Từ khi Liên quý phi bị phế truất, Thiển Nhã Phù bị biếm lãnh cung, trong hậu cung chỉ có địa vị của Thiển Như Nguyệt là cao nhất, cũng được sủng ái nhất. Huống chi giờ đây, Thiển Như Nguyệt không chỉ mang long tự, còn thu dưỡng Hoàng trưởng tử Dạ Hành Đình, trên dưới triều đình đều có lý do tin tưởng, vị công chúa mỹ lệ đến từ Diệu quốc này sẽ là tần phi chấp chưởng đại quyền trong hậu cung, thậm chí còn có thể leo lên bảo tọa Hoàng hậu.
“Thế nào, Thục viện nương nương còn chưa thức dậy sao?” Mắt thấy Tổng quản nữ quan Tô Thụy của Cầm Y cung đi từ trong ra, một cung phi mặc bộ váy màu cánh sen cau mày có chút bất mãn hỏi.
“Hồi bẩm Hàn quý nhân, nương nương đang rửa mặt chải đầu. Nương nương đang mang long tự, thân thể bất tiện, thỉnh quý nhân an tâm chớ sốt ruột.” Tô Thụy không nhanh không chậm, không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp, nàng hơi cúi đầu, che dấu sự khinh thường đối với mấy nữ nhân này.
Vài vị tới đây đều là phi tần đã sinh hạ hoàng tử trong hậu cung, vị Hàn quý nhân này chính là mẫu phi của Tam hoàng tử Dạ Hành Úy, giờ đây còn thu dưỡng Nhị hoàng tử Dạ Hành Uyên có mẫu phi là Tề quý nhân đã bị Liên quý phi hại chết. Mấy người này sáng sớm liền tới Cầm Y cung đòi gặp Thiển Như Nguyệt, nếu không vì tin tức kinh người vừa truyền đến từ Thương Kình cung vào hôm qua, thì còn có thể là vì chuyện gì?
Hàn quý nhân nghe Tô Thụy nói vậy, tâm trạng không vui càng trở nên ác liệt, nhưng đối phương là nữ quan của Thiển Như Nguyệt, vô luận thế nào Hàn quý nhân cũng không dám tự ý phát giận với nàng ta, nên đành nén giận tiếp tục ngồi chờ.
Không bao lâu sau, một thân ảnh xinh đẹp thướt tha được hai cung nga cẩn thận nâng đỡ xuất hiện tại trước mắt mọi người, không phải Thiển Như Nguyệt, còn có thể là ai?
Đám cung phi lần lượt hành lễ, Thiển Như Nguyệt chậm rãi ngồi xuống nhuyễn tháp, dựa lưng vào đệm, thoạt nhìn có chút khổ cực.
“Các vị tỷ tỷ sao hôm nay lại rảnh rỗi tới Cầm Y cung ta làm khách?”
Mấy cung phi nhìn nhau ra hiệu, cuối cùng chính là Hàn quý nhân tính tình nôn nóng, tức giận bất bình mở miệng: “Lẽ nào muội muội không nghe nói tin tức truyền ra từ tẩm cung của bệ hạ vào hôm qua sao? Quốc sư mà bệ hạ tân phong, thì ra chính là một nam nhân có tướng mạo quyến rũ, dọc đường được bệ hạ bế về tẩm cung! Này còn ra thể thống gì?!”
Thiển Như Nguyệt nghe vậy mí mắt liền giật giật, trầm ngâm một hồi rồi mới mở miệng: “Nếu là chuyện giữa Quốc sư và bệ hạ, thì đó không phải việc của hậu cung, mà là việc trong triều. Hậu cung không được tham dự vào chuyện triều chính, các vị tỷ tỷ chẳng lẽ đã quên?”
“Chuyện này sao có thể là chuyện trong triều? Tên Quốc sư kia đều đã bò lên long sàng, thì đó chính là việc của Hậu cung! Ngày ấy bệ hạ phong hắn làm Quốc sư, nhưng chưa hề ban thưởng phủ đệ hay cung các, ta đã cảm thấy không thích hợp, không ngờ ác mộng lại thành sự thật!” Hàn quý nhân lại nói, mấy người còn lại nghe lời ấy đều gật đầu phụ họa.
“Nếu bệ hạ thật lòng muốn sủng ái Quốc sư đại nhân, thì chúng ta có biện pháp nào sao? Mấy vị tỷ tỷ ở trong cung lâu hơn Như Nguyệt, chẳng lẽ còn không rõ tính tình của bệ hạ sao?” Thiển Như Nguyệt khẽ thở dài, buông xuống mí mắt che khuất tình tự bên trong, “Chuyện Liên quý phi còn chưa lắng xuống, nếu lại xảy ra chuyện gì, sợ rằng trong hậu cung sẽ có thêm vài vị Tề quý nhân. Lúc trước chúng ta có thể bình yên vô sự, hoàn toàn nhờ vào sự thánh minh và nhìn xa trông rộng của bệ hạ, lại có Lâm đại nhân cố gắng bảo hộ, chắc hẳn các vị tỷ tỷ cũng không muốn tiếp tục gặp phải tình cảnh như vậy nữa đi?”
