ...!"
Nguyệt Thế mỉm cười gật đầu , hai mắt híp lại cong cong
" Tiếp theo chỉ cần đợi đến ngày trăng máu nữa thôi ...!"
Cạch !!!!
Tà Y từ ngoài bước vào , mỉm cười đưa hai tay ra sau đó hơi khom lưng dắt tay phải ngang bụng quý phái
" Nữ Hoàng cao quý của ta~ ...!"
" Ta đi trước "
Nhất Khuynh mỉm cười cong mắt lắc eo ra ngoài xinh đẹp , cánh cửa đóng lại.
Nguyệt Thế gật đầu
" Chúng ta thành công rồi , kế sách của ngươi rất tốt "
" Ha ha~ ...!đó là chuyện hiển nhiên thưa Nữ Hoàng , với tài năng của người và bóng tối bất diệt.
Làm sao có thể thất bại ? Trên một chiến trường , chỉ có kẻ mạnh và kẻ hèn ...!Vì thực tế , người hùng luôn hi sinh ...!"
Tà Y mỉm cười híp mắt , Nguyệt Thế đưa năm ngón tay vu.ốt vu.ốt mặt mình
" Con nhóc Almira kia ...!là người hùng ...!thì phải chết ...!"
" Nữ Hoàng , ta thấy trong mắt người có nổi lo lắng gì đó "
" Hử ? Phải ...!ta lo lắng sức mạnh của sứ giả ...!"
Nguyệt Thế đứng lên đưa tay chạm vào những đóa hoa kỳ lạ được trưng trên bàn , Tà Y mỉm cười
" Ha ha haaaa~ ...!Nữ Hoàng không cần lo ...!nàng ta có sức mạnh của các vị Thần ...!nhưng ta dùng mạng mình đảm bảo ...!nàng ta sẽ không chạm vào người ...!"
Nụ cười kéo lên , đôi mắt đen tuyền ẩn hiện vài tia sáng đỏ luân chuyển đi vào tâm người khảm lại một nổi sợ hãi vô hình.
Nguyệt Thế dừng lại bàn tay , cong lên đôi môi đỏ mọng
" Hử ? Ta tin ngươi~ ...!các ngươi là do bóng đêm gởi tặng ta ...!Chỉ cần một thời gian nữa , ta sẽ thống trị cả thế giới này "
Nguyệt Thế đưa hai tay lên nở nụ cười độc ác cùng tham vọng , vòng eo bị Tà Y từ phía sau ôm lấy.
Cô ta đưa tay phải ra đan vào từng ngón tay của Nguyệt Thế.
Đưa xuống hôn nhẹ , hành động mang theo cám dỗ cùng tà tính
" Nữ Hoàng xinh đẹp tựa như đóa mẫu đơn trên ngai cao của ta thật vĩ đại , sức mạnh và quyền lực của người sẽ chạm đến đỉnh vinh quang.
Đứng trên thế giới mà ngước nhìn , kẻ bày tôi đây thật hãnh diện vì được phục mệnh dưới đôi chân của người ...!Ánh trăng kia sẽ soi sáng và làm rạng ngời Nữ Hoàng của ta ...!Mọi vật trên thế giới này , đều chỉ xứng làm nền cho mẫu đơn cao quý ...!"
Tà Y kéo eo bà ta vào ngực hơi siết lại , đôi mắt khép hờ rũ xuống hàng mi cong dụ dỗ người.
Bàn tay nhẹ nhàng di chuyển luồn vào trong váy sờ soạn khắp nơi khiến Nguyệt Thế có chút mê mẩn , bà ta đưa tay chạm vào sườn mặt Tà Y
" Ngươi ...!miệng thật ngọt "
" Ha ha haa~ ...!Đóa mẫu đơn quốc sắc thiên hương , cao quý diễm mỹ ...!Thật khiến lòng người ngứa ngáy làm sao , thật muốn vùi dập ...!chà đạp dưới đôi tay này , Nữ Hoàng ...!người khơi gợi con thú dã tâm đã bị xiềng xích trong linh hồn ta ...!Phải làm sao đây ...!"
