“Sau này sẽ thường trụ trong cung sao?”
Ngụy Thanh Hoằng có chút tiếc nuối hỏi, nhưng trong lòng lại tinh tường, vị đế vương bá đạo kia nếu đã nghĩ cách sắp xếp cho Thiển Ly Du danh hào quốc sư, thì chính là dự định đem người này dấu kín trong cung, ở lại bên cạnh hắn thủ hộ lẫn nhau. Thiển Ly Du gật đầu, khóe môi cong lên nụ cười có chút bất đắc dĩ nhưng cũng không thiếu vui mừng: “Đúng vậy… Không ngờ cuối cùng lại quay lại trong hoàng cung.”
Thiển Ly Du nói, trong đầu liền hiện ra bộ dáng “cảnh cáo” y phải hồi cung trước khi trời tối của nam nhân kia. Mấy tháng ngắn ngủi này đã hoàn toàn thay đổi mục tiêu mà y hướng tới từ khi có được tân sinh, Dạ Quân Hi quả thực là kiếp mạng trong mệnh số của y a. Ngụy Thanh Sương vươn tay vỗ vỗ vai y trêu đùa: “Ngươi cứ an tâm ở trong cung cùng đế quân Lam Vũ khanh khanh ta ta, gắn bó keo sơn đi, Du Nguyệt lâu có ta và Thanh Hoằng là đủ rồi.”
Lời nói tùy tiện của Ngụy Thanh Sương khiến Dạ Tuấn Thần và Thanh Nguyệt đều cảm thấy buồn cười, Thiển Ly Du thì liếc mắt lườm hắn, coi như cảnh cáo, nhưng lại không hề phủ nhận. Thanh Nguyệt mỉm cười một lúc, trong mắt dần dần hiện lên một tia không muốn: “Chủ tử thực sự không cần Thanh Nguyệt vào cung hầu hạ sao?”
Từ nhỏ vào cung làm bạn bên Thiển Ly Du cũng đã được mười năm, nhưng giờ đây Thiển Ly Du lại nói để nàng ở lại trong Khanh phủ, hảo hảo làm Tam tiểu thư tôn quý của Khanh phủ, không cần theo y vào cung, Thanh Nguyệt không quá nguyện ý. Thiển Ly Du mỉm cười lắc đầu, vỗ vỗ tay Thanh Nguyệt nói: “Thanh Nguyệt vừa đúng nhị bát phương hoa, nếu vào cung có lẽ sẽ làm lỡ đại sự chung thân của ngươi.”
Mắt thấy Thanh Nguyệt hơi hơi sửng sốt, sau đó hai má hiện lên một tia đỏ ửng, Thiển Ly Du mới đem ánh mắt dời về phía hai vị huynh trưởng nói, “Chuyện tuyển tế cho Thanh Nguyệt, Thanh Sương Thanh Hoằng không thể chậm trễ a.”
Thiển Ly Du vừa dứt lời, ngoài cửa liền truyền đến một giọng nói trầm thấp quen thuộc: “Trẫm còn tưởng Du Nhi chậm chạp không quay về là vì trong Khanh phủ xảy ra đại sự, không ngờ lại chỉ ở đây tán gẫu việc nhà với bọn họ sao?”
Nương theo lời nói có chút bất mãn, Dạ Quân Hi đẩy cửa tiến vào. Không nhìn mấy người xung quanh đứng dậy hành lễ, Dạ Quân Hi đi thẳng về phía người mà hắn tâm tâm niệm niệm suốt cả buổi chiều, cho tới khi đem người nọ ôm vào trong lòng, hắn mới miễn cưỡng nói tiếng “miễn lễ”.
“Ngươi xuất cung làm gì?”
Thiển Ly Du ra vẻ ngạc nhiên hỏi, nhưng trong đôi mắt như hắc diệu thạch lại tràn đầy ý cười. Trước kia đã biết ham muốn chiếm hữu của nam nhân này rất mạnh, nhưng không ngờ hôm nay y đã nói sẽ trở về trước khi mặt trời lặn mà hắn vẫn theo ra cung. Dạ Quân Hi thấy y cười đến xinh đẹp như vậy, liền không tự chủ được xiết chặt cánh tay, đem thiếu niên ôm chặt lấy, cúi đầu ấn một nụ hôn lên trán y, nói: “Tất nhiên là tới đón ngươi hồi cung, trẫm sợ ngươi vừa xuất cung sẽ không trở về.”
