Cửa sổ được đóng chặt, nhưng một cơn gió không biết tới từ nơi nào, mang theo luồng khí tức lạnh lẽo và băng tuyết. Bất tri bất giác, Thanh Nguyệt đã hoàn toàn mất đi ý thức.
Thiếu niên nằm trên giường đột nhiên mở ra hai tròng mắt, thân thể còn phản ứng trước cả ý nghĩ, y vung tay chém một chưởng về phía bóng đen đột nhiên xuất hiện ở bên ngoài mạn trướng. Nhưng hiển nhiên, võ công của người tới cũng không thấp, trong tình huống bất ngờ như thế mà vẫn có thể dễ dàng tiếp được chưởng phong của Thiển Ly Du, chỉ trong nháy mắt, bóng đen kia đã đứng trước cửa sổ, đang muốn vươn tay về phía chiếc cổ mảnh khảnh của Thiển Ly Du ———-.
“Chung Ly, ngươi tới chậm.” Không hề nhúc nhích để mặc cho bàn tay kia lao về phía chính mình, hai hàng lông mày xinh đẹp của Thiển Ly Du nhướn lên, đôi mắt như hắc diệu thạch mang theo chút tiếu ý nhìn về phía nam nhân đang đứng bên giường – người không mời mà tới kia mặc một bộ y bào nguyệt sắc, tà áo xòe rộng, dung mạo cũng coi như anh tuấn, gương mặt không hề có chút cảm xúc, tựa như một vị thần tiên đã rời xa trần thế.
Người nọ nghe vậy dừng lại một chút, một khắc sau, thu lại cánh tay, chuyển sang nắm lấy cổ tay Thiển Ly Du, hai ngón tay đặt lên mạch môn, còn hai tròng mắt hẹp dài thì bắt đầu quan sát thiếu niên đang nằm trên giường. Dung mạo mà người bên ngoài coi là kinh thế tuyệt diễm, vẫn không thể khiến Chung Ly hiện ra thần sắc ngoài ý muốn, hắn buông cổ tay của Thiển Ly Du sau đó lạnh lùng nói: “Chọc phải phiền toái không nên dây vào, cho nên mới bỏ đi lớp dịch dung trước kia sao?”
“Không ngờ sư phụ chu du thiên hạ mấy chục năm, vẫn có thể liếc mắt một cái là nhận ra đồ nhi.” Thiển Ly Du cười khẽ kéo cánh tay có chút lạnh lẽo vào trong ổ chăn.
Người tới đúng như những gì Thiển Ly Du vừa gọi, chính là ân sư thụ nghiệp của y, không rõ danh xưng mà chỉ biết hắn họ Chung Ly.
Sự xuất hiện của Chung Ly vô cùng cổ quái, vào năm Thiển Ly Du bốn tuổi, hắn bỗng nhiên hiện thân trong hoàng cung Diệu quốc, tự xưng là một vị ẩn sĩ, đã tính ra mệnh cách kỳ lạ của Thất hoàng tử Diệu quốc, nếu không thể giáo dưỡng tốt, tương lai sợ rằng sẽ có đại họa, cho nên muốn Thiển Ly Du bái hắn vi sư.
Tất nhiên Tuyết Phi sẽ không dễ dàng cho phép một người có lai lịch bất minh trở thành sư phụ của bảo bối nhi tử duy nhất của nàng, nhưng Thiển Ly Du lại thuyết phục Tuyết phi, đồng ý bái hắn vi sư. Y biết, Chung Ly không phải một dòng họ bình thường. Nếu họ này là thật, thì lai lịch của người này nhất định sẽ không nhỏ.
Về chuyện “mệnh cách kỳ lạ”, Thiển Ly Du từng hỏi Chung Ly, dựa theo những gì Chung Ly nói, thì ý của hắn là hồn phách của y không thuộc về thế giới này mà là mang theo ký ức đi đầu thai chuyển kiếp tới đây.
Ngoài trừ việc này ra, Thiển Ly Du cũng phát hiện Chung Ly thực sự là một cao nhân thế ngoại. Nhớ kiếp trước, y sống trong cung đình ngươi lừa ta gạt hơn ba mươi năm, gần như đã lật đổ cả một vương triều, cho dù chưa tới mức học thức uyên bác, nhưng cũng ít có người địch nổi, bất quá so với Chung Ly, y lại chỉ có thể trông theo bóng lưng. Ngoại trừ học thức, Chung Ly còn có võ công và y thuật cao thâm, thậm chí dịch dung thuật của y cũng là do Chung Ly truyền thụ.