Bàn tay Tà Y bóp mạnh vào một bên quả đào căng mọng như ẩn như hiện sau chiếc váy mỏng khiến hai má Nguyệt Thế ửng hồng , cảm nhận bàn tay thành thục đang chạy dọc từng điểm nhạy cảm trên thân thể bà.
Cái mông chà chà vào người Tà Y
" Ưm~ ...!Y ...!ngươi ...!ngươi ...!"
Tà Y nắm lấy cằm bà ta , nụ cười mang theo mị hoặc cùng thành thạo ấm áp.
Hôn xuống đôi môi bà ta , hai tay Nguyệt Thế đưa ra sau nắm lấy gáy Tà Y.
Hai mắt bắt đầu mê mang , th.ở dốc nặng nề tràn đầy hỏa dục nói
" Ngươi thật tuyệt ...!Tà Y ...!ngươi còn mĩ hơn cả đám nam nhân vô dụng kia ...!"
" Ha ha haaaa~ ...!"
Âm thanh tiếng cười khiến người ta lạnh cả sóng lưng , như đang phải đối mặt một con quỷ từ phía sau.
Nhưng tiếng cười đó lại trầm thấp mị hoặc khó nói thành lời khiến người sảy chân mà đắm chìm ...!Biết rõ là quỷ ăn thịt người , nhưng lại chẳng thể kháng cự mà tự dâng hiến.
Ánh trăng bên ngoài chiếu rọi vào gian phòng , mang theo lạnh lẽo , cô độc và cao quý ...
______________________________
Học sinh đứng dưới nền tuyết lạnh cúi đầu , trước những bia mộ của những người đã chết.
Băng Du khoác áo choàng đội mũ trắng lớn , đôi mắt bình tĩnh không tia gợn sóng lạnh lùng.
Nhiều người khóc lóc đến ngất xỉu , An Nguyệt trưởng lão hai mắt đã mù cũng hiện lên từng đợt đau xót.
Niêm Liễn vẫn còn chìm vào giấc ngủ bởi thú ký kết của hắn đã tan biến , đồng nghĩa với việc linh hồn bị chấn động mà bị thương ...
Băng Du quay người lại , tiếng nói mang theo uy quyền cùng sự thanh lãnh hiếm có.
Khí chất cao quý vang lên truyền đi cả khung trời
" Hỡi những con người đang đứng tại nơi đây , mảnh đất thiêng liêng và quý giá đang bị xâm phạm bởi những gì xấu xa và tội lỗi nhất.
Tôi là công chúa Almira , nay đứng trước linh cửu của những vị đã ngã xuống và chìm vào giấc ngủ.
Tôi sẽ dẫn các bạn đi đến vòng tay của các vị Thần , chạm đến ánh hào quang đang chờ đợi chúng ta.
Trong linh hồn tôi dần hiện lên nổi khát khao bảo vệ và tình yêu mãnh liệt , và tôi biết mình không đủ mạnh.
Vì thế hãy cho tôi mượn sức mạnh của các bạn , tôi cần các bạn để bảo vệ cả thế giới này khỏi thế lực xấu xa "
Âm thanh như vang vọng cả khung trời đánh động lòng người , Cẩn Duệ hai mắt có chút vô hồn và lạnh băng.
Nhưng tia ý thức vẫn còn rất thanh tỉnh , quỳ xuống một chân
" Công chúa Almira , tôi nguyện cùng người bước đến vinh quang , chạm vào ánh sáng của sự hòa bình và công lý "
- CÔNG CHÚA ALMIRA , NGUYỆN CÙNG NGƯỜI BƯỚC ĐẾN VINH QUANG
Âm thanh gào thét mạnh mẽ đọng lại tại không trung , Băng Du đứng đó hiên ngang trước những con người đang quỳ kia.
Niềm tin và hi vọng lần nữa được thắp sáng , nhưng liệu nó sẽ cháy mãi đến thiên thu vạn kiếp hay là bị dập đi bởi một bàn tay nào nữa ? Thời gian sẽ giải mã tất cả ...