Thiển Ly Du không khỏi bật cười: “Nếu ta thực sự không muốn hồi cung, ngươi lại làm thế nào?”
“Nga? Vậy ngày mai lâm triều trẫm liền chiếu cáo bách quan, để Quốc sư đại nhân trở thành mẫu nghi thiên hạ, như vậy có được không?”
Đôi mắt phượng thâm thúy nheo lại đầy nguy hiểm, Dạ Quân Hi oán hận hỏi. Thiển Ly Du nhíu mày khẽ cười nói: “Phương pháp uy hiếp của đế quân bệ hạ thực sự quá nghèo nàn.”
Bên này, Dạ Quân Hi và Thiển Ly Du không coi ai ra gì ngươi tới ta đi, bên kia, mấy người đều mục trừng khẩu ngốc. Nhìn quen bộ dáng đạm nhiên xuất trần, đối với chuyện gì cũng không quá quan tâm của Thiển Ly Du, huynh muội Ngụy gia nào đã bao giờ gặp qua thần sắc mặt mày ẩn tình như vậy của y? Dạ Tuấn Thần không hổ là Thân vương điện hạ duy nhất của Lam Vũ đương triều, định lực tất nhiên là tốt hơn người ngoài một chút, hắn chỉ hơi sửng sốt một chút liền phục hồi tinh thần, ho nhẹ một tiếng cắt đứt hai người kia khanh khanh ta ta và biểu hiện sự tồn tại của chính mình.
Dạ Quân Hi nghe được tiếng vang, nhưng chỉ liếc huynh trưởng của mình, lành lạnh nói: “Hoàng huynh muốn cùng trẫm quay về Thân vương phủ?”
Dạ Tuấn Thấn cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng phía sau lưng, đành cười làm lành nói: “Vi thần đa tạ hảo ý của bệ hạ. Nhưng vi thần cô đơn lẻ loi, trong phủ vắng vẻ, vi thần không ngại ở lại trong Khanh phủ nói chuyện phiếm cùng Ngụy thiếu gia một lát.”
Dạ Quân Hi nghe vậy, trong đôi mắt phượng thâm thúy liền hiện lên một tia kinh ngạc rất rõ ràng, ánh mắt sắc bén quét qua ba huynh muội Ngụy gia, rồi lại chứa đầy thâm ý nhìn chằm chằm Dạ Tuấn Thần hồi lâu, thẳng đến trong mắt Dạ Tuấn Thần hiện lên vẻ xin tha, hắn mới mở miệng nói: “Nếu như thế, trẫm liền không cưỡng cầu. Du Nhi, chúng ta hồi cung.”
Nói xong không đợi người khác phản ứng liền ôm lấy Thiển Ly Du nghênh ngang rời đi Khanh phủ. Vừa lên xe ngựa, Thiển Ly Du còn chưa ngồi vào chỗ của mình, liền cảm thấy trước mắt nhoáng lên, ngay sau đó đôi môi mỏng hé mở liền bị cướp đi. Thanh Mộc đàn hương khiến kẻ khác an tâm trên thân nam nhân tràn ngập trong miệng, trong không gian bịt kín, bầu không khí ấm áp và ái muội vây quanh hai người đang ôm nhau. Nụ hôn qua đi, cả hai đều có chút suyễn. Trong đôi mắt như hắc diệu thạch tràn đầy sương mờ, Thiển Ly Du tựa tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn Dạ Quân Hi, mị nhãn như tơ, liêu nhân tâm huyền. Mắt phượng lập tức xẹt qua một tia u ám, Dạ Quân Hi cảm thấy máu trên toàn thân đều điên cuồng chảy về một hướng.
“Định lực của đế quân bệ hạ quả thực còn phải đề cao a…” Nhận thấy dị dạng dưới thân, Thiển Ly Du nhíu mày, khẽ cười nói. Dạ Quân Hi nghe vậy liền oán hận cắn lên vành tai non mềm gần trong gang tấc tựa như trả thù, đầu lưỡi linh hoạt còn ác ý nhẹ nhàng xẹt qua phần mẫn cảm phía sau tai. Toàn thân Thiển Ly Du lập tức run lên, giống như đằng sau bị người quất một roi, không đau, mà lại có khoái cảm chí mạng, khiến y phải cắn chặt răng mới có thể ngăn cản tiếng ngâm sắp thoát ra khỏi miệng.