Căn cứ vào những điều này, cho dù mục đích của Chung Ly là gì, Thiển Ly Du vẫn bái hắn vi sư. Thiển Ly Du biết rất rõ, muốn nắm chắc lấy số phận của chính mình, muốn rời đi hoàng cung, mà không có sự giúp đỡ của Chung Ly, thì gần như là một chuyện hoàn toàn không thể thực hiện được. Và quả thật Chung Ly không làm y thất vọng. Trong vòng ba năm, Chung Ly dạy y học thức và võ công, nói cho y thế cục của thiên hạ. Khi đó, chính là lần đầu tiên y nghe được tên của vị đương kim đế quân Lam Vũ vừa mới đăng cơ được một năm – Dạ Quân Hi.
Chung Ly nghe vậy liếc mắt nhìn y, Thiển Ly Du nhận thấy ánh mắt của đối phương đang rơi vào vệt chí trên mặt mình – trong lòng liền hiểu được – cũng đúng, y lại đã quên, Chung Ly là một trong số ít người thấy được dung nhan của y trước khi dịch dung. Tuy rằng năm đó chỉ là một hài tử năm tuổi, nhưng vệt chu sa chí bẩm sinh kia sẽ không thể thay đổi. Vẫn cúi đầu suy tư cho nên Thiển Ly Du không phát hiện ra trong đôi mắt lạnh lùng của đối pphương hiện lên một chút khác thường.
Không lâu sau, Chung Ly lấy một chiếc bình dương chi bạch ngọc từ trong lòng ngực, đổ ra một viên dược hoàn sáng bóng như trân châu, lạnh lùng nói: “Ăn nó.”
Thiển Ly Du cầm lấy viên dược hoàn, nhưng không vội vàng đưa vào trong miệng. Đôi mắt hoặc nhân tỉ mỉ quan sát dược hoàn thơm ngát trong tay, y mở miệng: “Minh nói Dẫn chậm không có giải dược, chỉ khi nào hắn chiếm được Trào phượng thì ta mới có đường sống.”
Chung Ly nghe vậy chỉ cười lạnh: “Theo mạch tượng thì quả thật giống như đã trúng Dẫn chậm, nhưng đó cũng chỉ là chuyện của hai canh giờ trước. Dẫn chậm đã giải, thân thể của ngươi có chút yếu ớt, thuốc này là để bổi bổ cho ngươi mà thôi.”
“Dẫn chậm đã giải?!” Thiển Ly Du nghe được bốn chữ kia, lập tức kinh hãi hô lên. Trong đôi mắt như hắc diệu thạch hiện ra thần sắc sửng sốt. Sao có thể? Tuy rằng thân thể hiện giờ dường như không có gì đáng ngại, nhưng cảm giác lạnh lẽo, mất đi ý thức trước đó cũng không phải do y tưởng tượng ra a………….
Chung Ly thấy vẻ mặt kinh ngạc vạn phần của y, nét mặt lại vẫn không có chút cảm xúc, hắn nói: “Vi sư đã nói mệnh cách của ngươi vô cùng kỳ lạ, ngay cả kịch độc Dẫn chậm mà chỉ tế ti Lang Tê mới giải được cũng chỉ có thể khiến ngươi mê man mấy canh giờ mà thôi.”
Thiển Ly Du nghe Chung Ly nói thế liền nhíu chặt mày, có chút không tán thành nhìn về phía Chung Ly: “Chỉ có linh hồn của ta là không thuộc thế giới này mà thôi, còn thân thể vẫn là huyết nhục bình thường, có gì khác biệt với người ngoài? Ngươi ngàn vạn lần không nên lừa gạt ta.”
Chung Ly lãnh đạm liếc nhìn y, trong giọng nói có chút trào phúng: “Ngươi vội vã truyền thư cho vi sư, không phải vì muốn vi sư trợ giúp ngươi đối phó với tên “thần y” Minh kia sao? Hôm nay vi sư đã tới, ngươi lại không tin tưởng.”
