Lâm Hứa biết đế quân bệ hạ vì con tiểu thú kỳ quái kia mới xuất cung, nhưng không ngờ sắp tới lúc lâm triều, bệ hạ vẫn chưa trở về. Ảnh vệ truyền tin lại rằng dường như bệ hạ đã tìm được người ngài muốn tìm và đang cùng người nọ thắp đèn thảo luận. Lâm Hứa cảm thấy kinh ngạc nhiều hơn cả bất an, vì vậy mới tự mình xuất cung mang long bào và đế quan tìm tới nơi này. Dạ Quân Hi không trả lời, Thiển Ly Du đi ở phía sau Dạ Quân Hi nhìn thấy Lâm Hứa lại nhịn không được cong lên khóe môi, mỉm cười nói: “Lâm đại nhân, lâu rồi không gặp, ngài vẫn khỏe chứ?” Tuy rằng trước kia vị tâm phúc của Dạ Quân Hi này chính là người khiến y có chút đau đầu, bất quá Thiển Ly Du vẫn rất tán thưởng năng lực và lòng trung thành của Lâm Hứa.
Đột nhiên nghe được một giọng nói không hề xa lạ, nhớ tới điều ảnh vệ bẩm báo rằng bệ hạ đã tìm được người muốn tìm, Lâm Hứa cũng lập tức mỉm cười, cung kính nói: “Vi thần tham kiến Thượng quân Ly Du.” Nói xong hắn liền ngẩng đầu, muốn nhìn xem thiếu niên khiến bệ hạ đau đầu hồi lâu bây giờ thế nào rồi, nhưng khi thấy rõ dung nhan của bóng người màu trắng đứng bên cạnh bệ hạ thì nụ cười của Lâm Hứa lập tức cứng lại. Dung mạo khuynh thế, vệt lệ chí yêu mị cùng với đôi mắt hắc diệu thạch quen thuộc này – hơi thở của Lâm Hứa như bị nghẹn trong cổ họng, hắn không thể tin được thiếu niên tuyệt thế trước mắt chính là Thất hoàng tử Diệu quốc Thiển Ly Du – người vốn có tướng mạo vô cùng bình thường. Nhưng đôi mắt thiên hạ vô song kia lại khiến hắn tin tưởng.
“Lâm Hứa, hồi cung.”
Mắt thấy Lâm Hứa nhìn Thiển Ly Du xong liền lập tức ngơ ngác, cứng ngắc một hồi lâu, trong lòng Dạ Quân Hi nhịn không được mà cảm thấy không vui, đôi mắt phượng mang theo ánh nhìn sắc bén quét về phía tâm phúc đang ngẩn người, không biết nên làm gì kia. Bị ánh mắt chứa đầy hàn ý của Dạ Quân Hi đảo qua tựa như bị dội một chậu nước lạnh từ trên đầu xuống, Lâm Hứa rùng mình, lập tức cúi đầu, không dám tiếp tục nhìn chằm chằm người nọ, trong lòng vẫn không ngừng oán thầm – cho dù là ghen cũng không cần như vậy a, để hắn nhìn một chút cũng không ít đi miếng thịt nào. Nhưng Thượng quân Ly Du thực sự khiến người ta quá khiếp sợ, bộ dáng trước kia, chẳng lẽ là do dịch dung? Cũng phải, dung mạo hiện tại này quả thực cần phải che kỹ lại, bằng không sẽ dẫn tới không ít ong bướm vây quanh.
“Lâm đại nhân đã mang long bào và đế quan tới, nếu đế quân bệ hạ không ngại thì hãy thay y phục ở đây, sau đó tẩy rửa sơ qua, lát nữa hồi cung có thể trực tiếp vào triều, sẽ không bị muộn canh giờ.” Không biết suy nghĩ trong lòng Lâm Hứa, Thiển Ly Du chỉ nhìn thứ hắn đang nâng trong tay, cười nhẹ nói.
Thấy Thiển Ly Du mở miệng, đế quân bệ hạ cũng không còn dùng ánh mắt băng lãnh kia nữa, Lâm Hứa mới đả xà tùy côn thượng (phản kích vào điểm yếu của đối phương), mở miệng nói: “Thượng quân nói rất đúng, thỉnh bệ hạ thay y phục.”