“Du Nhi đừng dẫn lửa thiêu thân mới tốt…” Phun ra một câu tựa như khuyên giải ở bên tai người trong lòng, Dạ Quân Hi thổ tức vận khí, miễn cưỡng đè lại dục hỏa trong lòng. Không nói tới chuyện chính mình vẫn chưa biết được người trong lòng có thể tiếp nhận những cử chỉ thân thiết hơn không, mà hắn cũng không nguyện lần đầu tiên của hai người sẽ tiến hành trên chiếc xe ngựa đơn sơ này. Bây giờ, chỉ có thể ôm chặt thân thể mềm mại trong lòng, trông mơ giải khát thôi.
Thiển Ly Du biết sự săn sóc của ái nhân, lập tức liền cảm thấy băn khoăn. Đều là nam tử, y tất nhiên biết tư vị này không dễ chịu gì. Vì vậy liền không tái sinh sự, chỉ im lặng ngồi trong lòng hắn, đợi khí tức của hai người hồi phục. Qua hồi lâu, khi ***g ngực đang ôm ấp chính mình khôi phục nhiệt độ bình thường, Thiển Ly Du mới mở miệng hỏi: “Đám người Lang Tê kia, đã thẩm vấn đến đâu rồi?”
“Những tử sĩ này đều tới từ địa ngục, vô luận dùng hình thế nào đều không chịu mở miệng.” Nghĩ tới đám người trong Ám lao, Dạ Quân Hi có chút đau đầu nói, “Bất quá tiểu gia hỏa kia chắc hẳn là bị đồng bọn của chúng mang đi. Khanh phủ có đầu mối gì không?”
“Ngươi đã từng nghe tới Mộc bổn vô tâm chưa?”
Thiển Ly Du nghiêm mặt hỏi. Dạ Quân Hi vừa nghe tới bốn chữ ấy thì lập tức nheo lại mắt phượng, biểu hiện này rõ ràng đã nói cho Thiển Ly Du Dạ Quân Hi không phải không biết đó là thứ gì. Vì thế y liền tiếp tục nói, “Bạch ngự y phát hiện được loại độc này trong phòng ta. Nghe nói Mộc bổn vô tâm chính là độc dược mà Quy Vô giáo từng sử dụng, xem ra Quy Vô giáo không đơn giản chỉ là một ma giáo…”
Là người nhất thanh nhị sở hồi hạo kiếp bao trùm võ lâm trước khi Bạch Khải Nhiên tiến cung, Dạ Quân Hi tất nhiên sẽ biết rõ công hiệu của Mộc bổn vô tâm, đó là chất kịch độc vô cùng quỷ dị có thể biến một người trở thành con rối! Vừa nghe thấy Mộc bổn vô tâm xuất hiện trong phòng của Thiển Ly Du, Dạ Quân Hi lập tức trừng lớn mắt phượng, xiết chặt cánh tay ôm ở bên hông Thiển Ly Du, ánh mắt nhìn về phía người trong lòng, quét lên quét xuống vài lần. Trái tim Thiển Ly Du lập tức cảm thấy ấm áp, vươn tới ấn một nụ hôn lên chiếc cằm góc cạnh tựa như an ủi: “Ta không sao. Có Bạch ngự y, ta sao có thể xảy ra chuyện?”
Dạ Quân Hi nghe vậy mới yên lòng, nhưng hàng lông mày anh tuấn vẫn nhíu chặt lại. Vốn cho rằng, Quy Vô giáo chỉ mơ ước toàn bộ giang hồ võ lâm mà thôi, vì vậy cũng không chú ý nhiều, nhưng bây giờ xem ra, là hắn quá sơ sót: “Sớm biết như vậy, trước kia liền phải thu thập Quy Vô giáo…” Dạ Quân Hi không dám tưởng tượng, nếu hôm nay người này trúng phải Mộc bổn vô tâm, sẽ biến thành cục diện như thế nào… Đám Tế ti Lang Tê đáng giận! Thiển Ly Du nhìn sát ý trong mắt Dạ Quân Hi, lời nói khỏi miệng cũng có chút lãnh ý: “Để Quy Vô giáo sống lâu hai ngày cũng không sao. Mèo con mất tích, vốn đang tức giận vì không có manh mối để lần theo, lúc này chẳng phải đã có một con đường?”
Thiển Ly Du nói, đôi mắt xinh đẹp cùng Dạ Quân Hi bốn mắt nhìn nhau. Hai người ngầm hiểu, nhìn nhau cười, Dạ Quân Hi lập tức nói: “Sai người truy tra thế lực của Quy Vô giáo tại võ lâm Lam Vũ cùng với các động thái trong năm năm tới nay.”
Dạ Quân Hi vừa dứt lời, bên ngoài lập tức thiếu đi một hơi thở khe khẽ, đó tất nhiên là ảnh vệ của Ám bộ lĩnh mệnh hành sự.
“Vị quản gia phủ Thừa tướng của Chương Tri Hiếu còn ở trong Ám lao?”
Thiển Ly Du lại hỏi. Dạ Quân Hi gật đầu: “Du Nhi muốn thấy hắn?”
“Không sai.” Thiển Ly Du gật đầu, tròng mắt như hắc diệu thạch bị nhiễm một tầng sắc thái tựa như hỏa diễm, “Nếu bọn họ có Mộc bổn vô tâm, chúng ta tất nhiên cũng có biện pháp khiến bọn họ cam tâm tình nguyện mở miệng nói ra chân tướng.”
Dạ Quân Hi sáng tỏ, cười lạnh nói: “Gậy ông đập lưng ông, quả thực không tồi. Nhưng Mộc bổn vô tâm có thể dễ dàng tìm được sao?”
Thiển Ly Du nghe vậy liền cười đến thản nhiên: “Nếu ngươi đã đoán được thân phận của Chung Ly, thì sao lại cho rằng ta phải cần thứ độc dược tầm thường kia mới có thể cạy miệng của bọn họ?”
Dạ Quân Hi nhìn nụ cười tà tứ hiếm thấy của người trong lòng, nhất thời chưa kịp phản ứng… Thân phận của Chung Ly? Chẳng lẽ là… Mắt phượng lập tức trừng lớn, bên trong xẹt qua một tia khó tin, ngay sau đó, Dạ Quân Hi đột nhiên nhớ tới một vài chuyện kỳ lạ.
“Tên sứ thần trước kia…” Dạ Quân Hi đè thấp thanh âm, dồn ép Thiển Ly Du vào một góc của xe ngựa, giơ lên cằm y, “Du Nhi rất lợi hại, cư nhiên còn am hiểu Nhiếp hồn thuật trong truyền thuyết…”
Ánh sáng trong mắt Thiển Ly Du càng thêm chói lòa, kèm theo tiếu ý, ung dung thản nhiên nhìn nam nhân đang bức cung mình, vẻ mặt vô tội: “Ta nghĩ nếu ngươi biết Chung Ly – ân sư của ta là người của đế quốc Vân Quỳnh, thì cũng nên đoán được mới đúng…”
“Trước kia Tô Thụy chưa bao giờ phát giác ra điều gì dị thường trong Uyển Anh điện, chính là vì trúng Nhiếp hồn thuật?”
Tất cả những gì không hợp lý đều được xâu chuỗi lại, ánh sáng trong đôi mắt phượng thâm thúy sắc bén càng lúc càng lớn. Nhận được cái gật đầu đáp lời của thiếu niên, Dạ Quân Hi nheo mắt lại đầy nguy hiểm, ánh mắt nhìn quét từ trên xuống vài lần. Nhưng trong khi hắn giả bộ thịnh bộ, thiếu niên vẫn chỉ mỉm cười dịu dàng, không lộ ra một chút sợ hãi. Khá lâu sau, Dạ Quân Hi mới thất bại thở dài, đem người nọ ôm vào trong lòng, không cam lòng ghé vào bên tai y nghiến răng nghiến lợi nói:”Ngươi nói trẫm nên phạt ngươi thế nào mới tốt, vật nhỏ giảo hoạt…”
Thiển Ly Du nằm trong lòng Dạ Quân Hi, nghe lời nói oán giận của nam nhân, lại chỉ cong khóe môi, lộ ra nụ cười vô cùng mị hoặc.