Thiển Ly Du không nói. Quả thực, trước kia khi phát hiện Minh có chút khác thường, y đã lập tức truyền thư cho Chung Ly. Minh là thần y, võ công lại cao thâm khó lường, cộng thêm những hắc y nhân thân thủ quỷ dị đó, Thiển Ly Du nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có Chung Ly ở bên mới có thể phòng bị được Minh. Thế nhưng Chung Ly chu du tứ hải, ngay cả chim sơn ca cũng không thể nhanh chóng tìm được tung tích của hắn, trải qua hơn hai mươi ngày, y vốn không còn ôm hy vọng gì, không ngờ hôm nay người này lại tìm đến vào lúc nửa đêm.
Thiển Ly Du nhìn dược hoàn trong tay hồi lâu, cuối cùng đem nó đặt vào trong miệng. Mùi hương thơm ngát bắt đầu tràn ra, mang theo những tia ấm áp thấm vào đáy lòng, chỉ trong chốc lát, y đã đổ mồ hôi nhễ nhại.
Dược của Chung Ly, từ trước tới nay luôn luôn tốt. Nhưng vì đầu tiên y gặp được Chung Ly, sau đó lại là Minh, vì vậy Thiển Ly Du không hề nghiên cứu y thuật, cho nên y vẫn là một người không chuyên. Tới khi Thanh Hoằng trúng độc hôn mê, y mới phát hiện ra thông thạo dược lý là một chuyện vô cùng quan trọng, xem ra y nên bắt đầu nghiên cứu y thuật mới được.
“Ngươi cứ hảo hảo tĩnh dưỡng, không bao lâu sau là có thể khỏi hẳn. Có chuyện gì cứ dùng chim sơn ca truyền tin cho ta. Vi sư tạm thời sẽ ở lại đế đô Lam Vũ.” Chung Ly nói xong, không chờ Thiển Ly Du phản ứng mà lập tức rời đi không thấy tăm hơi.
Thiển Ly Du ngồi ở trên giường một lát, nhìn Thanh Nguyệt đang dần tỉnh lại sau khi bị Chung Ly sử dụng thủ đoạn gì đó làm cho hôn mê, y mới chuẩn bị nằm xuống giường, nhưng, những tiếng cào lên ván gỗ đột nhiên truyền đến từ ngoài cửa.
Thiển Ly Du nhíu mày, Thanh Nguyệt bỗng nhiên ngẩng đầu, vươn tay xoa xoa ánh mắt không biết vì sao lại đang cay cay, lẩm bẩm nói: “Là mèo hoang từ đâu tới sao?” Nói xong nàng đứng dậy đi ra bên ngoài, muốn đuổi thứ đang cào lên ván cửa kia đi.
Mèo hoang? Thiển Ly Du lại cau mày, nhưng cũng không chú ý, y xoay người định nằm xuống.
Nhưng, tối nay đã được định trước là một đêm phải thức trắng, tiếng hô sợ hãi của Thanh Nguyệt khiến Thiển Ly Du bất đắc dĩ phải khoác áo xuống giường, đốt đèn đi ra bên ngoài.
“Đây……….. Đây là vật gì?” Sự kinh hoảng của Thanh Nguyệt không cần nói cũng biết, thấy chủ tử đi ra, ánh mắt hoảng loạn nhìn về phía y, “Chủ tử….. Này….”
Dưới ánh nến u ám, Thiển Ly Du thấy xa xa có một sinh vật toàn thân được phủ một lớp lông mượt mà, y chỉ nhăn mày lại, nói: “Mèo?” Nhưng y còn chưa lại gần nhìn kỹ, thì đám lông kia đã nhảy chồm lên, lao thẳng vào trong lòng Thiển Ly Du.
Chỉ trong tích tắc, Thiển Ly Du liền thấy rõ bộ dáng của sinh vật kia – to bằng hai bàn tay, toàn thân được bảo phủ bởi bộ lông màu xanh nhạt, hình dáng giống mèo, nhưng hai chiếc răng nanh mọc từ trên xuống lại khiến vật nhỏ vốn vạn phần khả ái này phủ thêm một tầng sát khí. Không hiểu sao, một loại cảm giác quen thuộc đột nhiên xuất hiện trong lòng Thiển Ly Du.
Nhưng, Thiển Ly Du còn chưa nhận ra cảm giác quen thuộc kia là gì, thì tiểu thú kỳ lạ này đã bắt đầu cọ vào lòng y, lại vô cùng thân thiết vươn lưỡi liếm ngón tay y, rồi kêu lên vài tiếng kêu nhỏ tựa như một con mèo, chiếc đuôi thật dài đang quấn lên cánh tay Thiển Ly Du, tựa như một sủng vật bị lạnh nhạt, đang làm nũng với chủ nhân của nó.