Thiển Như Nguyệt nói xong liền không hề mở miệng, mà một đám cung phi nghe nàng nói thế cũng đều nhớ tới lúc trước suýt nữa bị Liên quý phi giết chết, không khỏi đồng loạt run lên, trong lòng đã có chút chần chờ, nhưng nét mặt vẫn hiện vẻ oán hận.
Đi một Liên phi, nhưng vẫn còn một Thiển Như Nguyệt, vốn chỉ là Thiển Như Nguyệt dung mạo như thiên tiên này đã khiến các nàng chịu đủ, nếu lại thêm một người, thì không biết bao lâu đế quân bệ hạ mới có thể tiếp tục sủng hạnh những “người cũ” như các nàng. Hoàn cảnh trong lãnh cung như thế nào các nàng quả thực không biết, nhưng cứ tiếp tục như vậy, tẩm cung của các nàng sớm muộn cũng biến thành lãnh cung….
Nghĩ vậy, trên mặt mỗi người đều bao phủ một tầng băng sương. Mà Thiển Như Nguyệt thì chỉ ngẩng đầu liếc mắt nhìn mọi người, sau đó liền gục đầu xuống, vươn tay nhẹ vỗ về phần bụng đã nổi lên của mình, hơi cong lên khóe môi.
Đợi đám cung phi tự rời đi, dùng xong tảo thiện, Tô Thụy liền đỡ Thiển Như Nguyệt đi tản bộ trong Ngự hoa viên. Ngự y nói, qua ba tháng đầu, người mang thai không nên ngồi im hoặc nằm im, mà nên đứng dậy đi lại nhiều mới có lợi cho hài tử trong bụng.
“Những gì nương nương vừa nói với mấy nương nương kia, là thực lòng sao?”
Đi một hồi, Tô Thụy đột nhiên mở miệng nhẹ giọng hỏi.
Thiển Như Nguyệt lắc đầu rồi lại gật đầu, đôi mắt hạnh xinh đẹp lộ ra thần sắc phức tạp: “Vị Quốc sư tân phong kia rốt cuộc là người nào, Thụy tỷ tỷ nên rõ ràng hơn ta mới đúng, không phải sao?”
Từ buổi lâm triều ngày ấy, nàng liền nhận ra người nọ, tuy rằng không biết vì sao dung mạo người nọ lại hoàn toàn thay đổi, nhưng cặp mắt tuyệt thế vô song kia vẫn không hề cải biến. Thiếu niên mặc đồ y phục màu trắng trong đứng bên nam nhân cao lớn vĩ ngạn, không có một tia kinh hoảng hay sợ hãi, không có chỗ nào thua kém so với nam nhân cao cao tại thượng kia, hình ảnh như vậy nhìn tại trong mắt nàng, đúng là tuyệt phối đến bất ngờ.
Tô Thụy không trả lời, chỉ đỡ Thiển Như Nguyệt đến một tòa lương đình nghỉ tạm. Nhìn thần sắc bình tĩnh lạ thường của Thiển Như Nguyệt, Tô Thụy không khỏi có chút kính phục nữ tử này.
“Người đang mang thai không nên ngồi ở nơi lạnh lẽo như vậy, Thục viện nương nương nên vạn phần cẩn thận mới đúng.”
Giọng nói thanh thoát dễ nghe bỗng dưng vang lên ở các đó không xa, đừng nói Thiển Như Nguyệt mà ngay cả Tô Thụy đều kinh sợ – với công phu của nàng, cư nhiên không hề phát hiện người nọ tới gần từ khi nào!
Thiển Như Nguyệt ngơ ngác nhìn thiếu niên đang cười khẽ đi về phía mình, mắt hạnh không khỏi trừng lớn: “Ngươi…” Người trước mắt rất đẹp, đẹp đến say lòng người, khiến kẻ khác sa vào, nhất là vệt chu sa quyến rũ, càng khiến dung nhan tuyệt sắc nhiễm thêm vài phần mị hoặc. Thiển Như Nguyệt đột nhiên nhớ tới, khi còn bé từng gặp một vị nương nương trong hậu cung, cũng đẹp đến khiến người khác hít thở không thông, mẫu hậu gọi người nọ là….. Tuyết phi!
“Ly du!”
