“Minh, ngươi thực sự khiến ta quá thất vọng.”
Thanh âm dễ nghe được nói ra khỏi miệng, Thiển Ly Du có chút lười biếng khoác áo bước xuống giường, “Ta đem ngươi trở thành người có thể tin tưởng, không ngờ ngươi hại Thanh Hoằng còn chưa đủ, lại muốn hãm hại cả ta. Trào phượng kia thực sự quan trọng với ngươi như thế sao? Ngươi ở bên cạnh chúng ta hai năm, ngay từ đầu chính là vì muốn tính kế chúng ta?”
Trong đôi mắt như hắc diệu thạch xẹt qua sự thất vọng và tiếc nuối, dù sao thì trước kia, bọn họ đều thật sự coi người này như bằng hữu.
“Hôm nay nói những điều này đã là quá muộn.”
Minh lắc đầu, không trả lời câu hỏi của Thiển Ly Du, toàn thân chỉ có đôi mắt còn có thể cử động, hắn liếc nhìn thiếu niên trước mặt: “Làm thế nào mà ngươi giải được Dẫn chậm?”
Thiển Ly Du thấy hắn không hề hối hận, y ôm lấy con mèo con vẫn đang nhìn chằm chằm vào Minh rồi thong thả ngồi xuống nhuyễn tháp, cười lạnh: “Ta làm thế nào để giải độc cũng không quan trọng. Ngươi nên lo lắng cho tình cảnh của chính mình thì hơn.”
Vươn tay vuốt nhẹ đám lông tơ sau tai mèo con, tiểu tử kia thoải mái hừ hừ vài tiếng, còn vươn đầu lưỡi liếm liếm ngón tay Thiển Ly Du. Lúc này Minh mới thấy rõ thứ đã lao vào người hắn lúc trước, hắn nhíu chặt mày, âm thầm kinh ngạc vì con dị thú chưa bao giờ gặp qua. Sau đó mới giương mắt nhìn về phía Thiển Ly Du: “Các ngươi muốn đối phó với ta thế nào? Ly Du, ngươi đã từng gặp thủ hạ của ta, ngươi biết rõ người trong Du Nguyệt lâu không phải đối thủ của họ.” Lời nói còn có chút uy hiếp.
Thấy hắn đến nước này còn kiêu ngạo như vậy, Ngụy Thanh Sương oán hận nói: “Ly Du, hà tất phải lãng phí lời nói với hắn? Người như thế, có chết cũng không đáng tiếc!”
“Thanh Sương, đừng nóng vội hãy chờ một lát.”
Thiển Ly Du thản nhiên mở miệng, trấn an Ngụy Thanh Sương, y không hề quan tâm tới sự uy hiếp của Minh, “Thị vệ trong lâu quả thực còn phải huấn luyện. Bất quá ngươi cũng từng phái người vào cung giao thủ cùng ảnh vệ của Ám bộ Lam Vũ. Ngươi nghĩ, thủ hạ của ngươi đối phó với ảnh vệ Lam Vũ, thì thắng hay thua a?”
Thiển Ly Du nói, hơi cong lên khóe môi, trong đôi mắt như hắc diệu thạch hiện lên một chút tà tứ. Đối với bất kỳ chuyện gì y đều hờ hững, dửng dưng, nhưng như vậy cũng không có nghĩ y sẽ để mặc người khác khi dễ tới trên đầu mình. Hiển nhiên Minh không ngờ Thiển Ly Du sẽ nói như vậy, sự ngạc nhiên trên nét mặt hắn không cần nói thành lời. Hắn còn đang định mượn sự sủng ái của đế quân lam Vũ, truyền tin vào trong đế cung nhằm dẫn đế quân xuất cung, tạo cơ hội cho thủ hạ cướp lấy Trào phượng, nhưng Thiển Ly Du lại nói với hắn, ảnh vệ Lam Vũ đang ở nơi này? Đôi mắt âm trầm mang theo thần sắc không thể tin nhìn về phía thiếu niên – không phải y đã hao tổn tâm trí để thoát đi đế cung Lam Vũ sao? Lẽ nào tất cả chỉ là diễn kịch?
Nhìn ra suy nghĩ trong lòng Minh, Thiển Ly Du cười lạnh: “Ngươi đừng tự đánh giá cao chính mình. Nếu không phải ngươi ba lần bốn lượt hạ thủ với chúng ta, ta cũng không muốn làm gì ngươi. Tất cả đều là vì ngươi gieo gió gặt bão. Huống hồ, ngươi cho là đường đường đế quân Lam Vũ Dạ Quân Hi, lại không hề phát hiện ra những hành động khác thường của Lang Tê sao?”
Hai chữ “Lang Tê” vừa ra khỏi miệng, Minh tựa như bị sét đánh trúng. Ngay cả Ngụy Thanh Sương, Ngụy Thanh Hoằng cũng là lần đầu tiên nghe tới, Minh cư nhiên có liên quan tới đế quốc Lang Tê đã tị thế trăm năm kia.
“Ly Du, thế là thế nào?”
Ngụy Thanh Sương có chút ngỡ ngàng hỏi.
“Dẫn chậm chính là kịch độc mà chỉ có tế ti Lang Tê mới giải được. Tương truyền trong cuộc hỗn chiến trên đại lục vào trăm năm trước đã có không ít quốc quân của các quốc gia chết vì loại kịch độc này. Bất quá thời gian đã lâu, trên đại lục cũng ít người có thể nhận ra nó mà thôi. Nhưng như thế không có nghĩa là không ai biết.”
Thiển Ly Du nhìn Minh vẫn ngẩn ra ngồi yên dưới đất thì lạnh lùng nói, “Nếu ngươi muốn kéo dài thời gian, ta liền nói cho ngươi, không cần tiếp tục si tâm vọng tưởng. Từ thời khắc ngươi bước vào căn phòng này lập tức đã có người truyền tin cho đế quân Lam Vũ, lúc này, ba vị tế ti Lang Tê kia sợ là cũng đã bị bắt.”
Lời nói của Thiển Ly Du tựa như một lưỡi dao nhọn đâm vào trong lòng Minh, toàn thân hắn bắt đầu run lên, tựa như bây giờ mới cảm thấy sợ hãi, một tia máu đỏ tươi tràn ra từ khóe môi.
“Không cần uổng phí sức lực, ngươi không phá được huyệt đâu. Tự ý làm bậy sẽ chỉ khiến ngươi càng thống khổ.”
Thiển Ly Du ôm mèo con đứng dậy, trên gương mặt là sự lạnh lùng mà Ngụy Thanh Sương, Ngụy Thanh Hoằng thậm chí cả Thanh Nguyệt cũng chưa từng thấy qua, “Lúc này vẫn chưa thể để hắn chết. Bất quá Thanh Hoằng, ngoài trừ chết, ngươi muốn xử trí hắn thế nào?”
“Nếu hắn còn hữu dụng, thì tạm thời giữ lại đi. Dù sao sớm muộn gì hắn cũng sẽ gặp báo ứng, không phải sao?”
Đột nhiên bị gọi tên, Ngụy Thanh Hoằng có chút kinh ngạc, bất quá chỉ trong nháy mắt liền bình tĩnh lại. Hắn biết biểu đệ của hắn muốn xả giận cho chính mình, bất quá nếu người này còn hữu dụng, như vậy Thiển Ly Du và đế quân Lam Vũ hẳn còn có kế hoạch tiếp theo, hắn cũng không sốt ruột.
“Dĩ bỉ chi đạo hoàn chi bỉ nhân, thế nào?” (gần nghĩ với gậy ông đập lưng ông)
Một giọng nói trầm thấp êm tai quen thuộc vang lên từ bên cửa. Mấy người trong phòng quay đầu lại, đã thấy một nam nhân mặc huyền bào đứng trước cửa phòng từ bao giờ.
“Đế quân Lam Vũ bệ hạ?”
Ngoại trừ Thiển Ly Du mấy người còn lại đều khó nén được sự kinh ngạc, trong mắt Minh cũng hiện lên một tia tuyệt vọng. Hắn thua, lại không biết vì sao mình thua, có lẽ đã thua từ ngay khi bắt đầu.
“Sao ngươi lại đích thân tới………..”
Thiển Ly Du nhíu mày, nhìn nam nhân đang chậm rãi tiến tới gần, có chút nghi hoặc lẩm bẩm một câu. Y tưởng rằng, sẽ là Lâm Hứa hoặc ảnh vệ nào đó tới đây dẫn Minh đi. Con mèo con nhìn thấy Dạ Quân Hi tựa như vô cùng hưng phấn, nó không chú ý tới chuyện thân thể còn nằm trong lòng Thiển Ly Du mà lập tức vươn người lao về phía Dạ Quân Hi.
“Trẫm bắt được ba tên tế ti Lang Tê kia, từ trong miệng bọn họ dò xét ra được thân phận của người này, không phải là một kẻ tầm thường, cho nên mới tự mình tới xem.”
Dạ Quân Hi tìm một lý do không ra lý do, bất quá lúc này Thiển Ly Du cũng không còn lòng dạ nào đi chú ý việc đó, cánh tay quấn lấy bên hông đã cướp đi toàn bộ tâm trí y. Dạ Quân Hi dùng một tay ôm lấy Thiển Ly Du, tay kia vung lên, lập tức có một ảnh vệ xuất hiện, kéo ra vạt áo của Minh, chỉ thấy trên làn da tái nhợt, cư nhiên có cắm ba gốc hoa cỏ không biết tên, màu đỏ rực của loại cây này khiến cho những người nhìn vào đều cảm thấy bất an. Thiển Ly Du vô cùng kinh ngạc, không biết đó là cái gì, còn Dạ Quân Hi thì nheo mắt, bên trong lóe lên tia sáng nguy hiểm, cong khóe môi cười lạnh: “Không ngờ đã qua trăm năm, Hoàng thất Lang Tê vẫn giữ lại trò này…. Ba gốc, xem ra là trẫm đã không tiếp đón ngươi chu đáo, tên Minh sao… Vậy hẳn là Tam Hoàng tử Lang Tê Vạn Hầu Minh.”
Vẫn im lặng không nói một lời, Vạn Hầu Minh lúc này mới chậm rãi mở miệng: “Đế quân Lam Vũ bệ hạ quả nhiên nhìn thấu mọi việc, ngay cả mật tông (bí truyền) của Hoàng hất Lang Tê chúng ta cũng biết nhất thanh nhị sở.”
Thiển Ly Du kinh ngạc liếc nhìn Dạ Quân Hi, thân phận thực sự của Minh quả thực vượt khỏi dự liệu của y. Y vốn nghĩ Minh là tế ti trong Tế ti viện………. Ngụy Thanh Sương, Ngụy Thanh Hoằng và Thanh Nguyệt đều không thể bình tĩnh. Không ngờ bọn họ vất vả chờ tới khi Ly Du rời khỏi Diệu quốc, thoát đi đế cung Lam Vũ thì giờ đây không chỉ đế quân Lam Vũ theo đuổi không ngừng Thiển Ly Du, mà còn có cả một vị hoàng tử Lang Tê, ẩn náu tại bên cạnh họ tròn hai năm………….
“Thế nào, muốn cùng trẫm đi thẩm vấn mấy người này không?”
Dạ Quân Hi không quan tâm tới lời nói của Vạn Hầu Minh, hắn cúi đầu, không để ý tới những người khác còn đứng xung quanh, thản nhiên ấn nhẹ một nụ hôn lên gương mặt Thiển Ly Du, giọng nói có chút dụ dỗ. Thân thể của thiếu niên tản ra hương thơm thanh thoát, cái gì là một ngày không gặp như cách tam thu, cuối cùng hắn cũng cảm nhận được. Nhưng Thiển Ly Du đã phục hồi tinh thần, nghe vậy y chỉ nhíu nhíu mày, thầm nghĩ chẳng lẽ nam nhân này muốn lừa y vào cung sao? “Diệt trừ được hắn, ta liền yên bình. Chuyện còn lại đều là đại sự liên quan tới giang sơn xã tắc, xin giao hết cho đế quân bệ hạ.”
Bộ dáng không quá hăng hái, Thiển Ly Du thản nhiên nói. Dạ Quân Hi sớm biết người này sẽ trả lời như vậy, tuy rằng trong lòng có chút thất vọng, nhưng cũng không hề dây dưa, chỉ nói: “Phế đi võ công của hắn, nhốt vào Ám lao trong cung, trẫm muốn đích thân thẩm vấn.”
Vừa dứt lời, liền có hai ảnh vệ lập tức hiện thân, mang Minh đi.
Phế đi võ công? Này chính là dĩ bỉ chi đạo hoàn chi bỉ nhân sao? Cũng không tệ, rốt cuộc có thể báo thù cho Thanh Hoằng……….. Thiển Ly Du thầm nghĩ, ánh mắt có chút trấn an nhìn về phía Ngụy Thanh Hoằng, đối phương cũng nhẹ nhàng mỉm cười, trong mắt hiện lên một tia cảm kích.
Thấy ánh mắt của hai người, trong lòng người nào đó lập tức cảm thấy không vui, xiết chặt cánh tay tiến gần đến bên tai Thiển Ly Du nói: “Trẫm sai người phế đi võ công của Vạn Hầu Minh là để trút giận cho ngươi, chứ không phải để ngươi mắt đưa mày lại với cái tên Ngụy Thanh Hoằng kia…..”
Nói xong, cánh tay dùng sức, đem thiếu niên hoàn toàn ôm vào trong lòng ngực, ngăn cản tầm nhìn của y. Thiển Ly Du nghe vậy liền trừng mắt nhìn hắn, âm thầm cảm thấy nam nhân này càng lúc càng bá đạo. Nhưng khi đang bực bội, đáy lòng y đột nhiên sinh ra một tia chua xót khổ sở rất kỳ lạ. Thiển Ly Du lấy lại bình tĩnh, nhìn chăm chú vào khuôn mặt nghiêng hoàn mỹ của Dạ Quân Hi, thầm nghĩ nam nhân này quả nhiên là yêu nghiệt, mỗi lần có hắn ở bên đều khiến y bối rối vô cùng. Con mèo con bị hai người kẹp ở giữa vẫn luôn liếm liếm móng vuốt, lắc lắc đuôi, tò mò không hiểu hai người mà nó thích nhất đang làm gì, đôi mắt mèo xoay tròn hết nhìn bên này đến nhìn bên kia, cuối cùng quyết định quay về trong lòng Thiển Ly Du, kêu hừ hừ vài tiếng, yên lòng nhắm hai mắt. Lần này Dạ Quân Hi không lưu lại tới giờ Mão như lần trước, có lẽ là nóng lòng muốn thẩm vấn mấy tên tế ti Lang Tê. Bất quá trước khi đi hắn vẫn không quên ấn một nụ hôn khiến người ta bối rối lên khóe môi Thiển Ly Du. Trạch viện trở nên an bình, đối với những người trong Du Nguyệt lâu thì chuyện liên quan tới Minh và Dẫn chậm coi như đã kết thúc..