Cô đứng ở nơi xa nhìn đến , đôi mắt khép hờ tạo thành hình bán nguyệt , bàn tay vu.ốt ve bộ lông mềm mại của tiểu Bát Đản.
Lưng dựa vào cái cây lớn vẫn còn đọng tuyết
" Ký chủ , người xoay con nhóc đó đến chóng mặt.
Lúc cho cô ta nhận thống khổ , lúc lại giúp cô ta thúc đẩy sức mạnh.
Hầu như đều do người làm , vậy tiếp theo chuyện gì sẽ xảy ra ? "
" Một quá trình được tạo dựng , nhìn những con rối đang bị điều khiển ấy khiến ta cảm thấy rất phấn khích.
Chơi đùa ...!hóa ra ...!lại vui như thế ...!Chờ ba ngày nữa ...!sẽ kết thúc ...! "
Âm thanh cô bình tĩnh lạ thường , mang theo sự bí ẩn thật sâu xa ...! Màn tuyết trắng ấy vẫn không ngừng rơi , nó như muốn làm nền cho cảnh vật mĩ lệ ở tương lai ...
______________________________
Màn đêm dần buông , mọi thứ rơi vào yên tĩnh.
Băng Du chắp tay quỳ trước bức tượng Nữ Thần màu trắng được điêu khắc xinh đẹp , hàng mi khẽ run nhẹ.
Mở ra con ngươi xanh lam nhạt , âm thanh vang lên
" Nữ Thần Ritti , xin hãy phù hộ cho con để con hoàn thành nghĩa vụ "
" Chủ nhân ...!"
Yomi dụi đầu vào mặt cô ta như an ủi , Băng Du mỉm cười đưa ngón tay xoa xoa đầu nó .
" Almira , con làm sao vậy ? "
Tiếng nói trưởng lão An Nguyệt vang lên , hai mắt chỉ có tròng trắng trong đêm tối dị thường đáng sợ.
Nhưng sự hiền từ đó làm ấm lòng người
" Trưởng lão , người đã dẫn con tới đây.
Con còn chưa kịp nói lời cảm ơn "
" Không cần ...!Almira , con có gì phiền lòng ? "
" Mẹ con ...!bà ấy vẫn còn sống ? "
" Ừ !! Nguyệt Thế giữ lại sinh mệnh cho Hoàng Hậu , là vì muốn đến phút cuối chôn xác cả hai người "
" Bà ta sao lại độc ác như vậy chứ ? Nói gì cũng đều là chị em "
" Almira , tham vọng của một người rất khó lường.
Con quá thiện lương để hiểu hết , ta tin con và mẹ mình sẽ gặp lại sớm thôi "
An Nguyệt đưa tay xoa đầu cô gái vẫn đang quỳ , Băng Du hạ mi mắt
" Con hiểu rồi , mọi người đã hi sinh vì con quá nhiều ...!"
" Haizz ...!không đâu con , đó là thiên mệnh ...!Giống như Tam trưởng lão đã từng nói ...!"
Bà ta th.ở dài nhìn lên bức tượng , dù không thấy gì nhưng trên gương mặt lại hiện lên một mảng ưu thương
" Tam trưởng lão ? Trưởng lão Louis mà mẹ nhắc đến trong di thư ở Lăng Mộ rừng Finic ? "
" Phải !! Hắn không tin vào thiên mệnh , nhưng lại luôn thuận theo "
" Thật kỳ lạ ...!"
" Hắn là một con người quái dị , không ai có thể hiểu rõ ...!Chuyện năm xưa ...!hắn đã nghe theo chúng ta mà muốn thay đổi thảm cảnh.
Nhưng liệu đó có phải là lựa chọn đúng ? "
Băng Du kinh ngạc nhìn gương mặt già nua đau khổ cùng hối hận của An Nguyệt , nghi hoặc hỏi
" Có chuyện gì hay sao ? "
" Không ...!con đừng bận tâm làm gì ...!"
" Trưởng lão ...!"
Băng Du ôm lấy bà như muốn tìm kiếm chỗ dựa ấm áp trước khi rơi vào cuộc chiến sinh tử.
Trong Thánh Đường có chút mù mịt âm u , cùng ánh sáng hào quang tỏa ra yếu ớt.
Hai bóng dáng một đứng một quỳ tựa vào nhau trãi dài trên đất ...
_____________________________
Ngày hôm sau , bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ với tinh thần mạnh mẽ.
Mọi người tập trung trong căn phòng , Pharan nhìn Hoàng Tử Muôn Thú nằm trên giường.
Foudi lo lắng hỏi
" Liệu có thể loại bỏ chất độc ? "
" Ta không chắc lắm ...!"
Pharan th.ở dài , cậu bé trên giường từ từ mở mắt.
Môi trắng bệch nhìn xung quanh , sau đó yếu ớt hỏi
" Đây là ...!? "
" Hoàng tử , là ta ...!"
Foudi nắm lấy tay A Nhĩ Hoàng trấn an
" Chuyện gì vậy ? Đầu ta đau quá ...!"
" Không , người khỏe lại là tốt rồi ...!"
Foudi mỉm cười lắc đầu , Pharan gật gật đầu cầm lên quyển sách cổ đã có phần cũ kĩ.
Cảm thán
" Không ngờ sách chữa trị cổ xưa trong Lăng Mộ lại có tác dụng , may là ta đã được ban tặng bởi Ngỗ La trưởng lão ...!"
Băng Du đứng một bên mỉm cười nhẹ , chìa tay ra trước mặt A Nhĩ Hoàng cao quý
" Rất vui vì cậu đã khôi phục "
" Cảm ơn ...!có lẽ tôi đã gây rắc rối cho mọi người ...!xin lỗi ...!"
" Không sao !! Hãy nghĩ ngơi "
Băng Du lắc nhẹ đầu sau đó cùng mọi người ra ngoài , Hoàng Hậu Mira nắm lấy tay cô ta
" Almira ...!con ...!"
" Dì , con không sao.
Hiện tại con muốn giải quyết chuyện của Vương Quốc trước , con không muốn vì tình cảm cá nhân của mình mà khiến tất cả phiền lòng "
Băng Du vỗ nhẹ tay bà an ủi , sự kiên nghị và trưởng thành đó khiến Mira an tâm.
Bà mỉm cười gật đầu
" Vậy thì tốt ...!"
Từ xa , Thịnh Phong Thần đi tới , đôi mắt sau mặt nạ đen láy lạnh lùng.
Trên tay cầm chậu hoa Dương Tử , bước chân dừng lại đưa ra trước mặt Băng Du khiến cô ta sững sờ.
Mira cũng tức giận nói
" Con làm gì vậy hả ? Tại sao lại đả kích con bé như vậy ? Con có còn xem ta là mẹ không ? "
" ...!"
Thịnh Phong Thần vẫn lạnh lùng như vậy không trả lời , Băng Du đưa đôi tay run rẩy ra tiếp nhận chậu hoa.
Môi nở ra nụ cười nhạt chua xót , đôi con ngươi nhìn vào hắn mang theo đau khổ
" Hoa Dương Tử lạnh lùng vô cảm , em tặng anh vì anh thích nó.
Anh trả em vì anh không thích em ? Ha ha~ ...!"
Băng Du cầm lấy chậu hoa , mím môi lại sau đó quay đi.
Mira bất đắc dĩ nhìn theo , ai oán trách móc Thịnh Phong Thần
" Tại sao con lại dùng cách tàn nhẫn này để từ chối tình cảm của con bé chứ ? Lại còn vào ngay thời điểm này , con ...!"
Chưa để Mira nói xong hắn đã quay đi , để lại bóng lưng thẳng tắp giá lạnh.
Rõ ràng hắn ngay trước mắt , nhưng lại khiến người ta có cảm giác thật xa vời.
Tựa như sương mù không thể chạm đến , đôi môi bạc mấp máy không có tiếng nói , nhưng lại cho người ta cảm xúc giá lạnh , giống như tự nhủ ...
