• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại lễ mừng ngày sinh và ngày nhập tịch của Lục hoàng tử Dạ Hành Thạc sắp tới, đối với đế quốc Lam Vũ, đây chắc chắn là một đại sự. Mặc dù đương kim đế quân nổi tiếng phong lưu, nhưng tử tự lại khá ít ỏi, cho nên cứ một hoàng tử được nhập vào gia phả hoàng thất đồng nghĩa với số người có thể kế nghiệp hoàng triều Lam Vũ tăng thêm một người, giang sơn cũng vững chắc hơn một phần. Bất quá, chuyện mẫu phi của Lục hoàng tử Lâm chiêu nghi vì đắc tội Thiển thục viện mà bị phạt đã phủ lên ngày vui này một lớp mây đen.

“Bệ hạ, canh giờ sắp tới.”

Lâm Hứa vội vàng bố trí yến hội xong xuôi liền đi tới Thương Kình cung, khi nhìn thấy đế quân bệ hạ vẫn chỉ mặc một bộ đế phục, chưa hề vấn tóc, còn ngồi nghiêng trên tháp thượng không biết đang suy ngẫm chuyện gì, Lâm Hứa liền dở khóc dở cười. Bất quá nhớ tới đêm qua, từ khi trở về từ ngoài cung, đế quân bệ hạ vẫn luôn như thế, sợ rằng lại đang phiền lòng vì chuyện của vị kia a…

“Người đâu, hầu hạ bệ hạ thay y phục.”

Lâm Hứa khẽ thở dài, gọi cung nga nội thị tới. Dạ Quân Hi chỉ liếc nhìn tâm phúc, sau đó mặc kệ cho bọn họ loay hoay, hắn vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình. Theo như lời Ngụy Thanh Hoằng, mười bốn năm Thiển Ly Du sống trong Diệu quốc giống như một ẩn số không ai biết rõ.

Tại năm Thiển Ly Du mười tuổi, bệnh tình Tuyết phi trở nên nguy kịch, hai huynh đệ bọn họ lần đầu tiên được triệu vào cung gặp mặt Thiển Ly Du, khi đó tính tình Thiển Ly Du cũng đã chín chắn như bây giờ, ngôn hành cử chỉ ưu nhã đạm nhiên, hoàn toàn không giống một tiểu hài nhi mới vừa mười tuổi. Vả lại học thức và mưu lược của y đều vượt xa huynh đệ Ngụy gia đã mười bảy mười tám tuổi, bằng không năm đó huynh đệ bọn họ cũng không có năng lực kiến tạo nên Du Nguyệt lâu. Nếu hỏi có phải là do Tuyết phi dạy dỗ hay không, Ngụy Thanh Hoằng lại nói, bọn họ không ấn tượng nhiều với vị cô mẫu kia, chỉ nhớ láng máng rằng nàng là một nữ tử hiền đức thông tuệ, nhưng dù sao vẫn là thiên kim của một hộ thương gia, chắc chắn không phải một người đại trí đại tuệ để có thể dạy dỗ ra một hài tử xuất sắc như thế. Vậy nếu không phải Thiển Ly Du thông minh bẩm sinh thì chắc chắn đã được danh sư giáo dục. Nhưng sự khôn ngoan và tâm kế hiện giờ của Thiển Ly Du, trên thế gian này có bao nhiêu người có thể dạy cho y.

Điều càng khiến Dạ Quân Hi kinh ngạc chính là, năm đó khi Ngụy Thanh Sương và Ngụy Thanh Hoằng gặp được thiếu niên mới mười tuổi thì y cũng đã dịch dung. Hơn nữa dường như Thiển Ly Du vạn phần chán ghét dung mạo tuyệt sắc của mình. Chẳng lẽ bởi vì dung mạo khuynh thế khiến y bị làm nhục cho nên y mới như vậy sao? Tất cả mọi chuyện, đều không có lời giải. Mà những nghi vấn và nỗi thương tiếc đối với người nọ vẫn lặng lẽ gặm nhấm nội tâm Dạ Quân Hi.