“Này………… Rốt cuộc là con gì…………” Thanh Nguyệt vẫn còn đang kinh sợ, nhưng nhìn vật nhỏ kia thân thiết với chủ tử như vậy, sự sợ hãi trong lòng cũng đã giảm đi phân nửa, nàng trừng mắt nhìn tiểu thú đang chiếm lấy ôm ấp của chủ nhân, rồi đánh bạo vươn tay muốn chạm vào đám lông mà nhìn qua có vẻ rất mượt mà kia.
“Grừ~” Mèo con bỗng nhiên quay đầu gầm nhẹ, khiến Thanh Nguyệt đang muốn vuốt ve nó sợ tới mức phải lùi lại vài bước.
Trong một nơi u ám cách đó không xa, một bóng người đang yên lặng đứng chắp tay sau lưng, chỉ có hai bàn tay đang nắm chặt cùng sự kéo căng của làn da trên thân thể mới có thể biểu hiện ra sự hỗn loạn khủng khiếp trong lòng của người này.
Dạ Quân Hi biết, vật nhỏ khiến chính mình động tâm vẫn thản nhiên, lãnh đạm thông tuệ nhạy bén, không phải là người tầm thường, thậm chí còn có tài trị quốc. Chỉ hai tháng ngắn ngủi, người nọ đã có bản lĩnh đem thân ảnh của y khắc vào trong lòng hắn, khiến hắn không thể nào gạt đi được. Vậy nên người vốn yêu thích mỹ nhân như hắn hoàn toàn không quan tâm tới dung mạo có chút bình thường của vật nhỏ kia.
Nhưng……………. Thực sự bình thường sao?
Dưới ánh trăng trong trẻo, thiếu niên có thân hình nhỏ nhắn chỉ mặc một chiếc áo đơn, bên ngoài choàng thêm chiếc áo khoác trắng như tuyết, hai tay đang lúng túng ôm lấy sinh vật kỳ lạ kia. Mái tóc dài tới thắt lưng, chưa hề buộc lại. Thấp thoáng dưới mái tóc đen tuyền, chính là dung nhan tuyệt sắc mà vô luận từ ngữ có hoa mỹ đến thế nào cũng không thể miêu tả hết. Giống như một vị tiên nhân dưới ánh trăng, chỉ lơ đãng chớp mắt một cái, đã có thể khắc sâu vào lòng người khác. Khóe miệng hơi hơi cong lên, nhất định là khuynh quốc khuynh thành. Cộng thêm vệt chu sa chí dưới mắt, khiến thiếu niên vốn tựa tiên tựa ảo kia tăng thêm một tia yêu mị tới chí mạng.
Nhưng tất cả đều không khiến hắn khiếp sợ bằng đôi mắt kia. Đôi mắt như hắc diệu thạch có thể sánh với vầng trăng ngày rằm, đó chính là thứ mà hơn một tháng nay hắn tưởng niệm không biết bao nhiêu lần, thậm chí Dạ Quân Hi tin rằng, trên đời này tuyệt đối không có người thứ hai có được đôi mắt khiến chính mình động tâm và sa vào như vậy.
Vật nhỏ, rốt cuộc ngươi đã lừa gạt trẫm bao nhiêu chuyện a………. Đôi môi mỏng cong lên, lộ ra nụ cười bí hiểm.
“Rắc!” Một tiếng giòn vang do cành khô bị gãy, trong bầu không khí yên tĩnh của trạch viện, thanh âm này càng thêm quỷ bí. Mèo con dừng động tác quay đầu lại, Thiển Ly Du cũng lập tức ngẩng đầu, đôi mắt như hắc diệu thạch lóe lên nhìn chằm chằm về phía phát ra thanh âm, lạnh lùng nói: “Ai ở đó?!” Là chủ nhân của vật nhỏ này sao? Dị thú kỳ lạ như vậy, không biết người đến là địch hay là bạn………
Thanh âm trầm thấp quen thuộc truyền đến từ nơi ánh nến không thể chiếu tới: “Du Nhi, lâu rồi không gặp!”
————————————————————————
Kinh hồng: Có thể hiểu là giật mình, kinh sợ trước vẻ đẹp (của ai đó)
Ta thích cái câu “Du Nhi, lâu rồi không gặp!” kia quá >”<