" Đả kích ? Đả kích hay không thì kết quả trận chiến đều như nhau ...!vậy thì nên làm rõ chuyện này , dây dưa làm gì chứ ? "
" Chậc chậc ...!thật tàn nhẫn quá đi , quyết tuyệt như vậy là nói rõ rằng Băng Du không có cơ hội ? "
Cô mỉm cười nhạt từ khúc rẽ nhìn hắn đang lướt qua , Thịnh Phong Thần đưa con ngươi chuyển dời đến người cô.
Sau đó không nói gì lặng lẽ rời đi ...
_______________________________
Màn đêm buông xuống lần nữa , sự yên tĩnh và thanh bình đó thật khiến người ta cảm thấy dị thường.
Một đêm dài giành cho những giấc ngủ sâu đầy mơ mộng , nhưng có lẽ trong tâm mỗi người đều đang tồn đọng một nổi sợ hãi và kiên định.
Trước ngày khởi đầu cho cơn ác mộng chiến tranh , bọn họ phải chuẩn bị thật tốt tâm lý của mình .
Băng Du ngồi trong căn phòng , hơi cúi đầu khiến mái tóc vàng uốn lượn che khuất đi gương mặt.
Chậu hoa nở rộ xinh đẹp đang được đặt trên bàn , ánh trăng chiếu vào khiến nó thật lung linh lại lạnh lùng.
Đôi mắt xanh lam nhạt nhìn ra khung cửa sổ , trong con ngươi đó tràn ngập sự kiên định cùng lạnh lẽo.
Rồi lại nhìn qua cái giường trống vắng đối diện , nó đã dần lạnh đi bởi không có ai nằm
" Hy Hy ...!tớ sẽ không yếu đuối nữa.
Các trưởng lão và những người đã chết , xin hãy tiếp thêm cho con sức mạnh "
Nói rồi cô ta hít sâu một hơi nằm xuống nghỉ ngơi , đôi mắt nhắm lại lần nữa chìm vào bóng tối.
Băng Du nhìn quanh , hai tay siết chặt
" Cô rốt cuộc là ai ? "
" Ha ha haaaa "
Đáp lại Băng Du chỉ là tiếng cười rợn người đầy căm phẫn và hận thù , trong đó lại đan xen vào thêm sự thê lương.
Băng Du bình tĩnh đứng đó nhìn quanh
" Ra đây đi , tôi có lỗi gì với cô ? Xin hãy bước ra "
" Ha ha haaaaa ...!lỗi ...!tất cả các ngươi đều có lỗi với ta "
Âm thanh êm nhẹ lại đau đớn không cam lòng , Băng Du nhíu mày nhìn bóng đen đang luân chuyển tà khí không định dạng trước mắt.
Vươn tay ra muốn chạm vào nhưng chỉ có khoảng không
" Cô là ai ? "
" Ha ha haaaa ...!"
Tiếng cười lại vang lên , màn đêm đó bay đi giống như dẫn lối.
Băng Du kinh ngạc bước theo , dần dần đi đến một khu rừng.
Mọi thứ mờ ảo đến mông lung
" Rừng cấm ? "
Băng Du kinh ngạc nhưng vẫn nối bước đi theo , trái tim đập lên từng nhịp thật khó th.ở.
Nhìn bóng đen trước mắt mà cảm thấy chua xót không nói nên lời ...!Cô ta đi đến một cây đại thụ , trong lúc định vươn tay ra liền mọi thứ đảo lộn mà chìm vào một màn đêm ngủ say ...
______________________________
Cô đứng bên khung cửa cổ , đôi mắt đỏ nhìn vào khoảng không vô định.
Bỗng đằng sau cảm nhận một vòng tay ôm lấy mình , dụi mặt vào vai cô cất lên âm thanh trầm khàn lạnh giá
" Em đừng đi , nguy hiểm lắm "
Lăng Vũ ôm chặt vòng eo cô , cô không quan tâm tiếp tục nhìn ra ngoài.
Lạnh nhạt
" Đây là phòng tôi "
" Đừng đi "
" Không có quyền ra lệnh "
" Anh không muốn đối đầu với em "
" Rồi sao ? "
" Đến bên phù thủy đen ...!"
