" Hoàng thượng giá lâm "
Tiếng thái giám thanh thoát vang lên khiến mọi tiếng động đều dừng hẵng, ai cũng cúi đầu xuống trước người nam nhân đang đến. Ước chừng hắn chỉ khoảng 20 tuổi, mái tóc bạch kim pha lẫn màu đen dài mượt mà được buột cao lên. Gương mặt bị che bởi một chiếc mặt nạ đen chim ưng đáng sợ. Trên đó còn có lông vũ xanh đậm tua ra, hai viên ruby đỏ như máu được đính như hai con mắt đáng sợ. Tạo nên sự uy mãnh của bậc đế vương, cô có thể nhìn thấy sau lớp mặt nạ là đôi mắt hổ phách lạnh lẽo, như một con thú oai hùng lẫm liệt chấn động trời đất đầy uy nghiêm. Khóe môi bạc mỏng vô tình. Cơ thể cường tráng khỏe mạnh là y phục màu đen, chiếc áo choàng bông xám tạo nên cảm giác cô độc. Hắn uy quyền bước đi, từ cơ thể lan ra hàn khí như âm ti địa ngục, khiến không một ai dám ngẩng đầu...
" Tiểu Bát Đản, hoàng đế cũng đeo mặt nạ à? "
[ À há! Ta cũng không biết. Thật kì lạ -.- ]
Khi hắn bước lên chiếc ghế vàng rồng thì tất cả đều đồng loạt
" Thiên Hoàng Vạn Tuế "
"... "
Hắn không nói gì, lạnh lẽo chống tay lên ghế. Một tay đưa lên phất tà áo
" Tạ ân Thiên Hoàng "
" Thất vương gia giá lâm. Ly quốc thái tử giá lâm. Ly quốc công chúa giá lâm "
Từ ngoài đi vào 3 người, hai nam 1 nữ. Nàng công chúa xinh đẹp với y phục vàng nhạt, chiếc mũ lông trắng đội lên đầu, thả ra những bím tóc dài. Chiếc mạng che mặt để lộ đôi mắt đen láy linh động. Dù như thế cô vẫn có thể biết được, nàng ta chắc chắn là một mĩ nhân...
Hai người nam nhân kia có một người với mái tóc vàng uốn xoăn dài được thắt lại. Cơ thể cường tráng là bộ y phục vàng đen giống nàng công chúa kia. Đôi mắt đen mang theo ý cười. Chân mài uy mãnh hơi nheo lại. Mũi cao thẳng tấp. Khóe môi hồng nhạt vươn lên ý vị. Cơ thể cường tráng to lớn khiến người khác có cảm giác tin tưởng để dựa dẫm. Đây chắc chắn là Ly quốc hoàng tử
Vậy... còn người nam nhân còn lại. Cô ngước nhìn hắn đánh giá, mái tóc xanh đen dài buột cao lên. Đôi mắt phượng màu nâu sắt bén như chim ưng. Hàng mài kiếm lẫm liệt. Mũi cao. Môi bạc mỏng lãnh tình hơi mím lại. Trên cơ thể là bộ y phục cổ đại màu đen đỏ, từ hắn tỏa ra khí tức chết người. Như từng tắm máu nhiều người nên trên cơ thể vẫn có thể thấy được sự chết chóc...
" Thì ra đây là nam9 "
Tiếng nói cô vang lên cảm thán, như cảm nhận được ánh mắt đánh giá của cô. Đôi mắt đen lạnh lẽo liếc nhẹ xung quanh
" Ây da! Tên này không tồi "
Giọng nói cô vang lên cảm thán
[ Dù sao cũng là nam9 mà ký chủ. Nhưng... ký chủ nè... ]
" Hử? "
[ Tại sao chúng ta lại phải lén lút trên cây thế này? ]
" Chưa đến lúc ta nên xuất hiện mà "
[ Nhưng ta thấy người cũng nên tham dự đi. Thúy Liên kia đang tìm người kìa ]
" Ừ ừ! Nữ9 đâu ta "
[ Người có nghe ta nói gì không vậy? ]
" Tiểu Bát Đản, nữ9 đến chưa? "
[ À! Hình như chưa. Nhưng sắp tới rồi... ]
" Ừ ừ! Toàn mĩ nam mĩ nữ không ha "
Cô tiếp tục nhìn xuống dưới, khi Thất Vương cùng hai người kia đi vào đã khiến bao thiếu nữ say mê. Nhưng vì khí tức của Thất vương nên bọn họ không dám làm liều...
" Tham kiến Thiên Hoàng "
Cả ba người đồng loạt cúi đầu
" Ừ! Ly quốc lận lội đường xa đến Hiên Viên quốc ta, vất vả rồi. Mời ngồi "
Tiếng nói lạnh lùng vô cảm từ trên cao vang lên, giờ đây cô mới nghe được tiếng nói của vị hoàng đế kia. Uy mãnh như hổ lại lạnh lẽo hơn băng sơn
" Lần này Ly quốc đến đây để góp vui cùng Hiên Viên quốc. Ta Ly Hoàng, tam hoàng tử của Ly quốc. Chân thành gởi lời mừng đến Hiên Viên quốc, mong hai nước mãi mãi giữ vững tình hữu nghị. Cùng sống hòa bình "
Tam hoàng tử Ly Hoàng vừa nói xong liền đưa rượu lên kính. Quan thần cũng nâng chung...
" Hừ! Một rừng không thể có hai hổ. Cũng như một thế giới làm sao có thể có hai nước ngang nhau? "
Cô lạnh nhạt nói ra lời mình suy nghĩ, khiến tiểu Bát Đản kinh ngạc
[ Ký chủ! Ý người là... ]
" Thông minh hơn chút rồi đó. Đúng vậy! Dù ngoài mặt như là hòa bình. Nhưng chẳng phải cũng đều đang ngấm ngầm diệt ra sách lược để tiêu diệt bên còn lại sao? "
[ Xem ra ký chủ hiểu rất rõ ]
" Ha! "
Đôi mắt sau mảnh vải trắng mỏng của cô bỗng lóe lên hứng thú. Sự bình thản yên tĩnh bỗng trở nên càng âm trầm...
" Tả tướng Hi gia đến... "
Tiếng nói vang lên liền thấy ngoài cửa xuất hiện một đám người. Đi đầu là một người đàn ông trung niên nghiêm nghị, khí tức cao quý tỏa ra...
" Thần! Hi Lâm tham kiến Thiên Hoàng "
Cô lạnh nhạt nhìn một nữ nhân phía sau ông ta, nữ nhân kia có mái tóc dài đen mượt mà. Đôi mắt xanh dương như bầu trời lạnh lẽo, hàng mài lá liễu cong. Sóng mũi cao. Khóe môi hồng nhuận ướt át, làn da trắng mịn màng. Cơ thể là một bộ y phục xanh dương phiêu dật, quả nhiên là mĩ nữ trong ngàn vạn người. Sự lạnh lẽo trong đáy mắt nàng ta khiến cô hứng thú
" Hi thừa tướng bình thân "
- Hi tướng quân. Nữ nhân phía sau người là?
Một quan thần đứng lên tò mò nhìn vào nữ nhân cô đang đánh giá
" Đây là nữ nhi của ta. Hi Vân "
Lời nói của ông ta vừa dứt xung quanh liền vang lên tiếng xì xần bàn tán
- Cái gì? Hi Vân? Nữ nhân phế vật của Hi gia
- Trong kinh thành, ai mà không biết Hi Vân phế vật kia chứ
- Nghe nói nàng ta là xú nữ. Nhưng tại sao lại xinh đẹp như thiên tiên thế kia
- Thật xinh đẹp, nàng ta so với đệ nhất mĩ nhân kinh thành Hi Y cũng phải hơn 3 phần
...
Từng lời nói ra vào càng ngày càng lớn, cô nghe hết tất cả liền vươn lên nụ cười nhạt
" Được rồi. Hi thừa tướng ngồi đi "
Khi tất cả ổn định chỗ ngồi thì Ly Hoàng đứng lên
" Hôm nay Ly quốc có một vật phẩm dâng lên bệ hạ. Người đâu... "
Một hầu nữ đi vào, trên tay là một cái mâm. Đặt trên đó là một chiếc hộp gỗ chạm khắc tinh xảo
Ly Hoàng bước lên mở hộp ra, trong đó xuất hiện một viên ngọc minh châu tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt lung linh khiến bao nữ nhân nhìn thấy cũng phải trầm trồ.
" Đây là Dạ minh châu được lấy từ đỉnh núi thiên sơn. Ly quốc đã sắp xếp để dâng lên cho người "
Người nam nhân ngồi trên cao lạnh lẽo lướt mắt rồi phất tay ý bảo mang đi.
" Hi nương nương giá đáo... "