Trên Ngự Lan đài, mọi thứ đã sắp xếp xong từ lâu. Đại lễ nhập tịch không phải thiết đãi bách quan mà chỉ có những cung phi có tiếng trong hậu cung cùng với hoàng tử công chúa, quan viên Lễ bộ và phụ huynh Lâm chiêu nghi tới tham dự, riêng Lâm chiêu nghi đang bị phạt cấm túc cho nên không thể có mặt.

Khi Dạ Quân Hi xuất hiện trên Ngự Lan đài, Dạ Hành Thạc còn đang được bà vú ôm vào trong ngực, hiếu kỳ hết nhìn Đông tới nhìn Tây. Nhưng vì hàn ý xung quanh phụ thân, tiểu oa nhi bẩm sinh đã tự cảm ứng được nguy hiểm, ‘oa’ một tiếng khóc to lên. Trong lòng mọi người đều giật thót, bà vú ôm lấy Dạ Hành Thạc quỳ rạp xuống đất, sợ tới mức hồn phi phách tán. Dạ Quân Hi có chút bực mình, liếc mắt nhìn lại, liền có cung nga tiến lên từ phía sau ôm lấy tiểu oa nhi nhẹ giọng dỗ dành, chỉ lát sau, có lẽ tiểu tử kia đã quen với bầu không khí ngưng trọng hoặc có lẽ đã nhận thấy không có gì nguy hiểm, cho nên hắn ngừng khóc, ngậm ngón tay nghẹn ngào nghẹn ngào, đôi mắt phượng cực kỳ giống Dạ Quân Hi đang chăm chú nhìn vào nam nhân tuấn mỹ nhất trên Ngự Lan đài – phụ hoàng của hắn.

Chuyện nhập tịch nói là trọng đại, nhập tịch xong liền là tử tự được hoàng thất công nhận, có được tư cách trở thành Thái tử để sau này bước lên ngôi báu. Nhưng kì thực nghi lễ nhập tịch vô cùng đơn giản. Chỉ cần quan viên Lễ bộ đem tên ghi vào gia phả, sau đó để Lục hoàng tử chính thức bái kiến đương kim đế quân, chúng thần chính thức bái kiến Lục hoàng tử là có thể kết thúc buổi lễ. Buổi lễ kết thúc, các cung phi và triều thần có lòng có thể dâng lên lễ vật chúc mừng. Nhưng vì chuyện của Lâm chiêu nghi, tất cả mọi người đều không dùng nhiều tâm tư đi chuẩn bị những thứ qúy giá. Chỉ có Tịch Liên cung vốn vô cùng xa hoa, Liên quý phi lại có bối cảnh hùng hậu vì vậy từ trước tới nay luôn rất hào phóng, tặng nguyên một bộ bình an tỏa(*) gồm vòng cổ, lắc tay, lắc chân, chất liệu quý giá, điêu khắc tinh xảo, vừa nhìn liền biết giá trị xa xỉ. Còn Thiển Như Nguyệt vẫn đang điều dưỡng thân thể không đến dự, chỉ phái người đưa tới một khối ngọc bội tử tô thạch viền bạc điêu khắc tinh mỹ.

Dạ Quân Hi lạnh lùng nhìn Liên quý phi mỉm cười dịu dàng, đeo cho tiểu oa nhi kia những chiếc vòng bình an tỏa, hắn nhịn không được cong lên khóe môi, lộ ra một tia trào phúng. Sợ rằng trong cả hoàng cung, người không muốn tiểu oa nhi kia bình an nhất, chính là nữ nhân này đi…. Nhiều ngày nay Chương Tri Hiếu không tới chầu triều, ở bên ngoài làm chuyện mờ ám gì, tưởng hắn không biết sao?

“Được rồi, Thạc Nhi còn nhỏ, đừng làm hắn mệt. Bà vú, đưa Lục hoàng tử trở về đi.”

Mắt thấy Liên quý phi tựa như từ mẫu, trêu đùa Dạ Hành Thạc, Dạ Quân Hi che đi sự âm trầm trong mắt, lười biếng giương giọng nói. Liên quý phi nghe vậy liền quay đầu lại liếc nhìn nam nhân trên đế tọa, trong mắt hiện lên một tia oán hận, nhưng lóe lên nhanh tới mức không ai có thể thấy rõ, sau đó nàng quay đầu sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu oa nhi rồi mới buông tay để bà vú ôm Lục hoàng tử rời đi.

Nhưng, chuyện bất trắc liền xảy ra ở ngay thời khắc này. Chỉ thấy Dạ Hành Thạc đang được bà vú ôm lấy đột nhiên miệng sùi bọt mép, kêu lên vài tiếng khanh khách. Lúc đầu mọi người cho rằng Lục hoàng tử ăn no bị trớ ra mà thôi. Nhưng không ngờ, tiểu oa nhi ói ra một lúc xong lại đột nhiên trợn mắt, gục đầu trong lòng bà vú.

“Thạc Nhi!”

“Lục hoàng tử!”

Trơ mắt nhìn mọi chuyện xảy ra trước mặt, khóe mắt Dạ Quân Hi như muốn nứt ra, hắn rống giận: “Mau truyền ngự y!”

Là người phương nào, dám đầu độc hoàng tử của hắn ngay trước mặt hắn? Cơn lốc cuồng nộ dần dần tràn ngập trong đáy mắt, Dạ Quân Hi liếc nhìn tất cả những người có mặt trong điện, người nhà Lâm gia đã ôm nhau khóc từ lâu, quan viên Lễ bộ đang quỳ trên mặt đất run bần bật, rất nhiều cung phi đều ngồi tại chỗ vẻ mặt hoảng sợ, nhất là những người dẫn theo hài tử đến đây, đều ôm chặt lấy hài tử của chính mình không dám thả lỏng. Chỉ có Liên phi vẫn bình tĩnh ôm hai nhi tử ngồi ở chỗ cũ. Dạ Quân Hi nhìn chăm chú vào khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ kia, ấn tượng ban đầu và những gì xảy ra trước đó khiến trong lòng hắn đã có kẻ khả nghi.

Liên quý phi thấy ánh mắt của đế quân rơi vào trên người mình thì hơi sửng sốt, sau đó trên mặt hiện lên một tia tổn thương nhưng vẫn bày ra dáng vẻ của vị quý phi tôn quý nhất hậu cung, kiên nghị mà bình tĩnh che chở hai hài tử trong lòng.

Lâm Hứa tiến tới ôm lấy Dạ Hành Thạc từ trong tay bà vú đang sợ tới sắp ngất đi, tham mạch, trong mắt hiện lên một tia đáng tiếc, hơi hơi lắc đầu với người đang ngồi trên thượng tọa. Dạ Quân Hi thấy thế, đôi mắt phượng thâm thúy lập tức đỏ tươi như máu: “Lập tức tra xét cho trẫm! Trước khi tra được chân tướng, bất luận kẻ nào cũng không thể rời đi Ngự Lan đài!”

Nhất thời, trong đế cung lại trở nên hỗn loạn, ngay cả Lâm chiêu nghi đang bị cấm túc cũng không quan tâm mình sẽ phạm tội kháng chỉ, nàng được mấy cung nga dìu vào Ngự Lan đài, vừa thấy thân thể nhỏ bé còn chút độ ấm trong lòng Lâm Hứa nàng liền khụy xuống, hôn mê bất tỉnh. Khi ngự y tới nơi thì đã quá muộn, Dạ Hành Thạc còn tuổi nhỏ không chịu được một chút hủy hoại, không thể nào cứu chữa, ngự y chỉ tra xét ra hắn chết vì một loại độc dược thông thường – thạch tín. Độc dược thông thường không giống như những loại độc đặc biệt khác, tựa như Dịch Tư là độc của Triều quốc, Dẫn Chậm là độc của Lang Tê, những loại này đều có căn cứ để dựa vào. Còn độc dược thông thường có nghĩa là ai cũng có thể là hung thủ đầu độc Dạ Hành Thạc. Từ sáng sớm tới khi Dạ Hành Thạc tắt thở những gì hắn chạm vào đều được thị vệ trong cung kiểm tra nghiêm ngặt, nhưng khiến người ta thất vọng chính là vẫn không tìm được nguồn gốc của chất độc.

“Bệ hạ…”

Mắt thấy vụ án không có gì tiến triển, Lâm Hứa có chút lo lắng nhìn nam nhân đang cuồng nộ trên đế tọa, không ngờ cái chết của hài tử này sẽ khiến đế quân bệ hạ phản ứng mãnh liệt như vậy.

“Đi tra xét bà vú kia.” Dạ Quân Hi lạnh lùng nói, “Người thân cận nhất với Thạc Nhi chính là nàng. Để ngự y mang nàng xuống phía dưới, mỗi nơi đều phải kiểm tra kỹ càng.”

Bà vú ư? Lâm Hứa gật đầu. So với mẫu thân, quả thật ở trong cung hoàng tử công chúa đều thân cận với bà vú hơn, huống chi, Lục hoàng tử còn đang uống sữa. Lâm Hứa hiểu được những gì Dạ Quân Hi ám chỉ, vì thế liền gọi ngự y tới dặn dò tỉ mỉ. Ngự y kia nghe xong trên mặt lập tức lộ vẻ kinh sợ, sau đó mang theo bà vú đi xuống phía dưới. Lạnh lùng liếc nhìn qua tất cả mọi người, Dạ Quân Hi nghiến răng nói: “Nếu để trẫm tra ra ai đã hại chết Lục hoàng nhi của trẫm, trẫm chắc chắn sẽ tịch thu gia sản tru sát cả nhà hắn!”

‘Tịch thu gia sản, tru sát cả nhà’, mọi người vừa nghe xong liền đồng loạt run lên. Không lâu sau, ngự y kia vội vàng trở về, nhưng phía sau không thấy bà vú. Ngự y vừa tiến vào trong điện liền lập tức quỳ xuống, run rẩy nói: “Khởi bẩm bệ hạ, bà vú… đã tự sát!”

Mọi người lập tức ồ lên, ngơ ngác – cái chết của Lục hoàng tử liên quan tới bà vú đã chăm sóc, nuôi nấng hắn từ khi hắn mới sinh ra?

Quan ngự y kia nói tiếp: “Cựu thần tìm thấy thạch tín trên… đầu nhũ của nàng. Cựu thần cho rằng, Lục hoàng tử bị nhiễm kịch độc từ nơi này… Bà vú kia trước khi tự sát còn nói là… là Thiển thục viện nương nương của Cầm Y cung phẫn hận Lâm chiêu nghi đã hại mình suýt chút nữa sảy thai cho nên mới sai sử nàng làm vậy! Thỉnh bệ hạ minh giám!”

Thiển Như Nguyệt? Dạ Quân Hi nheo mắt lại đầy nguy hiểm, ngay cả Lâm Hứa cũng âm thầm kinh hãi. Hai người không hề nghĩ đến, việc này liên quan tới Thiển Như Nguyệt. Mặc dù nữ tử tuyệt sắc kia có chút ngang ngược kiêu ngạo, nhưng vẫn là người có bản tính đơn thuần.

“Bệ hạ… Thỉnh bệ hạ nghiêm trị Thiển thục viện, đòi lại công bằng cho hoàng nhi a bệ hạ!”

Lâm chiêu nghi vừa mới tỉnh lại từ trong hôn mê, đúng lúc nghe được lời ngự y nói, liền khiếp sợ khóc rống lên. Chúng thần phía dưới đều gật đầu ứng theo, cảm thấy việc này đã vô cùng sáng tỏ, hẳn phải nghiêm trị Thiển Như Nguyệt.

“Đều câm miệng cho trẫm!” Dạ Quân Hi hừ lạnh một tiếng, chỉ vào thị vệ phía dưới nói. “Truyền Thiển Như Nguyệt.”

———————————————————

Tội nghiệp đứa bé

Bình an tỏa: khá giống với kim tỏa phiến trong Thử sinh vi quân lưu.

(​http:​/​​/​loancamcac.files.wordpress.com​/​2012​/​08​/​3kdmh_kqyv6ndeozbewtcugfjeg5sckzsew_600x600_468x468.jpg​)

(​http:​/​​/​loancamcac.files.wordpress.com​/​2012​/​08​/​bc3acnh-an-te1bb8fa1.jpg​)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK