Bàn tay to của anh theo đùi nhỏ bóng loáng của cô tiến lên trên, bàn tay nóng bỏng lướt qua đầu gối, đùi rồi dừng lại nơi cửa động của cô, ngón trỏ cùng ngón giữa nhẹ nhàng tiến vào nơi nhụy hoa yếu ớt ẩm ướt đó.
“A” Lăng Nhược Tịch rên rỉ thành tiếng, hai chân không tự chủ được mở ra, bụng nhỏ phập phồng, miệng hoa non mềm gắt gao giữ chặt hai ngón tay của anh, cái miệng nhỏ thật tham lam, muốn nuốt trọn tất cả những gì xâm nhập.
Cung Thụy Thần cảm thụ được đầu ngón tay mình thấm ướt, bèn cúi đầu liếm mút lỗ tai cô, mở miệng trêu chọc: “Chậc chậc, cục cưng, em ướt rồi, vì nhớ anh sao? Hử?”
Vừa nói, anh vừa dùng ngón tay vuốt vẻ nhụy hoa, rồi nhấn mạnh xuống, trêu chọc cô run rẩy nức nở “A…” Lăng Nhược Tịch không kìm được nỗi sợ hãi, thở mạnh một hơi, anh thì trong lúc cô thở ra hơi, để cả hai ngón tay đưa sâu vào trong mật động, bắt đầu chậm rãi xoay tròn, qua lại, còn cố ý cong ngón tay lại gảy gảy thành hoa làm cô thêm ngứa ngáy.
"A... Ông Xã… Em nhớ anh… Ưm… Rất nhớ, a…Cho em đi, xin anh…ưm…” Lăng Nhược Tịch chịu không nổi nâng mông lên đưa đẩy theo ngón tay của anh, bên trong bây giờ càng lúc càng khó chịu, trống rỗng làm cho cô mê loạn, bắt đầu cầu xin…
“Cục cưng, em muốn gì? Hử?” Lời nói dịu dàng hòa thêm cơn mưa hôn không dứt trên mặt, mày, chóp mũi, hai má, dái tai, mềm mại mà nhẹ nhàng nhưng lại hoàn toàn trái ngược với chân tay, ngón tay nằm trong tiểu huyệt của cô đột nhiên nhanh hơn, làm cho cô không thể chịu đựng được số lần anh đi ra lại đi vào.
“Ưm…Ưm…Dạ… Em muốn…Ưm…” Một cảm giác xa lạ nhưng đầy quen thuộc truyền đến từ nơi anh đang đùa bỡn, Lăng Nhược Tịch có chút ăn không tiêu, muốn đem hai chân khép lại, nhưng Cung Thụy Thần lại nhanh hơn, cô chỉ vừa động thì anh đã dùng đầu gối tách hai chân cô ra, làm cho cô không thể khép lại.
“Ôi…” Khoái cảm càng lúc càng mãnh liệt cùng trống rỗng đánh úp lấy cô, Lăng Nhược Tịch không thể chịu đựng được kẹp chặt lấy đầu gối của anh mà cọ, đồng thời đôi tay nhỏ bé đang nắm ga giường cũng choàng lên ôm lấy cổ anh, chủ động đưa môi hồng của mình đến gần, mong là sẽ nhận được yêu thương nhiều hơn.
Chuyện tốt như vậy, anh nào muốn từ chối, cúi đầu nhận lấy cái miệng nhỏ nhắn của cô. Lưỡi ẩm ướt đầy nóng bỏng, trêu chọc cạy mở răng cô ra, tham lam chui vào, điên cuồng hút lấy mật ngọt trong miệng cô, dụ dỗ lưỡi cô cùng anh nhảy múa, Lăng Nhược Tịch hăng hái đáp lại nụ hôn của anh, đưa lưỡi nhỏ ra dây dưa, nước bọt trong miệng không kịp nuốt xuống, cứ vậy theo khóe miệng chảy ra ngoài…
"Ôi... Ôi... Ưm..." Nơi đó, ngón tay anh mỗi lúc một nhanh, mỗi lúc càng mạnh, Lăng Nhược Tịch lại càng khó chịu nằm dưới người anh vặn vẹo, khi cơ thể cô bắt đầu co rút, khi muốn đạt đến cao trào, anh bất ngờ rút lui ngón tay ra khỏi động hoa.
"Hưm… Ưm..." Chất lỏng trong suốt theo cửa động chưa khép lại tràn ra ngoài, mật dịch nhuộm đầy tiểu huyệt thật giống như cái miệng xinh xắn bên trên, co thắt đóng vào mở ra. Lúc này Lăng Nhược Tịch như đang trên thiên đường bị gọi về địa ngục ngay lập tức, cô khó chịu nằm trong lòng anh nức nở, không ngừng cọ sát vào anh, bàn tay nhỏ bé trên lưng anh thì lại cào lại cấu không biết phải làm sao mới thỏa mãn.
Cung Thụy Thần cũng nhịn hết nỗi, bên dưới người anh em cũng đã căng thẳng đến phát đau, chỉ vì muốn thấy cô hoàn toàn đầu hàng ở dưới thân anh, nên vẫn cứ cố nhịn dục vọng giày vò, anh buông miệng nhỏ của cô hổn hển hỏi: “Cục cưng, em sao vậy? Không thoải mái sao? Hử?
“Ừm… Ông Xã… Xin anh đó… Cho em đi… Em khó chịu… Xin anh đó…” Lăng Nhược Tịch cả người run rẩy, nhẹ giọng khóc nỉ non xin anh.
“Về sau không được giận dỗi với anh nữa, không được phép cãi nhau với anh, nói em yêu anh đi.” Cung Thụy Thần tóm tắt điểm chính rồi trầm người xuống, mang theo trường thương của mình tấn công tiểu huyệt, làm cho cô sướng khoái một phen.
“Được… Không giận nữa…Không chiến tranh lạnh nữa….Em yêu anh…Em yêu anh…Thụy Thần…” Lúc này cô đã bị tình dục làm cho điên đảo, đối với anh hoàn toàn nhu thuận, hèn mọn.
Nhận được điều mình muốn, Cung Thụy Thần cũng không uất ức bản thân, mạnh mẽ thẳng lưng, hung hăng tiến quân.
“A~~” So với ngón tay thì vũ khí của anh thô hơn, cứng hơn, một đường đánh thẳng, xông vào miệng tử cung của cô, Lăng Nhược Tịch cảm thấy lấp đầy vừa khó chịu vừa thoải mái, rên rỉ thành tiếng.
“Hư hỏng, cục cưng, mới có hai ngày không ăn em, em lại thèm khát đến vậy, thật sự là đồ tốt mà.” Tiểu huyệt của cô giống như xử nữ nhanh chóng bao chặt lấy anh làm anh sung sướng, không khỏi khen cô, sau đó mạnh mẽ ra vào.
"A... Ưm a... A..." Cô run rẩy, ngửa đầu, trầm mê lớn tiếng kêu rên, eo nhỏ bị va chạm không ngừng cũng cong lên, cánh tay trên cổ anh cũng rơi xuống, túm chặt lấy ga giường dưới lưng, chỉ có như vậy, mới có thể chịu đựng được người phía trên ra vào, cái sau còn nhanh còn sâu hơn cái trước.
Cung Thụy Thần chóng tay trên giường, cúi đầu ngậm lấy hai quả đào đầy dặn không ngừng nhảy nhót, giọng nói khan khan vì tình dục: “Cục cưng, có thích anh yêu em như vậy không?”
Trong mắt cô đầy nước, giọng nói vì kêu rên mà có chút khó khan “A… Thích... Sâu quá…Lớn quá...A…Ông xã…Chậm môt chút…Em chịu không nổi…”
“Cô bé nói dối, như vậy đã chịu không nổi? Hả?” Cung Thụy Thân thở hổn hển, nghe lời chậm chậm lại, rút ra rồi đưa vào vài cái, lại ác ý đẩy thật mạnh vào, ngẩng đầu lên nhìn cô đang nức nở, cái cổ trắng nõn như thiên nga ngã về phía sau, anh cúi người cắn lấy cổ cô, mút hôn điên cuồng.
“Đừng, ôi… Đừng làm ra dấu… Sẽ bị nhìn thấy đó…” Chút lý trí còn sót lại đã khiến Lăng Nhược Tịch đưa tay lên ngăn cản sự tấn công của môi lưỡi anh.
Chẳng lẽ cô ấy sợ tên đàn ông kia nhìn thấy? Suy nghĩ này làm cho đáy lòng anh càng thêm đố kị hơn, anh là chồng cô, cùng cô hoan ái cũng là chuyện bình thường, dựa vào cái gì mà muốn anh không để lại dấu vết, sợ người ta nhìn thấy, tròng mắt anh lạnh xuống, lập tức kéo tay cô, dùng caravat thắt chặt vào giường.
“Thụy Thần, anh làm gì vậy? A…” Lăng Nhược Tịch nhận thấy có gì đó không đúng, muốn giãy dụa, lại bị anh bất ngờ mạnh mẽ xông vào, làm giật mình hét to, đợi đến khi cô lấy lại tinh thần thì hai tay đã bị buộc chặt.