" Không "
Lăng Vũ trầm mặt , mọi thứ rơi vào yên tĩnh đến dị thường.
Đôi mắt xám tro nhìn đến chiếc vòng trên cổ tay cô , ánh sáng bạc lấp lánh.
Hắn đưa tay đan vào từng ngón tay cô , vẫn gục đầu sau gáy cô thì thào
" Em nghĩ kĩ rồi ? "
" Phải "
" Thật bướng bỉnh ...!"
Hắn hôn nhẹ vào má cô sau đó biến mất , cô liếc mắt nhìn vào không trung rồi cười lạnh.
Đường cung đó thật diễm lệ , nhưng lại mang theo vài phần tư vị độc ác ...
_____________________________
Thân mình Thịnh Phong Thần vững trãi dựa vào gốc cây , mặt nạ bạc vẫn đeo lên gương mặt.
Cứ thế lẳng lặng ngắm nhìn ánh trăng , khóe môi hơi hé ra vang lên âm thanh lạnh lẽo thấu tận tâm can
" Không sợ chết ? "
Lăng Vũ từ từ hạ xuống đất , đôi mắt cũng không một tia gợn sóng đối diện với Thịnh Phong Thần.
Cả hai nhìn nhau mà sát khí như có như không luân chuyển , cứ đứng như vậy mà đã tạo ra một cỗ hơi th.ở chết chóc hoang tàn.
Tựa như ở ngay tại đó đang diễn ra một cuộc chiến ác liệt
" Ngạo Cơ là của tôi "
" ...!"
Thịnh Phong Thần im lặng trước lời nói lạnh lẽo của Lăng Vũ , hắn liếc mắt nhìn lên bầu trời
" Đại Vương Tử đây là không để tâm đến lời nói của tôi ? "
" Vương Tử Bóng Tối , cậu nên biết rõ cô ấy không thuộc về ai trong chúng ta ...!"
" ...!"
Không gian lại chìm vào im lặng , Thịnh Phong Thần nhìn Lăng Vũ đang trầm mặt.
Đôi con ngươi lạnh băng nhìn thẳng vào hắn nói tiếp
" Đừng cố chấp , cậu cũng nhận ra điều đó "
" ...!"
" Ngu muội ? "
" Như nhau cả "
" Tối chấp nhận sự thật " ( Phong Thần )
" Tôi thì không " ( Lăng Vũ )
" Điều đó là bắt buộc "
" Thì sao ? "
" Dối lòng chỉ càng thêm đau khổ "
" Bắt tôi sống trong tình yêu không tồn tại đó ? "
" Không ! Tình yêu có tồn tại , mà người chúng ta yêu không tồn tại nữa "
Thịnh Phong Thần nhìn kẻ đối diện lạnh lùng nói , trong câu chữ mang theo sự chua xót khó thấy.
Lăng Vũ vươn lên nụ cười.
Tiếng nói mang theo chế giễu
" Vào ngày mai ? "
" Phải ! Không xa nữa , ngay trước mắt thôi "
" Nhưng tôi muốn nắm giữ "
" Tôi cũng muốn , nhưng tôi chấp nhận buông ra trước "
" Không hề có lối thoát ...!"
" Tôi không muốn thoát ra "
Thịnh Phong Thần tay đút vào túi quần lạnh lùng nói , đôi mắt vẫn một mảng sâu thẳm như đáy vực.
Lăng Vũ đưa tay xoa mái tóc của mình
" Qua cuộc chiến này , mọi thứ còn ?? "
" Phải !! Thời gian và vùng đất vẫn còn "
" Nhưng con người ...!thì biến mất ? "
" Ngày mai hai ta sẽ đấu một trận "
" Phải !! "
Lăng Vũ để lại một chữ rồi biến mất , Thịnh Phong Thần đưa tay ra che trước mắt mình khiến ánh sáng từ trăng tròn xen kẽ qua các ngón tay mà đi qua
" Dù biết không có ý nghĩa , nhưng chúng tôi vẫn muốn phân thắng bại ...!Em nói xem , có phải ngu ngốc không ? "
Danh Sách Chương: