Thật ra, sau khi biết được tình cảm của mình, Cung Thụy Thần đã không còn kiềm chế, cho nên thường xuyên thể hiện ra mặt. Một phần anh sợ cô ở nhà họ Lăng chịu ấm ức, nên mới cố ý thân mật với cô như vậy.
Dựa vào đó, người nhà họ Lăng sẽ biết cô là đầu quả tim của Cung Thụy Thần anh, bất kể là ai cũng không được phép khinh thường cô.
Đáng tiếc, Lăng Nhược Tịch không nhận ra điều đó, chỉ cảm thấy xấu hổ khi chị hai mình nhìn thấy cảnh cô bị anh khi dễ.
Cung Thụy Thần thấy vợ mình ở trước mặt ma nữ kia ngoan ngoãn như con mèo nhỏ, còn bây giờ thì lại hung dữ với anh, trong lòng vô cùng không phục, thật là một cô bé không có lương tâm, uổng cho anh đã suy nghĩ cho cô, giận quá hóa cười, anh chụp lấy bàn tay của cô, đặt lên ngực mình, sau đó cười gian thì thầm bên tai cô: “Anh cũng có thể đút cho em mà, em còn thích đến nỗi kêu lên từng hồi đó chi? Hay thích uống sữa tươi hơn? Hay em thích cả hai? Chúng ta về phòng của em đi, anh có thể lập tức đút cho em, hơn nữa tuyệt đối sẽ không oán giận.”
Hơi thở nóng ấm phả lên cổ cô, làm cho cô run rẩy lên, cô cũng đã sớm hiểu chuyện đời, hơn nữa, mỗi khi ở trêи giường, anh cũng sẽ nói những lời mập mờ như thế này để trêu đùa cô, cho nên cô tự nhiên sẽ hiểu anh đang nói gì.
Trong nháy mắt, khuôn mặt của cô đỏ bừng lên, vội vàng cầu xin: “Ông xã, em sai rồi, ừm, để em đút cho anh còn không được sao?”
“Hừ…” Cung Thụy Thần lạnh lùng nói: “Bây giờ thì trễ rồi, anh không muốn ăn kem nữa, anh muốn ăn bánh bao và uống mật hoa.” Nói xong, anh mang vẻ mặt gian gian nhìn vào chỗ nào đó, còn cố ý ɭϊếʍ môi, dường như đang nhớ lại mùi vị.
Cô bị anh nhìn đến nóng cả người, nơi nào đó dưới thân cũng đã không xong, cô không được tự nhiên giãy dụa một chút, cảm giác được dưới ʍôиɠ có cái gì đó đang âm thầm biến hóa, cô lại càng hoảng sợ hơn, ngồi im không dám nhúc nhích. Cô ra vẻ đáng thương nhìn anh, thì thầm: “Tối, tối về đi, bây giờ thì ăn kem trước.” Nếu không thỏa hiệp, cô sợ anh thật sự sẽ ăn cô ngay lập tức. Vừa nói vừa nịnh nọt, xúc một muỗng kem đưa đến bên miệng của anh.
Cung Thụy Thần hài lòng, há miệng ăn kem, trong cuộc chiến của hai người, anh lại lần nữa thắng lớn, thế nên có tâm trạng dạy dỗ cô: “Anh là chồng em, cho nên em phải nghe lời anh chứ không phải cái gì cũng nghe lời ma nữ kia, sau này chị ta muốn em làm gì, em phải hỏi ý anh trước, có nghe hay không?”
“Ah.” Lăng Nhược Tịch nghe lời gật đầu, lại xúc một muỗng kem đưa vào miệng anh, trong lòng cũng rất phản đối. Tại sao cái gì cũng phải nghe lời anh? Hơn nữa, cô bị Cung Thụy Thần áp bức thế này cũng không tốt. Còn nữa, không cần biết chị hai nói cái gì, cô cũng sẽ gật đầu đồng ý, đó cũng là thói quen không tốt, ừm, tật xấu này phải bỏ.
A ha, cô có thể lãnh giáo Cung Thụy Thần cách để đối phó với chị hai, sau đó lại học hỏi chị hai làm thế nào để biến anh trở thành ‘thê nô’. Cô thật sự quá thông minh, nhìn hai đại cao thủ so chiêu, sau đó ngồi làm ngư ông đắc lợi.
Cung Thụy Thần không biết suy nghĩ lúc này của vợ yêu, anh nghĩ cô thành tâm lắng nghe, cho nên vui mừng trong lòng, nên không so đo hành vi vừa rồi của cô nữa.
Hai người không có chuyện gì để làm, cứ thế dính vào nhau vừa xem TV vừa nói chuyện, thế là cũng đã trôi qua một buổi chiều ấm áp.
Trước giờ cơm tối, ba mẹ Lăng đã về nhà, hai ông bà nhìn thấy Lăng Nhược Thần, lại thấy vợ chồng Lăng Nhược Tịch ở đây, cho nên kinh hãi, có đều rất nhanh khôi phục bình tĩnh, rất nhiệt tình bắt chuyện với Cung Thụy Thần, người con rể này gốc gác lớn, bọn họ không dám lơ là.
Ba mẹ Lăng đi thay quần áo, em trai Lăng Nhược Minh cũng về, cậu năm nay mới học năm nhất đại học, còn là một thiếu niên mặt than, thấy hai chị gái đã lấy chồng hiếm khi về nhà, nét mặt cũng không có quá nhiều cảm xúc, cậu chào hỏi với chị hai Lăng Nhược Thần, sau đó ngồi đối diện với Lăng Nhược Tịch, giọng nói đầy lạnh nhạt: “Chị còn biết về à, tôi còn nghĩ con gái đã gả đi rồi thì như bát nước đổ đi, muốn hốt về cũng không được.”
“Ha ha…” Lăng Nhược Tịch có chút lúng túng cười ngây ngô với cậu, trước khi sống lại cô rất ghét người em trai này, bởi vì cậu luôn có bộ mặt lạnh nhạt cùng những lời cay độc, không biết có phải sau khi sống lại, cô đã trải qua nhiều chuyện, cho nên nghe trong lời nói của cậu, dường như có chút quan tâm đến mình.
Nụ cười hiền lành động lòng người của cô không làm cậu em cảm kϊƈɦ còn trừng to mắt nói: “Chị cười cái gì chứ, cứ như đứa ngốc ấy.” Sau đó liếc mắt nhìn Cung Thụy Thần ngồi bên cạnh, ra vẻ phách lối hỏi: “Anh ta có đối xử tốt với chị không?”
“Ấy…” Lúc này Lăng Nhược Tịch đã hiểu, người em trai này đúng là rất quan tâm đến cô, trong lòng lập tức cảm thấy ấm áp, gật gật đầu với cậu: “Anh ấy đối xử với chị rất tốt, Nhược Minh, đã lâu không gặp, em hình như đã cao hơn rồi.” Cậu đã không còn là cậu thiếu niên trong trí nhớ, cố ý phá cô, làm dơ quần áo, cũng như hù dọa cô nữa rồi, cậu em trai xấu xa của cô đã biết quan tâm đến người khác.
Lăng Nhược Minh liếc trắng mắt nói với cô: “Chị còn nhớ tôi cao cỡ nào à?” Cậu nghĩ rằng cô sợ tránh mình còn không kịp, căn bản đâu dám nhìn đến cậu.
“Í…” Lăng Nhược Tịch cứng họng rồi, cô đúng thật là không nhớ rõ cậu cao bao nhiêu.
Cung Thụy Thần nhìn thằng nhãi ranh nói năng lỗ mãng với Lăng Nhược Tịch, tuy rằng nghe ra được sự quan tâm của cậu ta, nhưng nhìn thấy vợ mình bị chặn họng nói không ra lời, vẻ mặt như bị người khác ức hϊế͙p͙, anh khó chịu vô cùng, nên lái sang chuyện khác: “Gần đây anh bận rộn, cũng không dành ra được thời gian đưa Nhược Tịch về thăm nhà, cô ấy cũng giận dỗi anh nhiều lần, em là Nhược Minh à! Nghe nói năm nay em học đại học năm nhất rồi, thế nào, đã cảm thấy quen chưa?”
Đối với lý do thoái thác của anh, đương nhiên Lăng Nhược Minh không đồng ý, ông xã bận việc không phải cô cũng tự về nhà được sao, cũng không phải xa xôi gì mà không biết đường đi. Nhưng cũng là hào môn thế gia, cậu cũng biết Cung Thụy Thần, biết anh không phải là người dễ chọc tới, hơn nữa anh ta đã cưới cái bà chị ngu ngốc kia, đã là anh rể của cậu rồi, cậu vẫn nên cho thể diện chứ, thế nên thu lại sự bất mãn của mình, nói: “Cũng không tệ lắm.”
Vừa định mở miệng nói thêm thì ba mẹ Lăng đi xuống, thấy con trai cũng đã về, liền bảo cả nhanh nhanh dùng cơm tối.
Trêи bàn ăn, Cung Thụy Thần rất quan tâm đến Lăng Nhược Tịch, lúc thì gắp thức ăn, khi thì lấy canh, Lăng Nhược Tịch hoảng sợ nhìn anh, không biết anh đang diễn tuồng gì nữa.
Cung Thụy Thần nhìn vẻ mặt ‘em không làm sai chuyện gì, anh đừng làm như thế’ của cô, thật sự tiếc rèn sắt không thành thép mà.
Nhìn sự tương tác của hai người, ba Lăng cũng âm thầm vui mừng, xem ra người con rể này cũng rất để ý đến con gái ông, gốc đại thụ Cung gia này ông có thể dựa vào rồi.
Mẹ Lăng thì cũng không quá quan tâm đến Lăng Nhược Tịch, thấy con gái lớn lại một mình về nhà, lại không thấy con rể đâu, làm cho bà có chút bận lòng hỏi: “Nhược Thần, Quan Kiệt đâu, sao không về chung với con?”