“Suỵt…. Tai vách mạch rừng, đừng để người khác nghe thấy.” Thiển Ly Du nói, người đã bước tới trong lương đình, nhìn chiếc ghế đá mà Thiển Như Nguyệt ngồi, y không khỏi nhíu mày nói với Tô Thụy: “Từ nay về sau vô luận tới nơi nào đều phải sai người chuẩn bị một tấm đệm dày.”
Tô Thụy sửng sốt một lúc lâu rồi mới thấp giọng đáp: “Vâng……. Quốc sư đại nhân.”
Lúc này Thiển Ly Du mới thản nhiên ngồi xuống ghế đá, nhìn Thiển Như Nguyệt, không khỏi khẽ thở dài trong lòng.
Sáng này, chuyện xảy ra trong Cầm Y cung đã truyền toàn bộ vào tai y và Dạ Quân Hi, nam nhân vừa nghe việc này liền cười tà mị nói: “Thiển Như Nguyệt cũng coi như thông minh, không uổng công ngươi hao tâm tổn trí vì nàng như vậy.” Mà y chỉ cảm thấy từ ngày y rời đi đế cung tới nay, thiếu nữ vốn ngạo nghễ kiêu căng này đã trưởng thành không ít, biết lựa chọn cái gì mới có lợi nhất cho nàng.
Thiển Như Nguyệt ngơ ngác nhìn Thiển Ly Du nửa ngày, một lúc lâu sau mới yếu ớt nói: “Xem ra danh hiệu ‘Diệu quốc minh châu’ của ta nên nhượng lại mới đúng. Đây mới là dáng dấp thật sự của ngươi đi… Khó trách đế quân bệ hạ lại đối xử đặc biệt với ngươi.” Trong lời nói có vài phần mất mát, cũng có vài phần thoải mái.
Không định giải thích chuyện đã xảy ra giữa mình và Dạ Quân Hi, Thiển Ly Du chỉ mỉm cười nói: “Diệu quốc minh châu xứng với tên thực, Như Nguyệt không cần quá khiêm tốn.”
Thiển Như Nguyệt vừa vỗ nhẹ lên bụng mình, vừa đắn đo mở miệng nói: “Sáng nay có mấy cung phi tới Cầm Y cung…”
“Việc này ta đã nghe nói.” Thiển Ly Du cắt ngang nàng, mỉm cười nói.
Thiển Như Nguyệt liếc nhìn y, thần sắc cũng không ngoài ý muốn, chỉ nói: “Các nàng chỉ còn chưa đem ngươi nói thành nghiệt thần hại nước hại dân, ngươi có dự định gì không?”
“Nghiệt thần hại nước hại dân sao….” Thiển Ly Du nghe vậy liền cười khẽ hai tiếng, y bỗng nhiên nhớ tới kiếp trước. Khi đó thực sự là một “yêu phi”, tới đời này, lại thành “nghiệt thần”, quả thực chỉ cần có quan hệ với đế vương, thì đều sẽ bị chỉ trích. Dạ Quân Hi a Dạ Quân Hi, ngươi thiếu ta rất nhiều….
Thiển Ly Du nghĩ vậy, vừa cong khóe môi vừa hỏi: “Vậy Như Nguyệt nghĩ sao?”
“Ngươi phải cũng tốt, không phải cũng được đều không liên quan tới ta. Ta chỉ cần chú ý dưỡng thai, giáo dưỡng tốt Đình Nhi là đủ.” Thiển Như Nguyệt thản nhiên nói, tựa như thực sự không thèm để ý.
Đại sự triều đình, nàng một công chúa nước phụ thuộc sẽ không thể xen vào, mà đối với Dạ Quân Hi, sau khi chứng kiến sự quan tâm và sủng ái của hắn đối với Thiển Ly Du, nàng đã thực sự hết hy vọng. Giờ đây thấy dung nhan đích thực của Thiển Ly Du, nàng càng nghĩ tại trong tay người này, nàng sẽ không có chút phần thắng. Nếu đã vậy, tại sao còn phải quan tâm?
Thiển Ly Du nghe vậy độ cong ở khóe môi càng đậm, đôi mắt như hắc diệu thạch xẹt qua một tia sáng lấp lánh: “Nếu Như Nguyệt thực sự nghĩ vậy, ta cũng yên tâm. Sau này, nếu những cung phi đó quay lại tìm ngươi, ta chỉ mong ngươi cũng có thể thông minh như hôm nay.”
Lời này của Thiển Ly Du dẫn theo chút thâm ý, y không hy vọng Thiển Như Nguyệt giống những cung phi khác rơi vào cuộc chiến vô vị trong hậu cung, dẫu sao trong hậu cung này người khiến y có chút lo lắng cũng chỉ có Thiển Như Nguyệt. Quan tâm nhiều, đã thành thói quen, huống chi trong bụng nàng, còn có một hài tử phải xưng y một tiếng “cữu cữu”.