Dạ Quân Hi nghe vậy chỉ im lặng nhíu mày, không hề phản đối. Dù sao thì lâm triều là nhất định phải đi. Huống hồ việc hắn vừa thương lượng với Thiển Ly Du cũng không đơn giản như trong tưởng tượng, còn phải suy xét kỹ càng. Dạ Quân Hi xuất cung không hề mang theo tùy tùng, Lâm Hứa cũng một mình tới đây, lúc này Lâm Hứa đang định tự mình tiến tới làm “cung nga” một lần. Nhưng trong trạch viện đột nhiên vang lên thanh âm của một nữ tử: “Để ta hầu hạ đế quân bệ hạ thay y phục đi.”
Lâm Hứa có chút kinh ngạc quay đầu nhìn lại, liền nhận ra người đi ra từ một gian sương phòng khác chính là Thanh Nguyệt – thị nữ của Thiển Ly Du. Thấy hai vị kia dường như cũng không phản đối, Lâm Hứa liền lập tức đưa những thứ trong tay cho nàng rồi nói: “Làm phiền Thanh Nguyệt cô nương.”
Thay long bào xong, Thanh Nguyệt cẩn thận giúp Dạ Quân Hi buộc tóc, Thiển Ly Du ngồi một bên ôm mèo con vào lòng, mang theo chút tò mò nhìn về phía Thanh Nguyệt. Thần sắc của nha đầu kia có điểm không thích hợp, chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ Thanh Hoàng, Thanh Sương lo lắng cho y, nên mới để Thanh Nguyệt tới đây thám thính thực hư? Nhưng Thanh Nguyệt tựa như không hề phát hiện ra ánh mắt của chủ tử, nàng vẫn trầm mặc, thành thạo buộc lại tóc cho Dạ Quân Hi, đội quan cho hắn, tới khi cài cây trâm cuối cùng vào trong búi tóc, nàng mới buông tay, hai chân mềm nhũn, đột nhiên quỳ sụp xuống đất.
“Thanh Nguyệt?”
Thiển Ly Du lập tức hoảng sợ, không biết nàng muốn làm gì, còn Dạ Quân Hi thì chỉ nhíu mày có chút hoài nghi nhìn về phía tiểu nha đầu này. Lúc trước khi còn trong cung, hình như nha đầu này chưa từng cam tâm tình nguyện hành lễ với hắn, điểm này, đúng là giống với người mà Thiển Ly Du dạy dỗ.
“Đế quân bệ hạ, Thanh Nguyệt cầu ngài………. Cầu ngài cứu cứu chủ tử!”
“Thanh Nguyệt?”
Vẻ mặt Thiển Ly Du vô cùng kinh ngạc, chưa kịp hiểu được lời nói của Thanh Nguyệt thì Dạ Quân Hi đã nhíu chặt mày, trầm giọng nói: “Ngươi nói thế là có ý gì? Chủ tử của ngươi bị làm sao, vì sao cầu trẫm cứu hắn?”
Hắn vừa nói vừa nhìn về phía Thiển Ly Du, bộ dáng không bị thương cũng không đau đớn, khí tức bình ổn đều đặn, thân thể không quá mức suy yếu, chỉ có sắc mặt là tái nhợt một chút mà thôi. Thiển Ly Du nghe vậy trong lòng lập tức trầm xuống, y nhớ ra, hôm qua Chung Ly và Dạ Quân Hi đều tới, y chưa kịp thông báo chuyện Dẫn chậm đã giải cho Thanh Sương và Thanh Hoằng. Hơn nữa vì phải dấu diếm sự tồn tại của Chung Ly, nên y cũng không nói với Dạ Quân Hi chuyện Minh hạ độc rồi đòi lấy Trào phượng để đổi giải dược.
Nhưng, không đợi Thiển Ly Du lên tiếng, Thanh Nguyệt đã tiếp tục mở miệng nói: “Chủ tử bị trúng kịch độc Dẫn chậm, người hạ độc muốn chủ tử lấy Thánh vật Trào phượng để đổi giải được…. Nhưng chủ tử nói, hắn đã trả Trào phượng cho đế quân bệ hạ, bệ hạ, cầu ngài cứu cứu chủ tử đi!” Thanh Nguyệt nói mà viền mắt lại bắt đầu đỏ lên, từng giọt nước mắt rơi xuống mặt đất, nàng thực sự đã đau lòng tới cực điểm.
Nàng đã bàn bạc với hai vị huynh trưởng cả đêm và ba người đều nhất trí rằng Thiển Ly Du chắc chắn sẽ không mở miệng đòi Trào phượng của Dạ Quân Hi, cho nên nàng chọn đúng thời cơ chủ động đi ra hầu hạ Dạ Quân Hi thay y phục, mục đích chính là để khẩn cầu Dạ Quân Hi. Nhìn phản ứng của Dạ Quân Hi, quả nhiên chủ tử chưa hề nhắc tới việc này với hắn.
“Ngươi trúng kịch độc?”
Vươn tay đem người kia kéo vào trong lòng, không quan tâm tới con mèo con vô tội vì Thiển Ly Du giật mình mà bị rớt xuống mặt đất, Dạ Quân Hi hung hăng trừng mắt nhìn người trong lòng ngực, đôi mắt phượng tràn đầy thần sắc khó tin – chuyện quan trọng như vậy, người này cư nhiên không hề nói cho chính mình một chữ! Y có nhắc tới chuyện y dùng Trào phượng giả lừa tên thần y Lang Tê tên Minh kia, lấy được giải dược của Dẫn chậm để giải độc cho biểu huynh Ngụy Thanh Hoằng của y, nhưng không hề nói tới việc y đang trúng Dẫn chậm, mà đối phương lại yêu cầu dùng Trào phượng để đổi lấy giải dược? Hai câu đơn giản như vậy, rốt cuộc vì cái gì mà y không hề nhắc tới dù chỉ một chữ? Cơn lốc phẫn nộ đang dần hội tụ trong đôi mắt phượng thâm thúy, nhưng nhiều hơn cả chính là sự lo lắng vô tận dưới đáy lòng. Ngụy Thanh Hoằng vì Dẫn chậm mà suýt nữa toi mạng và giờ đây cũng đã mất đi toàn bộ võ công, thân thể người này nhu nhược như vậy, nếu không thể giải độc đúng lúc rồi mất đi nội lực hộ thể (bảo hộ thân thể) thì hậu quả thực sự không thể tưởng tượng nổi.
Vậy mà trong lòng người này rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì? Cư nhiên lại đi dấu diếm hắn việc này? Chẳng lẽ y nghĩ hắn sẽ tiếc rẻ cái thứ gọi là Thánh vật mà bỏ mặc mạng sống của y hay sao?
Bị thần sắc phẫn nộ gần như điên cuồng của Dạ Quân Hi hù dọa, Thiển Ly Du nhất thời không biết nói gì. Bốn mắt nhìn nhau, sự lo lắng khó có thể nói hết bị lửa giận che dấu đi trong đôi mắt phượng kia khiến hô hấp của Thiển Ly Du nghẹn lại. Nhìn bộ dáng nói không ra lời của Thiển Ly Du, cơn giận trong lòng Dạ Quân Hi càng tăng lên, hắn ôm lấy người trong lòng nhấc chân muốn đi.
“Đi nơi nào?”
Thiển Ly Du hoảng sợ bắt đầu giãy dụa, nhưng bên hông lại bị cánh tay cứng như thép của đối phương nắm chặt: “Theo trẫm hồi cung.”
“Ngươi!” Thiển Ly Du vừa sợ vừa giận. Hắn rõ ràng đã đáp ứng sẽ không ép y vào cung!
“Tế ti Lang Tê tới đây dễ dàng như vào chốn không người, ngươi còn hy vọng rằng trẫm sẽ để ngươi một mình ở ngoài cung sao? Trong cung có rất nhiều ngự y, trước tiên để bọn hắn chẩn trị cho ngươi.” Dạ Quân Hi lạnh lùng mở miệng, không cho phép y phản bác, nhưng ánh mắt nóng rực kia lại khiến Thiển Ly Du ngẩn ra, dưới đáy lòng y bỗng nhiên cảm thấy ấm áp. Cơn giận lập tức biến mất, ngay cả giọng nói cũng chậm lại rất nhiều, Thiển Ly Du vươn cổ tay, nói ra một câu khiến Dạ Quân Hi và Thanh Nguyệt đều vô cùng ngạc nhiên: “Mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng Dẫn chậm trong người ta đã được giải, các ngươi không cần lo lắng nữa.”
Thanh Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu nhìn chủ tử, trong mắt tràn đầy thần sắc khó tin. Nàng chưa hề quên tình trạng thê thảm của Nhị ca khi trúng phải Dẫn chậm, sao chủ tử có thể tự dưng được giải độc a? Dạ Quân Hi cũng không tin, song hắn vẫn vươn tay đặt lên cổ tay Thiển Ly Du. Mạch tượng bình ổn đều đặn, không có biểu hiện của việc trúng độc: “Là do Dẫn Chậm quá mức kỳ lạ, không thể phát hiện ra sao?” Thấy Dạ Quân Hi vẫn không tin, Thiển Ly Du lập tức cảm thấy phiền não, y lắp bắp nói: “Lúc trước khi Thanh Hoằng trúng Dẫn chậm chỉ ngủ một lần liền không hề tỉnh lại. Nhưng hôm nay ta đã thức tỉnh từ lâu. Đây không phải triệu chứng khi trúng Dẫn chậm.”
Dù sao gì đi nữa thì bây giờ y vẫn không muốn theo nam nhân này tiến vào tòa đế cung kia.
Nhìn người trong lòng ngực một lát, hai hàng lông mày nhíu chặt của Dạ Quân Hi vẫn chưa hề dãn ra. Nhưng khi thấy ánh mắt kiên định của thiếu niên, Dạ Quân Hi biết, cho dù hôm nay hắn dùng lý do gì bức bách người này hồi cung cùng chính mình, thì con đường sau này của cả hai chắc chắn sẽ không dễ đi.
Buông lỏng thôi, hắn cũng không nỡ ép buộc người này làm bất cứ việc gì……
“Lâm Hứa.”
“Có vi thần.”
Người đứng bên ngoài đã sớm nghe được động tĩnh bên trong, thấy có tiếng triệu hoán liền đẩy cửa tiến vào.
“Tuyển ra năm mươi người trong Ám bộ âm thầm bảo hộ nơi này. Truyền mật chỉ, mệnh Bạch Khải Nhiên của Thái y viện cáo bệnh, bí mật tới đây. Nếu có bất luận kẻ nào tiết lộ nơi này, giết không tha.”
Trong mắt phượng hiện lên một tia sát ý, Lâm Hứa hiểu được, có lẽ lần này đế quân bệ hạ đã thật sự tức giận vì hồng nhan a. Tình huống xấu nhất, sợ rằng những ngày yên bình giữa Lam Vũ và Lang Tê sẽ không duy trì được bao lâu nữa.
“Vi thần tuân chỉ.”
Dạ Quân Hi nhìn người trong lòng ngực một lát, im lặng không nói, đột nhiên hắn cúi đầu ấn một nụ hôn lên khóe môi Thiển Ly Du, sau đó liền buông ra y, xoay người rời đi. Thiển Ly Du nhìn theo bóng lưng của nam nhân, trong đôi mắt hắc diệu thạch tràn đầy những thần sắc phức tạp. Trong đó, có cả những tình cảm đột nhiên xẹt qua mà ngay cả y cũng không nhận thấy.
“Bệ hạ, vì sao không mang Thượng quân hồi cung?”
“……. Thất hoàng tử Diệu quốc đã chết, Du Nhi không còn là Thượng quân của trẫm.” Nheo mắt lại, Dạ Quân Hi thản nhiên nói.
Lâm Hứa khó hiểu, cảm thấy bệ hạ quả thật rất quan tâm tới thiếu niên kia. Xuất cung vốn là để mang người nọ trở về, vì sao bây giờ lại để người nọ ở lại ngoài cung? Dạ Quân Hi thấy bộ dáng nghi hoặc của tâm phúc, nhưng không hề giải thích, chỉ cong lên khóe môi, có chút bất đắc dĩ mỉm cười. Thất hoàng tử Diệu quốc đã chết, Thiển Ly Du không còn là Thượng quân của hắn và ở trước mặt người kia, hắn cũng không còn là đế quân của một nước. Vị trí Thượng quân, đối với người nọ chính là một sự nhục mạ không thể tha thứ. Nếu nói trong hậu cung có vị trí nào có thể giao cho y thì sợ rằng chỉ có Hoàng hậu, nhưng có lẽ người nọ sẽ tuyệt đối không chịu tiếp nhận a….. Mà thôi, việc cấp bách cần làm chính là xử lý mấy người tới từ Lang Tê kia, để bảo đảm cho Du Nhi của hắn an toàn, còn những thứ khác, đều không quan trọng vào lúc này.